Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 96: Chương 96: Siêu sao trở về (1)




Editor: Drinna

Beta: Cà ri

Đây là ngày thứ mười lăm sau ngày hôn lễ bị hủy bỏ.

Hai tuần rồi.

Giấc mộng được gả vào hào môn của chưởng môn nhân (trong võ hiệp tiểu thuyết) Ngọc Nữ thanh thuần đã từng hồng thấu nửa bầu trời trong giới giả trí tan nát, trong hôn lễ, thảm thương bị chú rể cho leo cây ----- trong showbiz, sự kiện gì cũng sẽ qua thực nhanh, sức nóng của sự kiện dần biến mất, cuối cùng đã không còn những cuộc gọi phỏng vấn bất tận.

Sáng nay, chỉ có một cuộc gọi từ số lạ đến.

Lâm Yên không nhận.

Chuyện ngày đó đến bây giờ, thái độ của cô vẫn rất kiên định, rất rõ ràng.

Không trả lời, đến chết cũng không trả lời. Lừa mình dối người cũng được, giãy giụa trước khi chết cũng được....

Cô luôn nghĩ, chỉ cần không trả lời, có lẽ sự tình sẽ còn có thể cứu vãn.

Mười một năm trước, Lâm Yên cô 19 tuổi, bằng mỹ danh hoa khôi của trường, “Em gái quốc dân” - xuất đạo. Vừa bước vào giới giải trí, quay bộ phim truyền hình đầu tiên bất ngờ lại gặp may, rất hot, người xem đều cuồng cô, từ lúc đó, cô lại có thêm một mỹ danh - “Mối tình đầu quốc dân“.

Bốn chữ ấy, cũng đủ để hình dung, hình tượng năm ấy của Lâm Yên.

Trên người thiếu nữ mặc một cái váy màu trắng phiêu phiêu trong gió, tóc tết hơi rối, hai tay chắp ở sau lưng, đứng dưới tán cây dành dành, ngoái đầu lại nhìn thiếu niên đang chạy đến, nở một nụ cười ngọt ngào ---- đó là ấn tượng trong lòng rất nhiều người, hình ảnh kinh điển khó người quên.

Hoa dành dành mùi thơm ngát, theo gió nhẹ bám lên góc váy trắng tinh, thiếu nữ đứng đó, ánh mắt sạch sẽ mà trong sáng, lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, làm cho bao người nhớ lại về mối tình đầu thời còn đi học.

Lâm Yên đóng phim ba năm, cũng tích lũy cho mình một nhóm fan não tàn cực lớn, nhân khí cũng ngày càng lên cao, cô được Lưu đạo diễn --- đạo diễn nổi danh trong nước chọn đóng một bộ điện ảnh, khi đó cô mới chỉ gần 22 tuổi.

Lúc đó, giới giải trí này, có thực nhiều người coi trọng cô, truyền thông ba ngày lại có vài bài viết thổi phồng tên tuổi cô, gọi cô là Tiểu hoa đán có thực lực nhất, có năng lực nhất.

Bộ điện ảnh ấy doanh thu phòng vé không tệ, hơn nữa phương diện giải thường cũng thực là được mùa lớn. Lâm Yên cũng dựa vào nhân vật Nguyệt nhi kia mà thắng lớn, nhận được giải “Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất“.

Phía sau, hào quang xán lạn.

Phía trước, tiền đồ vô lượng

Cùng năm đó, Lâm Yên gặp được Kiều Thần, nửa năm sau, tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí.

Nhóm Fan đau lòng, không muốn nữ thần giải nghệ, khóc lóc cầu xin Lâm Yên suy nghĩ lại.

Giới giải trí cũng một mảng xôn xao.

Mỗi một người trong showbiz đều tỏ vẻ tiếc hận đối với quyết định vô tình của Lâm Yên. Những diễn viên hay đạo diễn đã từng hợp tác cùng Lâm Yên, mỗi lần nhận phỏng vấn, ngoại trừ câu chúc phúc khách sáo bên ngoài lời nói, bên trong lại có chút cảm khái. Thậm chí Lưu đạo diễn từng trong một buổi phỏng vấn công khai mà nói một câu: “Lâm Yên? Đáng tiếc.”

Đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Đó là Kiều Thân a. Là con trai duy nhất Kiều gia Thủ Đô, hai đời đều quyền vinh phú quý....so với bạn cùng lứa tuổi, tác phong của hắn chính trực không như mấy cái công tử tuổi trẻ khinh cuồng có tiền khác.

Kiều công tử khá khiêm tốn, bằng cấp không cần nói, rất cao, tốt nghiệp từ đại học nằm trong Top 3 đại học danh tiếng nhất của Mỹ, là người nhã nhặn thanh cao, khiêm tốn hữu lễ, hoàn toàn không có tính tình kiêu căng ngạo mạn của kẻ có tiền.

Hắn làm việc hay nghỉ ngơi đều thực lành mạnh, cũng không thường tới lui quán bar vui đùa, cũng không khoe khoang những siêu xe, biệt thự đắt tiền, bạn bè của hắn cũng thỉnh thoảng sẽ thấy hắn đăng một hai thứ, nhưng tất cả đều là những bức ảnh phong cảnh, thỉnh thoảng sẽ là vài bức thư pháp hắn tự viết. Chữ viết phi thường đẹp, phiêu đật có thần.

Từ nước ngoài tốt nghiệp trở về, hắn lại càng khiêm tốn hơn.

Đối với tình sử của vị quý công tử Kiều Thần này, giới truyền thông đào bới đủ hướng, liều mạng mà tìm kiếm, cũng chỉ biết được hắn đã từng có một người bạn gái, là thanh mai trúc mã mười mấy năm liền, sau đó vị thanh mai kia đưa ra yêu cầu chia tay, Kiều Thần từ đó tới nay vẫn độc thân, có thể nói lịch sử trong sạch không một vết bẩn.

Vì vậy, mọi người đối với Lâm Yên cùng Kiều Thần, đều đa phần là chúc phúc.

Lâm Yên đối với quyết định của chính mình, cũng không có gì hối hận. Kiều Thần là người hoàn mỹ nhất trong những người bạn trai mà cô từng quen.

Hắn quan tâm, hắn ôn nhu, khéo hiểu lòng người đến mức quá khoa trương......Lâm Yên bình thường không cần mở miệng, nói bất cứ ý kiến gì, bởi vì hắn luôn là trước một bước nghĩ đến, lo lắng chu toàn, đem vấn đề giải quyết triệt để. Hắn ưu tú như vậy, bên cạnh rất nhiều cô gái ưu tú ái mộ, yêu mến, nhưng hắn luôn thẳng thừng từ chối, sẽ không để cho người ta một cơ hội nhung nhớ, mở tưởng. Thậm chí là khi ở trên giường, hắn cũng thực thân sĩ, so với hoan khoái của chính mình, hắn càng để ý đến cảm thụ của cô hơn.

Loại đối tượng hoàn mĩ như vậy, bây giờ có bắc đèn soi cũng khó tìm, đừng nói chỉ là xa hoa phú quý, hư vinh phù hoa giới giải trí phù phiếm, cho dù có là dùng cả thế giới ra để trao đổi, Lâm Yên cũng quyết không đổi.

Lâm Yên biết, trong lòng Kiều Thần có một người. Là cô gái mà hắn từng yêu sâu sắc nhất, là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm - Tống Tân Vũ.

Cô gái kia cũng như Kiều Thần, là đại tiểu thư sống trong cẩm hoa ngọc thực mà lớn lên, là tiểu thanh mai của Kiều Thần. Nói đến tính cách, thì đúng rằng so với Lâm Yên, là hoàn toàn trái ngược, một người hướng Nam một người hướng Bắc, hoàn toàn khác biệt.

Tống tiểu thư là người nhiệt tình sôi động, Lâm Yên thì ôn nhu hàm súc, giống như hoa hồng đỏ cùng hoa hồng trắng, khác nhau một trời một vực.

Cho nên, mãi đến tận trước ngày hôn lễ, Lâm Yên cũng sẽ không nghĩ tới, Kiều Thần sẽ chọn cô, bởi vì... gương mặt của cô, từ một góc độ nào đó xem, rất giống với Tống Tân Vũ.

Trong đoạn tình cảm này của Tống Tân Vũ và Kiều Thần, hắn chính là người bị bỏ. Tống Tân Vũ chê hắn tính tình quá tốt, trầm ổn lão luyện, ở trong tình yêu của bọn họ, không có thứ gọi là cảm xúc mãnh liệt. Sau khi chia tay, Kiều Thần vì nản lòng thoái chí, mà ra nước ngoài du học.

Nguyên bản, chuyện xưa giữa vương tử công chúa đến đây là kết thúc.

Kiều Thần và Lâm Yên quan hệ ổn định. Lâm Yên vì Kiều Thần, rút lui khỏi giới giải trí, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân sau lưng Kiều quý công tử, an bài mọi chuyện hằng ngày, đôi khi ra ngoài dạo phố với bạn bè, còn lại chính là đi theo Kiều Thần công tác, theo Kiều Thần đi xã giao.... nói ngắn gọn, chính là toàn bộ đều xoay quanh Kiều Thần.

Một năm trước, Kiều Thần cầu hôn cô.

Hôn lễ định vào đầu tháng ba của năm nay.

Mà hai tuần trước ngày hôn lễ.

Rõ ràng một năm qua Tống đại tiểu thư vẫn là đang điên cuồng theo đuổi vị tiểu thịt tươi mấy năm nay nhân khí cực cao Trang Chính Thanh, quả thực có thể nói là sắp thành người điên. Không có việc gì, điều tra lịch trình của Trang Chính Thanh, đuổi theo hắn khắp thế giới, làm cho các fans cuồng muốn theo đuổi thần tượng, đều là cắn khăn tay hận cùng đố kị, thường thường mà cảm thán: “Có tiền thật tốt“.

Trang Chính Thanh năm nay vừa tròn 22 tuổi, so với Kiều Thần, Lâm Yên hay Tống Tôn Vũ bọn họ đều chênh lệch đến bảy, tám tuổi. Thế nhưng cách biệt tuổi tác thì sao chứ, cũng không ngăn được tình yêu ái mộ điên cuồng của Tống đại tiểu thư, không ngăn cản cô giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, ngăn cản con đường theo đuổi nam thần của cô.

Mà trái đất thật tròn, vừa khéo, Trang Chính Thanh và Kiều Thần lại có quen biết.

Mẹ của Trang Chính Thanh và mẹ của Kiều thần là bạn học, bởi vì tuổi của Trang Chính Thanh còn quá nhỏ, cùng với Kiều Thần không cùng lứa, không thể cùng chơi đùa hay xã giao. Mà đụng phải sự việc lần này, hắn từng bí mật gọi cho Kiều Thần: “Anh Kiều, anh cùng Tống tiểu thư quen biết, anh có thể bảo cô ây buông tay, tha cho em được hay không? Em bây giờ mà nói chuyện yêu đương, fans của em không gửi thư máu (thư viết từ máu) thì cũng gửi lưỡi dao cho em a! Em còn có thể trong cái giới này sống như thế nào?”

Mà Kiều Thần? Hắn đương nhiên sẽ khuyên không được Tống Tân Vũ. Đối mặt với Tống Tân Vũ, hắn chỉ có thể dễ dàng tha thứ và cưng chiều.

Nhưng... ngày trước hôn lễ cách đây hai tuần kia, đêm hôm đó, Tống Tân Vũ lại chạy đến nhà của Kiều Thần, than thở khóc lóc, nói rằng cô hối hận rồi! Cô bây giờ mới hiểu được người cô yêu, từ đầu đến cuối chỉ có hắn, đối với Trang Chính Thanh kia, hay đối với bất cứ ai, đều chỉ là đam mê nhất thời, cô thực sự biết sai rồi, cô cầu xin hắn, đừng bỏ mặc cô có được hay không?

Sau đó.... chính là hôn lễ, chỉ có một người.

Lâm Yên một mình, đợi hắn từ buổi sáng, đợi đến buổi trưa, rồi đến tối. Tất cả mọi người đều đi hết rồi, cô vẫn một mình ở lại khách sạn, trên người vẫn là áo cưới trắng tinh, tựa như một cô hồn dã quỷ, không chốn để về.

Khóc đủ rồi, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi kiệt sức.

Mà... chú rể của cô đâu?

Có lẽ là đang ôm ấp người mà hắn mất đi đã lâu nay lại trở về, bù đắp nhưng năm tháng tương tư.

Lâm Yên tựa như mất đi hơi sức thở dài, nhìn đến màn hình di động đen xì, chậm chạp mở khóa, dùng tay đánh chữ, trên đó là một đoạn đối thoại ngắn.

“Kiều Thần, em ngay cả tư cách để níu kéo một chút cũng không có sao?”

“Thật xin lỗi, chuyện này không phải lỗi của em, tất cả đều là lỗi của anh. Anh đã từng cố gắng thử, tận lực cố gắng, nhưng anh không yêu em, thật xin lỗi, cho dù tàn khốc, anh vẫn giấu giếm em chân tướng mọi việc. Cuộc hôn nhân như vậy, đối với anh hay em, đều không công bằng. Tám năm qua, những việc em đã trả giá, cũng như thời gian, anh nhất định sẽ bồi thường.”

Bồi thường? Bồi thường bằng cái gì đây? Tiền sao?

Lâm Yên không thiếu.

Đáng lẽ cô sớm nên hiểu ra, chỉ cần Tống Tân Vũ quay đầu lại, chỉ cần Tống Tân Vũ nhỏ hai giọt nước mắt, Kiều Thần sẽ mềm lòng. Loại người như hắn, chỉ cần trong lòng đã nhận định một người, thì cho dù đến chết, cũng sẽ không thay đổi. Người bên gối mình, có yêu mình hay không, phụ nữ ít nhiều đều có thể nhận ra.

Lâm Yên đương nhiên rõ ràng, Kiều Thần đối với mình, cuối cùng chỉ có thích và thích hợp, chứ không có yêu. Có thể là cô đã lún quá sâu, luôn nghĩ rằng, hắn có yêu cô hay không, không quan hệ, chỉ cần cô yêu hắn, vậy là đủ rồi.

Thì ra, nhiều năm như vậy làm bạn, cuối cùng, vẫn không sánh được với Tống Tân Vũ nói vài câu, nhỏ vài giọt nước mắt.

Tám năm, tất cả đều chỉ là một câu chuyện cười.

Cái gì mà giấc mộng gả vào hào môn tan nát, cái gì ngọc nữ thanh thuần biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng bi thảm bị bỏ....Truyền thông từng câu từng chữ đều châm chọc, Lâm Yên căn bản không để ý, bạn bè trong giới chê cười, cô cũng không quan tâm.

Những thứ này đều không quá quan trọng.

Cô quan tâm, chỉ có một người.

Có lẽ, Kiều Thần nói đúng, hôn nhân không tình yêu, đối với ai đều là dằn vặt, Tống Tân Vũ đã quay lại, hắn cũng ngay lập tức dừng lại cái lời nói dối vốn tồn tại trong nghi thức kia, có lẽ, cũng là kết quả tốt nhất...

Kiều Thần không sai, Tống Tân Vũ cũng chằng sai, chỉ là một đôi yêu nhau sâu đậm, đường tình nhấp nhô, cuối cùng trải qua bao phong ba, mới phát hiện tình yêu đích thực không bao giờ thay đổi.

Nhưng... Lâm Yên cô thì sao?

Cô... đã làm sai cái gì sao?

Lâm Yên lại thở dài, lấy cái hộp nhỏ, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc nhỏ màu trắng, không có lập tức nuốt xuống, mà nhắn cho Kiều Thần, một tin nhắn cuối cùng

“Không cần bồi thường gì cả. Chúc anh và Tống tiểu thư hạnh phúc.”

Run rẩy mà đánh ra một hàng chữ, nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống mơ hồ che tầm mắt, lòng đau quặn thắt, tay đánh chữ phát run: “Kiều Thần, em thật sự yêu anh. Đừng quên... tám năm, em thật sự, rất yêu anh.”

Cái tin nhắn cuối cùng, nói năng lộn xộn này, chính cô cũng không rõ, mình muốn biểu đạt cái gì.

Tám năm...

Cuộc đời của một con người, lại có bao nhiêu lần tám năm đây?

Cuối cùng, vẫn là nhìn không rõ, nghĩ không ra.

Cô, từng cách hạnh phúc... chỉ một cánh cửa.

Mặc vào áo cưới trắng tinh, kích động đến một đêm khó ngủ, ảo tưởng đến trao nhẫn xong, chú rể cúi xuống hôn cô, mớn trớn cô ánh mắt.... Đó là giấc mộng mà từ nhỏ đến lớn, cô luôn muốn thực hiện.

Cuối cùng, lại là kết cục thảm kịch như vậy.

Giấc mộng tan nát...

Mà thôi, một đời này của cô không có ràng buộc, tiếc nuối duy nhất, chính là sao không chết trước hôn lễ một ngày, ở thời điểm vui sướng vô tận, hạnh phúc mong chờ kia, mà nhắm mắt lại, không cần trải qua, cái ác mộng giống như hôn lễ kia.

Ở trong giấc mơ ngọt ngào, vĩnh viễn ngủ say, dù sao cũng tốt hơn khi giấc mộng tan vỡ, tan nát cõi lòng.

*

Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, A Yên nhìn mấy viên thuốc màu trắng trong tay, thuận tay ném vào bên trong hộp giấy.

Lâm Yên cũng không biết, đây vốn là thế giới của một quyển sủng văn nữ cặn bã trọng sinh diễn biến mà thành.

Đời trước, nữ chủ là Tống Tân Vũ, chán ghét nam chủ Kiều Thần không có tình thú, một lòng một dạ theo đuổi tiểu thịt tươi Trang Chính Thanh, tưởng là trung khuyển ngoan ngoãn đáng yêu, ai ngờ thực tế so với Ngao tạng còn hung tàn hơn, cuối cùng thất thân lại thất tâm, náo động dư luận một mảng xôn xao, thậm chí còn suýt chút nữa bị đuổi khỏi nhà, không những vậy, còn bị fans của Trang Chính Thanh mắng là mặt dày không biết xấu hổ, trâu già đòi gặm cỏ non.

Đời trước, Kiều Thần cùng với nữ phụ Lâm Yên kết hôn, sau khi cưới tương kính như tân, không tính là tình nồng ý mặn, thế nhưng sống rất hạnh phúc, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, sau đó sinh ra một cậu nhóc đáng yêu, một đời trải qua không có cái gì tình cảm mãnh liệt, nhưng cũng là nhỏ nước chảy sông.

Đời này, Tống Tân Vũ trọng sinh vào đêm trước khi Kiều Thần kết hôn. Cô liền hối hận, suốt đêm chạy đến nhà của Kiều Thần, khóc lóc đến không thở được, cầu xin hắn quay đầu lại.

Mà trung khuyển nam chủ Kiều Thần, lựa chọn tha thứ, kết quả chính là thiên lôi câu địa hỏa*, mặn nồng điên cuồng một đêm.

Thiên Lôi Câu Địa Hỏa: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “địa hỏa”, vậy nếu ở gần nhau thì...

Bởi vậy, Lâm Yên không thể đợi chú rể của cô đến.

A Yên đứng lên, đi tới cái gương to trong phòng, nhìn chính mình ở bên trong gương.

Lâm Yên lớn lên rất đẹp, cho dù tuổi không còn nhỏ, làn da hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhưng cái đẹp, không phải là ở da, mà từ trong xương cốt, thanh thuần nữ thần năm xưa, phong vân đi qua - trong gương, cô gái tóc dài rối tung xõa xuống bên vai, gương mặt tiều tụy, sắc mặt xám trắng, mày hiện rõ u sầu, gương mặt toan sở đáng thương, thật là thấy mà thương tiếc.

A Yên trước đây xuyên qua mấy thế giới, nguyên chủ đều thiên sáng rực rỡ minh diễm, đây là lần đầu tiên gặp phải nguyên chủ trong sáng thanh thuần, cảm giác rất mới mẻ, giơ nhẹ hai tay, xoay đi xoay lại một hồi lâu mới thỏa mãn, đi trở về trong phòng.

Gương Cổ Đổng gọi: “Kí chủ! Kí chủ!”

A Yên hỏi: “Kiều Thần?”

Lão Cổ Đổng nói: “Manh mối nam chủ sao? Không phải hắn, không có bao nhiêu quan hệ với hắn.... Ta trước tiên nói cho ngươi chuyện này.”

A Yên nhìn nó.

Lão Cổ Đổng đàng hoàng một bộ nghiêm trang nói: “Thế giới này, ngươi cùng với nam chủ giao lưu thân mật xong, thuận tiện xoát đầy độ hảo cảm của hắn, thế giới sau, ta sẽ giúp ngươi gian lận một mắt nhắm một mắt mở, giúp ngươi sao nhãng hệ thống---”

A Yên buồn cười: “Ta vì sao nhất định phải gian lận?”

Lão Cổ Đổng nói: “Ngươi đừng cười, thế giới sau là thế giới cổ đại, hung ác tàn bạo.”

A Yên cũng không quá lưu tâm “Được, manh mối nam chủ là ai?”

“Trang Chính Thanh.”

A Yên nhíu mày, hơi kinh ngạc: “Vị bạn nhỏ sợ sệt bị fans gửi thư máu kia?”

Lão Cổ Đổng lạnh nhạt nói: “Hắn cũng không có phải là loại gì tốt, giả heo ăn hổ rất điêu luyện, đừng có bị vẻ bề ngoài cùng tuổi tác của hắn mê hoặc.”

A Yên cười cợt: “Kim Mao hay chó ngao Tây Tạng, Husky hay chó săn, gặp rồi liền biết.”

*

Một tháng sau đó, A Yên liền một mình ở trong nhà.

Cha mẹ Lâm Yên đều đã qua đời, so với thế giới trước, A Yên tự do hơn rất nhiều. Đối với bên ngoài công bố muốn tự yên tĩnh một quãng thời gian, từ chối hết tất cả lời mời của bạn bè, trên thực tế là vội vàng trốn đi tu sửa mỹ nhan, điều chỉnh từng chi tiết nhỏ trên thân thể, rảnh rỗi thì mới xem tin tức, nhìn các tin tức trong giới.

Sau ba mươi ngày, kế hoạch tu nhan mỹ dung của A Yên có được chút thành tựu, liền gọi điện thoại cho người đại diện đã nhiều năm không liên hệ - Chị Thanh.

Chị Thanh sau khi bất ngờ xong, vẫn đến, nhìn thấy A Yên xong liền ngẩn người, cảm giác rằng đã quá lâu không gặp đối phương, sắp không nhận ra cô mất rồi. Quả là không hổ mỹ nhân từng oanh động năm ấy, căn cốt rất tốt, thời gian luôn thiên vị mỹ nhân.

Khách sáo nói vài câu, chị Thanh lấy ra một phần văn kiện: “Con đường comeback cũng không dễ, em xem trước đây bao nhiêu người đều rất thảm? A Yên, chị em mình đều là người quen, chỉ là muốn tốt cho em, mới nói thật lòng, em cũng đừng trách lời chị khó nghe.... em bây giờ muốn comeback, nhất định sẽ không thể so sánh giống như trước đây, trước tiên cứ từ vai phụ đi, nếu như em cảm thấy chênh lệch quá lớn, có một vài diễn viên nòng cốt diễn không ra sao, em nhưng có thể tranh thủ hạ nữ chính ---”

A Yên ngước mắt nhìn đối phương một chút: “Chị Thanh.”

Chị Thanh sững sờ: “Sao thế?”

A Yên nâng cốc nước, kẽ cười: “Cảm ơn chị đã chuẩn bị lịch trình này, nhưng em chỉ muốn nhờ chị tranh thủ giúp em một buổi thử vai.”

Chị Thanh dựa trên ghế sofa, hai tay ôm ngực: “Em nói.”

A Yên giơ điện thoại di động lên, lướt đến bài viết của một nữ minh tinh: “《 Thiền 》 bộ phim này là Lưu đạo diễn mới nhận, nghe nói đang hải tuyển nữ chính.”

Chị Thanh ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: “A Yên, có thể em chưa biết.... cái này, bộ phim này đúng là đang hải tuyển nhân vật, cũng đúng là tác phẩm mới của Lưu đạo diễn, nhưng mà, nhưng mà bộ này, nữ chính... cần cởi a.”

A Yên nói “Em có thể cơi a.”

Chị Thanh lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Là cởi! Cởi quần áo!”

Ánh mắt A Yên bình tĩnh, lặp lại, cũng có chút điểm bất đắc dĩ: “Em biết, em có thể cơi quần áo a.”

Chị Thanh lại lắc đầu, cường điệu mà nói: “Cởi tất cả, còn có cảnh giường chiếu, đó tương đương với quả chạy vội.” (??? Ai hiểu câu này ko?)

A Yên nhếch lên khóe miệng, nhu hòa nở nụ cười: “Từ trên xuống dưới, cả người em nơi nào cũng đẹp, em cũng đã nhiều lần xác nhận, em làm được, tuyệt đối không có vấn đề, nếu chị không tin, em có thể cởi cho chị xem.....” Đang nói, A Yên đứng lên, thật sự muốn kéo quần áo xuống.

Chị Thanh thấy vậy cuống lên: “Đừng đừng đừng.... Đại tiểu thư của tôi ơi, chị biết em gần đây chịu kích thích, chị cũng rất đau lòng cho em. Có thể em không cần tự giận mình như vậy, em không vì chính mình mà suy nghĩ, cũng hãy lo lắng cho những fans năng lực chịu đựng, em cũng đã từng là một thế hệ Ngọc Nữ chưởng môn nhân mà.”

A Yên lại không cho là đúng nói: “Em bây giờ có thể là một thế hệ Dục Nữ chưởng môn nhân, bánh bao không cần che đậy, thật tốt.”

Chị Thanh “.....”

A Yên lại bắt đầu thổi gió bên tai: “Chị giúp em tranh thủ một lần thử vai đi, dù sao quyết định cuối cùng vẫn là Lưu đạo diễn không phải sao? Thử một lần cũng không có gì không tốt, mà theo em được biết, trong giới này, gần một nửa nữ minh tinh đều đi thử rồi.”

Chị Thanh vuốt vuốt tay, suy xét nửa ngày, cuối cùng thở dài: “Được, tùy em đi, chị sẽ giúp em hỏi thử...” Đột nhiên như nhớ đến cái gì: “Bộ phim này nam chính đã định, chị nhớ không nhầm, là Trình Ảnh đế.”

A Yên gật gật đầu: “Nam chính là ai không quan trọng, nam phụ là Trang Chính Thanh là được, em chính là hướng về phía hắn.”

Chị Thanh nghe không được ý trong câu của cô, thanh âm chế nhạo: “Ôi! Thói đời nhưng cũng thật là... Lưu đạo quay phim đều muốn cân nhắc luôn nhân tố thương mại, nam chính là Trình ảnh đế để đảm bảo chất lượng, nam phụ chọn luôn con nuôi của hắn để khi quảng bá đảm bảo doanh thu phòng vé, thực sự là dụng tâm lương khổ...”

A Yên bỗng nhiên ngắt lời nói của cô: “Con nuôi?”

Chị Thanh nói: “Đúng vậy, em không biết sao? Trang Chính Thanh xuất thân rất tốt.... Không có chút hậu thuẫn, làm sao có thể lăn lộn trong giới giải trí này? Cha mẹ hắn có quen biết với Trình Dĩ Hàn, vì muốn con trai có thể phát triển càng tốt hơn, cảm thấy quan hệ chú cháu chưa đủ thân mật, liền nhất định muốn khoác lên mình cái mác cha con nuôi, thật ra nếu là bình thường, Trang Chính Thanh năm nay hơn 20 tuổi, Trình ảnh đế cũng đã bốn mươi rồi đi? Làm cha hắn cũng có thể rồi....”

A Yên cúi đầu, chỉ nghe một nửa, không để ý tới Chị Thanh nói liên miên, khóe môi khẽ nhếch: “... Chuyện này, cũng thật thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.