Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 101: Chương 101: Siêu sao trở về (6)




Editor: Hua Shenyu

Beta: Cà Ri

Sau khi vào đoàn này thứ năm, buổi sáng ngày hôm đó, A Yên vừa mới quay xong một cảnh, đột nhiên nhìn thấy chị Thanh dẫn theo một chàng trai lạ mặt, vội vàng đi tới.

A Yên nghênh đón: “Chị, sao chị lại đến đây?”

Chị Thanh kéo cô đến một bên, đi thẳng vào vấn đề: “Сó người thông qua tài khoản marketing tung tin, nói em cấu kết với Trang Chính Thanh, chị còn chưa tra ra là ai chỉ thị... Chắc cũng không phải là bên phía đó của Trang Chính Thanh kia, dù sao cũng không tốt cho họ, cái tên ẻo lả họ Viên kia hận nhất là người rao tin đồn tai tiếng. Vậy sẽ là ai đây? A Yên, em đắc tội với ai rồi?”

A Yên nói: “Em biết là ai.”

Chị Thanh nhíu mày: “Nói.”

A Yên bật cười, chỉ vào chàng trai ở phía sau cô ấy: “Đây là bạn trai mới của chị hả?”

Chị Thanh hung dữ nhìn cô: “Đi chết đi, đây là trợ lí chị tìm cho em, tiểu Triệu. Tốt nghiệp đại học hai năm, thằng nhóc này thông minh được việc, giá trị nhan sắc cao đạt tiêu chuẩn, sau này theo em.”

A Yên nói: “Được.”

Trán chị Thanh nhăn lại, rõ ràng rất phiền lòng: “Bây giờ không rãnh nói mấy chuyện vặt vãnh này. Em có biết tình huống nghiêm trọng lắm không? Mặc dù tin rò rỉ không có chứng cứ, nhưng mà sau khi tài khoản đó marketing, fan của Trang Chính Thanh đã la hét ầm lên, chị dám đảm bảo, không đến hai ngày, mấy cô nàng có thể lôi ra hết hắc liêu từ lúc em xuất đạo đến bây giờ, cứ cho là không có hắc liêu, cũng có thể biên soạn ra cho em một bộ, tẩy não toàn bộ mạng lưới, rất nhanh thôi sẽ loan truyền chia sẽ rộng rãi, xóa cũng không xóa nổi.”

Chị Thanh nắm tóc, hai tay chống nạnh, đi qua đi lại, tức giận đến nghiến răng: “Ruốt cục là ai âm độc như vậy, ở sau lưng bày chuyện? Lúc nãy tên quản lý ẻo lả của Trang Chính Thanh gọi điện thoại cho chị, không phân tốt xấu mắng chị một trận, đúng là não rỗng... Chúng ta nếu thật muốn tung tin, tìm thằng nhóc thủy tinh làm gì chứ, chờ Trình ảnh đế vào đoàn là được, không phải là có sẵn Kim Đại Thùy (Hua: mời search google) rồi sao? Mẹ nó, tìm được sẽ tính sỗ hắn.”

A Yên bình tĩnh nói: “Sao nữ bị rớt khi thử vai cùng nhóm với em, là một trong số đó giở trò.”

Chị Thanh đứng lại, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng, đúng là quên mất bọn họ...” Cô cười lạnh lùng, lắc đầu: “Lòng ghen tỵ của phụ nữ... Bỏ đi, trước hết nên nghĩ giải quyết chuyện này ra sao đã.”

A Yên nói: “Chị chọn mấy nhà truyền thông, để cho họ đến phỏng vấn.”

Chị Thanh nhíu mày: “Cái này sao có thể? Lưu Đạo nói rồi việc quay phim phải giữ kín hoàn toàn---”

Sắc mặt A Yên không thay đổi: “Nói mấy câu, nói xong thì thôi, em nói với Lưu Đạo một câu, sẽ không có việc gì.”

Chị Thanh cúi đầu, suy nghĩ chút, hỏi: “Em chuẩn bị đáp trả thế nào? Nếu phủi sạch quan hệ, vậy khẳng định là không được, bây giờ vừa xảy ra chuyện lập tức tìm truyền thông làm sáng tỏ, lại giống như chúng ta tự biên tự diễn... Vẫn là có lí mà không nói được.”

A Yên nói: “Em sẽ trả lời, chị nghe theo em là được.” Sau đó quay đầu, nhìn chàng trai đứng ngốc chói sáng không chen miệng vào được kia: “Tiểu Triệu phải không? cậu có thể bắt đầu làm việc rồi.”

Tiểu Triệu đột nhiên bị gọi tên, sững người, mở miệng: “Chị Lâm, chị cứ việc dăn dò.”

“Mở di động của cậu ra.” Truyện được page Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (Facebook) để ủng hộ page nha^^

Tiểu Triệu gấp gáp lấy điện thoại ra.

“Mở weibo lên.”

Tiểu Triệu bấm vào phần mềm.

Tìm kiếm tên của tôi.

Tiểu Triệu nhập tên “ Lâm Yên “.

“Tốt lắm, bắt gặp có bình luận khen tôi đẹp, lưu lại, xếp vào một file, sớm tối khi nào rãnh đọc cho tôi nghe, đây là nhiệm vụ hằng ngày của cậu, cuối năm có tiền thưởng hay không, có bao nhiêu tiền thưởng, phụ thuộc vào ánh mắt chọn lựa bình luận của cậu.”

“.....”

*

“Sao! Anh nói thế nào rồi? Lâm Yên chính là đu theo em, em không nhìn thấy sao? Tiểu tổ tông của anh ơi, tiểu Thanh Thanh của anh ơi, em vẫn còn quá trẻ tuổi, không nhìn ra được thủ đoạn của Bích Trì này. Tức chết anh rồi-- Lâm Yên đã ba mươi tuổi rồi, cùng em phao tin dồn quỷ này, cũng không sợ người ta nói trâu già gặm cỏ non, không cần trong sạch, thật sự là...tức chết bà đây rồi!”

Anh Viên giơ tay kiểu lan hoa chỉ, lầm bầm oán giận một trận, còn chưa đủ, đầu hất lên, cằm ngước lên, tóc màu vàng kim lung lay tự nhiên hai cái.

Hắn chụp lấy cái di động trên sô pha, nhanh chóng gõ một đoạn dài, ấn gửi đi, trong miệng lầm bầm: “.....cái bà quản lý nhiều chuyện kia, cái thứ gì chứ? Tôi gọi điện thoại qua chất vấn, cô ta còn lật mặt mắng tôi, chính mình là bà thím không đàn ông nào thèm lấy, còn dám mắng tôi ẻo lả, hứ, bà đây đời này chửi lộn vẫn chưa thua ai bao giờ!”

Trang Chính Thanh ôm laptop ngồi một bên, từ đầu đến cuối không có liếc mắt.

Anh Viên đên tin nhắn mắng người gửi đi, lúc này mới để ý thấy hắn im lặng: “Em làm gì vậy?”

Trang Chính Thanh không trả lời, trên mặt không có biểu hiện gì, tốc độ đánh chữ cũng rất chậm.

Anh Viên đi tới, đứng phía sau hắn, cúi đầu nhìn.

Màn hình chính của laptop hiển thị là trang chủ weibo của Trang Chính Thanh, hắn đang biên tập lại weibo mới, đầu tiên là chọn một tấm hình, phòng bốn phía đóng kín, thiếu niên cô đơn ngồi trong góc tường, trên đất chỉ có hình bóng u ám của hắn.

Phối hợp là dòng chữ:

Tôi từ đầu đến cuối ôm ấp thiện ý sâu sắc đối với thế giới, dù cho gặp khó khăn, thậm chí tổn thương, tôi vẫn đồng ý tin tưởng bản chất con người lương thiện.

Khóe môi anh Viên cong lên: “Không hổ là Thanh Thanh, biết ngay là em sẽ không chịu thiệt mà.”

Nếu tin tức này phát lên weibo, cơ bản không cần phải chính thức làm sáng tỏ, những thứ đó đều là dư thừa, nhóm fan của Trang Chính Thanh sẽ tự động tưởng tượng ra một bộ drama hoàn hảo, có tên là “Đám Bích Trì toàn thế giới đều muốn hại bảo bảo của tôi”, thêm tên “Сhỉ có chúng tôi mới có thể bảo vệ hắn”, và “Vì hắn, cầm bàn phím của ngươi lên, lấy ra mười cái nick phụ của ngươi, chiến đấu đi nào thiếu nữ.”

Trang Chính Thanh biểu hiện lạnh lùng, cúi đầu hỏi: “Phóng viên lúc nào thì đến?”

Anh Viên ngạc nhiên nói: “Làm sao em biết Lâm Yên gọi truyền thông đến? Anh vẫn là nghe trợ lí của Lưu Đạo kể.”

Trang Chính Thanh nhàn nhạt nói: “Đoán.”

Anh Viên nói: “Buổi chiều.” Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Sau nửa tiếng nữa.”

Trang Chính Thanh đóng laptop lại, đứng dậy.

Anh Viên hỏi: “Em đi đâu đấy?”

Trang Chính Thanh không trả lời, tay trái đặt lên cửa.

Anh Viên sững người, đưa tay lên sờ cằm: “Thằng nhóc này...gần đây hơi nóng nảy nha.”

*

Tiểu Triệu gõ cửa phòng A Yên: “Chị Lâm, phóng viên sắp đến rồi, chúng ta đi xuống đi.”

A Yên bỏ son môi muống, quay đầu lại: “Thế nào?”

Tiểu Triệu ngớ người: “Сái gì thế nào?”

A Yên nhăn mày, thở dài một tiếng: “Nếu như cậu không nói, là sẽ đánh mất tiền thưởng của cậu... Mặt của tôi, thế nào?”

Tiểu Triệu đỏ mặt: “Đẹp, đẹp.”

A Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nghe nói cậu tốt nghiệp đại học rồi?”

Tiểu Triệu gật đầu: “Tốt nghiệp năm trước.”

A Yên nói: “Tôi phát hiện, lượng từ vựng của cậu không được rồi, bình thường cầm từ điển thành ngữ, đọc nhiều chút, học nhiều chút.”

Tiểu Triệu: “...”

Hai người vừa đi vừa nói, đi qua hành lang, đến cửa thang máy chờ.

Đinh!

Thang máy đến rồi!

A Yên đang muốn đi vào trong, không có ngẩng mặt đụng vào thiếu niên từ trong thang máy đi ra, gật đầu một cái, chuẩn bị vòng qua hắn đi vào.

Trang Chính Thanh quay người: “Lâm tiểu thư.”

Đây là lần đầu tiên hắn chính thức gọi cô như vậy.

A Yên dừng lại: “Sao hả?”

Trên mặt Trang Chính Thanh không có ý cười, nhẹ giọng nói: “Kêu trợ lí của chị đi trước, có hai câu, chị nghe xong hẳn đi xuống.”

A Yên gật đầu với tiểu Triệu.

Cửa thang máy đóng lại.

Trang Chính Thanh im lặng một lát, hỏi: “Tôi sẽ không chịu thiệt.”

A Yên mỉm cười: “Đúng lúc, tôi cũng không thích chịu thiệt.”

Trang Chính Thanh cười lạnh nhạt, ngước mắt, ánh mắt có hơi lạnh lùng: “Không cần biết là ai, chặn đường tôi, đối với tôi có ý lợi dụng....tôi tuyệt đối không nương tay.”

A Yên gật đầu, như suy nghĩ: “Không may, tôi là nhất định phải lợi dụng đến cùng, muốn trách... Cậu trách cái gương của tôi là được.” (lão cổ đổng ý)

Trang Chính Thanh lại chìm vào im lặng, rất lâu, hắn cười nhẹ một tiếng: “Tôi về đây.”

A Yên gọi hắn lại: “Đừng, đi cùng tôi xuống dưới.”

Trang Chính Thanh nhíu mày nhìn cô.

A Yên cười nói: “Сậu đứng bên cạnh, nghe là được rồi.”

Thang máy quay trở lại.

A Yên và hắn một trước một sau đi vào, bên trong chỉ có hai người bọn họ.

Xuống tầng trệt.

Trước khi đi ra, A Yên đứng bên cạnh hắn, giọng điệu vừa đủ: “Сậu rất thông minh, tôi thưởng thức cậu.” Trang Chính Thanh liếc mắt nhìn cô chằm chằm. Sau đó, cô lại nói: “Muốn chơi với tôi, cậu vẫn còn quá non...em trai nhỏ.”

Cửa thang máy đóng lại.

A Yên đối với hắn cười một tiếng, không nhìn hắn nữa, đi ra ngoài.

Tớ quay lại rồi đây, xin lỗi vì mấy ngày không đăng chương mới nha, tại mình bận quá, thời gian còn không đủ để ngủ ý chứ còn beta, sút mấy kg lận T.T, mà giờ rảnh rồi, sẽ có chương đều đều, tầm đến cuối tuần sau sẽ full phần này, các bạn nhớ ủng hộ nha =))

Truyện được page Cà Ri Bơ edit các bạn vào page Cà Ri Bơ (Facebook) để ủng hộ page nha^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.