Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 131: Chương 131: Tiện thiếp vương phủ (14)




Editor: Slinh

Beta: Cà ri + lyly

Tiền thính Vương phủ.

Cao Sương Sương mở to đôi mắt ngập nước, không thể tin mà trừng mắt nhìn nam tử ngồi ghế chủ toạ: “Cuối cùng ngươi vẫn chạm vào những người khác, rõ ràng ngươi đã hứa với ta...... Ngươi đã hứa với ta!”

Nam Cung Dạ im lặng, sau một lúc lâu, hắn mở miệng: “Bổn vương đã hạ lệnh, chọn ngày bán tiện thiếp kia đi.”

Cao Sương Sương buồn bã nói: “Thì sao? Thương tổn đã tạo thành, sai lầm đã phạm phải, ngươi cho rằng hai câu nói bâng quơ như vậy, là có thể gạt hết mọi chuyện? Ta tin tưởng ngươi như vậy, nhưng ngươi, nhưng ngươi bản tính khó đổi, lần lượt tổn thương trái tim ta......”

Nam Cung Dạ nhắm mắt lại, mặt vô cảm.

Cao Sương Sương lắc đầu, nước mắt ấm áp rơi xuống, dừng ở khóe môi, mang theo chua xót: “Dạ, ngươi đừng nghĩ chuyện gì ta cũng không biết...... Rất nhiều chuyện, lòng ta rõ ràng! Không chỉ là nữ nhân hôm nay, ngươi còn mang phi tử của hoàng huynh về phủ, để làm gì? Ngươi đối với ta...... Thật sự là chân tình sao?”

Nghe được câu cuối cùng, Nam Cung Dạ rốt cuộc phản ứng, mở mắt ra, cười lạnh: “À? Hoàng huynh nàng nói cho nàng sao?”

Cao Sương Sương sửng sốt: “Không cần hoàng huynh nói cho ta, ta đã sớm nghe người ta nói.”

Nam Cung Dạ vô cùng tức giận: “Vậy nàng có biết, phi tần kia, vốn là người của vương phủ?”

Cao Sương Sương ngây người: “Ngươi nói...... Cái gì?”

Nam Cung Dạ đứng lên, hừ lạnh một tiếng: “Bổn vương còn chưa tính sổ với hắn, coi như hắn mạng lớn. Nàng có quyền gì mà chất vấn ta?”

Đôi môi trắng bệch của Cao Sương Sương mấp máy: “Ngươi, ngươi ở trong phòng nữ nhân khác --”

Nam Cung Dạ cười: “Thì sao?”

Cao Sương Sương dường như không thể đứng vững được nữa, vịn vào mép bàn: “Ngươi --!” Thanh âm run rẩy, như khóc như tố cáo: “Ta cho rằng...... Ngươi yêu ta thật lòng.”

Nam Cung Dạ nhìn nàng, tự giễu cười cười: “Bổn vương còn chưa đủ thật lòng sao?” Hắn đi đến trước mặt thiếu nữ, giơ tay nắm cằm nàng: “Bổn vương vì nàng, tha cho mạng chó của hoàng huynh nàng, cho huynh muội hai người tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Năm đó khi phụ hoàng nàng giết toàn bộ gia đình ta, có ban cho ta ân huệ này không?”

Nước mắt trong mắt Cao Sương Sương, giống như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng chảy xuống.

Cuối cùng hắn vẫn không thể quên được chuyện ngày xưa.

Mối thù giết cha, thù giết nhà, ở trong lòng hắn, nàng không thể so sánh được.

Nam Cung Dạ buông nàng ra, đứng khoanh tay: “Cao Sương Sương, có phải bổn vương đối xử quá tốt với ngươi, nên ngươi mới sinh ra ảo giác --” Hắn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi không phải nữ chủ nhân của vương phủ, càng không phải thê tử của bổn vương, ngươi mang danh công chúa, nhưng thực tế, chỉ là tù nhân của bổn vương.”

Cao Sương Sương cười thảm nói: “Hoá ra...... Hoá ra.” Nàng liên tục gật đầu, vừa cười vừa khóc, nước mắt không ngăn được, tuyệt vọng cười: “Ta nghĩ rằng ngươi vẫn còn chút lương tâm, ta vẫn luôn nghĩ như vậy...... Hoá ra đều là ảo giác của ta.”

Nàng xoay người, thất tha thất thểu mà chạy ra ngoài, suýt chút nữa đụng vào một người đang đi tới.

A Yên quay đầu lại, nhìn bóng dáng nghiêng ngả đang chạy xa của công chúa, không có phản ứng đặc biệt gì, bước vào cửa của thiên thính, đứng ở cạnh cửa, nhìn nam tử ở phía trước.

Nam Cung Dạ quay lưng về phía nàng, Tịch Hàn im lặng đứng một bên.

Một lát sau, Tịch Hàn thật cẩn thận mở miệng: “Vương gia, Lang Gia trưởng công chúa hồi cung như vậy, chỉ sợ không ổn, có cần thuộc hạ --”

Nam Cung Dạ bực bội cắt ngang: “Không phải chuyện của ngươi.”

Hắn biết A Yên đã tới, nhưng không muốn quay đầu lại.

Tối hôm qua, vì sao hắn lại ngủ trong phòng Xảo Tích?

Hắn lại mơ thấy chuyện thời thơ ấy, lần này lại không phải cảnh gió trăng đẹp đẽ, cũng không phải thấy nữ nhân hèn mọn nhút nhát kia, mà là ánh lửa phừng phừng, lão quản gia ôm lấy hắn đang khóc thút thít, liều mạng chạy, rời xa toà nhà đang cháy rụi.

Phía sau, là tiếng thét chói tai, tiếng khóc, hết đợt này đến đợt khác.

Lão quản gia che mắt hắn lại, nói với hắn: “Đừng nhìn -- tiểu thiếu gia, đừng nhìn, đừng nghe.”

Hắn kéo tay lão quản gia xuống, mở to đôi mắt đỏ au, quay đầu nhìn chằm chằm biển lửa kia.

Có thể nào không nghe? Có thể nào không nhìn sao?

Đó là tiếng khóc của cha mẹ hắn, của muội muội hắn!

Có phải...... Hắn quá nhân từ với Cao gia?

Bởi vì Cao Sương Sương, hắn mềm lòng, nhưng làm thế nào mới không phụ lòng cha mẹ, muội muội đang ở dưới cửu tuyền? Còn hơn một trăm người của Nam Cung gia chết oan?

Hắn quyết không thể lại khoan nhượng nữa.

Bên người vang lên tiếng đặt chén trà xuống giòn tan, như tiếng châu ngọc rơi vào trong khay.

Bỗng Nam Cung Dạ xoay người, thấy nữ tử áo đỏ không biết từ khi nào đã ngồi xuống, chỉ lo thưởng trà, coi như hắn và Tịch Hàn không tồn tại.

Hắn hừ một tiếng: “Buông. Trà kia không phải cho ngươi.”

A Yên nhìn thoáng qua bên ngoài phòng: “Khách của ngươi đã đi rồi.”

Nam Cung Dạ nói: “Đó không phải là thứ ngươi có thể chạm vào.”

A Yên cười cười, buông chung trà, không thèm so đo với hắn.

Nam Cung Dạ mặt đen như than ngồi xuống, phân phó thị nữ dâng lên trà nóng, nhìn nữ nhân nhàn nhã, nhướng mày: “Hôm nay bổn vương sẽ được nghe một tin tức rất thú vị, cho nên mời ngươi đến cùng nghe.”

A Yên gật đầu: “Được.”

Trên mặt Nam Cung Dạ hiện lên nụ cười trào phúng, hướng sang Tịch Hàn: “Nói đi.”

Tịch Hàn đứng dậy, nói với người ngồi vị trí chủ toạ: “Thám tử thuộc hạ phái đi đêm qua đã trở lại, trải qua hơn một tháng kiên trì cố gắng, bọn họ vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng tra ra giáo chủ của tà giáo là ai! -- Có bức họa làm chứng, tuyệt đối không sai.”

Nam Cung Dạ nhếch môi, liếc nhìn A Yên một cái: “Nghe rõ chưa?”

A Yên nhìn chằm chằm Tịch Hàn, ánh mắt hiện lên vài phần hứng thú: “Có vài phần ý tứ.”

Nam Cung Dạ cười lạnh: “Ngoại trừ tiểu tử Cao Hoài Tú kia, còn có một người, ta cũng sẽ không bỏ qua. Hắn cứu mạng ngươi, cho nên ngươi có tình cảm với hắn.”

A Yên còn không thèm nhìn hắn: “Nói chuyện giáo chủ trước đi, ta muốn nghe.”

Nam Cung Dạ hừ mạnh một tiếng, nói với Tịch Hàn: “Tiếp tục đi.”

Tịch Hàn lấy ra một bức hoạ đơn sơ, tay run run mở ra.

Trên đó là chân dung một nam tử, mặc bộ áo gai không thể bình thường hơn tóc ngắn ngủn, còn chưa dài đủ, chắp tay trước ngực, là tư thế hành lễ của tăng nhân.

Tịch Hàn giao bức hoạ cho Nam Cung Dạ, trịnh trọng nói: “Vương gia, giáo chủ tà giáo kia, chính là Lan Lăng Quân ngày đó trốn ra khỏi vương phủ, hắn vẫn còn hận ngài, cho nên lập ra tà giáo để trả thù. Bức hoạ này, chính là do người của chúng ta nhân lúc hắn ra ngoài mời chào giáo chúng, trộm vẽ lại.”

A Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, mắt cong lên: “Thật đúng là đi ra ngoài mời chào giáo chúng...... Tuy rằng tiểu hòa thượng không thông minh, nhưng thật ra rất chăm chỉ.”

Nam Cung Dạ nghe thấy tiếng cười của nàng, quay đầu: “Ngươi còn cười được?”

A Yên nói: “Vì sao lại không?”

Nam Cung Dạ nhìn bức hoạ nam tử trong tay, im lặng rất lâu, đột nhiên ngón tay dùng vài phần nội lực, trực tiếp khiến bức hoạ kia thành bột phấn. Hắn nhìn A Yên, nói: “Nếu ta tra được thân phận của hắn, ngày hắn chết, cách không quá xa.” Hắn lại ngừng một chút, phủi tay, lạnh lùng nói: “Hắn để tóc hoàn tục, điều đó có nghĩa là -- ngươi cùng hắn, quả nhiên từng có gian tình!”

A Yên bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Vương gia, ngươi kích động như vậy làm gì? Ta chưa từng phủ nhận mà.”

Nam Cung Dạ chán nản, ngực phập phồng không chừng, mặt càng đen: “Tối nay, Cao Hoài Tú sẽ đến dự tiệc, chờ đến lúc đó, bổn vương muốn ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt ngươi, bổn vương phải đích thân bẻ gãy hai tay hắn, khiến hắn nhận hết đau đớn trên thế gian mà chết!”

A Yên nhìn hắn: “Tùy ngươi.”

Nam Cung Dạ cắn răng nói: “Ngươi nghĩ bổn vương thuận miệng nói sao --”

A Yên bước về phía hắn, nâng lên một tay, theo bản năng Nam Cung Dạ tránh né, nàng cười cười, cái tay kia nhẹ nhàng đặt ở trên vai hắn, vỗ hai cái: “Tùy ngươi, ngươi vui là được rồi.”

“......”

“Còn hoà thượng......” A Yên buông tay, ngạc nhiên nói: “Vì sao các ngươi cứ khăng khăng giáo chủ là hắn?”

Nam Cung Dạ xuỳ một tiếng, cười lạnh nói: “Ngoại trừ hắn còn có thể là ai? Hắn ghen ghét bổn vương có được Sương Sương, lại hận bổn vương làm nhục hắn, cho nên lập âm mưu này.”

A Yên chậm rãi nói: “Nhưng hắn không giống người có lý tưởng như vậy --”

Nam Cung Dạ lạnh giọng cắt đứt: “Từ lúc hắn cướp ngươi đi, hắn sớm đã không phải Lan Lăng Quân trong Quang Minh tự năm đó. Nhưng thật ra ngươi......” Hắn nhìn thoáng qua thần sắc ung dung của nữ nhân, ngực lại cảm thấy nặng: “...... Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn ngu ngốc. Ngươi nghĩ hắn là người tốt sao? Hắn ngủ với ngươi xong, liền đưa ngươi vào cung, chính là muốn lung lạc Cao Hoài Tú, buồn cười ngươi trước sau vẫn không nhìn ra ý đồ của hắn.”

A Yên thở dài: “Ta thật sự nhìn không ra. Ta chỉ biết là, khi ta rời đi, hắn vô cùng thương tâm.”

Nam Cung Dạ thốt lên: “Là hắn giả bộ.”

A Yên gật đầu: “Ngươi nói thế thì là thế đi.” Đợi một lúc, lại hỏi: “Vương gia, còn có việc gì nữa không? Không có gì thì ta về trước, không trì hoãn nghiệp lớn giết người của ngươi nữa.”

Nam Cung Dạ nhìn nàng đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên nói: “A Yên.”

Nữ nhân đứng yên, xoay người nhìn hắn.

Tay giấu trong áo của Nam Cung Dạ nắm chặt, trên mặt lại không thể hiện gì, mở miệng, tiếng nói có vẻ hơi trầm thấp: “Nam tử trên thế gian này đều như thế...... Lan Lăng Quân thiện lương chỉ là ngụy trang, còn Cao Hoài Tú thì vô dụng.”

A Yên nhíu mày: “Ta không hiểu ngươi nói gì.”

Yết hầu Nam Cung Dạ giật giật, thanh âm có chút khàn: “Nếu bọn họ có một nửa thực lực của bổn vương, dáng vẻ đối với ngươi sẽ khác. Ngươi cho rằng bọn họ đối xử tốt với ngươi, chẳng qua là vì ngươi có giá trị lợi dụng.”

Cuối cùng A Yên cũng hiểu, cười: “Ý vương gia là, quạ đen trong thiên hạ đều đen, ngươi không tốt, bọn họ cũng không có điểm nào tốt.”

Nam Cung Dạ không đáp.

A Yên liền lại cười: “Đạo lý này không cần ngươi dạy ta. Trong lòng ta, các ngươi đều mây bay khách qua đường, quá vài chục năm nữa, một người ta cũng không nhớ được.”

Nam Cung Dạ trì trệ, còn muốn nói, đối phương đã đi rồi, hắn đành phải phát tiết trên chén trà, quăng vỡ một ly Bích Loa Xuân hảo hạng.

*

Ban đêm, hậu viện yên tĩnh không tiếng động.

Mãi đến sau nửa đêm, trong phòng A Yên mới có chút tiếng động rất nhỏ, Lão Cổ Đổng dựng thẳng hai lỗ tai, nghe thấy có tiếng đóng cửa, nhỏ giọng kêu: “Ký chủ, ngươi đã trở về sao?”

A Yên không châm đèn, ngồi vào trước bàn trang điểm: “Ừ.”

Lão Cổ Đổng nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi đi đâu? Nửa đêm mà cũng không thấy ngươi.”

A Yên không để ý lắm: “Đi qua hai nơi, về Lâu Ngoại Lâu đại bản doanh một chuyến --”

Lão Cổ Đổng tiếp lời: “Nhắc nhở Lan Lăng Quân, kêu hắn cẩn thận một chút?”

A Yên nói: “Không, bảo bọn họ nhanh chóng chế tác lệnh bài mới, buổi sáng ở hậu viện Xảo Tích khen ta đẹp, ta cảm thấy nàng có tiềm năng nhập giáo.”

Lão Cổ Đổng: “......” Hắn cứng họng một lúc, lại hỏi: “Còn một chỗ nữa?”

A Yên im lặng, đột nhiên cười nhẹ, kéo dài giọng nói: “Đến nhà kho của vương phủ, lấy một món đồ chơi hay, giữ lại ngày mai mang đến yến tiệc trợ hứng.”

Nàng nâng tay, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được một cái bình nhỏ: “Thật khiến người ta chờ mong.”

Lão Cổ Đổng nghi ngờ hỏi: “Đây là......”

A Yên cười: “Độc tình Tơ Ngọc.” Buông cái chai, cẩn thận giấu kỹ, lại nói: “Giải dược bị ta huỷ rồi.”

Lão Cổ Đổng càng thêm khó hiểu: “Kí chủ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

A Yên liếc nó một cái: “-- Đến lúc khảo nghiệm tình yêu và tình bằng hữu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.