Editor: Slinh
Beta: Cà ri
Trên bàn bày ra vài món ăn chay.
Cơm nước xong, A Yên đứng dậy trở về phòng, đột nhiên Lan Lăng Quân mở miệng: “Thí chủ, ngày ấy ta vào trấn mua đồ, có thể đã bại lộ hành tung, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, trước tiên vẫn nên ---”
A Yên xoay người, ngắm nhìn hắn một chút, nở nụ cười: “Hoá ra vẫn không quá ngốc.”
Lan Lăng Quân đề nghị: “Chúng ta mau chạy đi, cách Đế Đô xa một chút, mới có thể an tâm.”
A Yên khoát tay, lười biếng nói: “Không cần, chuyện đến nước này, ta chỉ ước hắn phái cao thủ đến tìm ta, mặc hắn phái đi bao nhiêu người, đều là quà tặng ta mà thôi --- đúng lúc ta đang thiếu trợ thủ đắc lực.”
Lan Lăng Quân không hiểu, đang muốn hỏi lại, chợt thấy A Yên quay lại.
“Hoà thượng.” A Yên gọi hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi ăn no chưa?”
Lan Lăng Quân càng hoài nghi, nhưng cũng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
A Yên gật đầu, nghiêm túc nói: “Rất tốt, ăn no để có sức, lát nữa trở về phòng, ta không chơi mèo vờn chuột với ngươi nữa, ta sẽ ra tay thật đấy, ngươi có thể sử dụng tất cả khả năng của mình, cầu Bồ tát của mình phù hộ cho ngươi, cho ngươi có thể kháng cự lại ta --- chúng ta tỷ thí công bằng.”
Lan Lăng Quân im lặng rất lâu.
A Nguyệt đang dọn dẹp bát đũa đỏ mặt, vội rũ mi mắt, giả bộ không để ý.
Sau đó, Lan Lăng Quân bất đắc dĩ nói: “Nữ thí chủ, tại sao ngươi lại... cố chấp với việc này như vậy?”
A Yên thản nhiên nhìn hắn, ngữ điệu không thay đổi: “Ngươi thích niệm kinh, ta thích xuân phong ba lần với ngươi, ta không hỏi ngươi đống kinh văn khô khan đó niệm có thú vị không, ngươi cũng đừng hỏi tại sao ta muốn ngủ với ngươi.” Giọng nói thể hiện vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói xong, hơi dừng lại, lại tiếp tục nhàn nhạt nói: “Người có chí riêng. Ta không thích cả ngày phải nghe ngươi niệm A di đà phật --- ngủ sớm siêu sinh sớm, khi nào ngủ xong, ta sẽ để ngươi đi.”
Lan Lăng Quân nhìn bóng lưng của nàng, không biết nên nói gì mới phải.
A Nguyệt cũng lén nhìn bóng lưng xa dần của nàng, bỗng nhiên thở dài, tự nhủ: “Từ sau khi rời khỏi Vương phủ, A Yên tỷ tỷ càng ngày càng đẹp, nếu nàng muốn ngủ cùng ta, ta sẽ không từ chối.”
Lan Lăng Quân ngẩn người, quay đầu nhìn nàng.
Lúc này A Nguyệt mới ý thức được mình lỡ nói ra tiếng lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bối rối đến mức tay chân luống cuống, không thể làm gì hơn là che mặt bỏ chạy.
Lan Lăng Quân ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Ngoài kia mưa đã tạnh, trời quang mây tạnh.
Sau thời gian hai chén trà, hắn đứng dậy, trở lại phòng nhỏ, nhớ tới chuyện mà A Nguyệt vô tình cắt ngang, hắn liền đóng cửa lại.
A Yên vẫn yên tĩnh ngồi ở bàn trang điểm như trước, cũng không quay đầu nhìn hắn.
Lan Lăng Quân thở phào nhẹ nhõm, đã biết lời nàng nói chỉ là đùa cợt, không phải thật lòng, tay lần phật châu, bắt đầu nhỏ giọng tụng kinh.
Trong chốc lát căn phòng trở nên yên tĩnh.
Hắn nghe tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, chợt có tấm tơ lụa mỏng manh trùm lên đầu, mang theo mùi hương thần bí, hắn vô tình mở mắt ra, đột nhiên con ngươi trừng lớn, lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nữ nhân đứng trước mặt hắn, quá gần rồi.
Nàng cởi bỏ áo lụa, mỗi một kiện áo cởi ra, đều mang theo nhiệt độ cơ thể, rơi trên người hắn, dần dần trượt xuống, treo ở vai hắn, rơi trên đùi hắn.
Lan Lăng Quân mím môi, đến lúc một kiện áo nữa rơi xuống, đành phải mở miệng: “Thí chủ ---”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu đến tận xương của nữ nhân: “Đại sư... sao vậy?”
Lan Lăng Quân khàn khàn nói: “Xin ngươi ---”
“Xin ta cái gì?” A Yên quỳ xuống, hai tay nâng mặt của hắn, nhìn khuôn mặt vô cảm, nhìn một lúc, cười khẽ: “Trong lòng có Phật, tự nhiên sẽ thanh tịnh --- nhìn ngươi.” Nàng quở trách một câu, nâng bàn tay trắng như tuyết, lau vầng trán thấm mồ hôi của hắn, cười hỏi: “Xem ra... Đại sư cách lục căn thanh tịnh, không màng nữ sắc, còn rất xa.”
Lan Lăng Quân cau mày, môi mỏng khẽ động, tốc độ tụng kinh chậm lại... Hắn im lặng một lát, hít sâu một hơi, lại tụng kinh nhanh hơn trước.
A Yên giơ tay lên, đầu ngón tay đưa vào trong miệng, nếm vị mặn của mồ hôi.
Nàng chỉ khẽ cười, không trêu đùa hắn nữa, an vị ở cạnh hắn, da thịt dán vào nhau, đầu tựa vào vai hắn, tình cờ đưa mắt nhìn hắn, giống như thợ săn chờ đợi con mồi, dù bận rộn nhưng toát ra vẻ ung dung, mang theo chút ác ý trêu đùa.
Lúc hắn tụng được một nửa kinh, nàng cố ý sáp lại, chỉ cách hắn một chút, lúc môi mỏng của hắn mấp máy, giống như sẽ chạm vào cánh môi non mềm của nữ nhân.
Nhưng mà nàng không hôn hắn.
Nàng chỉ đang giả vờ.
Xung quanh đều là mùi hương của nữ nhân, không ngừng len vào hơi thở của hắn, không ngừng ăn mòn chút lý trí còn sót lại của hắn.
Hắn biết nàng đang ở bên cạnh.
Da thịt mềm mại lạnh buốt, dính sát lấy hắn --- nhiệt độ cơ thể của nàng vốn rất ấm áp, chẳng qua là do hắn quá nóng, toàn bộ cơ thể giống như bị thiêu cháy, hai cơ thể cận kề, cảm giác mềm mại kia, lại mang theo chút mát lạnh.
Ngẫu nhiên khi tụng kinh, sẽ có thứ gì đó mềm mại lướt qua môi hắn.
Hắn không dám nghĩ tới.
Trong gian phòng cảnh xuân sắc tràn đầy như vậy, nội tâm của hắn kịch liệt đấu tranh, miệng niệm về Phật, nhưng trong đầu muốn... không, không thể.
Thời gian trôi qua nhàm chán, dài như một ngày một đêm, đột nhiên giọng nói của A Yên vang lên.
“Hoà thượng, ngươi cứng rồi.”
Lan Lăng Quân hít sâu một hơi, bỗng dưng trợn mắt, đứng lên.
A Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Lưng Lan Lăng Quân cứng ngắc, cước bộ có chút chuệnh choạng, hắn trực tiếp đi đến cạnh bàn, từ hai bên tay cho đến khuôn mặt như bạch ngọc, đỏ bừng một mảng. Im lặng một lát, hắn mở ngăn kéo, lấy ra một thanh chuỷ thủ nhỏ khảm bảo thạch, không chút chần chờ, đâm xuống đùi.
A Yên vội vàng kêu lên: “Ai ui, là ta sai, ngươi đừng vung đao tự cung.”
Mũi dao đâm vào đùi, trong nháy mắt máu đỏ chảy ra.
Khuôn mặt Lan Lăng Quân dần chuyển sang trắng bệch, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, ngồi im lặng ở góc tường, không nói một câu.
A Yên nhìn hắn, im lặng một lúc, đột nhiên cười nhẹ, nhặt xiêm áo rơi lả tả, khoác lên vai, ngẩng đầu hỏi hắn: “Hoà thượng, yếm của ta đẹp không?”
Khuôn mặt trắng bệch của Lan Lăng Quân đanh lại, niệm một câu A di đà phật.
A Yên lắc đầu: “Ta biết rõ ngươi sẽ sớm không chịu nổi --- mà thôi, nhìn ngươi thật sự quá đáng thương, ta chưa đến mức chọc nam nhân ghẹo nữ nhân đâu.”
Lan Lăng Quân kinh ngạc nhìn nàng.
A Yên nói ngắt quãng: “Hồ ly tinh cũng biết giảng đạo lý đấy, ta và ngươi không thù không hận, muốn ngủ cũng không nhất định là ngươi, qua thời gian một tháng mới biết, ngươi rất cố gắng từ chối...” Ánh mắt đảo qua vết thương trên đùi của hắn, nàng buộc lại mái tóc tơ, đi đến cạnh hắn, ngồi xổm xuống: “Tiểu hoà thượng, niệm kinh của ngươi đi thôi, căn phòng này cho ngươi, nếu có duyên thì một tháng sau sẽ gặp.”
Lan Lăng Quân hỏi theo bản năng: “Vậy còn ngươi?”
A Yên quyến rũ cười cười, không hề để ý: “Ta kiếm người khác ngủ.”
Lan Lăng Quân ngạc nhiên: “Ngươi ---”
Đột nhiên hắn ngừng lại, nhíu mày, im lặng lắng nghe.
Ngoài phòng... có tiếng bước chân.
Có người đến.
Còi báo động trong đầu Lan Lăng Quân reo lên mãnh liệt, giận tái mặt, nhìn vết thương trên đùi, có chút hối hận vì hành động do xúc động vừa rồi --- nếu người đến là thích khách, là sát thủ, bộ dạng này cảu hắn làm sao bây giờ? Tự bảo vệ mình còn không thể, sao có thể... Hắn cụp mắt, cắn răng... Sao có thể, bảo vệ người khác.
A Yên không nhìn hắn nữa, đứng dậy đi tới cửa, váy áo tơ lụa,ê,f nhẹ theo bời vai trượt xuống, khó khăn treo trên cánh tay, nàng cũng không để ý, mở cửa ra.
Lan Lăng Quân vịn vào bức tường đứng lên, nhìn chằm chằm vào nữ nhân vẫn còn lộ nửa vai, trầm giọng nói: “Đứng lại, đừng ra ngoài.”
A Yên đứng dựa vào cửa: “An tâm ngồi đó, sẽ không liên luỵ ngươi.”
*
Cửa phòng khoá lại.
Lan Lăng Quân lê cái chân bị thương, thất tha thất thiểu đến trước cửa, thật vất vả dùng nội lực mở cửa phòng, đã thấy cửa trước sân nhỏ thông với sảnh ngoài đóng chặt.
A Nguyệt run sợ co ro ở một bên.
Lòng Lan Lăng Quân ngày càng lạnh, bật thốt lên: “A Yên ---” Hắn nhíu mày, lại hỏi: “Nữ thí chủ đâu?”
A Nguyệt run rẩy nói: “Tỷ tỷ đi ra ngoài rồi, rất nhiều hắc y nhân xông vào, tỷ tỷ bảo ta trốn ở đây, không có chuyện gì thì đừng mở cửa, sợ khiến ta sợ hãi.”
Lan Lăng Quân cắn răng, không để ý thương thế của mình, đánh một chưởng về phía cửa lớn, bụi bặm ào ào rơi xuống.
Ngoài phòng rất yên tĩnh.
Càng làm lòng hắn gấp hơn.
Chưởng thứ hai tung ra, cửa mở.
Trong nháy mắt Lan Lăng Quân sửng sốt.
Trong sân nhỏ, đám hắc y nhân quỳ đầy đất, tất cả đều ngơ ngác, vẻ mặt ngu ngốc, mà đứng giữa bọn họ, là nữ nhân kiều mị tóc xoã dài lười nhác.
A Yên quay đầu, nhìn nam tử đứng sau cánh cửa, không có cảm xúc gì, lại quay đầu về phía đám hắc y nhân: “Những gì ta nói, phải nhớ kỹ.”
“Vâng!” Tất cả hắc y nhân đều đồng loạt hô lên, dừng một chút, rồi trăm miệng một lời nói: “Giáo chủ mỹ nhan thịnh thế, thống nhất giang hồ! Giáo chủ quốc sắc thiên hương, thiên thu vạn tái! Chúng ta thề chết theo giáo chủ!”
A Yên nhíu mày, cười một tiếng: “Tốt, đi đi.”
Sau khi bọn họ biến mất, A Nguyệt lặng lẽ bước lên: “Tỷ tỷ, giáo chủ của bọn hắn là ai?”
A Yên đáp: “Ta.”
A Nguyệt ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng: “Tỷ? Tỷ là giáo chủ gì cơ?”
A Yên bình tĩnh nói: “Ta vừa nghĩ ra một môn phái, mỹ nhan thịnh thế giáo, hiện tại vẫn trong giai đoạn tuyển giáo đồ, ngươi muốn gia nhập không? Ta cho ngươi đi cửa sau, làm Tả hộ pháp.”
A Nguyệt: “...”
A Yên nhìn Lan Lăng Quân vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, cười nói: “Hoà thượng, ngươi thấy không? Chỉ cần ta muốn, ngươi cũng sẽ trở nên giống bọn họ. Ta là yêu nữ có lương tâm, coi như số ngươi gặp may.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, A Nguyệt đã tới gõ cửa: “Tỷ tỷ?”
Hôm qua A Yên dặn nàng, buổi tối chuẩn bị thật tốt, sáng nay sẽ xuất phát rời khỏi nơi này, bởi vậy, nàng đã sớm rời giường mặc quần áo rửa mặt, chất hành lý lên xe ngựa.
A Yên mở cửa: “Ta rất nhanh sẽ chuẩn bị xong, ngươi ra ngoài chờ đi.”
A Nguyệt gật nhẹ đầu, do dự một chút, hỏi: “Đại sư không đi theo chúng ta sao?”
A Yên trả lời: “Không, hắn tự có con đường riêng.”
A Nguyệt “Ừm” một tiếng, đi ra ngoài.
A Yên trở lại phòng, cầm lấy gương Cổ Đổng trên bàn trang điểm, soi mặt mình một lúc, sau khi hài lòng, cầm một bọc nhỏ ở đầu giường, đi về phía cửa.
Từ góc phòng, truyền đến giọng nói trầm thấp của nam tử: “... Trước chớ đi.”
A Yên chỉ chỉ bên cạnh chén trà nhỏ: “Ta lưu lại cho ngươi chút tiền bạc, sẽ không để ngươi chết đói.”
Lan Lăng Quân ngồi xuống, lưng dựa ở vách tường, dung nhan tuấn tú hơi trắng không cảm xúc, đôi mắt màu đen lộ ra, ở lúc trời chưa sáng hẳn, nhìn hết sức thâm sâu: “Ngươi...” Thanh âm của hắn rất nhẹ, vẫn lành lạnh như vậy, nhưng lại bao gồm vài phần kiềm chế tình cảm: “Ngươi muốn đi đâu?”
A Yên đáp: “Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Đi ngủ với nam nhân khác.”
Lan Lăng Quân: “...Vì sao phải làm như thế?”
A Yên nhìn hắn một cái, cười cười: “Vì đây là sở thích của ta.”
Lan Lăng Quân: “...”
A Yên thở dài, trêu chọc nói: “Hoà thượng, ngươi không phải người xấu, ngươi cũng đã rất cố gắng bảo vệ trinh tiết rồi, nếu Phật tổ biết nhất định sẽ khen ngợi ngươi.” Cười một cái, lại tiếp tục nói: “Ta thì không giống, ta hư hỏng từ bên trong, máu chảy ra đều là máu đen đấy. Cho nên, ta còn thích chơi vài trò nhỏ với người xấu.”
Lan Lăng Quân im lặng thật lâu, thấp giọng nói: “Ngươi muốn quay về Vương phủ.”
A Yên nhìn ánh mắt của hắn, hơi ngạc nhiên: “Ngươi kỳ lạ thật đấy, đôi khi vừa ngốc nghếch vừa bướng bỉnh, giống như con lừa, đôi khi lại vô cùng thông minh.”
Lan Lăng Quân đứng lên, vịn vào tường, đứng nơi khuất sáng, khuôn mặt có chút mơ hồ: “Nhiếp Chính Vương tàn nhẫn bạo ngược, ngươi trở về là đi tìm chết, ngươi...” Môi hắn mấp máy, khẽ nói: “Ngươi đừng trở về.”
A Yên nhíu mày, vẻ mặt hưng phấn: “Ta rất thích bạo quân.” Nói xong, nàng giơ tay: “Ta đi, đừng nhớ, có việc một tháng sau sẽ tìm ngươi.”
Ra khỏi cửa phòng, ra khỏi cửa lớn, là đình viện.
A Nguyệt đứng ở sân nhỏ, bên cạnh xe ngựa đợi nàng.
Lão Cổ Đổng trong ngực đột nhiên bạo động, vô cùng kích động, không nhịn được mà nói nhỏ: “Kí chủ... kí chủ sao lại đi? Lương tâm trỗi dậy sao? Thật đáng mừng đáng mừng!”
A Yên hơi nhếch môi, khẽ nói: “Đối với loại người này, không thể ép hắn, lấy lùi để tiến mới phải.” Dừng lại, đàng hoàng nói: “Cho hắn một chút thời gian.”
Lão Cổ Đổng không hiểu lắm.
A Yên không dừng bước, đến cạnh xe ngựa, giục A Nguyệt: “Lên xe.”
A Nguyệt liền vén rèm xe, nhưng chưa kịp bước lên, bên trong liền vang lên giọng nói lành lạnh: “... Dừng bước.”
Nàng quay đầu, trông thấy nam nhân đang khập khiễng, ngẩn người, nhìn nữ tử bên cạnh: “Tỷ tỷ?”
A Yên cười cười, quả không ngoài dự đoán: “ Ủy khuất ngươi ở ở trong xe ngựa ngây ngốc một canh giờ nhé, khi ta quay lại ngươi sẽ là Thánh Nữ của mỹ nhan thịnh thế giáo.”
A Nguyệt: “...??”
A Yên lại giục nàng: “Nghe lời.”
A Nguyệt đành phải bò vào xe ngựa.
A Yên quay lại, bước không nhanh không chậm, dừng lại ở trước mặt tăng nhân: “Đại sư, muốn làm gì?”
Lan Lăng Quân cúi đầu, nhìn đôi giày vải cũ nát trên chân, rất lâu sau, mở miệng, ngữ khí hơi uể oải: “Đỡ ta trở về.”
A Yên mỉm cười: “Được.”
Đợi khi quay lại phòng, Lan Lăng Quân đứng dựa vào tường, thản nhiên nói: “Ngươi đừng quay về Vương phủ.”
A Yên đến trước mặt hắn, một tay xoa khuôn mặt tái nhợt kia: “Đừng vòng vo, nói điểm chính.”
Lan Lăng Quân nhắm mắt, lặp lại: “Đừng quay về Vương phủ.”
A Yên nhón chân lên, khẽ hôn môi hắn, dịu dàng nói: “Đây là lần đầu tiên, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện bị ta làm nhục.”
Mí mắt Lan Lăng Quân khẽ run, hai gò má đỏ bất thường, giọng nói vẫn lạnh tanh, chẳng qua là nhỏ như muỗi kêu gần như không nghe rõ: “Trói chặt tay ta.”
A Yên bật cười thành tiếng nói: “Lúc này mới nói sao... Nghĩ thông suốt rồi?”
Lan Lăng Quân mở mắt, im lặng, bỗng khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Ta không vào địa ngục thì ai vào?”
A Yên áp sát hắn, thân thể kiều nhuyễn như nước mùa xuân dựa vào hắn, hai người dính sát vào nhau. Nàng nheo mắt, trêu đùa một câu: “Đại sư, tầm mắt ngươi được mở rộng, khá thú vị, chỉ là -- “ Bỗng dưng thu lại ý cười, không vui hừ một tiếng, oán giận nói: “Ngươi gặp địa ngục xinh đẹp như ta sao?”