Editor: Cà ri + Dư
Vào ngày hẹn, trước khi xuất phát, có hai vị khác không mời mà đến Bách Nhạc Môn.
Buổi sáng, phòng khiêu vũ không mở cửa, nhưng hai người kia vẫn tông cửa mà vào, nhất là người đàn ông đi đằng trước, ngẩng đầu đi vào liếc mắt một cái đã thấy cô gái mặc áo khoác nhung màu tím, sắc mặc lập tức thay đổi, bước vài bước lớn xông lên phía trước, tức giận vung tay lên muốn bạt tai.
Phía sau có người lạnh nhạt lên tiếng: “Trương tiên sinh.”
Cánh tay giơ cao của Trương Phổ dừng giữa không trung, nhìn vẻ mặt Thẩm Cảnh Niên lãnh đạm hơn so với bình thường đứng một bên, một cái bạt tai này cũng không dám đánh xuống.
A Yên nhìn cánh tay giơ lên cao lại bỏ xuống của hắn, từ đầu đến cuối cũng không tránh né, thả nhiên nở nụ cười: “Anh trai, anh tới sớm rồi, buổi tối mới mới mở cửa.”
Trương Phổ nhìn cô chằm chằm, trên trán nổi đầy gân xanh, môi phát run: “Thật sự là cô... cô, vậy mà cô dám ở nơi như thế này hát rong? Mặt mũi của Trương gia đều bị cô ném mất hết rồi! Ngày hôm nay anh không đánh chết cô thì thật xin lỗi ba mẹ, xin lỗi liệt tổ liệt tông Trương gia!”
Tề Chính nhíu chặt mày rậm, nghiêng người đi tới, chặn giữa Trương Phổ và A Yên, nhìn người đàn ông đang phát giận nói: “Mời ngài tự trọng.”
Thẩm Cảnh Niên cài nút áo bành tô, không nhanh không chậm nói: “Trương tiên sinh, lệnh muội với Thẩm mỗ ký công văn hợp đồng, thời hạn năm năm, nếu tiên sinh muốn đem người về thi hành gia pháp, không bằng chờ qua năm năm, đến lúc đó muốn đánh muốn giết thế nào đều là chuyện nhà của các ngươi.” Hắn ngước mắt lên nhìn Trương Phổ một cái, mỉm cười: “Còn bây giờ không được.”
Vệ Mẫn Chi cắn môi, từ phía sau chồng đi ra, kéo cánh tay A Yên, nước mắt tuôn rơi: “A Yên, em đây là đang muốn làm gì? Có phải em thiếu tiền không? Nếu thiếu thì nói với anh chị, anh trai em sẽ bỏ mặc em sao? Em cần gì phải khinh rẻ chính mình....”
A Yên nhìn chị dâu khó hiểu nói: “Em lúc nào thì khỉnh rẻ mình rồi hả? Em nghe xong lời Đường Tử Minh nói thì đã nghĩ thông suốt rồi, em là phụ nữ thời đại mới, em muốn dũng cảm theo đuổi những thứ quan trọng nhất đối với mình, Đường Tử Minh theo đuổi tình yêu và tự do. Còn em muốn đứng ở nơi dễ thấy nhất, trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất, em muốn đàn ông quỳ gối dưới váy mình, dùng những lời hoa lệ khen ngợi vẻ đẹp của em...”
Cô nhìn Trương Phổ tức giận đến nổi trận lôi đình, nở nụ cười: “Anh trai, không phải anh vẫn luôn cảm thấy tán thưởng hành động kiên trì dũng cảm ly hôn, đi trước thời đại của Đường Tử Minh sao? Tại sao anh lại không tán thưởng em đây?”
Trương Phổ nghiến răng nghiến lợi: “Cô cũng xứng so sánh với Tử Minh? Tử Minh theo đuổi tình yêu bình đẳng, tự do kết hôn, chống lại sự áp bức cửa xã hội cũ, còn cô... cô xem lại mình đã làm cái gì đi! Cô ở chỗ này hát rong, sau lưng còn không biết làm những chuyện vô liêm sỉ gì nữa!”
A Yên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Em bán nụ cười, bán tiếng hát, bán mặt, thứ nhất không trộm thứ hai không cướp, cho dù bán thân cũng không bán cho người trong nhà có vợ có con, người tình ta nguyện mua bán, thì đê tiện hơn ai chứ?”
Lồng ngực Trương Phổ đập phập phồng dữ dội, dùng hết sức mới kiềm chế được ý nghĩ muốn giơ tay lên lần nữa: “Cô nói những lời này mà mặt cũng không đỏ sao?”
“Trong lòng em nghĩ thế nào thì nói thế đó, tự nhiên mặt không đỏ thở không gấp, nhưng còn anh...” A Yên bước gần một bước, nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, mỉm cười nói: “Anh trai, anh tự nhìn mình một cái đi, thở hổn hển gấp như thế, mặt đỏ vã mồ hôi, chẳng lẽ ngoài miệng anh chê em làm nghề bẩn, sau lưng... không phải cũng là khách quen của phòng khiêu vũ sao?”
“Vô liêm sỉ!”
Trương Phổ hét lớn một tiếng, hoàn toàn bị chọc tức: “Hôm nay tôi muốn thanh lý môn hộ, Trương gia chúng tôi không có người con gái như vậy! Tôi cũng không có người em gái như cô vậy!”
A Yên liếc xéo hắn một cái, thản nhiên nói: “....Nói cứ như tôi hiếm lạ anh quá không bằng.”
Vệ Mẫn Chi suốt ruột rớt nước mắt: “A Yên, sao em lại biến thành như vậy? Có phải em bị bệnh không? Em đừng chọc giận anh trai em, nghe tin em ở đây, anh chị gấp đến lỗi sắp điên rồi....”
A Yên mím môi nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Tức đi, tức chết càng tốt, ai bảo anh ấy muốn đánh mặt em, thật to gan.” Cuối cùng liếc mắt nhìn đồng hồ quả quýt, không tiếp tục láo loạn nữa, mỉm cười đối với Thẩm Cảnh Niên vẫn đứng bên cạnh xem diễn nói: “Thẩm tiên sinh, đi thôi.”
Thẩm Cảnh Niên gật đầu, nhìn vợ chồng Trương Phổ, vẫn lịch sự tao nhã như mọi khi: “Xin lỗi không tiếp được.”
*
Trong phòng khách quý của quán rượu, Tê Chính tận mắt chứng kiến kỳ tích xuất hiện. Từ vừa gặp như đã quen cho tới trò chuyện vui vẻ mắt đi mày lại, người phụ nữ kia chỉ dùng thời gian ba chén rượu, sau đó liền cùng Trịnh tiên sinh không coi ai ra gì bắt đầu trò chuyện, coi những người khác trên bàn rượu như không tồn tại.
..... Cũng coi nhị gia không tồn tại.
Sau đó, A Yên đối với Thẩm Cảnh Niên nháy mắt hai cái, ám chỉ hắn có thể rời khỏi sàn diễn, nhưng không nhận được phản hồi, liền nhíu hai hàng mày cong nhỏ lại, nâng tay không kiên nhẫn đối với hắn quơ quơ, giục hắn rút lui được rồi.
Nhưng Thẩm Cảnh Niên chỉ thả nhiên nhìn họ, bên môi cong lên nụ cười lơ đãng, lại giống như có sự giễu cợt nhàn nhạt.
Cuối cùng, A Yên không còn kiên nhẫn nữa, rứt khoát thẳng thắng nói: “Nhị gia, không phải ngài còn có việc cần xử lý sao? Ngài đi trước, không cần để ý đến tôi, Trịnh tiên sinh sẽ đưa tôi về ngõ Thanh Đồng.
Trịnh tiên sinh nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Cảnh Niên chỉ cười, không nặng không nhẹ nói: “...Đúng, nên đi rồi.”
Tề Chính cùng hắn trở lại trong xe, không thấy hắn phân phó tài xế lái xe, liền nín thở ngồi chờ một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa quán rượu, trong lòng âm thầm sốt ruột, hi vọng đột nhiên người phụ nữ kia lương tâm trỗi dậy, hiểu được dụng tâm lương khổ của Nhị gia, mà ngoan ngoãn nghe lời.
dụng tâm lương khổ*dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Chờ nửa giờ, không có người đi ra.
Bàn tay Thẩm Cảnh Niên thò vào túi áo bành tô, lấy ra một đôi găng tay nữ màu trắng, trầm mặc nhìn chăm chú một lát, cười khẽ một tiếng, cong khóe môi tự giễu: “Lái xe.”
Tề Chính mở miệng: “Nhị gia, thuộc hạ có thể đi lên...”
Mặt Thẩm Cảnh Niên không cảm xúc nói: “Không cần.”
Xe chạy đi.
Thẩm Cảnh Niên đột nhiên cau mày, không kịp nghĩ nhiều đem đôi găng tay kia đặt lên môi, họ một trận, chớp mắt nhìn lại... toàn là máu. Máu đỏ tươi, tươi sáng chói mắt. Hắn từng giết nhiều người như vậy, hai tay dính đầy máu. Đều là báo ứng.
Tề Chính nhịn lại nhìn, cuối cùng vẫn đem lời trong lòng nói ra, thấp giọng nói: “Nhị gia, nếu ngài có ý với A Yên tiểu thư, sao không nói rõ, dù sao cô ấy cũng là người của Bách Nhạc Môn, cũng chính là người của ngài.”
“Sau này, chờ tôi chết rồi, cô ấy thay tôi nhặt xác, nếu kẻ thù không chịu bỏ qua, tới cửa kiếm chuyện, cô ấy thay tôi trả nợ, thay tôi chịu tội sao?”
Mặt Tề Chính cứng đờ.
Thẩm Cảnh Niên cất đôi găng tay trắng nhuộm đỏ kia đi, lẩm bẩm nói: “....bỏ đi.”
*
Tề Chính vốn tưởng người phụ nữ này bên trong có yêu khí vì tác phong làm việc lại cực kỳ giống hồ ly tinh, tự dưng làm người tốt, bày đặt khinh thường không chọn người làm ăn chân chính, đến cả Nhị gia cũng không chọn lại đi theo ông chủ Trịnh của Thanh bang.
Nhưng nội dung vở kịch cũng không phát triển như vậy.
Sau khi ở quán rượu quen biết với Trịnh tiên sinh, người sống ở xung quanh ngõ Thanh Đồng, thường có thể thấy người của Thang bang qua lại, tất cả đều là những người đàn ông dữ tợn chỉ cần ló mặt ra là có thể dọa trẻ con khóc.
Mấy buổi tối Tề Chính đi qua ngõ Thanh Đồng đều có thể thấy trước cửa nhà số 36 có mấy người đàn ông thay nhau gác đêm. Hắn cố tình để cho người chú ý tới động tĩnh của A Yên. Người trở về báo cáo nói, Trịnh tiên sinh chưa từng ngủ lại ở ngõ Thanh Đồng, đừng nói tới qua đêm, ngay cả tới hắn cũng chưa từng tới, chỉ có mấy tiểu lâu la chơi bời lêu lổng tới lấy lòng.
Đến buổi tối ngày tuyển hoa khôi, trước cửa Bách Nhạc Môn, từng nhóm nhân sĩ kết bè kết bạn tới lại bị một đám người chặn lại không cho cho vào.
“Mày đứng lại, tao hỏi mày trả lời, chạy cái gì chứ?”
“Tôi... tôi cái gì cũng không có làm.”
“Tao hỏi mày đêm nay mày định bỏ phiếu cho ai?”
“.... Eliza.”
“Con mẹ nói, mắt mày mù à? Người nào xinh đẹp nhất, bầu cho ai làm hoa khôi mà con mẹ nó mày không biết sao?”
“Đại ca, tha cho tôi đi! Tôi... tôi cầm tiền của ông chủ Ngô, hắn mua phiếu bầu của tôi, tôi nhận tiền làm việc cho người ta, thiên kinh địa nghĩa mà!”
Người đàn ông to con dựng đứng lông mày, sắc mặt dữ tợn, bên mắt trái có một vết sẹo ngoằn ngoèo cực kỳ giống con rết, nhìn càng thêm đáng sợ. Hắn đột nhiên cởi áo ra, lộ ra cánh tay cùng hình xăm trên ngực, sau đó hắn lại vặn vặn từng ngón tay tiếng khớp xương vang lên kẽo kẹt.
Người khách nam đáng thương bị dọc khóc: “Đại ca tha mạng! đại ca tha mạng!”
“Trả tiền lại, bỏ phiếu cho người nên bầu, mày hiểu ý tao không?”
“Hơi hơi hiểu, trả lại tiền, bỏ phiếu cho A Yên.”
“Coi như mày thức thời, cút!”
“Người tiếp theo, mày... đứng lại cho ông!”
Tề Chính lái xe dừng bên đường, nhìn cảnh tượng đồ sộ này, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi phía sau, dở khóc dở cười nói: “Nhị gia, ngài xem chuyện này...có cần thuộc hạ gọi người chúng ta tới đem những người gây sự này đuổi đi không?”
Thẩm Cảnh Niên thu hồi ánh mắt, cười nói: “Không cần.”
Mặc dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng Tề Chính nhìn vẻ mặt của hắn so với bình thường càng dịu dàng, giống như rất cao hứng.
Tề Chính lắc đầu. Nếu như không phải hắn biết chi tiết về người phụ nữa kia, biết thân thế của cô, hắn nhất định sẽ cho rằng người kia chính là yêu tinh chuyển thế, hành động cổ quái, tác phong phóng đãng, luôn nói những lời kinh hãi thế tục... Còn có thể kiến người luôn tâm như nước lặng là Nhị gia lộ ra ánh mắt ông nhu, thật sự không phải nhân loại bình thường có thể làm được.