Hai giờ trước.
Sau khi cơm nước no nê, đến thời gian sinh dục vọng.
Trên mặt A Yên không cẩn thận bị dính chút bơ, tay vừa rút một tờ giấy muốn lau đi, bỗng nhiên ngón tay ấm áp, hoá ra là bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy: “Đừng nhúc nhích, để anh.”
Cô ngạc nhiên một chút, cũng đưa tờ giấy ăn cho anh.
Giang Ly cười nhẹ, lắc đầu, cơ thể hơi nghiêng, chậm rãi, tỉ mỉ hôn đi vệt bơ màu trắng.
A Yên đỏ mặt, xấu hổ mà hơi nghiêng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Bánh rất ngọt sao?”
Anh nói: “Em ngọt hơn.”
Đêm đã khuya.
Giang Ly đùa nghịch những sợi tóc đen nhánh trên vai cô, hơi phân tâm hỏi: “Vừa rồi em ước gì?”
”Một, hy vọng sự nghiệp sẽ thành công, bộ phim vừa hợp tác với đạo diễn Dương có thể giành được giải thưởng. Hai, hy vọng cả đời này, có thể để lại cho người hâm mộ của em những ký ức tốt đẹp nhất. Ba, hy vọng em sẽ mãi mãi mỹ nhan thịnh thế —— a!”
Anh cúi người, khẽ cắn đôi môi mềm mại phấn nộn như trừng phạt, ôm lấy cô ngã xuống giường lớn.
Những sợi tóc đen nhánh trải toán loạn trên giường đơn màu trắng, đen trắng rõ ràng.
Giống như đôi mắt trong veo của cô vậy.
Không khí nhanh chóng nóng lên, nhất định sẽ là một đêm tình loạn ý mê.
Giang Ly dọc theo trán của cô, đôi mắt, môi, một đường hôn xuống.
A Yên phối hợp nhắm mắt lại, giấu đi ánh mắt vẫn luôn tỉnh táo cùng lạnh nhạt, khó chịu hừ một tiếng, cắn chặt môi dưới, hai tay nắm ga giường, tạo ra từng vệt nhăn nhúm.
Tứ chi quấn lấy, linh hồn rung động.
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Anh yêu em.”
A Yên mỉm cười, cơ thể hưởng thụ phút giây sung sướng, chờ cả hai dần bình tĩnh lại, liền liếc qua chiếc đồng hồ treo trên tường, chậm rãi ngồi thẳng, châm một điếu thuốc rồi đưa cho hắn: “Những lời này, đã từng có một cô gái đợi thật lâu, chỉ tiếc, cô ấy không thể nghe được.”
Người thật sự tên Tô Yến kia, yêu hắn ta sâu đậm đến mức chết cũng không hối hận.
Giang Ly khó hiểu, hơi nhíu mày: “Cái gì?”
A Yên không trả lời, chỉ đứng dậy mặc quần áo, trước tiên là nhắn tin cho Tiểu Mỹ, sau đó cầm điện thoại của hắn ném qua: “Giang tổng, mau nhìn Weibo đi.”
Lông mày hắn nhíu chặt, cúi đầu nhìn thẳng màn hình.
A Yên mặc áo ngủ làm bằng tơ lụa, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng, tựa bên cửa sổ, chờ hắn xem xong.
Trời mưa.
Rèm cửa lộ ra một khe hở, có thể thấy được những giọt mưa đang tung hoành trên kính cửa sổ thuỷ tinh, giống như nước mắt không thể ngừng rơi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng có một đêm mưa như vậy, người đàn ông kia đứng trước mặt, dáng vẻ cao cao tại thượng, giống như có thể tuỳ ý thao túng sống chết, đạp cô xuống vũng bùn dơ bẩn.
Toàn bộ thế giới đều dơ bẩn.
Thần sắc của Giang Ly đột ngột lạnh lẽo, ngước mắt: “Em có ý gì?”
A Yên mỉm cười: “Đã nói sẽ ngủ với ngài ba lần, nhiều một lần hay ít một lần cũng không được, con người của tôi không chỉ có lòng tự trọng cao mà còn vô cùng coi trọng chữ tín đấy.”
Giang Ly đứng lên.
A Yên bình thản nhìn hắn, trước sau đều không sợ hãi.
Giang Ly nheo mắt, từng bước lại gần: “Em điên rồi.” Bỗng hắn đứng lại, hít sâu mấy lần, cố gắng bình tĩnh: “Mau xoá tin trên Weibo đi, anh và em sẽ cùng giải thích —— “
A Yên cười ra tiếng: “Đây chính là lời giải thích của tôi. Tôi đã sớm nói tám trăm lần, tôi hứng thú với ngài, chỉ bởi vì cơ thể của ngài thôi, giới hạn là ba lần, ngài không nghe, tôi có biện pháp gì?”
Giang Ly cắn răng, lạnh lùng nói: “Em muốn báo thù anh.”
A yên lắc đầu, giọng nói mang theo tiếc nuối: “Giang tiên sinh, ngài vẫn luôn tự cho mình là đúng như vậy.”
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi.
Thuốc lá cháy một đoạn, bỏng tới cả ngón tay.
Chỉ là chút đau đớn nho nhỏ, nhưng lại kích thích lửa giận trong lòng hắn, nỗi đau bị lừa gạt cũng trong nháy mắt bùng lên.
Tất cả đều là giả dối.
Những điều hắn đã nói, đã làm với cô, cô chưa bao giờ quên, luôn luôn khắc sâu trong lòng, vì vậy chọn đêm mưa hôm nay, trả lại tất cả những đau đớn ấy.
Đối với hắn, cô chưa từng yêu, chỉ có nỗi hận thấu xương.
Chơi đùa với thân thể, với tình cảm, cũng chỉ vì trả thù, nực cười là hắn lại tình nguyện lún sâu.
Nhưng hắn yêu cô.
Hắn vẫn yêu cô.
Chợt hắn cười lạnh, đem tàn thuốc bóp lát trong lòng bàn tay, bước tới: “Không phải em nói thế nào thì là thế ấy.”
A Yên vẫn không nhúc nhích, vẫn bình thản đứng đó, miễn cưỡng khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn mang theo vài phần vui vẻ, cùng mười phần kiêu khích và kiêu ngạo.
Bình tĩnh như vậy, không coi ai ra gì.
Nhưng lại xinh đẹp như vậy, chói mắt như mặt trời rực rỡ.
Vì vậy, Giang Ly dừng lại, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói khàn khàn: “Tô Yên, em muốn trả thù anh, em hận anh, không sao cả... Anh yêu em.” Hắn hơi cắn môi dưới, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt màu đen hiện lên vẻ u ám, hung ác mà điên cuồng: “Chỉ cần anh yêu em là đủ rồi. Em muốn trả thù, anh cho em cơ hội, chỉ cần em ở bên anh...”
Hắn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái.
A Yên chỉ bình tĩnh nói: “Buông ra.”
Hắn không chịu, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, oán hận nói: “Đây không phải điều em muốn sao? Anh bỏ rơi em, chà đạp lòng tự trọng của em, vì vậy em cũng phải nhìn anh hèn mọn đứng trước mặt em, cầu xin em quay lại. Em còn chưa hài lòng sao? Gả cho anh, em sẽ có cả đời để tra tấn anh, em muốn gì, anh đều cho em —— “
”Anh nói, anh yêu tôi.” A Yên nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh: “Giang Ly, tôi vì anh mà phát điên, vì anh mà suýt chút nữa tự sát, lúc đó anh đang ở đâu? Là ở bên cạnh An tiểu thư. Lúc tôi đau khổ, anh yêu tôi sao? Lúc tôi bị paparazi điên cuồng chụp ảnh, khuôn mặt vặn vẹo, anh sẽ yêu tôi sao?”
Mắt Giang Ly đỏ lên, nói không ra lời.
A Yên gỡ từng ngón tay của hắn, kéo tay hắn xuống, khuôn mặt không cảm xúc: “Tình yêu rẻ mạt như vậy, cũng chỉ xứng với hư tình giả ý lừa gạt.”
Hắn im lặng rất lâu, môi hơi giật giật: “Em đối với anh, không có chút tình cảm nào sao?”
A Yên gật đầu.
Hắn vẫn không chết tâm: “Anh không tin.”
Giọng nói có chút run rẩy, âm điệu trầm thấp, lộ ra một loại giãy chết bướng bỉnh.
Hắn nắm chặt vai của cô, cúi đầu xuống, hạ đôi môi lạnh lẽo, bất kể triền miên như thế nào, đôi mắt của cô vẫn tỉnh táo, đen trắng rõ ràng, ánh mắt trong trẻo, không hiện lên chút tình cảm.
Lòng đã lạnh hơn phân nửa.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên một tiếng thật lớn, hắn vừa quay lại đã bị một lực lớn lôi kéo, cả người đập vào tường. Hắn vịn vách tường đứng dậy, ho khan vài tiếng, nhìn người phá cửa xông vào.
A Yên nhìn hắn, hơi kinh ngạc: “Tại sao lại là ngài?”
Bóng lưng cao lớn của Lục Thế Đồng che trước mặt cô, nghe được câu hỏi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại: “Bởi vì tôi để cho cảnh sát rời đi rồi. Em báo cảnh sát làm gì, ngại còn chưa đủ rắc rối à?”
”Tôi chưa bao giờ ngại dính vào rắc rối, chỉ có người không chịu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.” A Yên nhíu mày: “Tại sao ngài lại đến đây?”
Lục Thế Đồng im lặng, mặt đỏ bừng, có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, điềm nhiên như không có việc gì: “Em gặp chuyện rồi, xoá hot search đè tin tức không phải đều do Thiên Hồng chi tiền sao? Tôi đang tiết kiệm tiền cho công ty!”
...
A Yên không phản bác được, dứt khoát im lặng.
Đối với tất cả những chuyện này Giang Ly đều không có phản ứng, dường như đang ở thế giới của riêng mình, rất lâu sau mới hoàn hồn, nhìn A Yên: “Ngày đó, ở biệt thự trên núi, em nói em có tình cảm với anh, từ lúc đó trở đi, đều là âm mưu.”
A Yên nhíu mày: “Không, tôi nói tôi có cảm tình với anh, chính là khiến anh không chịu thương lượng thôi, chính anh hiểu sai mà.”
Giang Ly im lặng cười khổ.
Đến lúc này, mặt cô không đỏ hơi thở không gấp, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ.
Từ khi sau khi trở lại, cô vẫn hiên ngang như vậy, thẳng thắn vô tư đến mức... mê người.
Trước nay hắn là người có thù tất báo, nhưng không hận cô.
Từ trong đôi mắt kia, nhìn thấy chính mình, đã từng khinh miệt tấm lòng chân thành của một cô gái, còn cười nhạo cô ấy ngu xuẩn.
Cảm giác bị chà đạp, hoá ra là như vậy.
A Yên bỗng đứng thẳng, kéo áo khoác xuống: “Giang tổng, việc nhỏ như vậy, ngài chỉ cần động đầu ngón út là có thể giải quyết, ngại trừ việc mặt mũi mất hết, ngài cũng không tổn thất cái gì.” Bỗng nhiên cô cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng mềm mại, chạm vào trái tim của hắn: “Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?”
Một ánh mắt, một câu nói không nặng không nhẹ mà nói.
Hồn xiêu phách lạc cũng chỉ như vậy.
Lục Thế Đồng cảm thấy, đời này chỉ sợ không đợi được đến tháng năm già cỗi, hàm răng của hắn đã bị cắn nát mòn hết.
Hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo như róc xương lóc thịt nhìn người phụ nữ kia, rít từng chữ qua kẽ răng: “Mẹ kiếp, en dám quyến rũ người khác trước mặt tôi? Ông đây còn chưa chết!”
A Yên mất hứng, liếc hắn, tránh qua một bên.
Giang Ly cúi người, nhặt áo khoác vứt bừa bãi trên đất, vắt lên cánh tay, quay đầu nói: “Ngày mai anh đến thăm em.”
Giọng điệu bình tĩnh, dáng vẻ dịu dàng, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cho dù trong lòng chảy máu đầm đìa, hắn cũng không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt Lục Thế Đồng.
Hắn vừa đi, A Yên nhìn bóng lưng của hắn, lẩm bẩm: “Khó trách... Đã từng yêu hắn sâu đậm như vậy, đã như vậy rồi, hắn còn có thể duy trì phong độ. Đàn ông càng có thể tỉnh táo kiềm chế bản thân, phụ nữ càng muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn nổi điên vì họ —— “
”Em nói thầm gì đấy?”
A Yên ngẩng đầu: “Không có gì, tôi chỉ suy nghĩ, tại sao ngài lại nhập viện.”
Lục Thế Đồng cười dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bị em chọc tức.
A Yên đi ra phòng khách: “Để tôi rót chén trà bồi tội nhé?”
Lục Thế Đồng mở miệng: “Tô Yên.”
A Yên dừng lại.
”En làm chuyện đó, khiến dư luận xôn xao, chỉ vì trả thù hắn ta?” Lục Thế Đồng nhíu mày, nhịn không được trách mắng: “Có phải em bị bệnh không? Em muốn chỉnh hắn, tại sao không tìm tôi?”
A Yên nghi ngờ nhìn hắn: “Không phải ngày đó tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn ngủ cùng hắn, đùa giỡn tình cảm chỉ là chút thủ đoạn thôi, mục đích cuối cùng vẫn là ngủ với hắn.”
Lục Thế Đồng muốn phun ra một ngụm máu, trên trán nổi đầy gân xanh, đã sắp tới bờ vực sụp đổ: “Tại sao?”
”Lục tổng, tôi nói ý không phải, chứ câu hỏi của anh giải thích như thế nào đây.” A Yên làm lơ gương mặt hung dữ của hắn, cảm thấy khó hiểu với sự giận dữ vô cớ của hắn: “Nói về anh đi, đã ngủ cùng ít nhất mười mấy phụ nữ, nhưng có người truy hỏi tại sao anh ngủ với bọn họ sao? Tất nhiên là bởi vì muốn ngủ, cũng vì chuyện đó có lợi cho nhan sắc với giảm béo a!”
Lục Thế Đồng hít sâu một hơi, chịu đựng đến nội thương: “Tốt nhất em nên nghiêm túc trả lời tôi... tôi không có tâm trạng cùng em nói nhảm —— “
A Yên không kiên nhẫn được nữa, tức giận nói: “Nói thật ngài không tin, ngài muốn tôi nói, tôi thấy chỗ đó của hắn lớn, ngài mới hài lòng —— “
Rầm!
Hắn một cước đạp cửa, khoá lại.
Ván cửa bị chấn động mãnh liệt, vẫn còn rung rung.
A Yên cười cười, hất cằm, trên chiếc cổ trắng nõn, che kín bởi dấu hôn của một người đàn ông khác lưu lại: “Tôi với hắn vừa xong, anh muốn làm đêm nay? Ngài không chê?”
Lục Thế Đồng cười lạnh: “Em nói, tôi là người tốt?” Ngón tay thon dài cởi ra áo ngoài, tuỳ tiện ném sang một bên, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, dù mặc trên người bộ quần áo màu lạnh, cũng không thể che đi sự hấp dẫn trí mạng.
”Được lắm, để ông đây cho em xem một chút, thế nào mới là cầm thú!”