Editor: Cà ri
A Yên về đến nhà thì trời cũng đã sắp sáng.
Đường Tử Duệ ngồi trên ghế sô pha, trắng đem không ngủ. Mẹ Hà ngồi bên cạnh chợp mắt một lát, lúc này cũng đã tỉnh dậy rồi, vừa mới đun một bình nước vừa đi ra thì thấy cô gái đeo túi đi tới bị dọa đến nhảy dựng lên: “Tiểu thư, cô đi đâu mà cả đêm không thấy về... Cô, sao trên quần áo của cô nhiều máu như vậy? Để tôi gọi điện thoai cho bác sĩ Phương.....”
A Yên khoác tay, mệt mỏi nói: “Không phải máu của tôi.”
Giong nói của Đường Tử Duệ có chút khàn, vẻ mặt mệt mỏi: “Chị đi đâu?”
“Mới từ nhà bác sĩ Phương về.”
Đang nói thì con vẹt trong lồng hắng giọng hét ầm lên: “Xinh đẹp! Mỹ lệ!”
Mặt A Yên sầm lại, có chút ủ rũ, bỏ túi trong tay xuống tay vị sô pha: “Hôm nay không xinh đẹp, cũng không mỹ lệ, phiền chết rồi!”
Con vẹt vỗ vỗ cánh, mở to đôi mắt như hạt đậu.
A Yên ngẩn ra, giọng nói hòa hoãn những vẫn uể oải: “Bảo bối ngoan, không phải ta nói ngươi phiền, là đang nói điêu dân hại ta phiền.... Vốn là đang vui vẻ đoạt giải thưởng, việc vui làm hỏng chuyện, thực sui xẻo.”
Đường Tử Duệ lại hỏi: “Máu trên người chị là của ai?”
A Yên cuối đầu nhìn thoáng qua, là của Thẩm Cảnh Niên và người mặc áo đen hơi do dự, cuối cùng nói: “Thẩm Nhị gia của Bách Nhạc Môn, phần nhiều là của hắn còn lại chính là của điêu dân.”
“Tại sao chị lại cùng hắn dây dưa không....” Đường Tử Duệ bật thốt lên mấy chữ, ánh mắt âm tầm vài phần, thấp giọng nói: “Chị ở Bách Nhạc Môn ca hát, là vì kiếm tiền, chỉ cần có tiền chị có thể yên phận ngốc ở nhà có phải không?”
A Yên liếc mắt nhìn hắn nói: “Đương nhiên không phải, có tiền có thể mua này nọ, làm chị trở lên xinh đẹp hơn, hát có thể làm cho rất nhiều người khen chị xinh đẹp, đạo lý đơn giản như vậy, cậu đừng có pha trộn nhầm lẫn.”
Đường Tử Duệ bị chọc tức hỏng rồi, mặt tối sầm lại đi lên lầu.
A Yên uống canh mẹ Hà đưa tới, rồi cũng trở lại trong phòng.
Vừa đóng cửa, lập tức cầm gương Cổ Đổng lên chữa trị vết cắt trên mặt, nhìn ngang liếc dọc, nhìn trên nhìn dưới, cái trán cũng sắp đập vào mặt gương... Mãi tới tận khi không nhìn thấy nữa mới coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lão Cổ Đồng đồng tình nói: “Cái thời đại này thật nguy hiểm, ngồi trên xe cũng có thể trúng đạn.” Thấy A Yên không nói lời nào, nó buồn bực ngán ngẩm phát ngốc một lất, bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi kí chủ, nhanh chóng bắt Đường Tử Minh đi, hắn với Kiều Thu Lộ đang lên kế hoạch kết hôn rồi.”
A Yên hờ hững nói: “Không phải xoát giá trị hảo cảm của hắn sao?”
Lão Cổ Đổng gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mới muốn trước khi hắn kết hôn...”
A Yên cười một tiếng, lắc đầu: “Không, chờ hắn kết hôn, vừa mới bắt đầu, hai người giống nhau lãng mạng mà lý tưởng hóa kết hôn sống cùng với nhau, mới chính là bi kịch.”
Lão Cổ Đổng: “....Có ý gì?”
“Ta đã sớm nói rồi, công lược Đường Tử Minh rất đơn giản, điều ta cần làm rất ít, thậm chí có thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, đúng thời điểm thêm một mồi lửa là đủ.”
Lão Cổ Đổng suy tư: “Thêm lửa thế nào?”
Dường như tâm tư của A Yên không đặt nên mặt này, giống như không nghe thấy, nói thầm một câu: “Cái thời đại không có mặt nạ này thực làm người ta nóng nay mà....” Sau đó liền mở cửa phòng ra, hướng về phía dưới lầu gọi: “Mẹ Hà, phòng bếp có dưa chuột hay không? Tôi muốn đắp mặt.?
“...”
*
Thẩm Nhị gia của Bách Nhạc Môn bị tập kích, tin tức này rất nhanh liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỉ, còn được đăng lên báo, tạo thành oanh động nhất thời, ngay cả Kiều Thu Lộ đang bận rộn vì việc kết hôn cũng nghe tiếng chạy tới an ủi.
Chẳng bao lâu sau, đêm khuya đầu đường lại vang lên tiếng súng, một vị hắc đạo đại nhân vật náo đó mới từ quán rượu đi ra, ngay tai chỗ bị bắn mấy phát súng, phơi xác đầu đường.
Rất nhiều người đoán là Thẩm Nhị gia ra tay trả thù.
Đương nhiên, phòng tuần bộ không tra được bất kỳ chứng cớ nào.
Mấy ngày sau, trong một gian nhà kho bỏ đi.
A Yên nhìn người đàn ông bị trói gô*, mặt mũi bầm dập, ngồi xổm xuống, dùng một chén nước lạnh hắt tỉnh hắn: “Còn nhớ tao là ai sao?”
Trói gô: trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
Người kia ngẩn ngơ: “Cô nãi nãi....Cô nãi nãi tha mạng a, tôi đầu hàng đầu hàng, tôi biết sai rồi, là tôi ăn gan hùm mật gấu, là tôi không biết trời cao đất rộng, mới dám xuống tay với Thẩm Nhị gia, tôi thật sự đầu hàng rồi....”
“Cái này thì có quan hệ gì tới tao đâu?”
Người kia càng thêm dại ra.
A Yên đứng dậy, ngón tay khẽ vuốt ve một bên gò má: “Còn nhớ sao?”
“Nhớ... nhớ cái gì?”
A Yên hơi híp mắt lại: “Là mày nổ súng làm vỡ cửa kính trước của xe, mảnh kính vỡ xẹt qua mặt tao.”
Người kia vẻ mặt cầu xin, đáng thương hề hề nói: “Tiểu nhân biết sai rồi, tôi... tôi vô liêm sỉ khốn kiếp, mới dám động thủ tới Nhị gia.”
“Dám động thủ với Thẩm Nhị gia, không tính là không biết trời cao đất rộng, các ngươi thiếu một chút nữa thì đã thành công.” A Yên nhìn hắn, giọng nói chuyển lạnh: “Dám làm mặt tao bị thương thì phải trả giá thật lớn.” Cô đi sang một bên, im lặng, xoay người: “Đêm đó, tất cả sát thủ trừ mày đều chết hết rồi, tao để lại một mạng cho mày, mày biết vì sao không?”
Người kia sờ mặt sưng thành đầu heo của mình, sợ hãi nói: “Tiểu nhân... tiểu nhân còn có thể lọt vào mắt tiểu thư?”
A Yên cười lạnh: “Không, một súng tiễn mày về Tây thiên, khó có thể xóa bỏ mối hận trong lòng tao. Tao sẽ phái người nhìn chằm chằm mày sớm tối, mỗi giờ mỗi phút đều kể tội trạng cho mày, tiến hành triệt để tẩy não, để từ nay về sau, chỉ cần mày nhắm mắt lại, cũng sẽ bị người đánh thức dậy, không được ngủ, mày mệt nhọc quá độ, ngay cả tư cách ngất đi cũng không có. Chẳng mấy chốc, mày sẽ cầu xin được chết để giải thoát, nhưng không được, mày ngay cả tư cách chết cũng không đủ.”
Người kia như một pho tượng hóa đá, sững sờ mà nhìn người phụ nữ trước mặt.
A Yên cúi đầu, nhìn găng tay trắng noãn, trên mặt không có biểu cảm, một lát sau, xoay người đi ra ngoài: “Tao chưa chết, mày còn phải sống, mày có thời gian cả đời để hối lỗi.”
*
Thấy A Yên đi ra, Tề Chính xuống xe, mở cửa sau của xe: “A Yên tiểu thư mời.”
A Yên nói một tiếng cảm ơn, ngồi vào, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ý cười hời hợt trên môi Thẩm Cảnh Niên, ánh mắt ấm áp ôn nhu.
Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận nhu ngọc.
Cũng chính là người đàn ông này, trong buổi tối mấy ngày hôm trước, hắn ngồi trong xe, từ cửa sổ xe hơi hé mở, nhìn kẻ thủ co cắp, chảy đầy máu ngã trên mặt đất, trong mắt không có độ ấm, cứ như vậy thưởng thức quá trình đau khổ chết đi của đối phương.
Thậm chí hắn từng hạ lệnh xuống, cố ý điều chỉnh góc độ nổ súng để cho người kia khi ngã xuống thì mặt có thể vừa vặn đối diện với ô tô. Hắn muốn hình ảnh trước khi người kia chết nhìn thấy chính là hắn, người thắng cuộc.
Âm ngoan đến bước này.
A Yên nhướn mày: “Nhìn cái gì? “
Thẩm Cảnh Niên giơ tay lên, ngón tay thân mật vuốt nhẹ khuôn mặt cô: “Vết thương trên mặt dưỡng tốt rồi?”
A Yên thở dài: “Bình thường thôi, không để lại sẹo, nhưng vẫn có ảnh hưởng.”
Thẩm Cảnh Niên cười khẽ, nói với Tề Chính đang lái xe: “Đưa Trương tiểu thư về ngõ Thanh Đồng.”
Xe chạy đến ngõ Thanh Đồng số 36, A Yên xuống xe, vừa vặn đụng phải Đường Tử Duệ mới từ bên ngoài về.
Thiếu niên gần đây mới cao lên, nhìn A Yên đã không cần giống như trước đây, liều mạng ngẩn đầu nhìn. Hắn nhíu mày, nhìn sang ô tô một bên, từ trong cửa xe, nhìn thấy người đàn ông mặc trường bào truyền thống màu xanh kia.
Gương mặt này, hắn từng thấy qua trên báo.
Chỉ dừng lại trong nháy mắt hắn liền xoay người theo A Yên vào nhà.
Trong xe, Tề Chính cũng nhíu mày: “Đứa bé kia nhìn không lớn nhưng ánh mắt rất dữ.”
—— như một con sói.
Thẩm Cảnh Niên không trả lời, sau một lát, nói: “Đi thôi.”
Đi được nửa đường,Tề chính nhớ tới chuyện đã xảy ra vào buổi tối ngày hôm ấy, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi... Người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, sau khi hắn ngất đi, lấy tình huống lúc đó của Nhị gia, căn bản là không thể giết nhiều người như vậy, nhưng thi thể sát thủ nằm trên đất, còn có, ở trong nhà bác sĩ Phương, người phụ nữ kia rời khỏi không bao lâu, Nhị gia phân phó hắn đưa hắn về công quán Thân gia, tiếng nói, hơi thở cũng không yếu ớt như lúc trước.
Không đến mấy hôm, thương thế của hắn liền khỏi.
Thật sự... Quá kỳ quái.
“A Yên tiểu thư, đến cùng là người hay quỷ?” Không cẩn thận, đang suy nghĩ lại lỡ nói ra khỏi miệng.
Tề Chính suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, trên mặt hông lên kỳ lạ, ngốc nghếch mở miệng: “Nhị gia, thuộc hạ không phải có ý đó.”
Thẩm Cảnh Niên không tức giận.
Hắn chỉ cười, hời hợt nói: “——Là người phụ nữ mà tôi muốn.”
*
Đường Tử Minh rất nhanh liền kết hôn.
Tối hôm đó, hắn bị mấy người bạn tốt kéo đến Bách Nhạc Môn, nói là muốn chúc mừng hắn, chúc hắn lại sắp phải thoát khỏi hàng ngũ những độc thân rồi.
Đường Tử Minh vừa nghe được chữa “Lại”, thì nhớ tới cuộc thi hoa khôi đêm hôm đó, vợ trước đứng trên sân khấu hào quan bắn ra bốn phía, trong lòng khó chịu cảm thấy không thoải mái.
Thực ra cũng không cần thiết.
Tông cổng cũng không đến hai người biết thân phận của A Yên, biết cái người danh chấn bến Thượng Hải, người phụ nữa thành thạo điêu luyện ở trong một dám nhân vật tai to mặt lớn, lại từng vì hắn rửa tay nấu cơm.
Còn chuyện xấu liên quan tới A Yên, nhiều lắm.
Cô qua lại với Thanh bang, có quan hệ rất tốt với ông chủ Trịnh. Lại cùng Thẩm nhị gia thường xuyên ra ra vào vào, theo tin tức đáng tin cậy, Thẩm Cảnh Niên là người duy nhất vào ngõ Thanh Đồng số 36, mặc kệ có làm những chuyện gì khác hay không, chí ít là người đàn ông được uống một chén trà rồi đi.
Đã có người ngầm mở đánh cuộc, đánh cược vị cã sĩ đang hồng này cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào.
Ngày ấy Đường Tử Minh đến Bách Nhạc Môn, A Yên không có ở trên sân khấu ca hát.
Hắn cảm thấy thoải mái không ít, chơi cũng càng thêm thỏa thích, mãi đến tận khi tiễn mấy vị bằng hữu rời đi, đi ra cửa lớn lấp lóe đèn nê ông, trong bóng đêm, hắn chợt nhìn thấy cô gái dựa vào tường đứng một bên.
Trong tay A Yên kẹp điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa, nhìn về phía hắn nở nụ cười.
Hai chân Đường Tử Minh nặng trĩu, không biết nên đi hay lên ở lại, cuối cùng vẫn đi tới. Tình cảm cửa hắn đối với A Yên rất phức tạp. Nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn nhớ, cô gái này đã từng vì hắn mà sinh một đứa con trai đoản mệnh. Dừ thế nào thì hắn vẫn nên khuyên co một lần.
“A Yên.” Đường Tử Minh gọi tên của cô, thật lâu sau mới nói câu tiếp theo: “.... Em như vậy, anh cũng không muốn bình luận cái gì, có thể em không ở Bách Nhạc Môn ngốc cả đời, nhưng em cũng nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ. Trương Phổ ca bởi vì hành vi của em, đã vô cùng thất vọng, hơn nữa....” Hắn dừng một chút, không nói tiếp.
A Yên cười nhẹ, đem điếu thuốc trong tay bỏ vào bóp da, hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Đường Tử Minh hơi chần chờ, nhìn hai bên một chút, dường như sợ có người nghe trộm, thấy xung quang không có ai, mới nói: “Trịnh tiên sinh không phải nhân sĩ chính phái, Thẩm Nhị gia cũng rất nguy hiểm....em đừng thấy hắn luôn ôn tồn lễ độ, giống như mặt Phật tươi cười, anh nghe người ta nói, án chết ở quán rượu lần trước.... chính là hắn sai người làm ra.”
A Yên nghe xong cũng không có nhiều phẩn ứng: “Còn gì nữa không?”
Đường Tử Minh ngẩn ra: “Còn gì?”
A Yên cúi đầu cười, đứng thẳng người: “Trịnh tiên sinh a, thành ngữ bốn chữ cũng không nói được mấy câu, học thức không cao. Thẩm Nhị gia quá thâm trầm, không biết lấy lòng làm tôi vui.” Cô giơ một ngón tay tinh tế thanh tú lên, đâm vào ngực hắn, ôn nhu nói: “Tôi thích người đàn ông sôi động, không bị gò bó, có thể đem hết tất cả tình cảm yêu mến, dùng lời văn hoa mỹ nhất nói hết ra....” Ngẩng đầu, dôi mắt trăng đen rõ ràng nhìn hắn chăm chú, tiếng nói nhỏ nhẹ: “.....Tôi yêu thích thế nào, anh thật sự không biết sao?
Dưới màn đêm và bầu trời đầy sao, ánh sáng đỏ cam mập mờ.
Mặt cô gái lúc sáng lúc tối, ánh mặt giống như thâm tình, lại giống như lạnh lùng, như gần như xa.
Sắc mặt Đường Tử Minh đột nhiên đỏ bừng, xoay người, chạy trối chết.
Phía sau, A Yên che miệng cười vài tiếng, lắc đầu, đi trở về.
*
“Chà, tên Đường Tử Minh này thật giỏi, dám ở sau lưng ngài cùng A Yên tiểu thư mách lẻo, lá gan cũng quá lớn rồi.” Tề Chính nghe được tin từ người tới hội báo, rất là bất mãn: “Thật may, chuyện ở quán rượu A Yên tiểu thư cũng biết, Đương Tử Minh hắn quản chuyện gì? Hắn cũng đã đăng báo ly hôn....”
Thẩm Cảnh Niên giơ một tay lên, ý bảo hắn không cần nói lời tiếp theo.
Tề Chính im bặt, nghẹn có chút khó chịu, mới nói: “.....Thuộc hạ đi tìm A Yên tiểu thư?”
Thẩm Cảnh Niên gật đầu.
Tề Chính đi rồi, mở cửa ra, hắn cũng đi ra ngoài, đứng trước cửa phòng nghỉ, nhín xuống, y hương tấn ảnh khắp nơi, kiều diễm phong tình.
Không bao lâu, phía sau vang lên tiếng nói quen thuộc: “Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Cảnh Niên cũng không quay đầu, dưới tầng là giọng ca ngọt ngào, tiếng nói cảu hắn liền có vẻ lạnh nhạt u buồn: “Trương tiểu thu, em cảm thấy tôi khó chịu sao?”
A Yên thở dài: “Ngài lại học người ta nghe lén góc tường sao? Thói quen này không tốt, tôi cũng không phải nói cho ngài nghe, người khác ở sau lưng tôi nói cái gì, tôi cũng không so đo.”
Thẩm Cảnh Niên cười nhạt, quay người lại, hơi cúi người xuống, hài hước nói: “Tôi không biết lấy lòng làm em vui?” Thu lại ý cười, khẽ nhíu mày, giọng nói càng dịu dàng: “Không bằng, thử xem?”