Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 45: Chương 45: Đại thiếu gia nhà giàu (9)




Editor:Dương Thùy

Beta: Cà ri

“Cô trở lại cho tôi!”

Niếp Thắng Hòa nhảy xuống giường, không kịp mặc quần áo, lao về phía cửa, không ngờ bị chăn trên đất kéo lại, suýt chút nữa ngã sấp xuống, rất là chật vật.

—— may là không ai nhìn thấy.

Hắn vội vã đuổi tới hành lang lầu hai, nhìn bóng lưng người phụ nữ kia.

A Yên bước đi với tư thế khá giống người mẫu trên sàn catwalk, chỉ là tùy ý hơn, vòng eo liễu lượn lắc lư, đường cong tinh tế, và đôi chân trắng thon thả bắt mắt ở lối đi, giống như tất cả ánh sáng tự động tập trung vào người đó.

Ánh mắt Niếp Thắng Hòa trầm xuống, nắm một bên lan can: “Đứng lại!“.

Một tiếng hét lên này, không chỉ A Yên đang bước đi, mà ngay cả người hầu đã nghỉ ngơi, cũng từ trong phòng đi ra, kết quả là nhìn thấy chủ nhân thân thể trần truồng, rồi vội vàng đóng cửa quay lại phòng.

Yên nhìn thấy hắn phẫn nộ như vậy, nhíu mày, suy nghĩ, im lặng trong chốc lát rồi hướng về hắn đi tới.

Trong lòng Niếp Thắng Hòa thả lỏng, ngữ khí không vui: “Về sau, tôi chưa mở miệng thì cô không được phép đi. Cô cho rằng nơi này của tôi là nơi nào, nơi cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? “

“Chỉ có chút chuyện nhỏ này, có cần chuyện bé xé ra to không?” Vẻ mặt A Yên lạnh nhạt, cúi đầu từ trong túi móc ra hai tấm tiền mặt mười nguyên, đưa cho hắn: “Mười phút mười nguyên, tổng cộng nửa giờ ba mươi nguyên. Nói quá nhiều trừ năm khối, kỹ thuật quá kém trừ năm khối, còn lại hai mươi nguyên. Cầm phí qua đêm của anh.”

Niếp Thắng Hòa cảm thấy chịu sỉ nhục.

Nếu đổi lại bình thường, hắn có lẽ sẽ cợt nhả nhận lấy chút tiền này, thuận tiện trước hôn một cái sau lại chiếm chút lợi lộc... Hắn luôn luôn không biết xấu hổ nhưng hắn vẫn có lòng tự ái.

Kỹ thuật quá kém?

Chuyện cười!

Phụ nữ mắng hắn cái gì đều có, khốn kiếp, vắt cổ chày ra nước, quỷ hẹp hòi, lừa gạt pháo tử vô lại, nhưng xưa nay chưa tùng có ai nghi ngờ năng lực của hắn.

Vì vậy, Niếp Thắng Hòa cướp mấy tờ tiền mặt, trực tiếp vứt: “Tôi thiếu vài đồng tiền này sao?”

A Yên lắc đầu: “Không thiếu.”

Niếp Thắng Hòa hừ nhẹ: “Coi như cô biết —— “

A Yên nhìn hắn, cúi đầu cười khẽ, đến gần hắn.

Người đàn ông sinh đẹp trai vô song, khuôn mặt này quá thanh tú, mày liễu này quá mức tinh xảo, thậm chí có chút nữ tính.

A Yên giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, đặt trên đôi má nhợt nhạt của hắn, giọng nói nhẹ nhàng và rung động, với một hương vị ngọt ngào mà không chán ngấy:“Niếp công tử, vừa nãy chơi vui vẻ sao?” Âm cuối vang lên, câu dẫn kiến cho lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Niếp Thắng Hòa thất thần trong nháy mắt, rất nhanh tỉnh lại, hừ một tiếng: “... Tạm được. “

A Yên cười khẽ, nghiêng đầu ghé vào lỗ tai hắn: “Thật sự chỉ tạm được?”

Tim Niếp Thắng Hòa đập lỡ một nhịp, mím môi không muốn nói chuyện.

Đầu ngón tay A Yên lướt qua mặt của hắn, nhẹ nhàng rơi vào trên môi hắn, miêu tả cái đường nét lạnh bạc kia, cuối cùng lấy môi thay thế tay, hôn lên.

Hơi thở Niếp Thắng Hòa hỗn loạn, theo bản năng ôm lấy đầu của cô, đem cô mạnh mẽ áp trên tường, làm sâu thêm nụ hôn này, mãi đến khi hơi thở của hai người dung hợp lại cùng nhau, mãi đến tận —— hắn mở mắt ra, đối diện với đôi mắt lãnh đạm của người phụ nữ, tận nơi sâu thẳm đầm nước lưu động mát mẻ kia, là vẻ nhợt nhạt trào phúng.

“Trước đây cùng người khác qua đêm, cố tình trêu đùa đưa đồ ăn vặt hết hạn sử dụng, anh xuất thân nhị thế tổ cao hơn người một bậc, ánh mắt tự nhiên cao hơn đỉnh, cảm thấy phụ nữ tự đưa đến cửa rẻ mạt, giá trị cũng chỉ bằng mấy thừ đồ vật...”

Tiếng A Yên nhẹ nhàng mà chậm chạp, mặt mày mỉm cười: “ Niếp công tử, dưới cái nhìn của tôi, cũng giống vậy, biểu hiện của anh không tốt, giá trị cũng chỉ có như vậy thôi. Rõ ràng anh yêu thích không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh, ghét bỏ tôi sửa mặt đổi đầu, nhưng thân thể lại không chế được động tình với tôi, cái dáng vẻ này của anh...” cười nhẹ một tiếng, nâng tay lên ôm cổ người đàn ông, hôn vành tai ửng đỏ một cái: “Rất đáng yêu. Tôi vừa thấy thì nhịn không được muốn chọc ghẹo.”

Niếp Thắng Hòa ửng hồng hai tai, từ hai tai bắt đầu lan ra, đốt cháy khuôn mặt cũng có chút hồng, hơi thở sớm hỗn loạn lộn xạ, tim đập nhanh như trống đánh.

A Yên buông tay xuống: “Ngủ ngon, Niếp tiên sinh.”

Mới vừa đi một bước, bên hông căng thẳng, hơi thở của đàn ông phun trên cổ.

Tiếng Niếp Thắng Hòa khàn khàn nói: “Đợi đã... “ Dường như hơi không tình nguyện, hắn cúi đầu hừ một tiếng, mới nói: “...Quay lại phòng, lão tử làm cho cô phục mới thôi.”

A Yên lắc lắc đầu, trở tay vỗ vỗ hắn, cười nói: “Không muốn.”

“Đới Yên, tôi đã cho cô mặt mũi —— “

“Anh đã nói, tôi đến một chuyến, món nợ ân oán này coi như thanh toán xong.”

Niếp Thắng Hòa cười nhẹ: “Không phải cô còn chưa đi sao.”

A Yên nhìn dáng vẻ cố ý chơi xấu của hắn, cũng cảm thấy thú vị, lấy tay của hắn ra: “Đừng miễn cưỡng chính mình, đêm nay mà còn tiếp tục một lần nữa, thì ngay của nửa giờ cũng không trụ nổi, vậy rất lúng túng.” Nhìn hắn, tiếng nói chậm dần: “Tôi nói rồi, ngủ với anh hai lần, đây là lần thứ hai, còn một lần...” mím môi khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Niếp thiếu, muốn tôi thì lấy ra chút thành ý đến, sao?”

*

Mây ngày nay Niếp Thắng Hòa cửa cũng không ra.

Niếp Thắng Kỳ nghe thư ký nói tới hành vi khác thường của em trai, có chút bất đắc dĩ.

Người em trai không thể bớt lo này, cả ngày chỉ có biết ăn uống vui đùa, cùng mấy tên cẩu bằng hữu gây chuyện thị phi, mấy người lớn trong nhà đối với tình tạng này của hắn nửa từ bỏ, chỉ cần hắn không gây ra tình trạng hỗn loạn lớn, vậy hắn muốn chơi thế nào thì chơi, chuyển ra ở riêng cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ, coi như không có đứa con trai này.

Hắn ở nhà không đi ra ngoài, tám phần mười là có một cô gái ở bên người.

Xuất phát từ quan tâm, Niếp Thắng Kỳ vẫn gọi điện thoại cho quản gia biệt thự Niếp Thắng Hòa, hỏi thăm chủ nhân hắn là sinh bệnh hay là lại đang chơi trò mới gì.

Lời quản gia nói kiến cho hắn nghi ngờ.

“Niếp tiên sinh không có sinh bệnh... Không, trong nhà cũng không có cô gái nào. Hai ngày trước, Niếp tiên sinh đúng là có dẫn theo cô gái trẻ tuổi về nhà, cũng không lâu lắm cô gái kia liền đi, Niếp tiên sinh thân thể trần truồng chạy ra hành đuổi theo người ta, cuối cùng cũng không thể giữ người ta lại. Sau đó, cậu ấy liền tự nhốn mình trong phòng, không cho chũng tôi làm phiền.

Không hiểu ra sao.

Lúc Niếp Thắng Kỳ đến, trong phòng Niếp Thắng Hòa đang có khách, nhìn dáng vẻ thì có thể là ông chủ của hàng châu báu.

“... Chính là cái này?”

“Đúng vậy, Niếp thiếu, đây chính là “Thần nhãn” trong truyền thuyết chỉ cần phụ nữ liếc mắt nhìn thì không thể khép được miệng, một trong những viên kim cương đắt nhất thế giới, có tiền cũng không mua được, là trấn điến chi bảo của cửa hàng chúng tôi.”

Niếp Thắng Hòa cầm lấy dây chuyền viên kim cương tỏa ra ánh sáng lung linh, quay về ánh đèn nhìn hồi lâu cuối cùng cũng gật gật đầu nói: “Được. Chờ tôi gọi người đem tiền chuyển cho ông.”

“Cảm ơn, Niếp thiếu!”

Người kia đối với Niếp Thắng Kỳ lễ độ chào một tiếng, vẻ mặt cười rạng rỡ đi ra ngoài.

Niếp Thắng Kỳ đóng cửa lại, lông mày nhăn lại: “Cậu giở trò quỷ gì?”

Giọng điệu Niếp Thắng Hòa vẫn như trước rất tùy tiện: “Không muốn giở trò quỳ gì cả, nghĩ muốn làm người phụ nữ khó trị... “ hắn thu hồi ánh sáng lưu chuyển, nhìn kim cương óng ánh loá mắt, cười cợt: “Em đã không thể chờ đợi được nữa, muốn nhìn dáng vẻ không khép miệng lại được của người phụ nữ chết bầm kia.”

Niếp Thắng Kỳ lườm hắn một cái, quay đầu.

Trong phòng rất loạn, ngoại trừ những bộ quần áo bẩn thỉu trên thảm, còn có tạp chí lộn xộn, DVD, tư liệu in ra...

Niếp Thắng Kỳ nhíu nhíu mày, khom lưng nhặt lên một tờ giấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Mười cái bí mật nhỏ để phụ nữ đối với ngươi muốn ngừng mà không được.”

Nhìn lại những thứ khác tất cả đều sách liên quan tới sinh lý, tình dục, DVD là bộ phim dạy về tình yêu, tư liệu được in ra càng thêm khó coi, tất cả đều là quảng cáo mà các trang web virus sẽ nhảy ra.

“Niếp Thắng Hòa!”Trên trán Niếp Thắng Kỳ gân xanh hằn lên, tay vung một cái, đem toàn bộ ném đến trước mặt em trai: “Cậu uống nhầm thuốc?!”

Niếp Thắng Hòa dửng dưng như không, cà lơ phất phơ nhìn mấy tờ, đột nhiên ngẩng đầu lên: “ Anh, em chân thành nghiêm túc muốn thỉnh giáo anh một vấn đề.”

“... Nói.”

“Anh bình quân mỗi lần có thể kéo dài bao lâu? Có được nửa giờ không?”

“... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.