Editor: Dư
Beta: Cà ri
Hình ảnh dần tiêu tán trong hư không.
A Yên từ trên ghế nhỏ bước xuống dưới sau đó ngẩng đầu đánh giá cái thòng lọng bằng vải màu tím đỏ, cô tìm cây kéo cắt nó thành từng mảnh nhỏ.
Lão Cổ Đồng đứng chờ ở một bên rồi mới cẩn thận nói: “Kí chủ, lần này là phải tăng độ yêu thích, ở thế giới cô dùng mị thuật với hai người qua đường.”
A Yên hỏi: “Manh mối nam chủ thế giới này là Đường Tử Minh?”
Lão Cổ Đồng gật đầu: “Đúng vậy.”
A Yên nhẹ nhàng thở dài.
Lão Cổ Đồng: “Thế nào, có khó khăn sao?”
A Yên cười cười: “Không, quá giản rồi, từ xưa văn nhân là kẻ vừa bạc tình lại vừa đa tình hoàn toàn không thể dựa dẫm được.”
Lão Cổ Đồng: “ Luôn có vài người ngoại lệ mà.”
A Yên nói: “Đáng tiếc không phải là Đường Tử Minh.”
Lão Cổ Đồng: “Hắn tự nhận tình yêu dành cho Kiều Thu Lộ đến chết không đổi cho dù sông cạn đá mòn cũng không thay lòng.”
A Yên cười một tiếng.
Hắn viết văn tế khóc lóc đau khổ cho Tiểu Phán Nhi rồi sau đó như thế nào? Viết xong, đã khóc, cũng đã quên.
Tài tử tài nữ thì tình cảm càng phong phú hơn so với người bình thường cũng càng dễ dàng thay đổi hơn, thời khắc kế tiếp sẽ không có chỗ cho cái gọi là thâm tình mà tiếp tục tìm kiếm tình cảm khác.
Tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, A Yên bắt đầu kiểm kê gia sản, đem số đồ cưới còn dư lại cùng với tiền bạc được chia còn có một chút trang sức quần áo sửa sang lại xong, liền chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên đụng tới một thứ gì đó. A Yên cúi đầu nhìn nhìn sau đó cúi người nhặt lấy đôi hài nhỏ, vỗ vỗ cho sạch chút bụi dính dưới đáy giày. Đây là vật nguyên chủ trước khi chết đã nắm chặt ở trong tay giống như bảo bối.
Hiện tại thời đại này là dân quốc.
Đây là thời đại tệ nhất vì chiến tranh nổi lên bốn phía, đất nước phiêu linh, nước không phải nước nhà cũng không phải là nhà. Biết bao nhiêu thanh niên lòng đầy nhiệt huyết ra chiến trường không màng sống chết của bản thân.
Nhưng đây cũng là thời đại tốt nhất cho văn học phát triển đến với mọi người, tạo ra tình trạng tư tưởng mới xảy ra mâu thuẫn với tư tưởng phong kiến cũ là thời đại mà ánh sáng tư tưởng mới lần đầu xuất hiện. Mà ở thành phố này, nơi nơi đều có người nước ngoài sinh sống nhưng cũng có người mơ màng sống trong chế độ cũ.
Nơi này có Đường Tử Minh và Kiều Thu Lộ cùng ngóng trông tới lúc có thể mở ra được thời đại nam nữ tự do yêu đương. Nơi này cũng có Trương Yên chỉ bảo thủ vào nếp sống của phụ nữ thời đại trước. Trăm người trăm kiểu sống khác nhau cứ như vậy mà từ từ lộ ra.
Thời đại này đối với phụ nữ chưa thể coi là tốt nhất nhưng đối với A Yên thì cũng chỉ là một sân khấu rực rỡ thôi.
Bước đầu tiên, đương nhiên là dọn đi tìm chỗ ở mới đã! Ly hôn cũng làm rồi nên nếu cứ mặt dày ở lại Đường gia thì không còn gì để nói nữa.
*
Công quán Thẩm gia:
Người đàn ông mặc một bộ quần áo màu xanh phong cách giống như trường bào của Trung Quốc thời xưa, nhìn người thì có vẻ không được khỏe, tòa nhà này toàn bộ đều xây dựng dựa theo phong cách phương Tây. Hắn ngồi ở ghế chủ tọa trước mặt là bàn dài có thể chứa thêm mười người nữa, trên bàn có một tờ báo đã được mở ra bên cạnh là tách cà phê và một phần bánh ngọt.
Trên báo, thông tin Đường Tử Minh ly hôn rất rễ thấy, người đàn ông cười nhẹ rồi gấp tờ báo lại.
Tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Có người đi về phía bên này sau khi thấy hắn, thật tự giác thả nhẹ bước chân, đứng ở một bên, thấp giọng cung kính nói: “Nhị gia, Kiều tiểu thư đến đây.”
Thẩm Cảnh Niên nói: “Mời vào đi.”
Người nọ gật gật đầu, đi ra ngoài.
Rất nhanh một cô gái mặc váy theo phong cách châu Âu, mang mũ che màu trắng, tóc được uốn xoăn đi phía sau người kia vào.
Cô gái rất đẹp, mặt mũi thanh tú chỉ cần trang điểm qua loa cũng có thể làm cho người khác lóa mắt, trên người cô ấy tản ra một loại khí chất tự tin mang theo hơi thở mê người.
Cô ta nhìn thấy tờ báo trên bàn, sau một lúc im lặng thì mới mở miệng: “Anh thấy rồi sao?”
Thẩm Cảnh Niên ấm giọng nói: “Là tin Đường tiên sinh ly hôn sao? Đúng vậy, xem rồi.”
Kiều Thu Lộ lại im lặng, không tiếng động mà nhìn về phía người đàn ông ngồi đó nhưng trên mặt không có chút biểu cảm gì.
Hắn không lớn tuổi lắm chắc chỉ khoảng ba mươi, làn da vì ít tiếp xúc với ánh nắng mà có chút tái nhợt. Mặt mày tuấn tú thanh nhã nhưng mang theo chút vẻ bệnh tật, một đôi mắt phượng hẹp dài trông rất đẹp nhưng lúc nhìn người khác lại có một cảm giác sâu không thấy đáy chính là kiểu không giận mà uy.
Thẩm Cảnh Niên! Ở thành phố không ai không biết cái tên này.
Kiều Thu Lộ thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi: “Em không thể kết hôn cùng anh.”
Thẩm Cảnh Niên cũng không cảm thấy bất ngờ, vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu: “Em muốn ở cùng với hắn?”
Kiều Thu Lộ kiên định gật đầu.
Thẩm Cảnh Niên lại hỏi: “Vì sao?”
Kiều Thu Lộ không cần suy nghĩ nói như đinh chém sắt: “ Bởi vì tình yêu.”
Thẩm Cảnh Niên không còn gì để nói.
Kiều Thu Lộ nắm chặt tay nhìn hắn đang thưởng thức tách cà phê, bình tĩnh nói: “Cảnh Niên, em không yêu anh, em kính trọng anh, sợ anh nhưng em thật sự không yêu anh. Từ rất lâu rồi em đã sớm nói với bản thân nếu đời này không gặp đúng người thì em vĩnh viễn cũng không kết hôn. Nếu có kết hôn cũng nhất định phải gả cho tình yêu, chỉ có thể gả cho tình yêu! Anh ấy là người mà em luôn chờ đợi, chỉ khi ở bên anh ấy em mới biết thế nào là hạnh phúc.”
“Được.”
“Hôn ước của em và anh là do cha em định ra nhưng cho dù ông ấy là người cha em kính yêu nhất thì em cũng không thể để ông tùy ý hủy đi cuộc sống của mình được.” Kiều Thu Lộ nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Anh vừa nói cái gì?”
Thẩm Cảnh Niên mỉm cười, giơ tay lên đưa tới bên môi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lập lại một lần: “Được.”
Kiều Thu Lộ sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại vui mừng không tả được: “Thật vậy chăng? Em không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy làm em chuẩn bị cả một đống lớn từ để thuyết phục anh. Cảnh Niên, cảm ơn anh, em cùng Tử Minh sẽ vĩnh viễn nhớ ơn của anh.”
Nói rồi cô đứng thẳng người cúi đầu tỏ ý cảm ơn với hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười vui vẻ xoay người liền chạy đi ra ngoài, vui vẻ giống như một con nai nhỏ.
Thẩm Cảnh Niên xem bóng lưng của cô ấy khẽ lắc đầu.
“Nhị gia, Kiều tiểu thư tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của ngài, ngài buông tay dễ dàng vậy hả?”
Thẩm Cảnh Niên nâng mắt nhìn về phía người thuộc hạ luôn lạnh mặt của mình, lạnh nhạt hỏi: “Cậu đi đến cửa sổ rồi nhìn bên ngoài xem, có thể thấy cái gì?”
Tề Chính nhíu mày, đi vài bước đi đến bên cửa sổ, nói: “Nhị gia chỉ thấy Kiều tiểu thư vừa cười vừa rời đi thôi.”
Thẩm Cảnh Niên đứng dậy, chậm rãi đi qua, đứng ở bên cạnh hắn.
Trong hoa viên, cô gái đó đi vài bước đường liền nhịn không được nhảy lên căn bản không giấu được nội tâm đang vui mừng của mình, chốc chốc lại phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Nhìn sang bên cạnh là vài tên làm vườn đang tu bổ bụi hoa.
Nhìn về phía trước là một bể phun nước trang nhã, pho tượng trên đó là được người làm tượng giỏi nhất đích thân làm ra.
Năm tháng mạnh khỏe.
Thẩm Cảnh Niên mắt nhìn về phía trước, giọng lạnh lùng nói: “Thứ tôi nhìn thấy là đất nước bị tàn phá, khắp nơi đều là cảnh sắc hoang tàn.”
Tạm dừng một lát, hắn thầm than một tiếng: “Thành toàn cho một đôi thật lòng yêu nhau thì có gì mà không tốt, huống chi...” Hắn nhấc mi rồi lại cúi đầu ho khan vài tiếng, thản nhiên nói: “Tôi bình sinh làm không ít chuyện xấu bệnh tật quấn thân chắc cũng sống không được bao lâu nữa, tội tình gì phải hại đời một cô gái vô tội chứ.”
Sắc mặt Tề Chính khẽ biến bèn muốn đi dìu hắn, lại bị hắn ngăn lại, vội la lên: “Nhị gia, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi, Trương đại tiên từng đoán mệnh cho ngài đã nói ngài là mệnh đại phú đại thọ, năm nay sẽ gặp được quý nhân có thể giúp cho bệnh của ngài mau khỏi.” (Tình yêu của mấy nàng chứ ai^^)
Thẩm Cảnh Niên im lặng không động đậy, nhàn nhạt trả lời: “Khi giết người phóng hỏa thì không tin số mệnh. Hiện tại vì kéo dài hơi tàn giữ lại nửa cái mạng liền đi tìm đạo sĩ thắp hương niệm Phật, như vậy có ý nghĩa sao?”
Tề Chính im lặng không nói.
Thẩm Cảnh Niên cúi đầu cười khẽ sau đó đi lên lầu.
*
Xe kéo đã chờ ở cửa, A Yên lại không đi ra được.
Trong viện vây quanh một đám người, tất cả đều là người làm mười mấy năm trong nhà, người thì lau nước mắt, người thì gào khan cả tiếng, có lẽ họ biết thiếu gia sắp đảm đương gia đình này không đáng tin, giờ phút này ai cũng hết sức thương tâm tất cả đều luyến tiếc không muốn cho thiếu phu nhân đi.
A Yên nghe đến phiền nên định đi đường vòng, ai ngờ được đằng trước xuất hiện một bà bác phía sau lại đột nhiên nhảy ra một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng ôm lấy đùi cô, hai cánh tay gắt gao ôm lấy không buông.
Mẹ Hà là người đi theo A Yên từ Trương gia gả vào đây nên sau khi nhìn thấy đứa bé nhỏ gầy này nhịn không được mà đỏ mắt, cười khổ nói: “Tử Duệ tiểu thiếu gia, sau này tiểu thư nhà chúng ta không phải là chị dâu của cậu nữa đâu, cậu sẽ nhanh có chị dâu mới thôi. Cậu nghe lời trở về đi nhé!”
Một bà bác khác rơi nước mắt nói: “Tiểu thiếu gia là phu nhân và lão gia về già mới sinh nên không có thời gian chăm sóc cậu ấy, đại thiếu phu nhân gả vào chịu mệt nhọc nhiều năm tận tâm hoàn thành trách nhiệm, tiểu thiếu gia là do một tay đại thiếu phu nhân nuôi nấng, trưởng tẩu như mẹ nhưng không ngờ đại thiếu gia lại tạo nghiệt như vậy!”
Đứa nhỏ này tuy nhìn gầy yếu nhưng hai tay lại rất có lực cứ cố sống cố chết ôm không chịu buông, một đôi mắt lạnh lùng giống như con sói nhỏ: “Tôi không cần chị dâu mới!”
A Yên nhìn xuống nhóc: “Mặc kệ nhóc muốn hay không đều phải có thôi vậy nên nhìn thoáng chút đi.”
Lông mày cậu nhóc dựng đứng, cả giận nói: “Em không cần!”
A Yên không nghĩ sẽ tiếp tục để ý tới cậu bé nhưng thử hai lần vẫn không tránh thoát, nên cô dồn hết sức mới vất vả thoát khỏi cậu, đang vô cùng vui vẻ đi ra ngoài không ngờ vừa đi được một bước đã bị cậu nhóc cố chấp này trèo lên im lặng ôm lấy cô, nước mắt lưng tròng nhưng cố cắn môi chịu đựng không khóc.
“...”
A Yên thở dài, phiền chán nói: “Được rồi được rồi, đều giải tán đi. Tối nay tôi không đi.”
Nhóm người làm đứng bất động.
A Yên nghiêm giọng nói: “Không nghe thấy sao?”
Mọi người ào ào giải tán, chỉ có mẹ Hà ở lại.
A Yên xoay người, nhìn Đường Tử Duệ một lúc rồi hỏi hắn: “Chị xinh đẹp không?”
Đường Tử Duệ giật mình, không lên tiếng.
A Yên nói: “Nói chuyện.”
Đường Tử Duệ trầm mặc một lát, mở miệng: “Cũng được.”
Sắc mặt A Yên trầm xuống: “...Trả lời sai rồi. Buông tay, tôi phải đi.”
Đường Tử Duệ mếu máo khiến nước mắt rơi xuống một giọt, cậu nghĩ lấy tay lau nhưng lại sợ nếu nới tay thì chị dâu sẽ bỏ chạy, chỉ có thể đáng thương khịt khịt mũi.
A Yên nhíu mày: “Hỏi lại một lần, chị xinh đẹp không?”
Đường Tử Duệ cúi đầu, nửa ngày không nói chuyện.
A Yên lại muốn gỡ tay cậu ra để chạy lấy người.
Phía dưới có một tiếng nói thì thầm nhỏ như muỗi kêu: “...Xinh đẹp.”
A Yên cúi người: “Xinh đẹp như thế nào đây?”
Đường Tử Duệ nói: “....Dù sao cũng đẹp hơn chị dâu mới.”
A Yên liền đứng thẳng người định cùng mẹ Hà nói chuyện nhưng thấy cậu vẫn ôm không tha, không nhịn được nói: “Buông tay, tạm thời sẽ không bỏ lại nhóc.”
Đường Tử Duệ không nghe.
A Yên nhíu mày: “Nhóc có nghe lời chị không?” Sau đó nhìn chằm chằm ánh mắt cậu, chậm rãi nói: “Chị trước giờ đều luôn giữ lời nhưng nếu nhóc không nghe thì chị sẽ tức giận đấy.”
Đường Tử Duệ do dự một lúc rồi miễn cưỡng buông tay, sau đó ra sức dụi mắt làm cho mắt cũng đỏ lên.
A Yên nói với mẹ Hà: “Phiền dì đi một chuyến đến nói với Đường Tử Minh là cháu sẽ đưa em trai hắn theo, nuôi một thời gian rồi sẽ trả người về cho hắn.”
Mẹ Hà ngây ra lúng túng nói: “Tiểu thư làm vậy không tốt đâu, chúng ta làm sao mang tiểu thiếu gia đi được. Làm gì có đạo lý chị dâu lại đem em chồng nuôi bên người một thời gian rồi trả về nhà chứ.”
A Yên kỳ quái nhìn bà: “ Dì cứ nhắn đúng y lời đi. Yên tâm!”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua trên lầu ở một hướng khác, cười như không cười: “Hắn hiện tại hận không thể chắp thêm cánh bay đến nơi khác, đứa nhỏ này lại lớn giọng khóc nháo nên hắn không có tâm trạng mà quản nó đâu.”
*
Cứ trì hoãn như vậy nên khi họ chân chính rời đi thì trời đã sắp nhá nhem rồi.
Đường Tử Duệ ngồi chung với A Yên nhưng thằng bé cũng rất yên lặng không khóc không nháo.
Người đánh xe chạy đến đầu ngõ, chợt nghe khách phía sau nói: “Chờ một chút.”
Giữa trời chiều một cô gái xinh đẹp mang giày cao gót đang liều mạng chạy mà một đường chạy đến chính là cửa lớn Đường gia. Cùng lúc đó, Đường Tử Minh từ trên lầu chạy vội xuống bộ dạng cũng gấp gáp như người yêu của hắn. Hai người gắt gao ôm ấp cùng một chỗ.
Cô gái đó chảy nước mắt nhưng khóe môi lại mang theo vui vẻ: “Hắn đáp ứng rồi, em tự do rồi! Tử Minh, chúng ta rốt cục tự do rồi!”
Đường Tử Minh cười ha hả, ôm cô ta xoay mấy vòng, trước mặt mọi người, hôn lên gương mặt cô ta.
A Yên đứng xa xa nhìn bọn họ, nhìn một hồi mới quay đầu, sửa sang lại vài sợi tóc bị gió thổi hơi rối nên dính vào trước trán, cô cười cười: “Tự do thật tốt.”