Editor: Drinna
Beta: Cà ri
Người đại diện Anh Viên vẫn không để yên mà ở bên lải nhải.
Trang Chính Thanh luồn hai tay vào trong túi áo, cả người cuộn lại trên ghế sofa đơn, cái mũ áo khoác đen che kín đầu, chỉ còn lộ ra non nửa gương mặt nhỏ.
Anh Viên nhìn thấy hắn như vậy liền phát giận, nâng lên Lan Hoa Chỉ (ngón tay được xếp thành hình hoa lan) được bảo dưỡng kĩ càng, lại hắng giọng nhắc đến: “Ai kêu em tự chủ chương, hả? Ai kêu em chạy đi xem nữ diễn viên thử vai? Bình thường anh đã nói với em như thế nào a, em đều coi thành gió thoảng bên tai rồi hả? Muộn thêm vài năm nữa, em có nói chuyện yêu đương cũng sẽ không chết, mấy năm nay em trước tiên phải kiếm được đủ vốn, em không thể đắc tội với fans, em biết không? Ngày hôm nay mà có đám truyền thông ở đấy, đám fans của em biết được... còn không đến mức nổi khùng lên lật trời cả sao? Em không thể để anh bớt lo lắng mấy thứ nhỏ nhặt này hả? Anh đây cũng không muốn không có chuyện gì mà lãng phí quan hệ xã hội.”
Trang Chính Thanh không nói một lời.
Anh Viên thấp giọng hừ một tiếng, trên khuôn mặt hiện ra sắc thái khinh thường: “Lại nói, đám Bích Trì kia thì có gì đẹp đẽ mà xem? Để anh nói cho em, Thanh Thanh----” Hắn quay đầu lại, nhìn thiếu niên núp vào trong sofa: “---- mấy người kia đều là phụ nữ hư hỏng, thật sự, vì tranh thủ một nhân vật, đứng nói là ngay tại chỗ cởi quần áo, bảo mấy người đó đến nằm thẳng trên giường của Lưu đạo, bọn họ cũng sẽ tranh đi, nhìn nhiều một cái thôi cũng ngại bẩn.” Truyện được team Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (FB) để ủng hộ team nha^^
Tranh Chính Thanh quay lưng về phía hắn, quay mặt hướng vào phía bên trong sofa, nhàn nhạt nói: “Nơi đó (ngực) rất đẹp.”
Anh Viên ngẩn người, đứng dậy đi tới, ngồi xổm bên cạnh hắn: “Anh nghe người ta nói là em bị kéo lên sân khấu, sợ hãi đến sắp bị bệnh tim, lỗ tai ong ong, tim nhỏ còn bị dọa nhảy bùm bùm bùm a... Tiểu tổ tông, em có thể đừng dọa anh hay không?”
Tay hắn che ngực, không để ý đến gương mặt đậm chất nam tính của mình, lại làm Tây Thi ôm ngực, cau mày tỏ vẻ đau đớn: “Mặc dù em tuổi còn nhỏ, nhưng mà xuất đạo sớm, Lâm Yên kia muốn làm cái gì, em không nhìn ra sao?”
Trang Chính Thanh không trả lời.
Anh Viên hừ lạnh: “Cô ta muốn biến em thành bàn đạp! Em bây giờ đang lúc thực hot, nếu có thể tạo chút scandal với em, sau lại lưu lượng thỏa đáng một chút, ngày ngày đều leo hot search, có thể bớt được một số lớn tiền lăng xê đó... Hừ tính toán của bọn họ, có đệ nhất người đại diện Anh Viên anh ở đây, ai dám nhúng chàm gốm sứ em, chính là tự tìm đường chết!”
Trang Chính Thanh đầu cũng không thèm quay lại, lành lạnh nói: “Là đệ nhất người đại diện tự phong sao?”
Anh Viên vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nhóc con, không cần quan tâm mấy chi tiết này, anh nói với em đều là sự thật, em nhớ kĩ cho anh a. Lâm Yên này tuyệt đối là có ý đồ xấu, đám Bích Trì diêm dúa loè loẹt khốn nạn bên ngoài kia có bao nhiêu bí kíp võ thuật, anh trai đây đều đã nhìn qua, đều rõ cả, em nghe anh, sẽ không sai.”
Trang Chính Thanh thở dài một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt: “Nhưng em muốn thượng a.....” Truyện được team Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (FB) để ủng hộ team nha^^
Anh Viên thiếu chút nữa sặc rồi, ho khan kịch liệt một trận: “Cái, cái gì?”
Trang Chính Thanh chậm rãi ngồi dậy, giơ tay bỏ mũ xuống, dưới mãi tóc rối bời là đôi mắt cực kì xinh đẹp, đen trắng rõ ràng, nhìn như hoa đào, ánh mắt sạch sẽ thấu triệt hiếm thấy, giống như thác nước trong vắt giữa khe núi. Hắn ôm lấy đầu gối, sau đó dùng giọng điệu như nói chuyện phiếm mà thản nhiên nói: “Muốn thượng, làm sao?”
Anh Viên: “Thanh Thanh----”
Trang Chính Thanh cúi đầu nhìn cái nhẫn bạc đầu hắn trên ngón tay út, từ từ nói: “Em hai mươi hai, cũng không phải mười hai, lại cứ tiếp tục nhịn xuống như vậy, sớm muộn cũng có ngày trở thành tên biến thái--- không thể lau súng cướp cò, không thể làm mất fans, không thể nói chuyện yêu đương, bây giờ đến xem một chút nữ minh tinh cũng không được, sao anh không dứt khoát thiến em đi?”
Anh Viên lườm hắn một cái: “Em nói cái gì vậy?”
Nói là nói như vậy, nhưng sức lực lực lại không đủ.
Ngồi ở đối diện là thiếu niên có gương mặt mang tính lừa dối, cũng đã sắp hai mươi ba, cố tình nhìn qua lại như chỉ mười mấy tuổi, ánh mắt sạch sẽ, ngũ quan ngây ngô, khi cười lại giống như trẻ con ngọt ngào, còn có làn da so với nữ minh tinh còn mềm mịn hơn.... Đừng nói đám fans của hắn, đến chính Anh Viên nhìn hắn nhiều rồi cũng muốn gọi một tiếng bảo bảo.
Thiếu niên như vậy, phảng phất từ khi sinh cũng không nên có dục vọng, chỉ nghĩ thôi cũng đều là một tội ác.
Trang Chính Thanh bật cười một tiếng, ngẩng đầu lên, bông tai đinh tán màu đỏ huyết bên tai trái dưới ánh đèn loáng quang cái: “Từ mười tám tuổi bắt đầu debut, đến cuối năm nay, vừa vặn năm năm, Anh Viên, anh đã thấy em ăn qua thiệt thòi của ai bao giờ chưa?”
Anh Viên há miệng, nhưng lại không nói được gì.
Đáp án sao? đương nhiên không có.
Đúng, khuôn mặt của Trang Chính Thanh quả thực có tính lừa dối, sớm chiều ở chung, rất dễ dàng làm cho hắn quên... bản tính của đứa nhỏ này, đến tột cũng có bao nhiêu yêu ma hung tàn. Hắn cản bản không phải đóa hoa nhỏ nhu nhược trong phòng kính từ bé được nuông chiều, mà là đóa hoa ăn thịt người ở trong rừng nhiệt đới nguy hiểm kia, giờ giờ phút phút đều nhìn chằm chằm vào con mồi. Truyện được team Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (FB) để ủng hộ team nha^^
Xuất đạo năm năm, chỉ có người khác thua khi hắn thiện lương giả heo ăn hổ, hắn thực sự là một đường tinh quang sáng lạn, chưa từng gặp phải thất bại nào quá nặng nề, có thể nói là người thượng vị thuận lợi nhất lịch sử.
Ngoại trừ diễn xuất cùng giọng hát cứng nhắc đến thảm thương, hắn thật sự hoàn mỹ.
Vấn đề liền xuất hiện ở chỗ kỹ năng diễn xuất cùng với giọng hát.
Anh Viên nói: “Anh vừa mới nhìn thấy thầy Trình, còn có mấy ngày nữa vào đoàn phim, nếu hắn ở đây, em nên đến chỗ hắn thỉnh giáo về kĩ năng diễn xuất nhiều chút, hắn không phải là cha nuôi của em sao? Người một nhà, không cần khách khí. Thanh Thanh, lần này em phải tranh thủ thời cơ, không được chịu thua kém, cũng không thể để người ta nói là “khuyết điểm duy nhất của bộ phim” này a.”
Tranh Chính Thanh ngồi ôm chân, cằm chống lên đầu gối, cả người trở nên trầm mặc.
Anh Viên nhìn hắn âm tình bất định, biết là cảm xúc thiếu niên luôn thay đổi, lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, thái độ cũng trở nên nghiêm túc: “Trang Chính Thanh--” Hắn kêu một tiếng, thấy đối phương không phản ứng, lại nhấn mạnh nói: “Em gần đây không chuyện gì chứ? Bác sĩ tâm lý mà anh mời cho em, tai sao em lại không gặp hắn?”
Trang Chính Thanh lạnh nhạt nói: “Bởi vì hắn là phế vật, vô dụng.”
Anh Viên giận dữ, sắc mặt cũng trắng bệch, truy vấn: “Em nói thật cho anh biết, em có còn dùng dao tự cắt chính mình không? Anh đã sớm nói với em rồi, coi như em muốn...”
“Cắt rồi, ngực, không có ai nhìn thấy.” Trang Chính Thanh ngước mắt, ánh mắt sạch sẽ như vậy, lại mang theo nụ cười trào phùng, rơi vào trên mặt Anh Viên: “Yên tâm, sẽ không có người nhìn thấy.” Hắn lặp lại một lần nữa, ngữ khí trầm thấp nhu hòa, khóe miệng cong lên một độ cong tràn đầy trào phúng.
Anh Viên trầm mặc trong chốc lát, nói: “Anh mặc kệ, em nhất định phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Trang Chính Thanh đứng dậy đi ra ngoài.
Anh Viên sau lưng hắn nói: “Anh biết em có áp lực, thế nhưng cần thiết sao? Trong một hai năm này, anh dám cam đoan, không ai có thể thay thế được địa vị của em, cũng không ai có độ nổi tiếng bằng em.”
Trang Chính Thanh đứng lại, tựa ở bên tường, quay đầu lại: “Rồi cũng mất đi....” Hắn giật giật khóe miệng, kéo ống tay áo lên, nhìn một miệng vết thương khá nông trên cánh tay, đã khép lại: “...nghĩ tới, liền cảm thấy thật khó chịu.”
Nói xong, hắn bỏ ống tay áo xuống, trầm mặc đi ra ngoài.
Anh Viên nhìn bóng lưng hắn, chỉ biết lắc đầu.
*
Phim mới của Lưu đạo công bố, nữ chính là thanh thuần ngọc nữ chưởng môn nhân Lâm Yên đã từng hot vô cùng đảm nhiệm, đây cũng là lần thứ hai hợp tác sau tám năm của bọn hắn.
Danh sách diễn viên vừa được công bố, rất nhanh lên top hot search.
“Trình Dĩ Hàn? Không dễ dàng a, Ảnh đế rốt cục xuống núi rồi?”
“Trình Ảnh đế mấy năm nay rốt cuộc đang làm gì a???”
“Từ sau khi liên hoan Đại Mãn Quán Phong Thần ba đại điện ảnh lớn của châu Âu, hắn liền không quan tâm sự nghiệp, vẫn là Lưu đạo lợi hại, có thể lôi hắn trở lại, fans não tàn tôi đây cảm động muốn khóc!”
“a a.... Thanh Thanh của chúng ta a!!!”
“Mong chờ Lưu đạo và Thanh Thanh hợp tác, Thanh Thanh bảo bối siêu cấp của chúng tôi trên màn ảnh a.”
Nhưng mà, Trang Chính Thanh cùng Trình Dĩ Hàn tình hình thực tế, bình luận top đầu nhưng là:
“Mẹ nó là thật hay giả? Lâm Yên? Bộ điện ảnh này nhưng mà tiêu chuẩn diễn thực quá lớn đi? Này không phải là tự ruồng bỏ bản thân sao?”
“Không muốn a Lâm nữ thần của tôi, mối tình đầu của tôi a, tại sao cô lại nghĩ không thông chứ? khóc chết rồi.”
“Kiều Thần tên khốn kiếp này, đem nữ thần của tôi bức đến nỗi quay phim điện ảnh hạn chế, đi chết đi!!!”
Trên mạng nghị luận khí thế ngất trời, mà A Yên lại hoàn toàn không để ý.
Vào ngày tiến tổ, chị Thanh tới nhà đón A Yên, Dì Vương mở cửa.
Dì Vương là người A Yên vừa mới mời đến làm người giúp việc, chị Thanh nhìn dì Vương, hỏi: “Lâm tiểu thư đâu?”
Dì Vương trả lời: “...Ở trong phòng.”
Vừa nói, vẻ mặt có chút quái lạ.
Chị Thanh cũng không để ý, đi tới cửa phòng của A Yên thì chợt dừng bước.
Bên trong có thanh âm nói chuyện, không nhẹ không nặng, đứng ở bên ngoài, vẫn có thể nghe thấy.
“.....không cần ghen, ta vẫn là yêu ngươi nha, chỉ là hiện nay trái tim của ta chia làm hai nửa, một nửa cho nó, một nửa vẫn là yêu ngươi.”
“Các ngươi đều là tâm can bảo bối quan trọng nhất của a, là ánh sáng là sinh mạng của ta.”
“Đừng hỏi, cả hai đều quan trọng.”
“Ngoan a, ta sẽ không lạnh nhạt ngươi.”
“Ta là nữ nhân công bằng, hai cái các ngươi, ta sẽ đều dụng tâm sủng ái....”
Khóe miệng chị Thanh không nhịn được co giật, giơ tay lên gõ cửa hai cái.
“Vào đi.” Truyện được team Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (FB) để ủng hộ team nha^^
Chị Thanh mở cửa: “Có phải chị quấy rầy.... em đang làm gì thế?”
A Yên đứng trước cái gương lớn, trên người chỉ mặc một cái váy ngủ tơ tằm ngắn, tóc được quấn lên, cố định bằng kẹp tóc nhỏ, trên mặt đắp mặt nạ.
Chị Thanh nhìn vòng quanh: “Em vừa mới nói chuyện với ai?”
A Yên chỉ chỉ cái gương: “Em.”
Chị Thanh nhíu mày: “Làm sao có khả năng? không phải em cùng bạn nói chuyện, một lúc yêu người này, một lúc yêu người kia?”
A Yên nói: “Tổng cộng là hai cái, trước kia là gương mặt em, còn người mới là thân thể em, em rất chung tình.”
Chị Thanh: “...”
A Yên cầm lấy bộ quần áo, đi tới cửa phòng vệ sinh: “Vali đã để ở phòng khách, em thay quần áo xong liền đi.”
Đóng cửa lại.
Cách cánh cửa, chị Thanh nói: “Mấy ngày nay chị đang phỏng vấn trợ lý, nếu có người thích hợp, chị sẽ bảo hắn trực tiếp đến đoàn phim báo danh.”
“Được.”
Chị Thanh lại nói: “Em nhớ kỹ những gì chị nói với em, tránh Trang Chính Thanh ra xa chút, tuyệt đối đừng trêu chọc hắn. Đối với Lưu đạo hay thầy Trình thì khách khí một chút, trong vòng này, họ đều là quý nhân.”
“Hắn kỹ thuật tốt không?”
Chị Thanh nhất thời không hiểu ý: “Ai?”
A Yên thay xong quần áo, mở cửa đi ra, tùy ý thả tóc xuống: “Trình Dĩ Hàn. Em cùng hắn nhưng có hai cảnh thân mật, chị biết kỹ thuật của hắn như thế nào sao? Tuy rằng em đối với hắn không ý tứ, nhưng mà em nghi ngờ hợp lý, khi chụp cái cảnh thân mật này, đối tượng em có ý tứ sẽ lén lút có mặt quan sát, em hi vọng có thể phát huy thật xuất sắc--- vậy, đương nhiên cần Trình tiên sinh phối hợp một chút.”
Chị Thanh đen mặt: “Chị làm sao mà biết?”
A Yên gật gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Chị Thanh giúp cô đem vali chuyển vào trong xe, ngồi vào rồi mới nói: “...Nói chung so với em tốt hơn đi, em mù quán bận tâm cái gì? Người ta so với em diễn chụp cảnh giường chiếu nhiều hơn, cũng không phải lần đầu vì nghệ thuật mà hiến thân.”
“So với kỹ thuật của em còn tốt hơn?” A Yên nhíu mày, làm ra vẻ cảm thấy khó mà tin nổi: “Ở sinh thời của hắn, không có khả năng.”
Chị Thanh lắc lắc đầu, khởi động xe.
*
Trình Dĩ Hàn được mời tham gia một bộ phim điện ảnh nước ngoài, nên chậm hai ngày mới tiến tổ.
Sau khi A Yên đến khách sạn chuyện đầu tiên chình là cẩn thận nghiên cứu phòng ở của mỗi người, kết quả phát hiện, manh mối nam chủ ở có chút xa, mặc dù là cùng một tầng, nhưng một phòng ở cuối bên phải, một phòng ở cuối bên trái, ở giữa còn là khu vực cách thang máy các loại.
Không ổn.
Trình Ảnh đế lại ở cách phòng con nuôi hắn thực gần, ngay đối diện cửa.
A Yên nhõng nhẽo đòi mấy ngày, cầu xin Lưu đạo làm chủ để đổi phòng, từ phong thủy nói đến trực giác phụ nữ, cuối cùng thành công nói nhiều làm Lưu đạo phiền chết, ngược lại Trình Dĩ Hàn cũng chưa đến, phòng cũng đang trống, liền kệ A Yên, đổi phòng của hai người.
A Yên kéo vali, từ hành lang này đi sang hang lang khác, lấy ra thẻ mở cửa, vừa mới ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên đứng đối diện.
Cửa phòng Trang Chính Thanh đang mở, hắn dựa vào cửa mà đứng, một tay đỡ lấy cánh cửa, khóe môi nhếch lên mang theo ý cười như có như không, tóc vẫn ướt, có thể là vừa mới tắm xong, tóc ướt dán sát vào trán và mặt, đôi mắt sạch sẽ trong suốt cũng ướt nhẹp, đặc biệt thủy nhuận mê người.
Nhìn thấy đối phương ngẩng đầu, hắn cong môi, ngoan ngoãn gọi: “Chị.”
A Yên trả lời một tiếng, tựa tiếu phi tiếu.
Trang Chính Thanh chậm rãi nói: “Người đại diện bảo tôi cách xa chị một chút.”
A Yên mở cửa, quay đầu lại nhìn hắn một chút, ôn nhu nói: “Vậy cậu nhất định phải nhớ lấy lời hắn nói.” Truyện được team Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (FB) để ủng hộ team nha^^
*
Lễ khai máy vào buổi chiều hôm đó, đoàn làm phim cho phép fans cùng truyền thông tham gia, chờ đến ngày mốt chính thức khởi quay, lúc đó tuyệt đối cấm các hình thức quay chụp, cấm tuyệt đối.
Đoàn đại biểu tiếp viện đoàn của Trang Chính Thanh, ba rưỡi sẽ trình diện.
Ba giờ đúng, Trang Chính Thanh một mình ngồi ở phòng hóa trang nghỉ ngơi, cửa lớn kép kín, hắn nhìn thiếu niên trong gương--- trên mặt đánh một chút phấn lót, một đường kẻ mắt tinh tế, vẽ ra một gương mặt tinh tế.
Hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn.
Ba giờ mười lăm phút, hắn đứng lên, đi vào phòng vệ sinh nối iền với phòng hóa trang, mở vòi nước, rửa tay, mà cùng lúc, hắn từ trong gương nhìn thấy... cánh cửa chính bên ngoài mở ra một chút, rồi ngay sau đó đóng lại.
Trang Chính Thanh nhếch khóe môi, làm như không thấy, ung dung thong thả rửa sạch bọt biển trên tay.
Ba giờ mười sáu phút, cô gái đi vào phòng vệ sinh, đưa tay đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng, cửa khóa lại rồi.
Trang Chính Thanh đóng lại vòi nước, nhìn người trong gương, hỏi: “Cửa phòng hóa trang bên ngoài cũng khóa?”
A Yên tựa ở trên tường, hai tay khoang trước ngực, rất có kiên nhẫn nhìn hắn: “Không.”
Trang Chính Thanh nhướn mi: “Chơi lớn như vậy?”
“Sợ sao?”
Trang Chính Thanh cúi đầu, liếc nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ đeo tay, chậm rãi nói: “Tôi không tin chị dám, người đại diện biết tôi ở đây, chờ một chút nữa sẽ đến tìm tôi.”
A Yên khẽ cười, đi đến phía trước.
Cô đi một bước, hắn liền lùi một bước, rất nhanh bị bức ép đến góc tường, lưng đụng phải vách tường lạnh lẽo.
A Yên không có dừng bước lại, mãi đến tận khi dán sát lên trên người hắn, mới giơ tay xoa xoa mặt thiếu niên, nhẹ nhàng nói từng chữ từng chữ: “Vậy chờ lát nữa... cậu nhớ lớn tiếng chút kêu cứu, hử?”
Truyện được team Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (FB) để ủng hộ team nha^^
=======
Tớ xin lỗi vì chèn thêm mấy dòng pr vào truyện nha.... xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi *cúi đầu*