Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Hai tháng sau.
Hoàng cung, đại nội cấm địa.
Đèn đuốc rất mờ, chỉ còn hai ngọn nến còn lại chút hơi tàn, toả ra thứ ánh sáng u ám.
Căn phòng được trang trí đẹp đẽ, đập vào mắt đều vô cùng tinh xảo, chạm trổ tỉ mỉ, rực rỡ muôn màu --- lẽ ra đây là nơi ở của người tôn quý nhất thiên hạ.
Bây giờ, người ở nơi này, được gọi là thiên tử, thực ra là tù nhân.
Ngồi lên tấm gấm màu vàng óng, thanh niên tóc đen mềm mượt, dựa ở đầu giường, một chân co lên, trên đầu gối đặt một con búp bê nhỏ hình dáng khủng bố, hắn nhìn vật nhỏ quỷ dị kia, nhếch mép cười, tiện tay lật búp bê lại, sau lưng nó dán vào một tờ giấy, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ của một người.
Hắn giơ một cái ngân châm tinh tế lên, ngắm thẳng con mắt của búp bê mà đâm xuống, động tác chậm rãi mà tao nhã, dung sắc thanh quý lãnh đạm, giống như đang đánh đàn thưởng hoa, chứ không phải... hạ vu cổ.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ tử.
Cao Hoài Tú không hề nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên, gọi: “Sương Sương.”
Cao Sương Sương dừng chân, thấy búp bê trong tay huynh trưởng, ngơ ngác, che miệng: “Hoàng huynh... huynh, huynh mau dừng tay! Nếu người khác nhìn thấy ---”
Cao Hoài Tú cười khẽ, nhàn nhã nói: “Nếu Nam Cung Dạ biết thì ta khó giữ tính mạng? Không sao, hiện tại, ta cũng không cảm thấy mình đang sống.” Hắn nghiêng đầu, nhìn muội muội một chút, cười: “Hoàng muội, cái xác không hồn, được coi là sống sao?”
“Hoàng huynh!” Cao Sương Sương kiên trì, bước nhanh tới, cướp búp bê trong tay hắn, gắt gao nắm lấy, khuyên nhủ: “Muội cầu xin hắn lâu như vậy, hắn mới đồng ý buông tha huynh, không hại Huynh... Việc đã đến nước này, có thể làm gì nữa?”
Nàng thở dài, ánh mắt ưu thương bi ai: “Muội chỉ muốn bảo vệ tính mạng của huynh, muội không muốn huynh xảy ra chuyện gì... huynh... hiểu không?”
Cao Hoài Tú lạnh nhạt nói: “Giết hắn.”
Cao Sương Sương cả kinh, khuôn mặt dần trắng bệch: “Huynh, huynh vừa nói gì?”
Ánh mắt Cao Hoài Tú nhẹ liếc qua nàng, trào phúng cười: “Thiên hạ chỉ mình muội có thể làm được, Sương Sương... Muội có thể giết hắn.”
Cao Sương Sương lắc đầu: “Không...”
Cao Hoài Tú lạnh lùng nói: “Là không dám, hay không muốn? Trong lòng hắn có muội, dù hắn đối với cả thiên hạ tàn nhẫn, chỉ với muội là không đề phòng, chỉ cần mưu tính thoả đáng, muội có thể giết hắn, báo cướp đoạt chính quyền, báo huyết hải thâm cừu giết phụ.”
Cao Sương Sương sợ hãi, lảo đảo lui về sau: “Không... không được! Sao muội có thể lợi dụng tình cảm của hắn với muội để hạ độc thủ? Đê tiện như vậy ---”
Mặt Cao Hoài Tú lạnh lùng: “Hắn giết phụ hoàng.”
Cao Sương Sương mặt ảm đạm, gắt gao cắn môi, lắc đầu, một lát sau, bật khóc năn nỉ nói: “Hoàng huynh, đừng ép muội! Muội biết hắn giết phụ hoàng, hắn hại huynh, nhưng muội... muội không thể---”
Cao Hoài Tú nhìn nàng suy sụp ngã trên mặt đất, đau khổ ôm đầu gào khóc, ánh mắt của hắn rất lạnh, không hề thay đổi sắc mặt, không hề thương hại, cuối cùng, hắn than một tiếng: “Muội không hạ thủ được.” Khoé môi hiện lên nụ cười châm chọc, nhẹ giọng nói: “Hắn giết phụ hoàng của chúng ta, hắn hại ta biến thành người tàn phế, còn muội... Muội muội tốt của ta, muội vẫn yêu hắn.”
Cao Sương Sương ngẩng đầu: “Không phải như vậy.” Nàng nói, nước mắt chảy xuống, vô cùng thống khổ: “Muội hận hắn, đương nhiên hận hắn! Nhưng hoàng huynh, ca ca...” Nàng vừa khóc, vừa đau đớn nhìn hắn: “Giết hắn, giải quyết được việc gì sao? Phụ hoàng sẽ không sống lại, huynh... chân của huynh cũng không lành được.”
Sự trào phúng ở đáy mắt Cao Hoài Tú càng nồng, nhưng hắn không nói chuyện, im lặng một lúc, mới vẫy tay với cô công chúa đáng thương, dịu dàng nói: “Sương Sương, lại đây.”
Cao Sương Sương sợ hãi đi đến bên giường, ngồi bên cạnh hắn.
Cao Hoài Tú cười nhạt, giơ tay lên, xoa mái tóc mềm mại của nàng: “Đừng khóc, là huynh không tốt, là ta vô năng, không thể dựa vào bản thân để báo thù cho phụ hoàng, mới đổ lỗi cho muội, xin lỗi.”
Cao Sương Sương oan ức, nước mắt chảy càng nhiều, thấp giọng nói: “... Muội không trách huynh.”
Cao Hoài Tú mỉm cười, thanh âm lạnh lẽo mà mềm nhẹ: “Chuyện như báo thù rửa hận, vốn là nam nhi chúng ta nên làm, sau này sẽ không nói với muội những câu như thế nữa.”
Cao Sương Sương ngẩn ra, cay đắng khuyên nhủ: “Hoàng huynh, hắn đã đồng ý với muội, chắc chắn sẽ không động tới tính mạng của huynh, muội tin lời hắn nói là thực. Huynh... huynh cũng dừng tay đi. Trong triều hắn một tay che trời, còn có, thống lĩnh hoàng thành Cấm Vệ Quân, thống lĩnh kinh kỳ doanh đều là người của hắn, huynh muốn đối phó hắn, như trứng chọi đá, nói thì dễ.”
Cao Hoài Tú dịu dàng nói: “Muội đừng suy nghĩ nhiều, không còn sớm, trở về cung nghỉ ngơi đi.”
Cao Sương Sương gật đầu, đứng lên: “Hoàng huynh cũng nên sớm nghỉ.”
Đợi Cao Sương Sương đi xa, một lão thái giám đi từ bên ngoài vào, trong mắt mang theo vẻ không đành lòng, cung kính nói: “Hoàng thượng, Nhiếp Chính Vương cho người mang sổ con hắn đã phê duyệt đến, mời ngài dùng ngọc tỷ đóng dấu.”
Cao Hoài Tú cười, đôi mắt đen thẳm, vài sợi tóc đen tán loạn, âm trầm nói: “Đã đến mức này, sao hắn không mang ngọc tỷ về vương phủ luôn? Làm việc thừa.”
Lão thái giám than thở: “Hoàng thượng, khi cần nhẫn thì nên nhẫn.”
Sắc mặt Cao Hoài Tú lãnh đạm, bỗng nhiên thở dài: “Hạ Phúc, chữ nhẫn trên đầu có một cây đao ---” Hắn giơ ngón tay thon dài lên, đè xuống vị trí đầu gối bên trái: “Sâu thấy được xương, đau đến chảy máu.”
Lão thái giám Hạ Phúc dùng tay lau nước mắt: “Nếu tiên đế vẫn còn ---”
Cao Hoài Tú nhàn nhạt nói: “Nếu không phải phụ hoàng dẫn sói vào nhà, không để ý lời ta khuyên can, càng muốn trọng dụng tên tặc tử đầy dã tâm kia, bộ tộc Cao thị của chúng ta, sao lưu lạc đến mức này?”
Lòng lão thái giám chua xót, âm thầm rơi lệ.
Cao Hoài Tú liếc mắt nhìn hắn, ôn nhu động viên: “Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng. Sáng sớm hôm qua, ta nghe nói, Nhiếp Chính vương có điều phiền lòng, ngươi biết vì sao không?”
Lão thái giám lau khô nước mắt, vuốt cằm nói: “Là vì một đám ác đồ giang hồ.”
Cao Hoài Tú cau mày: “Vài tên tiểu tặc mà thôi, cũng đáng để hắn phiền lòng?”
Lão thái giám vội vàng lắc đầu: “Không, hoàng thượng ngài không biết, tân tà giáo kia thật sự rất đáng sợ! Mỗi người đều võ công cao cường, luôn cướp giật hàng hoá của phủ Nhiếp Chính vương, cướp tiền thì không nói, bọn họ... bọn họ lá gan còn rất lớn, ban ngày ban mặt cũng dám đi đến các nơi cướp son phấn bột nước, gấm vóc các loại...”
Cao Hoài Tú nghi ngờ: “Son phấn bột nước?”
“Đúng vậy!” Lão thái giám ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhớ tới dáng vẻ đau đầu của Nhiếp Chính Vương, không khỏi lộ ra cười gằn: “Vị giáo chủ tà giáo kia cũng là quái nhân, những bang phái giang hồ khác, không phải muốn xưng bá một phương, chính là chém giết tranh giành vị trí võ lâm minh chủ, nhưng khẩu hiệu của vị giáo chủ kia là...” Nói tới đây, hắn nuốt nước bọt, vẻ mặt trở nên quái lạ.
Cao Hoài Tú hỏi: “Là gì?”
Lão thái giám chậm rãi nói: “”An đến rộng rãi hạ ngàn vạn, toàn bộ thiên hạ yêu mỹ nhân đều vì nụ cười, sẽ có một ngày, chiếm Nhiếp Chính Vương phủ, lập thành đại bản doanh của giáo ta!”
Cao Hoài Tú nhướng mi: “Ngươi nói gì thế?”
Lão thái giám than thở: “Đây chính là tôn chỉ của tà giáo kia, người người đều nói giáo chủ của họ là kẻ điên, dám khiêu khích nam nhân quyền lực nhất --- Nhiếp Chính Vương cũng tức điên rồi, phái rất nhiều người đi truy sát bọn họ, trong số đó không thiếu cao thủ đại nội, quân tinh nhuệ, mặc kệ đánh nhau lớn bao nhiêu cũng đều trắng tay trở về, phái người đi còn bí ẩn mất tích.”
Cao Hoài Tú buồn cười nói: “Còn có việc này?”
Lão thái giám gật đầu: “Vâng, vì thế Nhiếp Chính Vương nổi trận lôi đình, treo thưởng vạn lạng vàng, đổi lấy đầu của ác đồ giang hồ này.”
Cao Hoài Tú dựa vào giường, nhàn nhạt nói: “Để hắn phiền lòng đi, đến lúc đó ta...”
Hắn cười cười, không nói nữa, cây đuốc phía đối diện đột nhiên tắt, bóng tối bao phủ, cũng giấu đi lưỡi dao sắc bén nơi đáy mắt, còn có... sự khát máu.