Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 30: Chương 30: Lãnh Cung Phế Phi (12)




Editor: Bella

Beta: Cà ri

Trời tối.

Thuý Liễu muốn hầu hạ chủ tử nhưng mà Trần Vận không muốn nên nàng đành phải đứng bên cạnh. Trời cũng không còn sớm Thuý Liễu có chút buồn ngủ. Nàng nâng tay lên bụm miệng ngáp một cái. Lúc đang muốn dụi dụi mắt thì lại nghe thấy bên người có tiếng động lớn.

“A...” Trần Vận hoảng sợ đánh rơi chiếc lược. Thuý Liễu thấy vậy giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, vội vàng bước đến hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?” Trần Vận run rẩy, hoảng sợ trừng mắt chỉ vào chiếc lược dưới đất, cắn môi nói: “Tóc của ta..Tóc của ta, sao lại thế này? Tại sao? Không, không...” Thúy Liễu thấy ánh mắt Trần Vận hoảng hốt, tự lẩm bẩn một mình nên khom lưng nhặt lược lên. Trên răng lược vẫn còn dính vài sợi tóc đen, nếu cúi đầu xuống nhìn kỹ thì trên mặt đất cũng rơi lả tả mấy sợi tóc.

Thúy liễu biết rõ chủ tử bị kích thích, vội vàng đem lược dấu ở phía sau, vỗ nhè nhẹ lưng Trần Vận rồi ôn nhu nói: “Nương nương, người quên rồi sao? Thái y hôm kia nói, người có thai nên đương nhiên mất vài sợi tóc, như vậy cũng rất bình thường -- “

Trần Vận lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

Thân thể Thúy liễu chấn động, lập tức câm như hến, thậm chí không dám nhìn thẳng mặt chủ tử.

Cái gương mặt dữ tợn này, trong đôi mắt toàn đầy vẻ sợ hãi cùng thù hận, có thật đây là đôi mắt thiện lương trong sáng của Vận tiểu thư phủ tướng quân hay không? Chẳng qua chỉ trải qua một hai năm khó khăn, sao tựa như thay đổi hoàn toàn thành người khác vậy?

Tay Trần Vận đang run nhè nhẹ, nàng run rẩy vuốt ve gương mặt lạnh lẽo, vừa kinh vừa sợ mà nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, nhìn rất lâu rất lâu, đột nhiên vịn bàn trang điểm đứng lên, cúi đầu xuống nhìn cái bụng to của mình. Cái bụng béo phì này, cái thân thể mập mạp này-- không, không, nàng không thể tiếp tục như vậy được, nàng vốn nên có dáng người mảnh khảnh mới đúng. Lúc ở trên giường, Hoàng Thượng thích nhất ôm vòng eo nhỏ không đủ một lắm của nàng, thường hay thấp giọng trêu chọc: “Vận Nhi của Trẫm gầy yếu như vậy, trẫm thực sợ chỉ hơi chút tức giận cũng làm gãy eo của nàng.”

Nàng xấu hổ đỏ mặt, dựa vào trong ngực Hoàng Đế, hờn dỗi nói một câu: “Bệ hạ...” Khuê phòng chi nhạc, tình nồng mật ý.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Yến hội vừa kết thúc, Hoàng Thượng lại đi Hướng Hoa cung!

Trần Vận cảm thấy lòng như đau cắt, nội tâm phập phồng kịch liệt, tâm tình cuồn cuộn, dày vò này bức điên nàng rồi.

Trước mắt hiển hiện rất nhiều hình ảnh vụn vặt, nào là lúc diễm lệ khi ân ái cùng Hoàng Đế, nào là lúc từng sợi tóc rơi đầy trên mặt đất cùng dáng người béo ụt ịt của bản thân... Hai hình dáng hoàn toàn đối lập, thật là kinh tâm động phách.

Bên tai lại vang lên tiếng cười của Trần Vận: “Ngươi cũng thật là... lấy cái gì để so với ta đây?” Từng câu từng chữ như nhát dao đâm thẳng vào trái tim nàng.

“Đây không phải ta!”

Trần Vận chợt cười lớn, hoàn toàn mất kiểm soát, điên cuồng cười nói: “Ta không phải như thế này... Bệ hạ đã từng nói qua, ta có dáng người lung linh Phù Dung, người trong gương kia không phải ta --” Nụ cười bên khoé miệng cương cứng, nàng ngước mắt nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ này, nội tâm tan vỡ, trong nháy mắt không chịu được, cầm lấy một cây trâm, hung hăng đâm về phía mặt gương: “Lừa đảo, tất cả đều là giả dối!”

Thúy Liễu bị dọa sợ, chậm một nhịp sau mới phản ứng lại được, giữ chặt tay Trần Vận: “Nương nương... Nương nương người bình tĩnh một chút! Người tính làm gì vậy? Mau đưa cây trâm cho nô tì... Nương nương, nương nương tốt của ta, xin người niệm tình nghĩ đến hoàng tử trong bụng!”

Thân thể Trần Vận khẽ run lên, cả người như mất hết sinh lực, phút chốc trở nên ỉu xìu.

“... Lấy sắc hầu nhân giả, sắc suy mà yêu trì.*”

*nữ nhân chỉ dựa vào nhan sắc mà đi hầu hạ người khác, một khi sắc đã tàn, thì sự sủng ái cũng theo đó mà giảm đi, rồi cuối cùng là tình nghĩa liền đoạn tuyệt.Trong bài thơ “Tì bà hành” của Bạch Cư Dịch, hai câu ca nữ trong bài thơ có nói đến chính là ví dụ điển hình: “Đại phàm dĩ sắc sự nhân giả,(con người thường lấy sắc để đối xử với người khác) Sắc suy nhi ái trì, ái trì tắc ân tuyệt.”(sắc mà không còn, tình cảm cũng đoạn tuyệt. (sưu tầm trong truyện Phượng hoàng đồ đằng nhé ^^)

Trần vận cúi đầu, thì thào niệm một câu, rồi cười rộ lên, cùng với tiếng cười tan nát lòng người là từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay: “Ta còn chưa có già, nhan sắc cũng chưa phai tàn, chỉ vì mang thai con của hắn nên mới biến dạng thành như thế này, vì sao hắn lại không hiểu cho ta? khổng ở bên cạnh ta nhiều một chút? Ta là vì hắn mới -- “ Tiếng nói đột nhiên ngừng lại.

Trước đây thật lâu... Không, cũng không có lâu như vậy. Ngày đó, tỷ tỷ phát hiện chuyện của nàng cùng Hoàng Thượng, tức giận không thôi, nâng tay muốn tát nàng.

Thật ra, tỷ tỷ bệnh nặng như vậy, chống đỡ một hơi thở cũng không dễ dàng gì, làm sao có thể đánh đau nàng? Nhưng khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng sắp đi tới, thế là giả vờ té trên mặt đất, bụm mặt khóc não nề.

Hoàng Thượng bắt lấy tay tỷ tỷ, thần sắc nghiêm nghị: “Trần Yên, ngươi đừng quá phận!”

Tỷ tỷ bị hắn đẩy một cái yếu ớt té trên mặt đất, như chiếc lá rụng tàn lụi, bên môi lại nở một nụ cười lạnh: “Dương Chiêu, ngươi thích Vận Nhi vì cái gì? Tuổi trẻ? Xinh đẹp? Đối với ngươi tình nồng thắm thiết? -- những thứ này, ta đều đã từng trao cho ngươi.” Nàng ho khan vài tiếng, ánh mắt châm chọc: “Ta vì ngươi trở thành một người mang trọng bệnh thế mà ngươi lại chê ta già xấu rồi.”

Nhân quả luân hồi, chẳng lẽ, trong cõi u minh, thật sự có báo ứng sao?

Tay chân Trần vận rét run.

Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi ngồi trở lại ghế, bàn tay nắm chặt cây trâm, ngẩn ngơ trong chốc lát, bỗng nhiên rạch một cái trên mu bàn tay, máu lập tức chảy không ngừng.

“Nương nương!”

Thúy Liễu cầm tay Trần Vận, không nhịn được khóc rống lên: “Nương nương, người tội tình gì phải làm như vậy!”

Trần Vận không bị lay động, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi Hướng Hoa cung, mời Hoàng Thượng tới đây, nói ta bị thương.”

Thúy Liễu cũng không động đậy, ánh mắt thoáng đỏ lên: “Người như vậy... Không đáng.”

Trần Vận lạnh lùng nói: “Đi ngay lập tức cho ta, còn nữa -- ngươi đốt cái hương kia lên cho ta.”

Thúy Liễu cả kinh, ánh mắt rơi vào trên bụng Trần Vận: “Nhưng tiểu hoàng tử...”

Trần vận lạnh nhạt nhìn nàng một cái: “Tống thái y từng nói qua, mang thai được ba tháng, thai nhi đã ổn định rồi, сhỉ cần cẩn thận thì không có gì đáng ngại.”

Thúy Liễu vẫn không chịu rời đi, khuyên nhủ: “Nô tì...mong nương nương nghĩ lại.” Nàng thở dài, giọng điệu khẩn thiết: “Nương nương, người tội gì tranh giành với cái lão bà ở Hướng Hoa cung? Nàng đã qua bao nhiêu tuổi rồi, người còn không biết sao? Hoàng Thượng chính là nhất thời bị nàng ta mê hoặc nhưng chắc chắn rồi có một ngày Hoàng thượng cũng chán ghét nàng ta. Chỉ cần bảo vệ tiểu hoàng tử thật tốt, địa vị của người không ai có thể lay động được!”

Trần Vận cười cười: “Nếu như là một tiểu công chúa thì sao?”

Thúy Liễu im lặng, nửa ngày sau mới lúng ta lúng túng nói: “Sẽ không đâu...”

Trần Vận nhìn máu đỏ tươi trên mu bàn tay, mặt mày hờ hững: “Tỷ tỷ nói đúng, đã mất đi tâm hoàng thượng thì dù có sinh được hoàng tử cũng làm gì được? Hoàng Thượng chính trực hưng thịnh, tương lai biến số quá nhiều, chỉ có một mực nắm lấy thánh tâm, mới thật sự là điều quan trọng.”

*

Trên yến tiệc, Dương Chiêu uống nhiều hơn ngày thường mấy chén liền cảm thấy có chút say, trở lại Hướng Hoa cung liền ôm A Yên ngủ. Thẳng đến đêm hôm khuya khoắt lại bị Lưu công công làm thức giấc, trong lòng khó tránh khỏi phiền chán.

Một lần hai lần thì thôi, đằng này hết lần này đến lần khác, cứ đến khi hắn nghỉ ở Hướng Hoa cung, thì thân thể Huệ phi liền không khỏe, cho người đến mời hắn, hắn làm sao mà không hiểu rõ tâm tư của nàng được. Những trò vặt vãnh tranh thủ tình cảm nơi hậu cung này, hắn tâm sáng như gương, thấy rõ ràng nhưng không để tâm.

Miễn là không đi quá giới hạn.

Hắn cố ý muốn nhắc nhở Trần Vận, mọi thứ không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng lại nhớ tới nàng vẫn còn đang mang thai tiểu hoàng tử chưa sinh ra kia, đến cùng vẫn hơi do dự. Quay đầu lại, thấy A Yên đưa lưng về phía hắn, bộ dạng cuộn mình ngủ của nàng, vừa nhìn đã cảm thấy đáng yêu, lại cảm thấy đáng thương, trong lòng liền sinh ra áy náy.

Hắn ngồi ở bên giường, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của thê tử: “A Yên.”

A Yên “A...” một tiếng.

Dương Chiêu thở dài nói: “... Nàng chịu ủy khuất rồi.”

A Yên lại “A” một tiếng, muốn rút tay ra, nhưng hắn không chịu thả ra, đành phải trở mình đối mặt với hắn: “Thật là phiền, nháo đến độ ta đây ngủ không ngon, làm sao mà dưỡng dung được, ngươi đi nhanh chút đi, ta còn chưa ngủ đủ bốn canh giờ đâu.”

Dương chiêu buồn cười, cúi người ôm chặt nàng: “Đợi Vận Nhi sinh hạ hài tử, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi nàng. Mặc kệ mẹ đẻ của tiểu hoàng tử là ai -- hắn nhất định phải gọi ngươi một tiếng mẫu thân.”

A Yên bị hắn ôm đến bực mình, đẩy hắn một cái: “Ngươi có đi hay không? Nếu ngươi không đi, ta tìm chỗ khác ngủ.”

Dương chiêu cười nhẹ một tiếng, nhướng mày, hài hước nói: “Thật sự không níu kéo trẫm lại sao? Nói không chừng nàng mở miệng, trẫm sẽ không đi thì sao.” Hắn thích tính tình hiểu biết, lý lẽ phải trái của A Yên. Nhưng có đôi khi hắn lại hay nhớ lại, người vì hắn mà đố kị, người vì hắn mà phẫn nộ, A Yên

A Yên nửa ngồi dậy, nhờ ánh sáng của đèn, ngưng mắt nhìn hắn: “Ta không giữ ngươi lại, dưa hái xanh không ngọt, mạnh mẽ chiếm nam nhân là bất trung, đợi đến lúc có một ngày, ngươi cam tâm tình nguyện ở lại...” Nam nhân hơi nhăn mày lại, nàng khẽ cười một tiếng,: “... Đến lúc đó, có lẽ ta không còn muốn ngươi nữa rồi.”

Dương Chiêu nhìn thấy nàng ghen, trong nội tâm chẳng những không ghét còn có chút cao hứng.

A Yên trông thấy bộ dáng kia của hắn, lắc đầu: “Đi đi, ta buồn ngủ rồi.”

Dương Chiêu cúi người xuống hôn nhẹ trán của nàng: “Ngày mai Trẫm tới thăm nàng.”

A Yên không lên tiếng.

Hoàng Đế rời đi, A Yên nhắm mắt lại, vừa mới chợp mắt một lát lại bị đánh thức, vốn chỉ muốn xem thử cái tên to gan lớn mật, ban đêm dám xông vào nội viện hoàng cung như chốn không người nhưng lại không chịu nổi mùi hương nam nhân thật sự quá rõ ràng, dù đã đè thấp tiếng hít thở cũng có thể nghe được rành mạch, dường như ngay tại bên tai. Mỗi lần nàng tiến hành nhiệm vụ, xuyên đến các thế giới hư ảo, đều là Nguyên Thần xuyên qua, tuy rằng không phải thân thể của mình, dùng không mấy quen thuộc, nhưng cũng tàm tạm, có thể giữ lại khoảng ba phần mười công lực.

....bởi vậy, khứu giác, thính giác, thị giác, tất cả đều không phải là chỉ nhạy cảm bình thường.

Quả nhiên, nàng mới mang giày vào, còn chưa đi đến bên cạnh cửa, phía sau xoẹt qua một bóng đen, eo đột nhiên bị xiết chặt, cả người bị giam cầm trong lồng ngực cứng ngắn như sắt thép, ngay sau đó chùy thủ lạnh buốt đặt lên làn da non mềm ở cổ.

A Yên lành lạnh nói: “Lấy đao ra, nếu mà có vết cắt, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”

Người kia cất giọng nói khàn khàn: “... Biết ta là ai sao?”

“Đương nhiên, ta không mù cũng không điếc.”

Nhạc Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, xoay tay đem chùy thủ thu hồi vào trong tay áo, cánh tay tay vẫng ôm chặt A Yên không buông, ngược lại càng xiết càng chặt, giống như chỉ hận không đem nàng khảm vào trong máu thịt của mình: “Hoàng đế đi tới cung của Trần Vận rồi.”

“Ta biết.”

“Trần Vận đang mang thai con của hắn, hắn bỏ lại ngươi liền đi...” Ánh nến đã tắt, bốn phía đều là bóng tối, chỉ có đôi mắt của hắn sắc bén sáng trong: “Đây chính là cuộc sống mà ngươi muốn, đây chính là lý do ngươi rời bỏ ta hay sao. Trần Yên, ngươi cảm thấy có đáng giá không? “

A Yên ôn nhu nở nụ cười: “Có cái gì không đáng?”

Nàng hai tay đặt trên cánh tay của hắn, kéo tay hắn lỏng ra một chút, tiếp theo xoay người lại vòng tay ôm cổ hắn.

“Cống phẩm trong cung là tốt nhất, tơ lụa, vũ y nghê thường, không thiếu thứ gì cả, còn có thật nhiều cung đình bí phương mỹ nhan dưỡng dung đủ cho ta dưỡng nhan. Mỗi sáng sớm, cung nữ hái vài cánh hoa tươi, thời điểm ta tắm, đem cánh hoa bỏ vào, tuy rằng không có tác dụng gì, nhìn cũng thấy vui tai vui mắt nhưng ta cảm thấy rất thỏa mãn -- dù sao cũng tốt hơn ta sống cùng ngươi ở nơi vùng núi hoang vắng, mắt to trừng mắt nhỏ, đợi đến lúc cả hai nhìn nhau thấy chán ghét, chắc chắn ngươi sẽ cho ta một đao xuống âm phủ. “

Nhạc Lăng Tiêu nhăn mày: “Rõ ràng là ngươi ham vinh hoa phú quý, sao lại vu oan cho ta…”

“Đúng vậy.” A Yên cười nhạo, thản nhiên nói: “Ta chính là yêu cung đình an nhàn xa xỉ này, hoàng đế tuy rằng có chút phiền toái, nhưng tạm thời ta không thể rời bỏ hắn.”

Nhạc Lăng Tiêu cười lạnh.

A Yên nghiêng đầu, ngón tay mơn trớn gò má hắn rồi rơi xuống trên lồng ngực của hắn, chỉ một cách mạnh mẽ vào ngực hắn: “Huynh trưởng, có phải ở nơi này ngươi đang mắng ta tham mộ hư vinh, vô tình vô nghĩa? Thực sự là kỳ quái, trăm ngàn năm qua, vô số nam nhi nhiệt huyết vì Giang Sơn một mất một còn, vô số đế vương đạp lên thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông leo lên đỉnh cao của danh vọng...đương nhiên bọn họ làm không ít chuyện trái với lương tâm. Không phải ngươi cũng như vậy hay sao? Hoàng đế ban cho ngươi quân quyền, tin cậy ngươi, vậy mà ngươi... Thật sự muốn bán mạng cho hắn hay sao? “

Nàng đột nhiên tới gần, lỗ tai kề sát lồng ngực của hắn: “... Tim của ngươi đập nhanh như vậy nhất định là hổ thẹn trong lòng.” Lại hít một hơi, ngẩng đầu lên, đuôi mắt khẽ liếc: “Sao nào, các ngươi có mộng tưởng thiên cổ đế vương vĩ đại, còn của ta chính là mỹ nhan thịnh thế, không tính là mộng tưởng sao?”

Yên lặng trong chốc lát, Nhạc Lăng Tiêu đột nhiên cong môi: “... Cãi chày cãi cối.” Dứt lời hắn kéo bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân bao trọn trong bàn tay to lớn của hắn. Hắn nhìn nàng, trên mặt không cảm xúc gì, từng chữ nói: “Tim đập nhanh không phải bởi vì cảm thấy thẹn với phu quân hoàng đế của ngươi, mà là do ngươi đang ở trước mặt ta. “

A Yên bật cười một tiếng, ngước mắt nhìn hắn: “Có phải do ta cọ mấy lần, nên chỗ kia của ngươi trở nên không an phận, nhảy loạn lộn xộn hay không?”

Mặt Nhạc Lăng Tiêu thoáng ửng đỏ, quay mặt đi.

A Yên không tiếp tục trêu đùa, xoay người trở về giường, lười biếng tựa đầu giường. Vừa mới ầm ĩ một trận, quần áo bên trái bả vai trượt xuống lộ ra làn ra trắng như tuyết cùng xương quai xanh tinh xảo.

Nàng cũng không chỉnh lại xiêm y, chỉ ngước mắt nhìn về phía hình bòng mơ hồ của nam nhân đang đứng, môi đỏ khẽ nhếch: “Huynh trưởng, trong cuộc sống này giang sơn mấy lần đổi, nhưng mà giang sơn lại không có quyền chọn chủ nhân của nó... Ta cũng thế, ngươi muốn ta, con đường phía trước hung hiểm, nếu có năng lực thì tiến tới lấy, còn không có năng lực thì chết ở chiến trường là điều hiển nhiên, bản thân ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi.” Thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu, tự như đang nói mớ trong mộng cảnh, lại giống như thần chú viễn cổ, mang theo một sức mạnh mãnh liệt làm mê hoặc lòng người.

Nhạc Lăng Tiêu nhíu mày, cười rộ lên: “Ngươi cứ chờ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.