Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà Ri
Bộ phim này cũng đơn giản mà cũng rất phức tạp.
Vai nam chính trước mặt người ngoài là người đạo đức nghiêm trang, giáo sư trường đại học đức cao vọng trọng, có được gia đình hoàn mỹ, là tấm gương đạo đức trong mắt của tất cả mọi người. Vai nữ chính gia đình từ nhỏ đã phá sản, lớn lên trong nghịch cảnh, quật cường nhưng cũng yếu đuối.
Trong đêm tối mưa gió, gió lớn gào thét.
Thiếu nữ vứt bỏ trang nghiêm cùng tự tôn, quay về với người yêu tha thiết trong lòng kia, dâng cho bề trên xác thịt xinh đẹp cùng tuổi trẻ, vì thế càng làm đạo đức cùng tình dục chống đối nhau, lí trí cùng tình cảm mãnh liệt xung đột.
Trước khi quay, theo lệ là giải tán hiện trường.
A Yên đã chuẩn bị kĩ càng, đứng chờ ở một bên, Trình Dĩ Hàn còn chưa tới.
Diễn phân đoạn này, vì để tránh lúng túng, bộ phận nào đó của diễn viên nam cần phải đặc biệt xử lý, rất nhiều người sẽ chọn uống thuốc trước, ngăn chặn phản ứng sinh lí.
Trình Dĩ Hàn nhìn trợ lí đưa thuốc tới, suy nghĩ cũng biết, đang do dự chưa quyết định giữa cố gắng làm cho như thật với khả năng giữa chừng súng đột nhiên cướp cò, cuối cùng là chọn vế sau.
Đây là hắn tự phụ----- cứ cho cơ thể không có cách nào cảm thụ, chỉ dựa vào kĩ thuật diễn, hắn cũng có thể hoàn thành đầy đủ bài kiểm tra.
Rốt cục, Trịnh Dĩ Hàn cũng chuẩn bị xong, ai vào chỗ nấy, chuẩn bị quay.
Lưu Đạo vừa định mở miệng nói, đột nhiên nhíu mày, chuyển hướng sang một bên: “Giải tán chỗ này, cậu---” Hắn nhìn người đeo kính đen đội nón lưỡi trai, người mặc áo khoác dài đen, đeo khẩu trang đen một cái cũng không thiếu, dở khóc dở cười: “ ----- Trang Chính Thanh, cậu đi về đi.”
A Yên cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng như nước xuân, nổi lên sóng nước: “Lưu Đạo, trong lòng bạn nhỏ hiếu kì, lại có lòng ham học hỏi đi lên, ông để cậu ta ở lại đi, nói không chừng...có khi sau này có một ngày hắn cũng vì nghệ thuật mà hiến thân đấy?”
Lưu Đạo trừng cô: “Cô còn lo không có việc để làm.” Rồi nói với Trình Dĩ Hàn: “Đi quản con nuôi của cậu đi.”
Trịnh Dĩ Hàn lạnh nhạt cười: “Lớn rồi không nghe lời.”
Lưu Đạo cạn lời, lắc lắc đầu, hai tay dang ra: “Thôi đi, tùy mấy người. Đừng lãng phí thời gian nữa, A Yên, Dĩ Hàn, chuẩn bị đi.”
Bắt đầu quay phim.
Toàn thân cô gái ướt đẫm, giọt nước thuận theo ngọn tóc rơi xuống, áo ẩm ướt dán lên cơ thể, miêu tả ra đường cong hấp dẫn của thiếu nữ trẻ đẹp: “Em đến rồi.” (ở chương trước để “tôi”, chương này để “em” nha, sửa sau~~)
Người đàn ông tay nắm chặt cuốn sách, đốt ngón tay nổi lên màu trắng nhợt, trên mặt nhưng lại lạnh lùng, cách xa người trong vô hình: “Trễ quá rồi, nơi này không phải là nơi em nên đến.”
Thiếu nữ cắn môi, cả người hơi run, đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt của đối phương: “Tối nay, em không có ý định đi...”
Sau đó, chính là cảnh quay quan trọng.
Động tác của thiếu nữ ngây ngô như vậy, từ cởi quần áo cho đến hôn, rối rắm lại không biết làm gì, chỉ còn dựa vào một tình yêu nhiệt thành và tuyệt vọng, mang theo trái tim ngoan đạo, muốn mang điều tốt nhất của mình dâng hiến cho đối phương.
Người đàn ông đẩy cô ra mấy lần.
“Không được...”
“Em không biết mình bây giờ đang làm cái gì đâu, đợi em trưởng thành rồi---”
“Chờ em trưởng thành.” Thiếu nữ cười khổ một cái, cánh tay mềm mại như con rắn, quấn quanh cổ của hắn: “Đây là hồi ức duy nhất em mãi mãi không hối hận. Em cái gì cũng không có, không có anh, không có hi vọng...chỉ có một đêm nay.”
Người đàn ông thở dài một hơi, đợi thiếu nữ lần nữa đưa môi mềm mại lên, hắn hôn xuống.
Cứ như vậy trầm luân đi, cứ như thế...suốt kiếp sa vào địa ngục không quay đầu.
Hắn là dược của cô, cô là độc của hắn.
Hắn nhìn vào mắt thiếu nữ, ở trong đó, hắn nhìn thấy được tình yêu nồng nhiệt nhất, việc nghĩa chẳng từ nan, mà ngọn rửa ở nơi sâu thẩm kia, chỉ có hắn, duy nhất mình hắn.
Hai cơ thể cùng quấn quýt lấy nhau.
Lúc bắt đầu mọi thứ đều tốt, mãi đến khi...thiếu nữ cười nhẹ nhàng, chìm ngập quấn quýt trong môi lưỡi.
Đôi tai Trịnh Dĩ Hàn ửng đỏ.
Tất nhiên, bên dưới cực kì kích tình, điểm ấy ửng đỏ thì không tính là gì.
Nhưng, mỗi khi có phản ứng, mỗi một giây đều là giày vò.
Trình Dĩ Hàn nhịn rồi lại nhịn, hắn cho rằng đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ dài đăng đẵng, thực ra thì chỉ mới hai, ba phút thôi, cuối cùng, hắn đẩy đối phương ra: “Tạm dừng.”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Không có ai lên tiếng.
A Yên nhún vai một cái, nhặt cái áo khoác tắm bị vứt sang một bên lên, khoác lên vai, hồn nhiên không để ý: “Đã nói trước rồi, tôi khẳng định một lần là qua.” Giọng điệu không che được hài lòng với bản thân, cơ bản là thiếu cái đuôi vui vẻ vẫy vẫy.
Ở trong góc, thiếu niên ánh mắt nhìn vào Trình Dĩ Hàn, lạnh như lưỡi dao băng.
Trình Dĩ Hàn nói với Lưu Đạo hai câu, rồi bỏ đi.
A Yên tiến đến bên cạnh nhiếp ảnh gia cùng Lưu Đạo, cười rạn rỡ: “Lưu Đạo, thầy Trương, các người lúc nãy có nhìn thấy không? Tôi có phải là diễn rất giống thiếu nữ chưa trải mùi đời phải không? Tôi nói cho các người biết, ba mươi tuổi diễn vai mười tám tuổi, khiêu chiến lớn nhất không phải là ngoại hình và dung mạo, mà là thần thái. Tôi tập luyện với gương rất lâu, các người---”
Trên người cô gái tỏa ra mùi ngọt ngào lẫn hấp dẫn.
Thầy Trương nhiếp ảnh cũng coi như là người đã trải qua phong ba bão táp, nhưng lần này, đỏ mặt không ra cái dạng gì, gần như là tim muốn nhảy ra ngoài, cố gắng điên cuồng chạy trốn cách xa đến mấy mét.
A Yên không hiểu ra sao liếc mắt nhìn mắt, rồi chuyển sang người còn lại: “Lưu Đạo, ông nhất định phải quay cho được bộ dáng đẹp nhất của tôi, tôi rất kì vọng vào ông, nhờ ông đó. Tôi thử trước gương rồi, dùng hai tư thế nhất...”
“Lâm Yên!” Lưu Đạo xanh mặt, bước nhanh đến bên cạnh thầy Trương: “Cô...cô đứng xa một chút.”
A Yên ôm hai tay, nhìn bọn họ một lát, khẽ hừ một tiếng, đi đến chỗ thiếu niên trầm mặc trong góc.
Trang Chính Thanh vẫn cúi đầu, hai tay đặt ở trong túi, không thấy rõ mặt mày: “...cô giáo Lâm.”
A Yên cười đến đắc ý vô cùng, giọng điệu êm dịu: “Tôi gánh được tiếng cô giáo này của cậu, đúng không?”
Âm thanh của Trang Chính Thanh ép đến rất thấp, giống như là bị tầng mây đen bao trùm: “Thì ra, cô đối với ai cũng nghiêm túc như vậy...tôi cơ bản không phải là đặc biệt.”
A Yên lại cười, ung dung thong thả nói: “Đó là đương nhiên.”
*
“Thầy Trình?”
Trợ lí nhìn người đàn ông từ trong phòng rửa tay đi ra, cầm cái bình thuốc đặc biệt kia nhìn hồi lâu, rồi nói: “Có vấn đề gì không?”
“Tiểu Điền.”
Giọng người đàn ông hời hợt, không một gợn sóng.
Tiểu Điền không tự chủ được đứng thẳng, cẩn thận từng tí nói: “Thầy Trình...?”
Trình Dĩ Hàn quay người, đem bình thuốc để lên bàn, giọng nói không nặng không nhẹ, lại khiến tim của tiểu Điền nhảy điên cuồng.
“Thuốc này quá hạn rồi, cậu nhớ phải kiểm tra.”