Cánh cửa mở ra đóng lại.
Giang đặt tờ báo xuống, hai chân dài vắt chéo, khuỷu tay để trên thành ghế, cầm chén trà trên tay, cả người thả lỏng ngả về phía sau, giống như quý công tử tao nhã trong bức tranh sơn dầu Tây Dương.
Hắn mở lời trước hỏi: “Em đến chỗ tôi, không sợ Lục thế Đồng tức giận sao?”
”Sợ, sao lại không sợ chứ.” A Yên đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi với ngài còn có một duyên phận cuối, để lâu cũng không tốt.
Giang tiên sinh, ngài không thích tôi, thành thật mà nói, hiện tại tôi cũng không thích ngài, nhưng thân thể của chúng ta rất hợp nhau, ngài cũng không thể phủ nhận, đúng không?”
Giang Ly chỉ cười nhưng không nói gì.
A Yên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt quyến rũ, nhìn như liếc mắt đưa tình, nhưng thật ra tràn đầy tức giận và dục vọng đan xen vào nhau, kết hợp lại thành một vẻ dụ hoặc say mê lôi quấn lòng người, đôi môi đỏ khẽ đóng khẽ mở, giống nhừ lời mời dụ hoặc: “Giang tổng, ngài không cần sợ tôi sẽ dây dưa, tôi lấy mặt tôi thề, ngoại trừ thân thể của ngài, những cái khác tôi tuyệt đối không cần, chỉ có một lần này, không có lần sau.
Giang Ly nâng cằm cô lên, ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi đỏ căng mọng diễm lệ của cô, khóe môi có chút ý cười, trêu chọc nói: “Xem ra, Lục tiên sinh không thể thỏa mãn em.”
A Yên cũng không tức giận, hé môi ngậm lấy đầu ngón tay hắn, khiêu kích một chút rồi nhả ra, ngoan ngoãn cười: “Ngài vui thì tốt, muốn nói sao cũng được. Giang tổng, ngài suy nghĩ thế nào rồi?... loại chuyện người tình ta nguyện, ngài không bị lỗ, mà tôi cũng được như nguyện, cả hai cùng vui.
Lại lần nữa, người tình ta nguyện.
Lần trước ở nhà cô, cô cũng nói như vậy.
Một câu ' quá bẩn' của hắn, hủy hoại cô một lần.
Không để ý sự phản kháng của cô mà cưỡng đoạt, hủy hoại cô lần thứ hai.
Nghe nói, cô cùng Lục Thế Đồng gần như không gặp nhau, cho dù có gặp 1 lần cũng không vượt qua ba, bốn tiếng, nhìn thế nào cũng không giống những cặp đôi bình thường đang yêu nhau, nhìn thấy giống như đang giao dịch hơn.
Trái tim nhói đau.
Giang Ly nhớ tới đêm đó, cô ở dưới người hắn, đã từng nói, quên đi.
Cô đã thật sự hết hy vọng, không muốn nói chuyên yêu đương, chỉ nói đến lợi ích.
A Yên cởi áo khoác, váy liền cắt may khéo léo, phát họa đường cong động lòng người.
Cô chủ động ngồi lên đùi hắn, nhướng người về phía hôn lên khóe môi hắn, ôn nhu dụ hoặc: “Giang tổng, dõ ràng ngài muốn, đừng cố nhịn nữa....”
Vặn vẹo vòng eo, ở trên đùi hắn cọ xát, cách một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần nóng lên của hắn.
A Yên cúi đầu, tai áp vào ngực hắn, dịu dàng trêu chọc: “Tim ngài đập thật nhanh, tôi coi như ngài đồng ý rồi nha.”
Giang Ly giang tay ôm lấy cô, dùng rất nhiều sức, A Yên khẽ rên một tiếng, đang vui vẻ vì hắn đã thỏa hiệp, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn: “Rời khỏi Thiên Hồng.”
“... Mất hết cả hứng.”
A Yên nhíu mày, ôm lấy cổ hắn: “Tôi không cầu xin ngài cái gì, ngài cũng đừng được nước làm tới.” Bàn tay ngọc nhỏ dài xoa ngực hắn, một ngón tay trượt xuống dưới, bỗng bị hắn nắm chặt lấy.
Cô không kiên nhẫn, vì hoàn thành nhiệm vụ mà cô đã nhẫn lại lắm rồi, qua loa nói với hắn: “Rời khỏi Thiên Hồng, cũng coi như rời khỏi Lục tổng, hắn mà tức giận, muốn chỉnh tôi thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải dựa vào ngài? Giang tổng, xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngài là người như thế nào, tôi đã được lĩnh giáo rồi.
Ánh mắt Giang Ly u ám.
A Yên biết lúc này không thể nào tiếp tục được nữa, bĩu môi, nâng tay vuốt lại mái tóc, muốn đứng dậy từ trên người hắn.
Hắn không cho, hai tay vòng chặt lại giam cầm cô.
Một lúc sau, hắn mới mở miệng: “Nếu hôm nay em đồng ý, trước cuối tháng, anh sẽ cho em một lễ đính hôn, gửi thiệp mời cho tất cả giới truyền thông.”
A Yên im lặng một lúc, nâng tay sờ trán hắn: “Ngài không bị bệnh đi?”
Giang Ly kéo tay cô xuống, bình tĩnh mà nhìn vào đôi mắt cô, cho đến khi cô nhận ra, hắn thật sự rất nghiêm túc, không phải đột nhiên phát bệnh.
A Yên tận tình khuyên nhủ hắn: “Ngài nghĩ xa vời như vậy làm cái gì? Tôi cũng không cần ngài bảo đảm, hai chúng ta xuân phong vui vẻ một lần, sau đó việc người nào người ấy lo, không được sao?”
Giang Ly nhặt áo khoác rơi trên mặt đất, khoác lên người A Yên: “Em xuất đạo thì đi theo anh, em cắt đứt cùng Lục Thế Đồng đi, cắt đứt sạch sẽ, anh sẽ coi như chưa có chuyện gì sảy ra.”
Cắt đứt sạch sẽ, lại là cắt đứt sạch sẽ.
A Yên mất hết kiên nhẫn, bắt đầu trở lên bực bội: “Một chuyện vô cùng đơn giản, tôi, ngài, giường-- trên sofa tôi cũng có thể tạm chấp nhận, không thì trên cửa, cửa sổ, sàn nhà, tùy ngài lựa chọn, chỉ một chuyện đơn giản như vậy, sao ngài có thể suy nghĩ phức tạp thế, xa không thể với tới vậy?”
Hai tay Giang Ly nâng mặt cô lên.
Lòng bàn tay Giang Ly thật nóng, ánh mắt lại bình tĩnh tỉnh táo.
”Tô Yên, anh sẽ chứng minh có em thấy, anh đối với em không chỉ có nhu cầu, dục vọng, thân thể.”
A Yên cực kỳ uể oải: “Không, không cần, tôi không cần ngài chứng minh--”
”Anh thật sự thích em.”
A Yên im lặng lại, tựa đầu vào vai hắn.
Giang Ly nhẹ nhàng vỗ lưng cô, một lần lại một lần, động tác ôn nhu.
Bầu trời bên ngoài, đang dần tối đi, yên lặng không một tiếng động.
A Yên hơi động đậy, giọng nói nhỏ nhỏ ở bên tai hắn hỏi: “Ngồi lâu vậy chắc chân ngài đã tê rồi, tôi đứng lên nhé?”
Giong nói Giang Ly cưng chiều nói: “Không sao.”
A Yên thờ dài, ngẩng đầu, nâng tay vuốt ve gương mặt hắn, nói rõ ràng từng chữ: “Giang tổng, nếu đây là lựa chọn của ngài, được, tôi cùng ngài nói chuyện tình cảm.”
*
Lúc rời đi đã gần tối.
A Yên lém cái túi ra ghế ngồi phía sau xe, lái xe được nửa đường, gương Cổ Đổng ho khan liên tục: “Kí chủ, động lòng hại người... khụ khụ khụ... cô lên suy nghĩ lại... khụ khụ khụ... “
Xe dừng bên lè đường.
Trước mắt Lão Cổ Đổng bỗng nhiên sáng ngời, đang muốn khuyển nhủ hai câu, trong gương hiên ra gương mặt của kí chủ đại nhân, lời nói của nó nghẹn lại trong họng, một câu cũng không dám nói.
Gương mặt xinh đẹp như vậy, cho dù không cười cũng mang theo vẻ ngọt ngào, khóe mắt cong cong, tràn đầy tình ý miên man.
Nhưng đằng sau một đôi mắt đẹp như vậy, lại giấu diếm sự xảo trá và lạnh lùng.
—Thiên phú hồ tộc, không hổ hồ ly tinh lừa chết người không đền mạng.
Giọng nói người phụ nữ nhẹ nhàng, mờ mịt như khói, lạnh lùng giống như bặng.
”Thiên đường có lối hắn không đi, địa ngục không cửa hắn lại muôn đâm vào, không muốn sống tự tìm đường chết mà. Không phải muốn nói chuyện tình cảm sao? Tôi thành toàn cho ngài!”
*
Trịnh Sâm nói được một nửa, uông một ngụm nước, lại nói tiếp: “… Hôm đó cũng thật trùng hợp, Tiểu Kỳ đang đứng ở ban công tầng hai, trong tay đang cầm ống nhòm, thấy nhà Giang Ly có khách đến chơi, thuận tiện nhìn thử, ôi em nói nè, người tình mới của anh làm sao lại đến chỗ của Giang Ly đây? Lúc đó hai người cũng đâu có cãi nhau a --”
Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt anh họ, lập tức im bặt.
Lục Thế Đồng sầm mặt lại, ngồi trên ghế sofa, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Người anh họ này của hắn gần đây đối với người nhà rất hay phát cáu, trút giận một chút, mắng mấy câu thì tốt, nhưng cái bộ dạng gió thổi mưa giông trước cơn bão, mới thật đáng sợ.
Trịnh Sâm không nhịn được nói tốt mấy câu: “Anh họ, thật ra cái người tình...Tô tiểu thư kia, đi vào không bao lâu thì ra, trời còn chưa tối, có lẽ bọn họ thật sự chỉ đơn giản uống trà nói chuyện phiến thôi, anh cũng không cần để bụng--”
Lục Thế Đồng liếc mắt nhìn sang: “Nói xong chưa?”
Trịnh Sâm lập tức ngậm miệng.
Lục Thế Đồng đứng dậy, đi ra ngoài.
Trịnh Sâm vội hỏi: “Anh định đi đâu?
Vẻ mặt Lục Thế Đồng lạnh như băng, nói chuyện cũng tỏa ra khí lạnh: “Mua vé máy bay, về nước.”
Trịnh Sâm sửng sốt: “Không phải đã nói một tuần sau, chúng ta cùng về sao?”
Lục Thế Đồng quay đầu, cong khóe môi, mỉm cười lạnh lẽo: “Anh ở nước ngoài đã lâu, có một số người ngứa da, thích ăn đòn.”
*
Lý tỷ gấp đến nỗi giống như châu chấu trên chảo nóng, vừa vào cửa liền bắt được thủ phạm gây chuyên: “Tô Yên, em nói cho chị biết, chuyện gì thế này? em cùng Giang Ly muốn đính hôn, mẹ nó, chị thế nào lại không biết? Nhiều nhiều truyền thông cùng một lúc đưa tin như vậy, em bảo chị phải trả lời thế nào đây? Cho dù muốn bác bỏ tin đồn em cũng phải nói cho chị biết trước chuyện gì đang sảy ra chứ? Em nhìn xem, nhìn xem!”
Soạt cô mở tờ báo ra, mặt trên in một mẩu tin tức.
“... Viết còn rất đa dạng, em nghe một chút, người hiểu rõ tình hình cho biết, vợ chồng Giang chủ tịnh vẫn giữ quan diểm của họ, sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con trai, có nghĩa là mặc dù họ không ủng hộ, nhưng họ sẽ không ngăn cản Tô Yên vào cửa, Giang phu nhân còn nói, hy vọng rằng con trai có thể mang con dâu tương lai về nhà càng sớm càng tốt để gặp bố mẹ... chị kháo bọn họ, chuyện này có phải là người bên Tụ Tinh giởi trò không? Không, chắc chắn là bên An Thuần kia, An Thuần cùng Giang Ly chia tay, cho nên muốn tung tin đồn, cùng chuyện trên Weibo với tin đồn này liên hệ với nhau, nhân cơ hội mắng em làTiểu Tam chen chân vào... “
“Việc này thật sự không liên quan tới An tiểu thư.”
A Yên lười biếng nằm trên ghế dựa phơi nắng cạnh cửa sổ, hai mắt khép hờ trả lời: “Chị cũng không cần trả lời, khi đến lúc, em sẽ tự mình ra mặt bác bỏ tin đồn.”
”Chuyện này không thể kéo dài--”
A Yên mở một con mắt: “Đến khi em bác bỏ tin đồn mới thôi, chuyện này cũng không phải tin đồn.”
Lý tỷ sững sờ vài giây, một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía người phụ nữ đàn nằm trên ghế dựa: “Tô Yên, tốt nhất bây giờ em cho chị một lời giải thích-- em dám nói, em cùng Giang Ly vấn vương không dứt, lão nương đánh cho em chết tâm luôn!”
A Yên cười cười: “Đã là lần thứ hai vấn vương không dứt rồi, chỉ là chị không biết thôi.”
Lý tỷ tức phát điên.
A Yên không dám ồn ào nữa, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói; “Đây là một lần cuối cùng, còn một sợi tơ kém như vậy, em hất tay cũng có thể cắt đứt. Chị mặc kệ truyền thông có nói gì, cũng không cần để ý đến Giang Ly, dù sao em bảo đảm với chị, không có buổi lễ đính hôn nào cả.”
Lý Tỷ bình tĩnh hơn chút, ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước đầy, ừng ực uống cạn cốc nước, dây thần kinh cuối cùng cũng buông lỏng: “Tô Yên, không phải em đang nghịch lửa, mà em đang đốt lửa tự thiêu! Bên Lục tổng em định giải thích thế nào? Hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho em không?”
A Yên chậm rãi nói: “Chị, chị hiểu lầm. em với Lục tổng là bạn giường, yêu đương, kết hôn tự do, , bất cứ lúc nào có thể kế thúc--”
”Mẹ nó, lừa ai chứ.”
”Thật sự không lừa chị, đây đều là lời hắn nói.”
“...”
”Hơn nữa, nếu thật sự hỏng chuyện...” A Yên nhếch môi cười, độ cong của khóe môi tản mạn lười biếng: “Em làm thế nào rời khỏi Giang Ly xoay người, cũng như thế nào rời khỏi Lục Thế Đồng. Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên*. ở trong thế giới của em, cái gì cũng có thể đổi, Kim chủ là dễ đổi nhất.” Suy nghĩ một chút thêm vào một câu: “Đương nhiên, người đại diện cùng trợ lý nhất định không đổi.”
* Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn
”Em đi chết đi.”