Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Trên đường trở về Vương phủ, Tịch Hàn cưỡi ngựa lớn, không nhịn được quay đầu lại nhìn vài lần, nhìn về phía vải mành hơi đung đưa của xe ngựa, một cơn gió lạnh thổi qua, màn xe màu tím hé một góc, lộ ra một đôi giày thêu tinh xảo, trên giày là một cành hoa như ẩn như hiện.
Tịch Hàn nhíu mày.
Là hắn suy nghĩ nhiều quá sao?
Nghiêm tài tử, A Yên.
Không, không có khả năng.
Thâm cung cấm địa, nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt sao có thể đi vào?
Nếu xét khả năng Cao Hoài Tú cứu nàng, vậy càng vô lý, bản thân Cao Hoài Tú còn bị Vương gia khống chế, trong cung toàn là tai mắt của vương phủ, mà hắn vừa mới phong nữ nhân này là Nghiêm tài tử, Vương phủ đã thu được tin tức...... Bởi vậy, cho dù tâm tư của Cao Hoài Tú có sâu kín đến đâu, cũng không thể cứu tiện tì kia ra khỏi hậu viện.
Chẳng lẽ, thế gian thật sự có hai người giống nhau như hai giọt nước?
Chắc là trùng hợp thôi, thật ra nếu nhìn kĩ thì dung mạo hai người hơn kém nhau quá xa, dung mạo của Nghiêm tài tử có thể nói là quốc sắc thiên hương, thiên hạ hiếm thấy, mà tiện thiếp kia của Vương gia, chỉ có chút tư sắc mà thôi.
Chỉ là trùng hợp thôi.
Tịch Hàn ổn định lại tâm tình.
*
Nhiếp Chính Vương phủ.
Thời tiết tháng tư, vừa mới đổ vài cơn mưa không khí mát mẻ, mang theo hương vị đặc trưng của mùa hạ. Đúng lúc hai cây hoa hạnh ngoài phòng khai hoa, đoá hoa màu trắng yên lặng mà nở rộ, gió nhẹ lướt qua, vô tình sẽ có vài cánh hoa rơi xuống, đáp xuống bả vai nam tử.
Một bộ cẩm y màu đen, mày kiếm như vẽ.
Nam Cung Dạ chờ ở phòng khách, chỉ là thời gian trôi qua đã lâu, cho nên cảm thấy huân hương trong phòng khó chịu, không bằng hôm nay ra ngoài hít thở không khí trong lành, vì thế hắn đi ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy một nụ hoa hạnh nhỏ xinh, trước mắt là màu trắng thanh lệ, tự nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc.
Đoá hoa thanh tú yếu ớt, không cao quý như mẫu đơn, không kiều diễm như nguyệt quý, là cảnh sắc có thể thấy được ở bất kỳ đâu, vô cùng bình thường, cho nên thường xuyên bị người ta bỏ qua.
- - Rất giống một người.
Nam Cung Dạ nhíu mày, cười nhạo.
Cách đó không xa, tiếng bước chân vài người bước đến.
Nam Cung Dạ hờ hững nhìn, thấy được Tịch Hàn dẫn một nữ tử trẻ tuổi đang đi đến, nàng ta mặc bộ cung trang màu hồng, mái tóc đen dài được búi lên, có chút lười biếng, thân hình mảnh khảnh tinh tế, yếu đuối nhu nhược, mềm mại yêu kiều, làn da rất trắng, còn ngũ quan thì chưa nhìn rõ lắm.
Đợi đoàn người đến gần, thần sắc Nam Cung Dạ bỗng nhiên thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân phía sau Tịch Hàn.
Người nọ cũng nhìn hắn, chiếc cằm tinh tế hơi nâng lên, ánh mắt bình tĩnh, đón lấy ánh mắt của hắn.
Nam Cung Dạ có chút hoảng hốt, bỗng nhiên liền nhớ lại, vì sao cảnh hoa hạnh trong gió nhẹ này, dường như trước kia đã từng thấy qua, luôn có một loại cảm giác quen thuộc.
Đầu xuân một năm kia, đầu con phố sầm uất rơi xuống một trận mưa hoa, nữ hài gầy như que củi quỳ trên mặt đất, mới khoảng mười tuổi, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngập tràn sợ hãi, còn có vẻ thê lương không nói nên lời, xuyên qua đám người, nhìn vào hắn.
Từ đó, hắn luôn độc lai độc vãng, bên cạnh có thêm một bóng hình.
Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước...... Hắn đã sớm quên mất.
Tịch Hàn vừa mới dừng lại, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, giọng nói lãnh đạm của nam tử đã truyền tới: “A Yên.”
Hắn thầm rùng mình, vội vàng quay lại nhìn nữ nhân ở phía sau, chỉ thấy vị “Nghiêm tài tử” kia biểu cảm bình tĩnh, hơi kinh ngạc nói: “Không gọi ta tiện tì hay tiện nhân sao?”
Ngữ khí thật bình tĩnh, không mang theo chút sợ hãi.
Nam Cung Dạ nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, nói với Tịch Hàn: “Bắt được người?”
Tịch Hàn không biết nên nói cái gì, im lặng một lát, quỳ một gối xuống đất: “Bẩm Vương gia, đây là...... Nghiêm tài tử, thuộc hạ phụng lệnh đưa từ trong cung ra.”
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Dạ trở nên vô cùng kỳ lạ, nhìn chằm chằm nữ tử rất lâu, lạnh lùng cười: “Nghiêm tài tử?”
Tịch Hàn im lặng.
Nam Cung Dạ tóm lấy nữ tử, bàn tay to chụp trên bả vai nhỏ yếu của nàng, giống như muốn bóp nát xương nàng vậy, hắn nguy hiểm nheo lại đôi mắt sắc bén, hỏi: “Đêm đó, ngươi rời khỏi Vương phủ như thế nào?”
A Yên trả lời: “Đi ra khỏi từ cửa chính.”
Nam Cung Dạ toả ra hàn khí: “Tốt nhất ngươi nên nói thật -- cảm giác xương cốt bị bẻ nát không dễ chịu đâu.”
A Yên nhìn hắn, vẫn trấn định như cũ, không hề sợ hãi: “Lại hông dễ chịu sao, còn có thể khó chịu bằng lúc thí nghiệm giải dược cho người trong lòng ngươi, có thể đau đớn bằng lần chắn cho ngươi một kiếm đó sao?”
Nam Cung Dạ nhếch môi: “Quả nhiên là ngươi.”
A Yên cười cười: “Nếu đến cả ta Vương gia cũng không nhận ra, vậy thì trí nhớ quá kém rồi, giang sơn nằm trong tay ngươi, thật không tốt.”
Nam Cung Dạ chỉ cười lạnh, một lát sau, dùng sức nắm một bàn tay của nàng, xem xét mạch đập, trong con mắt đen thẳm, xẹt qua tia kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Tay của tiện nô kia là do hắn phế, không có sai.
Nhưng tay nàng, rõ ràng lại lành lặn.
Nam Cung Dạ bình tĩnh lại, buông nàng ra, ngữ khí lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Khi Lan Lăng Quân trốn ra khỏi Vương phủ, đã mang theo ngươi.” Hắn hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân: “Hắn chữa trị cho ngươi, đưa ngươi tiến cung, muốn cùng Cao Hoài Tú liên thủ, diệt trừ bổn vương.”
A Yên lắc đầu, cười nói: “Chỉ là một tiểu hoà thượng suốt ngày chỉ biết niệm kinh lễ Phật, đào đâu ra bản lĩnh lớn như vậy? Vương gia đánh giá hắn quá cao rồi.”
Nam Cung Dạ nhướng mày: “Ngươi còn có lời giải thích hợp lý hơn không?”
A Yên nói: “Có, nhưng tạm thời không muốn nói cho ngươi.”
Nam Cung Dạ nâng tay lên, trên mu bàn tay là một vết sẹo nhìn qua giống như con rết, là vết thương cũ khi ở trên chiến trường, ngón tay khớp xương rõ ràng, có sức mạnh, nắm lấy cổ nữ nhân.
A Yên không hề phản kháng, trước khi hắn dùng sức, nhàn nhạt nói: “Vương gia, thái độ của ngươi không thể tốt hơn sao, tốt xấu gì ta cũng đã vũ nhục tình địch của ngươi là Lan Lăng Quân, cùng tâm phúc của ngươi hại tiểu hoàng đế. Ngươi không ban thưởng cho ta thì thôi, sao chưa nói gì mà đã bóp cổ ta?”
Tuy thanh âm mềm mại, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh.
Nam Cung Dạ ngẩn ra, tiện đà cười to, vẫy vẫy tay, phân phó người xung quanh: “Đều lui ra!”
Tịch Hàn nhìn hắn một cái, cúi đầu, theo những người khác đi ra ngoài, chỉ là đi được vài bước, không nhịn được quay đầu lại, đúng lúc nữ nhân kia cũng nhìn hắn, hai ánh mắt chạm nhau, sau đó tách ra.
Hắn nhớ rõ nữ nhân này.
Lúc trước khi thí nghiệm giải dược chưa thành công, độc tình trên người nữ nhân này phát tác, Vương gia liền sai vài tên thị vệ hoan hảo cùng, hắn là một tướng quân, tất nhiên sẽ không chạm vào loại nô tỳ dơ bẩn như vậy, nhưng hắn đã từng chứng kiến.
Nữ nhân này rất kỳ quái, nàng giống như biết phản kháng là vô dụng, cho nên không chống cự nữa, cũng không nói chuyện, chỉ có từng hàng nước mắt, im lặng mà chảy xuống từ khoé mắt nàng.
Thậm chí khi khóc nàng cũng không khóc lớn, chỉ thút thít rất nhỏ.
Nghe nói, nữ tử này tên A Yên, từng hầu hạ bên người Vương gia nhiều năm, từ trước khi hắn nhập ngũ rồi thăng chức, nàng đã là thị nữ của hắn, đối với hắn không rời không bỏ, nhưng Vương gia lại nhẫn tâm như vậy, không hề niệm chút tình xưa.
Vương gia luôn là người lạnh lùng, chuyện này không có gì lạ.
Nữ tử A Yên này vào ngày ở chính sảnh ngọc yến, so với nàng hiện tại, thật sự chênh lệch quá nhiều, không giống cùng một người.
Mà Vương gia, lại có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Thật sự...... Hoàn toàn vô tình sao?
Tịch Hàn nghĩ không ra, cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, xoay người bước tiếp.
Ngoài phòng khách, Nam Cung Dạ và A Yên đứng đối diện nhau, một cơn gió thổi qua, làm bay phất phơ tóc mái của nữ tử, cùng vạt áo màu đen của nam tử.
Trong mắt Nam Cung Dạ chỉ có sự trào phúng: “Ngươi cùng người khác gian díu, còn dám nói bậy bạ trước mặt bổn vương?”
A Yên nhìn hắn, ánh mắt có điểm kỳ lạ: “Vương gia, ta nghĩ rằng ngươi có loại sở thích này, nên mới đến tranh công...... Ngày đó ở chính sảnh ngọc yến, rất nhiều thị nữ ngươi không chọn, đại tẩu quét rác ngươi không chọn, một hai muốn thị thiếp của ngươi đến vũ nhục hoà thượng......” Cười một tiếng, lắc đầu: “...... Ai cũng sẽ hiểu lầm ngươi có loại hứng thú đặc biệt này.”
Mặt Nam Cung Dạ vô cảm: “Tiện thiếp.”
A Yên không quan tâm lắm: “Tiện thiếp hay thị thiếp cũng được, đều là nữ nhân trong hậu viện của ngươi cả mà. Thân thể này của ta, cũng đâu phải lần đầu Vương gia cho người khác chạm qua.”
Mặt Nam Cung Dạ cứng đờ, hừ lạnh một tiếng.
A Yên cười dịu dàng: “Vương gia, ngươi duy nhất có một chỗ tốt, yêu hận rõ ràng, đã yêu là yêu đến tận xương tuỷ, còn những người khác trong mắt ngươi, chỉ nhỏ bé như con kiến, tính mạng rẻ rúng.” Nàng cúi đầu, sờ cổ tay của mình, ngẫm lại khi đâm tường ngày đó, muốn giơ tay để dừng lại, nhưng tay vô lực, thanh âm càng bình tĩnh: “Ta và ngươi không có ân oán gì, chỉ là cần phải kết thúc, cho nên vẫn là quy định cũ -- chờ đợi Thiên Đạo, nhân quả luân hồi.”
Nam Cung Dạ khinh thường cười: “Ngươi có bản lĩnh khiến bổn vương nhận báo ứng sao?” Hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, bỗng nhiên nhướng mày cười: “Được!...... Bổn vương cho ngươi một cơ hội, ta rất muốn xem, ngoại trừ khả năng trốn khỏi Vương phủ, ngươi còn làm được trò hề gì nữa.”
A Yên cười với hắn, đổi đề tài: “Vương gia, sáng nay ngươi đi cưỡi ngựa sao?”
Nam Cung Dạ nhíu mày: “Sao ngươi biết?”
A Yên thản nhiên nói: “Ở trong cung, đúng lúc thấy Lang Gia trưởng công chúa trở về, ta nghĩ ngươi mang nàng đi cùng.” Nàng cúi đầu, lại xoa cổ tay: “Nếu ta đoán không sai, ngươi đến phủ cũ của Nam Cung gia, sau đó ra ngoại thành tảo mộ cha mẹ ngươi?”
Nam Cung Dạ đang muốn hỏi nàng làm sao mà biết được, lại nghĩ ra......
Tất nhiên nàng biết.
Rất nhiều năm về trước, ở bên cạnh hắn, cùng hắn tảo mộ, cùng thương tiếc cố nhân, là nàng.
Nam Cung Dạ nghĩ đến thất thần, ngẩn ngơ một lúc, vừa nhìn lại, đối phương đã đi rồi.
Hướng kia là...... Hậu viện.
*
A Yên ở lại căn phòng trước đây của mình.
Nam Cung Dạ phái hai tên thị vệ, mười hai canh giờ thay phiên nhau trông chừng nàng, phải ghi nhớ từng hành động của nàng. Hắn cho phép nàng ở hậu viện đi lại, còn những chỗ khác, không có mệnh lệnh của hắn, tất nhiên không thể đến.
Ba ngày trôi qua, Nam Cung Dạ truyền thị vệ đến hỏi chuyện.
Thị vệ bẩm báo: “Vương gia, ngày thường A Yên cô nương chỉ ngây ngốc ở trong phòng, không hề ra ngoài, đôi khi, có vài nữ tử của hậu viện tìm nàng nói chuyện, cũng chỉ bàn đến vài chuyện nhà lặt vặt, không có gì đáng nghi.”
Nam Cung Dạ cúi đầu uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nàng có nhắc tới bổn vương không?”
Thị vệ ngẩn ra, lắc đầu: “Chưa từng nhắc đến.”
Nam Cung Dạ ra lệnh cho bọn họ lui ra.
Đêm hôm qua, hắn lại mơ thấy chuyện xưa.
Đầu con phố sầm uất, lần gặp mặt từ nhiều năm trước, hoa hạnh bay múa trong gió, nữ hài thoát khỏi tay bọn buôn người, nhìn hắn, chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Hắn nhíu mày, hiện ra vẻ không vui, hỏi đối phương tại sao lại khóc, đi theo hắn, chẳng lẽ không bằng việc bị bán vào nhà giàu, trở thành nha hoàn mặc người đánh chửi?
Nàng nói: “Ta...... Ta rất hạnh phúc.”
Hình ảnh lại chuyển.
Một phòng nhỏ đơn sơ, hắn luyện kiếm ở trong sân, luyện từ sáng sớm đến tối muộn, một kiếm rồi một kiếm chém ra, đều mang theo hận ý thấu xương, theo mồ hôi chảy xuống, còn có máu chảy ra từ vết thương bị vỡ.
Thiếu nữ đi ra từ trong phòng, thấy thân trên để trần của hắn, vải băng trước ngực đã nhuộm đỏ máu, sắc mặt liền trắng bệch, sợ hãi tiến lại gần hắn, khuyên nhủ: “Công tử...... Vết thương của ngươi chưa lành, ngươi, ngươi phải chú ý, thân mình quan trọng, ngày mai luyện kiếm cũng được.”
Hắn không để ý tới nàng, giả vờ như không nghe thấy.
Thiếu nữ đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó ngồi ở thềm, mặt xị xuống thở dài: “...... Sắp hết tiền mua thuốc rồi.”
Cuối cùng hắn cũng dừng tay, quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
Thiếu nữ thấy hắn không luyện kiếm nữa, xích lại gần: “Công tử, mau theo ta vào nhà, ta đổi dược cho ngươi, miệng vết thương nứt ra rồi, sẽ --”
Hắn lạnh lùng cắt ngang: “Ngu xuẩn.”
Thiếu nữ buồn bã cúi đầu.
Hắn thu kiếm lại, cũng thu lại khí phách giữa hai lông mày, nhàn nhạt nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ ở căn phòng tráng lệ nhất thiên hạ, dùng trân phẩm quý giá nhất thiên hạ -- còn ngươi lại chỉ vì mấy lượng bạc dùng mua thuốc mà cả ngày than thở, thật vô dụng.”
Thiếu nữ ngây ngốc hỏi: “Nơi tráng lệ nhất thiên hạ, không phải hoàng cung sao?”
Hắn cười nhạo: “Thì sao.”
Hình ảnh dần dần nhoè đi.
Hắn lại thấy dưới ánh chiều tà đỏ như máu ngày hôm đó, thiếu nữ ngã vào trong ngực.
Bộ váy trắng của nàng bị máu nhuộm đỏ, khi thở vô cùng khó khăn, ngón tay lạnh lẽo, không có sức sống.
Khi đối mặt với ranh giới sinh tử, có lẽ những giây cuối cùng, trong mắt nàng không có ánh tà dương, mà là hắn, chỉ có hắn.
Chuyện năm xưa nhanh chóng trôi qua, từng mảnh vụn kí ức thay đổi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một gian phòng ở Vương phủ.
Ngày đó, hắn nhớ rõ ràng, thí nghiệm giải dược của độc Tơ Ngọc thành công, hắn có chút quá vui mừng, cho nên đối với nữ nhân kia, nữ nhân bị chôn vùi nơi hậu viện, dần dần già đi, lộ ra nụ cười tươi tắn.
Nữ nhân kia nhìn hắn, cũng nở nụ cười, sau đó, nước mắt rơi xuống.
Nhiều năm trôi qua, nàng thay đổi quá nhiều, chỉ có hai hàng nước mắt đó, vẫn giống như thiếu nữ năm đó quỳ gối ở đầu con phố sầm uất, trong veo, lặng lẽ.
Tỉnh lại, Nam Cung Dạ đập nát một chén trà nguội.
Hắn chán ghét mơ thấy nàng, chán ghét mơ thấy chuyện cũ.
Đã sớm trôi qua...... Những ngày nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng, hắn đã trải qua, còn hắn ở hiện tại, giàu có nhất thiên hạ, có quyền thế ngập trời, người nào có thể tranh giành với hắn?
Những năm tháng nhục nhã đó, đã...... Kết thúc.
Vài ngày nữa trôi qua.
Nam Cung Dạ càng phiền muộn.
Thứ nhất là chuyện điều tra tà giáo không có tiến triển, thứ hai là không ngừng mơ thấy chuyện cũ.
Mỗi lần vừa đến tối, nhắm mắt lại, những hình ảnh vụn vặt đó lại hiện ra, khiến hắn rối loạn, không thể yên giấc.
A Yên vẫn ở hậu viện, cũng không chủ động tìm hắn.
Nam Cung Dạ liền đặt tâm tư trên người Cao Hoài Tú, thử vào cung vài lần, đối phương đều vô cùng chặt chẽ, chỉ nói Nghiêm tài tử là cung nữ hắn vô tình gặp được, hắn không biết gì khác, lại miệng nam mô bụng bồ dao găm, châm chọc hắn, nói hoàng cung này, Nhiếp Chính Vương tất nhiên biết nhiều hơn so với hoàng đế như hắn.
Nam nhân kia...... Nói chung là không thể lưu lại.
Nam Cung Dạ ngồi trên ghế thái sư, vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ ở ngón tay (nhẫn bảo vệ tay của những người bắn cung), mặt không biểu cảm. Một lát sau, hắn đứng dậy, vạt áo màu đen vẽ ra một đường sắc bén trong không trung.
Xa cách hơn nửa tháng, hắn đi vào trong hậu viện của Vương phủ, dừng trước cửa một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Hai cánh cửa sổ nhỏ khắc hoa mở ra, A Yên đang ngồi trang điểm trước gương.
Nam Cung Dạ không đi vào, chỉ bước vài bước, dựa vào tường bên cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng: “Mấy ngày nữa, bổn vương chuẩn bị mở tiệc trong phủ, chiêu đãi Hoàng Thượng, đến lúc đó ngươi cũng sẽ tham dự.”
A Yên không ngẩng đầu nhìn hắn: “Công chúa cũng tới sao?”
Nam Cung Dạ cười nhẹ, nói: “Không.”
A Yên ôn nhu nói: “Vậy chính là Hồng Môn Yến rồi.”
Nam Cung Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, ngữ khí bình tĩnh: “Nếu ngươi không chịu nói ngươi tiến cung bằng cách nào, bổn vương đành ép hắn ta vậy.”
A Yên cười cười, thở dài: “Hoàng Thượng cũng thật oan uổng, hắn thật sự không biết. Nhưng mà......”
Nam Cung Dạ nhướng mày: “Nhưng mà cái gì?”
A Yên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hai tay chống xuống thành cửa sổ, ló đầu ra nhìn hắn: “Vương gia, ngươi tình nguyện thiết đãi Hồng Môn Yến để bắt nạt tiểu hoàng đế, cũng không ép cung ta, không tra khảo trong địa lao, ngươi như vậy......” Nàng nhìn nam tử lạnh lùng mặc trường sam màu đen, nhẹ nhàng nói: “...... là mềm lòng sao?”