Editor: Dư
Beta: Cà ri
Rất nhanh đã đến cuối tháng rồi.
Vũ hội của Công quán Thẩm gia đã định vào ba ngày sau, A Yên vội vàng thử quần áo đổi kiểu tóc, thử cách trang điểm... một ngày trước ngày vũ hội lại không ngờ nhận được thư của Đường gia. Lương tâm của Đường Tử Minh đột nhiên bộc phát lại nhớ tới mình còn một đứa em trai ruột đang sống ở bên ngoài nên mới thúc giục vợ trước mau chóng đưa trả thằng bé về.
A Yên nhớ ra lúc trước đã từng dặn mẹ Hà đưa cậu nhỏ kia về Đường gia, tuy đứa trẻ này nhỏ tuổi nhưng tính tình thì không nhỏ chút nào vì vậy không tiện giữ bên cạnh mình.
Khi thấy được thư thì cô chỉ nghĩ là mẹ Hà lớn tuổi hay quên nên mới nói chuyện riêng với bà thêm lần nữa.
Buổi tối có người gõ cửa hai lần.
A Yên lấy khuyên tai trân châu đeo lên đến đầu cũng không ngẩng lên: “Vào đi.”
Cửa mở nhưng đợi nửa ngày cũng không có tiếng động.
A Yên quay đầu lại thấy Đường Tử Duệ khập khiễng đi vào, tầm mắt dời xuống mắt cá chân bị thương của cậu, nơi đó không chỉ sưng mà miệng vết thương còn lộ ra máu thịt lẫn lộn nhìn rất ghê người.
Cô chỉ cần liếc mắt một cái thì biết vết thương đó không phải do bất cẩn mà là dùng đá đập vào. Đường Tử Duệ kéo cái chân bị thương chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói: “Em té bị thương xương cốt nên phải nằm dưỡng thương từ nửa năm đến một năm tạm thời không thể về Đường gia được.”
A Yên nhíu mày: “Bị thương động gân cốt cũng chỉ cần dưỡng 100 ngày là được thôi mà.”
Đường Tử Duệ cúi đầu nhìn mũi giày của mình giống như suy nghĩ tại sao lại không xuống tay ác một chút.
A Yên lại đổi một đôi khuyên tai hồng bảo thạch rồi soi gương xem qua xem lại, khi ánh sáng chiếu lên đôi khuyên tai thì châu ngọc đột nhiên nhẹ nhàng chớp lên sắc hồng tôn lên màu da trắng như tuyết đầu mùa, xinh đẹp động lòng người.
Một lúc sau cô xoay người nhìn chằm chằm Đường Tử Duệ: “Đường gia không tốt sao?”
“Em chưa từng nghĩ sẽ trở về.”
“Chị còn chuyện riêng cần phải làm không thể lúc nào cũng hầu hạ nhóc được, ngược lại là Đường gia có nhiều người hầu nhóc ở đó thì tốt hơn.”
Đường Tử Duệ ngước mắt: “Em không cần chị chăm sóc, em có thể chăm sóc chị.”
A Yên cười khẽ, cô đối với lời hứa hẹn của thiếu niên cũng không quan tâm lắm: “Chị đây thích một mình một người không cần người chăm sóc. Nhưng tiểu thiếu gia nhóc lại đem tới phiền toái cho chị đấy.”
Đường Tử Duệ trầm mặt.
A Yên đứng lên đi đến ngồi xổm bên cạnh nhìn thẳng vào mắt cậu: “Nếu không muốn trở về thì đi nói rõ ràng với anh trai, nếu hắn đồng ý không tiếp tục làm phiền thì chị cũng có thể giữ nhóc lại. Nhưng nếu lại dùng cách ngây thơ tự hại mình như này thì đúng là xấu lắm đấy, hậu quả là chị còn phải giải thích với anh nhóc là tại sao em trai anh ta lại bị thương ở chỗ này.”
Đường Tử Duệ ngẩn ra, sắc mặt ảm đạm.
A Yên nói: “Về phòng đi, chị gọi điện thoại cho bác sĩ Phương đến đây, nếu không có chuyện gì thì nằm im đừng động đậy.”
Đường Tử Duệ nhìn cô quay người đi tiếp tục soi gương ngắm gương mặt của mình. Đột nhiên có một cảm giác xúc động nói: “Một ngày nào đó em sẽ lớn lên.”
A Yên ngồi đó nhìn cậu qua gương, đầu cũng không quay lại: “Không có liên quan tới chị đây.”
Đường Tử Duệ cắn chặt răng mặt mày ủ dột.
*
A Yên gọi điện thoại cho Đường Tử Minh nói sơ qua về tình hình của Đường Tử Duệ rồi không đợi bên kia trả lời trực tiếp cúp máy. Sau này Đường Tử Minh gọi đến thì cô liền để mẹ Hà đi giải thích, mẹ Hà cứ lải nhải khiến hắn không chịu được cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này nên đành phải gác điện thoại.
Buổi tối chính là Vũ hội.
A Yên uốn lại mái tóc dài, thay một bộ sườn xám màu tím, ngón tay mơn trớn nhánh hoa nhỏ thêu trên tay áo ngắn. Thay quần áo xong lại khoác thêm áo choàng da chồn, vừa ung dung lại vừa quyến rũ.
Nhưng mà mặt mày lại không thể che giấu sự ai oán sau dung nhan đã được trang điểm tỉ mỉ, môi đỏ diễm lệ, dáng người xinh đẹp, sườn xám tao nhã tất cả như hòa làm một như muốn sinh ra một chút tâm ý của của chủ nhân nó vậy.
Phồn hoa tan mất, hoa nở về đêm. Chính là giống như thời đại này phía trước là choáng ngợp trong vàng son nhưng chân thật sau lưng chính là vẻ hoang vắng. Một tấc sơn hà một tất máu sinh mệnh con người giống như rơm rạ.
Vệ Mẫn Chi vừa đúng sáu giờ đã chạy đến nơi thì nhìn thấy A Yên chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy thì kinh ngạc đến nửa ngày cũng không khép miệng được, cuối cùng mới thì thào nói: “Bộ dạng này của em hôm nay thì cho dù là Đường Tử Minh gặp cũng chưa chắc nhận ra được.”
A Yên cười cười ôm lấy cánh tay chị dâu.
*
Xe chạy đến gần công quán Thẩm gia đã thấy bên đường dừng đầy hai hàng ô tô.
Thẩm nhị gia là người làm ăn cả hai bên hắc bạch lưỡng đạo, từng có người nói chỉ cần nói ra tên của hắn thì ở bến Thượng Hải này sẽ không ai dám cùng ngươi tranh giành. Người có mặt mũi như vậy mở tiệc thì người tới đương nhiên không phải thương nhân giàu có thì cũng là người nổi tiếng có địa vị trong xã hội.
Thẩm Cảnh Niên vẫn mặc một bộ trường sam mộc mạc đứng ở nơi đầy những khách nữ trang điểm xinh đẹp, khách nam thì cũng tỉ mỉ trong cách ăn mặc quả thật nhìn hắn không dễ chú ý nhất.
Hắn vốn là không rảnh để tiếp đãi từng người nhưng thật sự rất trùng hợp vừa lúc hắn nói chuyện với lãnh sự Pháp xong thì quay đầu lại gặp Vệ Mẫn Chi đang cùng A Yên đi vào, hắn nhận ra Vệ Mẫn Chi nên lên tiếng chào hỏi: “Trương phu nhân đã lâu không gặp, bà không tới cùng Trương tiên sinh sao?”
Vệ Mẫn Chi vẻ mặt áy náy bèn nói xin lỗi: “Anh ấy vốn có hẹn bàn chuyện làm ăn nên không tới được.”
Thẩm Cảnh Niên mỉm cười gật đầu: “Thì ra là vậy.” Ánh mắt cũng lơ đãng nhìn qua A Yên hỏi: “Vị tiểu thư này là..?”
Vệ Mẫn Chi nhanh nhẹn nói: “Đây là em chồng của tôi.”
Lời còn chưa dứt bỗng nghe A Yên mở miệng: “Thẩm tiên sinh đúng là khoan dung độ lượng, không những giúp người ta thành toàn tâm nguyện mà còn bao dung người khác như vậy, đúng là hiếm có đấy.” Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Cảnh Niên cô chỉ cười cười, chỉ về một hướng khác: “Đây chẳng phải chồng trước của tôi Đường Tử Minh đang đi bên cạnh vị hôn thê cũ của ngài Kiều Thu Lộ sao.”
Thẩm Cảnh Niên nhận ra thận phận người trước mặt nhưng ngữ khí vẫn như cũ không có nhiều biến đổi: “Trương tiểu thư, xin chào.”
A Yên cười liếc mắt đánh giá hắn, đáp: “Thẩm tiên sinh, chào.”
Vệ Mẫn Chi đau đầu đứng lên, làm sao cũng không nghĩ tới Thẩm Cảnh Niên vậy mà lại mời Kiều Thu Lộ và Đường Tử Minh chỉ vì Kiều Thu Lộ khi giải trừ hôn ước đã làm hắn mất mặt như thế nào, vậy mà vị Thẩm nhị gia này còn thành toàn cho đôi dã uyên ương này lại còn không để ý chuyện hiềm khích cũ mà mời đến đây giống như trong nhà vậy, việc tốt lần này xem như không xong rồi.
Cô nhìn Thẩm Cảnh Niên áy náy nói: “Thẩm tiên sinh, xin lỗi không nói tiếp được vì chúng tôi...”
A Yên nhìn chằm chằm vào đại sảnh tráng lệ đối diện, một thanh niên cao lớn dưới ánh đèn lưu ly giống như trăng sáng được các vì sao vây quanh, không thể nghi ngờ là người thu hút nhiều ánh mắt nhất. Hắn nói chuyện thì người khác chỉ nghe khi thì vỗ tay khi thì phụ họa, Kiều Thu Lộ đứng ở bên cạnh cười khanh khách nhưng khi thời điểm ánh mắt cả hai chạm nhau thì đều là tràn ngập nhu tình.
A Yên nhìn hắn không khỏi nở nụ cười, cô cắt ngang lời Vệ Mẫn Chi đang nói: “Chị dâu, vũ hội vui như vậy em mới không về đâu, em còn muốn mời Đường tiên sinh khiêu vũ đây này.”
Vệ Mẫn Chi ánh mắt nghiêm khắc hạ giọng nói: “Em đừng có quậy đây là công quán Thẩm gia đấy.”
“Không có.” A Yên nói một câu sau đó nhẹ nhàng nước mắt nhìn Thẩm Cảnh Niên nói: “Thẩm tiên sinh yên tâm đi tôi sẽ không quậy làm mọi người mất hứng đâu, tôi cũng không phải là người không biết điều như vậy.”
Thẩm Cảnh Niên chỉ nói: “Chơi vui vẻ!”
A Yên hướng hắn gật gật đầu sau đó vùng thoát khỏi Vệ Mẫn Chi rồi đi tới chỗ người thanh niên đang đàm luận tới cao hứng. Đường Tử Minh đang nói về đoạn tình cảm có một không hai chợt nghe phía sau có người gọi hắn: “Đường tiên sinh.”
Hắn xoay người thì gặp một tiểu thư nũng nịu nhưng khuôn mặt có chút quen thuộc lại nhất thời không nghĩ ra được là ai bèn hỏi: “Xin hỏi cô là...?”
A Yên cuối đầu nở một nụ cười.
Nhìn người đang cười Đường Tử Minh nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ rồi lại cảm thấy ngạc nhiên nhưng xung quanh toàn là bạn bè, Kiều Thu Lộ lại đang đứng bên cạnh không tiện làm gì chỉ có thể trầm giọng chát vấn: “Cô tới đây làm gì?”
A Yên nói: “Muốn mời anh nhảy một bài, à mà không nửa bài được rồi vì tôi cũng không có nhẫn nại với anh được.”
Đường Tử Minh nhíu mày thấp giọng nói: “Mau về đi đây là công quán Thẩm gia, anh trai cô chả lẽ mặc kệ không quan tâm cô?”
Người xung quanh trêu ghẹo nói: “Tử Minh từ khi nào mà biết vị tiểu thư xinh đẹp này vậy? Thu Lộ sẽ ghen đó nha.”
Kiều Thu Lộ đỏ mặt cười nói: “Tôi mới không ghen đâu.” Lại nhìn Đường Tử Minh nói: “Tử Minh sao không giới thiệu một chút cho mọi người quen biết.”
Đường Tử Minh càng xấu hổ hơn nhưng A Yên mặc kệ hắn nhìn sang Kiều Thu Lộ: “Kiều tiểu thư có thể cho tôi mượn Đường tiên sinh nhảy nửa bài có được không.”
Kiều Thu Lộ nói: “Đương nhiên có thể rồi.” Cô xem sắc mặt Đường Tử Minh khác thường nhưng cũng không thể lên tiếng nói “không” được.
Bên trong sàn nhảy, A Yên cảm nhận được người đàn ông cả người đều cứng nhắc cũng không thèm nói nhiều nhấc giày cao gót đạp mạnh trên chân hắn một cái. Đường Tử Minh bị đau, hít vào một ngụm khí lạnh rồi trừng mắt nhìn cô.
“Sống lại rồi hả?” A Yên liếc hắn cười, tay nhỏ tùy tiện đặt trên vai hắn: “Tôi biết anh có chuyện muốn nói, nói đi, nói xong đến lượt tôi.”
Đường Tử Minh nhìn cô gái trước mặt, người này cao thấp hay khuôn mặt đều giống Trương Yên vợ trước của hắn nhưng trừ bỏ gương mặt và thân hình giống thì tất cả tựa hồ khác biệt rất lớn: Trương Yên lúc nào cũng giống như đầu gỗ, cô gái này lúc nhiệt tình như lửa khi lại mềm mại như nước.
Mặt Đường Tử Minh nhăn lại, thấp giọng hỏi: “Ai cho cô đi lung tung bên ngoài? Tại sao cô không ở nhà chăm sóc Tử Duệ?”
A Yên thản nhiên nói: “Tôi vốn đã muốn đưa thằng bé về chỗ anh sớm một chút nhưng nó lại không chịu đấy.”
Đường Tử Minh hỏi: “Tại sao?”
A Yên liếc mắt nhìn hắn, kỳ quái nói: “Sao tôi biết được?” Khóe môi lộ ra một nụ cười từ từ nói: “Nói không chừng là thằng bé giống anh nhất định là người đa tình, thấy cô gái nhà ai xinh đẹp nên mới không chịu đi?”
Đường Tử Minh cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, trong lòng tôi chỉ có mình Thu Lộ, có khi nào mà thích cô tới chân cũng không đi được rồi hả.”
A Yên che dấu ý cười thản nhiên nói: “Tôi chính là nói hiện tại này, tôi không thích ôm cái cọc gỗ khiêu vũ đâu. Nếu anh không nghiêm túc thì tôi lại muốn giẫm vào chân anh nữa đây này.”
“Cô..” Đường Tử Minh tức giận đến nổi phải hít sâu mấy hơi mới hơi ổn định lại tâm trang: “Cô, tôi không chấp với người phụ nữ thiển cận.”
A Yên nhìn mặt hắn đỏ lên thì mới cười nhẹ một tiếng chậm rãi nói: “Anh bảo tôi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài sao bây giờ lại không tiếp thu rôi?”
Thấy hắn muốn nói gì đó, cô liền nâng tay nhẹ nhàng che miệng của hắn, nhỏ nhẹ nói: Những lời anh nói với tôi ngày hôm đó, từng chữ tôi đều ghi nhớ ở trong lòng đấy. Tử Minh anh nói quá đúng, tình yêu chân thành rất đáng quý, tôi muốn theo đuổi tình yêu.”
Ngực Đường Tử Minh có chút bực bội, hắn cho là mình bị cô gái này làm cho khó chịu nên lời lẽ cũng không tốt lắm: “Chuyện này và việc cô tới đây có liên quan sao.”
“Ở trong phòng này đều là đám đàn ông khao khát với phụ nữ, chỉ cần tiện tay thì đừng nói chuyện nghiêm túc yêu đương cho dù tôi bảo họ quỳ cho tôi đánh mắng không chừng bọn họ cũng chấp nhận đấy.” Giọng A Yên bình tĩnh lãnh đạm cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Đương nhiên là tôi cũng không thật sự nghĩ như vậy, bất quá kêu hắn học theo con vẹt của tôi khen tôi rất đẹp là được rồi.”
Đường Tử Minh tức đến đen mặt: “Không biết xấu hổ.”
“Đường tiên sinh.”
A Yên gọi hắn rồi bỗng nhiên dừng không nhảy nữa, tay đặt trên vai hắn cũng buông xuống, nhìn vào mắt hắn nói: “Anh nên chuẩn bị cho tốt, có thể sau này tôi không chỉ xuất đầu lộ diện mà còn có thể đứng ở chỗ dễ thấy nhất, ngàn người chú ý, tai mắt của anh đi đến đâu cũng sẽ đều nghe thấy tên của tôi, nói không chừng bạn bè của anh sẽ vì tôi mà tranh giành. Nói cách khác nếu anh không muốn nghe thấy tên tôi trừ khi anh móc mắt cắt tai của mình, trở thành xác chết di động.”
Đường Tử Minh ngây ngẩng cả người, A Yên không nhìn hắn xoay người ra ngoài thở dài: “Sớm nói là tôi chỉ nhẫn nại nhảy với anh nửa bài thôi.”