Editor: Shuu
Beta: Cà ri
Lúc trợ lý đến gõ cửa, Kiều Thần còn đang ở công ty tăng ca.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm sâu thẳm.
Hắn từ vị trí lầu cao trọc trời nhìn xuống, nghìn ánh đèn thắp sáng bóng đêm, những người đi lại trên đường cái lác đác, còn có ít xe cộ qua lại.
Đã muộn lắm rồi.
Kiều Thần ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trợ lý muốn nói lại thôi, chỉ điện thoại hắn đặt trên bàn: “Kiều tổng, có nhà truyền thông trên Weibo đang phát trực tiếp.”
Kiều Thần thấy sắc mặt của hắn, biết hắn khẳng định có chuyện khó có thể mở miệng, liền xoa xoa mi tâm đang phát đau, mệt mỏi nói: “Nói đi, đến cùng có chuyện gì?”
Hai ngày nay, hắn liên tục thức đêm làm việc, không tránh khỏi hết sức mệt mỏi.
Nhưng hắn không muốn dừng lại.
Thời gian dài đằng đẵng mà cô đơn, thật sự khiến người ta sợ hãi cỡ nào.
Trong căn phòng trống rỗng, chỉ có một mình hắn trên giường, mở mắt ra là nhìn thấy trần nhà trắng xám, đèn treo, trong đầu không ngừng mà thoáng hiện qua lại hình ảnh trắng đen làm cho người hoa mắt, chìm chìm nổi nổi trong lúc đó... Là bóng dáng cô gái với vẻ mặt đau buồn và hai mắt đẫm lệ, xuyên qua tất cả mảnh vụng thời gian vỡ nát, nhìn thẳng vào hắn trong im lặng.
Lâm Yên.
Thực ra chưa bao giờ Kiều Thần thấy A Yên lộ ra vẻ mặt và ánh mắt như vậy.
Hắn là người yếu đuối.
Sau khi hủy hôn, hắn thậm chí không thể đối mặt nói với cô một tiếng xin lỗi, mà chỉ lựa chọn cách gửi tin nhắn, qua loa kết thúc một đoạn cảm tình tám năm.
Bây giờ nghĩ lại, đó không phải là sỉ nhục đối với cô.
Khi hắn rốt cục có dũng khí, đến phía trước gặp cô, muốn nói tiếng rất xin lỗi... thì cô đã bước ra khỏi khỏi bầu trời của hắn, không bao giờ cần hắn nữa rồi.
Không có hắn, cuộc đời của cô vẫn đặc sắc như trước.
Có lúc, hắn thà rằng cô là hận hắn, vì yêu sinh hận, dễ chịu hơn so với nhẹ như mây gió.
Cho nên, từ chỗ nào mà hắn thấy được ánh mắt này của cô đây?
Hắn không nhớ ra được.
Tám năm, A Yên luôn đối với hắn chăm sóc tỉ mỉ, cho dù trong lòng khổ sở, cũng sẽ không dễ dàng biểu lộ ra ngoài, để hắn phát hiện, để hắn lo lắng.
Nhưng đây rõ ràng là đôi mắt của cô.
Trong điện thoại của hắn vẫn còn giữ lại tin nhắn thật lâu trước đây A Yên gửi tới.
“Không cần bồi thường gì cả. Chúc anh và Tống tiểu thư hạnh phúc.”
“Kiều Thần, em thật sự yêu anh. Đừng quên... tám năm, em thật sự, rất yêu anh.”
Khi đánh ra những dòng chữ này...Cô ấy đang khóc sao?
Trong lòng Kiều Thần đau xót.
Hắn lại dùng sức xoa bóp mi tâm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn trợ lý muốn nói lại thôi một cái: “Nói.”
Trợ lý giơ tay lên, nhẹ nhàng ho mấy tiếng: “Là Lâm tiểu thư... Phóng viên ở ngoài tiểu khu Trang Chính Thanh sống nằm vùng, nghe nói Lâm tiểu thư đang ở cùng với hắn.
Kiều Thần ngẩn ra, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Rạng sáng 1 giờ 15 phút.
Trang Chính Thanh và Lâm Yên?
Không thể.
Kiều Thần không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng gọi điện thoại đi ra ngoài, chờ đối phương nghe máy, lo lắng nói: “ A Yên, Trang Chính Thanh có ở bên cạnh em không? Ngoài tiểu khu của hắn có phóng viên...”
Giọng nói của đối phương bình tĩnh: “Tôi biết, tôi đã thấy.” Dừng lại, còn nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt.”
Trò chuyện kết thúc.
Kiều Thần sửng sốt thật lâu, trong lòng một trận lạnh một trận nóng, lại cảm thấy không thể tin, lại cảm thấy đau đớn, cuối cùng thậm chí mơ hồ nổi lên chua xót.
Sao A Yên lại ở cùng Trang Chính Thanh...? Bọn họ bắt đầu bao lâu? Bắt đầu thế nào?
Không... Trang Chính Thanh làm người không đáng tin cậy, hắn đã lừa gạt Tống Tân Vũ, lần này tiếp cận A Yên, lại có mục đích gì?
Có lẽ sâu trong lòng hắn, thật sự muốn hỏi, lại là...
A Yên thích hắn sao?
Lòng Kiều Thần trống rỗng. Hắn biết mình không có tư cách, nhưng mà không khống chế được.
Tám năm, bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, hắn quen thuộc có cô gái yên tĩnh này làm bạn.
Hắn thật sự không lừa được chính mình.
Hắn... nhớ cô. (sao lúc ở cùng Tống Tân Vũ không nhớ????)
Cho dù Tống Tân Vũ không có phản bội hắn, cho dù lúc Tống Tân Vũ ở bên cạnh hắn, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới một người con gái khác, thậm chí có đôi khi hắn sẽ lặng lẽ hỏi mình, mối tình thắm thiết hắn đối với Tống Tân Vũ, cuối cùng là tình yêu xuất phát từ sông cạn đá mòn, hay chỉ là chấp niệm từ nhỏ đến lớn.
Người hắn thực sự yêu là ai, chính hắn cũng không biết.
Kiều Thần cười khổ.
Hắn đúng là người đàn ông xấu xa.
Mở Weibo lên, không chỉ có một nhà truyền thông phát ra link trực tiếp, hàng ngàn, hàng vạn võng hữu nửa đêm không ngủ, hưng phấn vừa nhìn trực tiếp vừa bình luận đạn mạc.
Tâm tình Kiều Thần phức tạp, mở ra một link trong đó.
Đèn flash của máy quay và điện thoại rọi sáng bóng đêm vô biên.
Cửa tiểu khu không biết ngừng bao nhiêu chiếc xe, tiếng người ồn ào, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắt, không thấy buồn ngủ chút nào. (Cà ri: Còn tớ rất buồn ngủ *ngáp*)
Không chỉ có phóng viên và đồng nghiệp của bọn họ, còn có người qua đường dừng chân vây xem.
“Сửa sau bên kia có ai không?”
“Đã có người đi chặn, yên tâm.”
“Сửa hông thì sao? “
“Hình như cửa hông... “
Đột nhiên, đoàn người dẫn đầu phía trước, có người hô một tiếng: “Có xe đi ra rồi!”
Trong phút chốc, phóng viên ùa lên, ngăn chặn trước chiếc xe kia.
Kỳ quái chính là, từ lúc phóng viên vây chặt lại đây, xe liền dừng lại, chủ xe rõ ràng không có ý tránh đi hay chạy đường vòng khỏi đám người.
Qua không bao lâu, cửa xe mở ra.
Cô gái tự nhiên thoải mái đi xuống, không trốn không né, đi tới trước mặt phóng viên, đối mặt truyền thông liên tục chụp ảnh, còn có lòng dạ thảnh thơi bày ra tư thế thật đẹp, như thể tại thời điểm này, không phải tình yêu bí mật bị phanh phui, mà là đang tham dự một sự kiện lớn nào đó.
Các phóng viên ngẩn người, lấy lại tinh thần, nổ thành một nồi.
“Lâm tiểu thư, cô là từ nhà Trang Chính Thanh đi ra sao?”
“Trang Chính Thanh đâu rồi?”
“Hai người ở cùng nhau sao? Đã bao lâu rồi?”
“Cô nói coi cậu ấy như em trai, đây này tính làm mất mặt sao?”
“Trang Chính Thanh mấy ngày trước còn ám chỉ là hắn độc thân.”
“Hôm nay là sinh nhật Trang Chính Thanh, cô và cậu ấy cùng nhau trải qua sao?”
...
Chờ tất cả mọi người hỏi xong một lần, tiếng nói líu ríu giảm xuống, A Yên nhìn đám người, đối với nữ phóng viên gần nhất vươn tay ra: “Đưa tôi.”
Người kia ngẩn ngơ: “Đưa cô?”
A Yên nói: “Đưa micro cho tôi, quá ồn.”
...
A Yên nhận lấy micro, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Không bên nhau, cũng sẽ không cùng nhau. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chuyên tâm với sự nghiệp của mình, không yêu dương, không kết hôn -- đời sống tình cảm của tôi chỉ giới hạn giữa tôi và mặt của mình, nhiều hơn một cái nữa là thân thể của tôi, sẽ không còn có người thứ tư chen chân, cảm ơn quan tâm.”
“Vậy cô và Trang Chính Thanh -- “
Cô gái lườm qua một cái, phóng viên nuốt ngụm nước bọt, tự giác câm miệng.
Răng rắc răng rắc, tiếng ấn chụp vang lên không ngừng.
Phóng viên trước mặt cô giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi máu tươi, vô số ống kính nhắm thẳng vào cô, giống như họng súng sẵn sàng phát động, mà cô mặt không đỏ, thở không gấp, thần sắc hờ hững tự nhiên, ngữ khí bình tĩnh vững vàng.
“Kính già yêu trẻ là truyền thống mỹ đức (đạo đức tốt), tôi không được đến tặng qùa, rồi đòi hắn trả lễ chắc?”
Phóng viên nói: “Nhưng mà lúc này đã là nửa đêm mười hai giờ...”
A Yên ngắt lời: “Vừa về nước, quá bận.”
Phóng viên truy hỏi: “Bận bịu cái gì?”
A Yên nở nụ cười, xoay người: “Không phải đã nói sao, kính già yêu trẻ, trước tiên vội vàng tôn lão, bây giờ yêu trẻ xong rồi, là thời điểm về nhà ngủ một giấc dưỡng nhan sao.”
Đèn Đèn flash chớp lóe, giống nhưng nghìn vạn ánh sao.
Bóng lưng của cô trước sau như một quyến rũ xinh đẹp, eo nhỏ lắc nhẹ, chân dài catwalk, mở cửa xe, khom lưng đi vào, mỗi một động tác như nước chảy mây trôi, không chút biểu lộ sự bối rối khi bị vây chặn.
Trên thế giới, giống như không có chuyện gì có thể ngăn trở cô, không có chuyện gì có thể nhốt cô lại.
Bầu trời đầy sao, chỉ có cô là ánh trăng sáng chói rực rỡ nhất.
Kiều Thần nhìn phóng viên nhường đường, nhìn chiếc xe kia lái đi, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói.
... không chiếm được thì luôn rối loạn, được yêu chiều thì không biết sợ.
Hai đoạn tình cảm của hắn, dường như có thể dùng những lời này tóm tắt.
Hắn một bên bằng lòng bảo vệ Tống Tân Vũ, một bên lại phung phí phụ lòng tình cảm sâu đậm của một cô gái khác vì hắn trả giá tất cả, kết quả là, Tống Tân Vũ cũng sẽ bởi vì một người đàn ông khác, không chút do dự vứt bỏ hắn.
Mà bây giờ...
Hắn nhìn cô gái tự do thoải mái, tự nhiên như gió kia. Cái cảm giác càng ngày càng mạnh liệt trong lòng này, gọi là hối hận.
*
Trình Dĩ Hàn xem xong video nhạt nhẽo trên máy tính, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ xát đất, cầm lấy ly rượu bên cạnh, muốn nhấp một ngụm, vừa cúi đầu nhìn, mới phát hiện là cái ly không.
Hắn giật mình.
Từ nãy đến bây giờ, hiện lên trước mặt, trong đầu nghĩ tới, đều là bóng dáng của cô gái kia.
...cô ở chỗ nào, chỗ đó chính là sân khấu.
Hắn nhắm mát lại, bên tai vang vọng lại lời nói mạnh mẽ khí phách của cô.
“Thầy Trình, một ngày nào đó anh sẽ biết, dã tâm của tôi, so với Trang Chính Thanh còn lớn hơn.”
*
Bời vì phong ba sinh nhật Trang Chính Thanh, sáng sớn ngày hôm sau, fan của hắn cùng Fan club vừa mới thành lập của A Yên khai chiến, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Fan Trang Chính Thanh chỉ trích A Yên tuyên truyền, tự biên tự diễn, tìm truyền thông đến chụp trộm.
Fan A Yên mắng Trang Chính Thanh không chịu trách nhiệm, để cho con gái đứng ra làm sáng tỏ.
Đôi bên đều có đầy đủ tự tin, đặc biệt là bên này của A Yên.
“Không yêu đương, không kết hơn.... bớt mẹ nó sán tới đi.”
“Fan não tàn bảo vệ chàng trai thủy tinh xử nam của mấy người đi thôi, cách chị Yên của chúng tôi xa một chút.”
“Các vị, nói đạo lý đi, người trước của Lâm Yên là Kiều Thần, đối tượng hợp tác là Trinh Dĩ Hàn, fan não tàn trờ về ngẫm nghĩ lại đi, con gà con kia nhà mấy người có thể lọt vào mắt cô ấy sao?”
Náo loạn đến ngày thứ ba, fan Trang Chính Thanh thu thập toàn bộ scandal từ lúc xuất đạo tới nay của A Yên, bao gồm cả chuyện trong hôn lễ chịu khổ bị Kiều công tử cho leo cây, gửi cho rất nhiều tài khoản marketing, trắng trợn truyền bá.
Vì thế nhóm Wechat “Hôm ay cũng muốn bảo vệ chị Yên mỹ nhan thịnh thế”, lại có tên là “Nhón quản lý Fan club chính thức của Lâm Yên”, đối với chuyện này tiến hành thảo luận.
“Hội trưởng, làm sao đây?”
“Anh Chu, sức chiến đấu của đám Tiểu Bích Trì rất cao a, cả đám đều không ngủ sao?”
Chu Tuấn Bác hít một hơi thuốc lá, cười lạnh, tuyên bố mệnh lệnh.
“Sợ cái gì? Bọn họ có thời gian, chúng ta có rất nhiều tiền.”
“Anh Chu, mua thủy quân sao?”
“Mua thủy quân cái rắm, vẽ bản đồ sâm phá... nhìn ông đây.”
Fan club chính thức của Lân Yên rất nhanh chóng bác bỏ tin đồn trên Weibo, hơn nữa còn kèm theo mấy tấm ảnh xinh đẹp của A Yên, phát lên mạng, cũng không vội gửi cho tài khoản marketing hay mua Đại V chuyển phát.
Weibo này vừa phát ra không lâu, một nhóm hội viện được chứng nhận của câu lạc bộ siêu tốc độ, cùng với nhóm Phú Nhị Đại hoa hoa công tử ào ào đến phát kết quả, phương pháp đều giống nhau không khác là mấy:
“Chia sẻ cho hai mươi người tặng một máy tính ngoài hành tinh.”
“Chia sẻ tặng tiền, năm mươi người, một người một vạn.”
“Chia se tặng xe, tùy ý chọn một chiếc trong hình.”
Cuối cùng, lượt chia sẻ Weibo này trăm triệu, lượt xem nhiều vô số kể, một đám tiểu cô nương fan Trang Chính Thánh tức đỏ mắt, nhưng không thể làm gì.
Sau khi kết thúc kịch lớn, trên Weibo bỗng nhiên có người phát hiện, giống như từ đầu đến cuối, trừ bỏ một ngày đó A Yên nói rõ, đôi bên không có tỏ thái độ gì, càng hiếm thấy hơn là Trang Chính Thanh trầm mặc.
Một tuần sau.
Trang Chính Thanh rốt cục cập nhập động thái mới, liền năm chữ.
“Tôi sẽ thật cố gắng.”