Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 125: Chương 125: Tiện thiếp vương phủ (8)




Editor: Slinh

Beta: Cà ri + lyly

Hoàng cung.

Sau khi Cao Hoài Tú hạ triều, thay một bộ thường phục màu đen, ở ngự thư phòng đọc sách một canh giờ, lão thái giám Hạ Phúc nhìn bóng dáng của hắn, lặng lẽ thở dài, đi ra ngoài bưng lên một ly trà nóng, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Lại qua gần nửa canh giờ nữa, thời tiết thay đổi.

Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa to, Hạ Phúc vội đi qua, đóng cửa sổ lại, tránh cho mưa bụi hắt vào.

Cao Hoài Tú buông quyển sách xuống, nhấp một ngụm trà thanh hương, ấn đường dần dần dãn ra, một bàn tay theo thói quen mà xoa đầu gối, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ gỗ chạm khắc hình hoa, tự giễu mà cười một cái.

Hạ Phúc không đành lòng, thấp giọng hỏi nói: “Hoàng thượng, chân ngài lại đau sao? Có cần phải truyền thái y không?”

Cao Hoài Tú lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Hạ Phúc lại khuyên vài câu, thấy thái độ của hắn kiên quyết, liền than một tiếng, lui sang một bên.

Tay Cao Hoài Tú cầm quyển sách, lại có chút thất thần, như suy nghĩ gì đó, một lát sau, hỏi: “Đám cường đạo trên giang hồ kia như thế nào rồi?”

Hạ Phúc nhỏ giọng đáp: “Nhiếp Chính Vương đã tăng giải thưởng lên tới mười vạn lượng hoàng kim.”

Cao Hoài Tú nhếch khóe môi, đáy mắt vẫn lạnh như băng: “Kết quả?”

Hạ Phúc lắc đầu, có điểm vui sướng khi người gặp họa: “Không có kết quả. Thuộc hạ của Nhiếp Chính Vương phái đi vài lần, đều không đánh mà bại.”

Cao Hoài Tú nhíu mày, ngẫm nghĩ lại một hồi, chậm rãi nói: “Đám người kia...... Có quấy nhiễu dân chúng không?”

Sắc mặt Hạ Phúc cổ quái: “Cả ngày bọn họ chỉ đi cướp các cửa hàng son phấn, giống như không có mưu đồ khác, hơn nữa còn trả tiền...... Đúng rồi, gần nhất trong khoảng thời gian này, bọn họ thường xuyên quấy rầy những vị tài tử thư sinh nổi tiếng ở Đế Đố, thế nào cũng phải buộc bọn họ gia nhập tà giáo.”

Cao Hoài Tú không nhịn được mà bật cười.

Hạ Phúc cũng cười, nhìn vị thiên tử mình hầu hạ từ nhỏ đến lờn này, lại nhớ tới tình cảnh thê lương của hắn, không khỏi thổn thức: “Hoàng Thượng, ngài nên cười thường xuyên mới tốt, người ta đều nói cười một cái trẻ ra mười tuổi, ngài năm nay, cũng mới hai mươi lăm thôi!”

Hai mươi lăm tuổi, ngồi lên ngai vàng không đủ một năm.

Bệ hạ của hắn, đã nhiều lần trải qua nỗi đau giết phụ (cha) tranh quyền đoạt vị, lại bị tàn phế nửa người, sống cuộc sống bị kiểm soát, không thể tự quyết định việc gì, chuyện sống chết của bản thân cũng phải phụ thuộc vào người khác.

- - chỉ có thể hận rằng hắn sinh ra trong hoàng tộc.

Cao Hoài Tú cười nhẹ, thanh âm bình tĩnh: “Hạ Phúc, ta không mong sống lâu trăm tuổi, nếu trời xanh có mắt......” Dung nhan tái nhợt hiện lên vẻ tàn khốc, trong đôi mắt đen là hận ý cuồn cuộn: “Ta nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại, đổi thành Nam Cung Dạ không được chết tử tế!”

Hạ Phúc chợt biến sắc: “Hoàng Thượng, tai vách mạch rừng! Ngài đừng nói nữa.”

Cao Hoài Tú nhắm mắt lại, cười lạnh.

Khi thượng triều, hắn chỉ là ngồi trên long ỷ làm con trối, quyết định toàn bộ thuộc về Nam Cung Dạ. Sau khi hạ triều, hắn cũng không phải làm gì, chỉ cần chờ Nam Cung Dạ phê chuẩn xong sổ con, hắn đóng dấu ngọc tỷ.

Đêm nay, sổ con mãi chưa đưa tới, Cao Hoài Tú đang chuẩn bị trở về Dưỡng Tâm Điện để nghỉ ngơi, vừa mới đứng lên, Hạ nhân mang khuôn mặt u sầu đi đến, đi theo phía sau là một nam tử với khuôn mặt lạnh lùng.

Đó là người bên cạnh Nam Cung Dạ, tướng quân trung thành đi theo hắn từ lâu, Tịch Hàn.

Ánh mắt của Cao Hoài Tú, dừng ở bội đao bên hông Tịch Hàn -- Ngự tiền đái đao, đao xử phạt được mọi tội lỗi. Hắn nhìn thoáng qua, sau đó mau chóng dời tầm mắt đi, mỉm cười nói: “Tịch tướng quân, đêm khuya đến đây, không biết có gì chỉ giáo?”

Tịch Hàn cúi người hành lễ với hắn, nhưng lại không quỳ, vô cùng cao ngạo: “Hoàng Thượng nói quá lời. Vi thần phụng lệnh Nhiếp Chính Vương đến đây, Nhiếp Chính Vương nghe nói Hoàng Thượng nhiều ngày chưa từng sủng hạnh phi tần ở hậu cung, vô cùng lo lắng.”

Tay giấu trong áo của Cao Hoài Tú nắm chặt, cố gắng kiềm chế lửa giận đang bùng lên trong lòng. Bị người khác chọc tức như vậy, nhưng hắn vẫn vô cùng trấn định, cười nói tự nhiên như thường: “Nhiếp Chính Vương trăm công ngàn việc, chuyện nhỏ này, không cần lo lắng.”

Mặt Tịch Hàn vô cảm, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Hoàng Thượng sai rồi. Khai chi tán diệp, kéo dài huyết mạch của hoàng gia, vốn chính là đại sự của triều đình, sao Hoàng Thượng có thể không coi trọng như vậy? Hoàng Thượng đã qua tuổi hai mươi lăm, lại không có con nối dõi, chưa lập Thái Tử -- không chỉ Nhiếp Chính Vương, trong triều có rất nhiều đại thần cũng có ý kiến.”

Cao Hoài Tú cười cười, nhẹ nhàng nói: “Nhiếp Chính Vương luôn được lòng người, hắn nói cái gì, liền có văn võ bá quan phụ họa.”

Tịch Hàn nhìn dung nhan tuấn tú đang cười của thiên tử, lạnh lùng nói: “Vương gia cũng chỉ là quan tâm Hoàng Thượng. Sớm sinh hoàng tử, sớm lập Thái Tử, mới có thể bình định tâm tư của quan viên -- đây cũng là trách nhiệm của ngài.”

Tay Cao Hoài Tú nắm chặt, có thể thấy được từng khớp xương trắng, bên môi vẫn cứ treo nụ cười nhạt, gật đầu nói: “Ý của Nhiếp Chính Vương, trẫm đã hiểu, đa tạ Tịch tướng quân không ngại khổ, đêm khuya tới truyền lời.”

Tịch Hàn thấy hắn đi ra ngoài, lạnh lùng gọi hắn: “Hoàng Thượng.”

Cao Hoài Tú xoay người, nhẹ nhướng mày sao: “Tịch tướng quân còn muốn phân phó gì?”

Tịch Hàn nghe ra ý trào phúng, nhưng vờ như không thấy gì, hờ hững nói: “Lệ phi ôn nhu uyển chuyển, tri thư đạt lý, có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ -- Đêm nay, nàng đã ở trong cung chờ ngài rất lâu, còn thỉnh ngài di giá Trữ Tú Cung.”

Cao Hoài Tú rũ mắt cười, thở dài nói: “Vương gia suy xét thật chu đáo, còn giúp trẫm an bài người được chọn.” Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tịch Hàn, nhàn nhạt nói: “Trẫm biết, sẽ qua đó...... Tịch tướng quân nếu còn không yên tâm, hay là cùng trẫm đi đến Trữ Tú Cung?”

Tịch Hàn lui về phía sau một bước, hành lễ nói: “Hoàng Thượng có thể hiểu được khổ tâm của Vương gia, là chuyện không thể tốt hơn. Vi thần cáo từ.” Dứt lời, hơi hơi cong lưng, lui đi ra ngoài, khi bước chân, bội đao bên hông đập vào áo giáp, thỉnh thoảng phát ra một tiếng, giống như đánh vào lòng hai người trong điện.

Cao Hoài Tú bỗng nhiên mở miệng: “Tịch tướng quân xin dừng bước.”

Tịch Hàn xoay người.

Cao Hoài Tú hỏi hắn: “Lang Gia trưởng công chúa từ đêm qua xuất cung, từ đó chưa từng trở về, không biết --”

Tịch Hàn nhanh chóng cắt ngang: “Công chúa ở bên cạnh Vương gia, mười phần an toàn, không nhọc Hoàng Thượng quan tâm.” Hắn ôm quyền hành lễ rồi đi mất.

Cao Hoài Tú nhìn bóng dáng của hắn, ánh mắt càng lạnh.

Hạ Phúc thấy hắn đi xa, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ hận thù, thấp giọng nói: “Nhiếp Chính Vương thật là khinh người quá đáng!”

Cao Hoài Tú không có phản ứng quá khích gì, nâng chén trà nguội trên bàn, uống một ngụm: “Đi thôi.”

Hạ Phúc đỏ mắt, nhìn về phía hắn: “Hoàng Thượng?”

Cao Hoài Tú cười cười: “Thất thần làm gì? Bãi giá Trữ Tú Cung.”

Hạ Phúc thốt lên “Ngài thật sự muốn --”

Cao Hoài Tú ngữ khí điềm đạm: “Lệ phi chính là người hắn an bài ở bên cạnh ta, cũng là tai mắt của hắn ở trong cung, đêm nay ta không đi, sáng mai Nam Cung Dạ sẽ tìm tới cửa.”

Hạ Phúc đến gần hắn, nói nhỏ: “Hoàng Thượng, ngài nói, đang êm đẹp, tại sao Nhiếp Chính Vương lại quan tâm đến con nối dõi của hoàng thất?”

Cao Hoài Tú nói: “Hắn đồng ý với Sương Sương giữ lại mạng của ta, tất nhiên không thể động thủ, nhưng theo tính tình của hắn, xét theo lâu dài, tất nhiên không thể để ta tồn tại.” Buông chén trà, nhẹ nhàng cười: “Hắn muốn Lệ phi sớm sinh hoàng tử...... A, một đứa trẻ vô tri vô giác, so với ta, càng thích hợp làm con rối hơn. Lưu lại huyết mạch của ta, đối với Sương Sương, hắn cũng dễ ăn nói.”

Hạ Phúc kinh hãi: “Vậy ngài --”

Cao Hoài Tú cười một tiếng, từ từ nói: “Hắn đã có tâm tư như vậy, ta tất nhiên có biện pháp. Lệ phi hoặc bất kỳ nữ nhân nào trong cung, đều không thể hoài long tử.”

Hạ Phúc cúi đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện, kinh hồn táng đảm: “Hoàng Thượng, ngài, thuốc ngài uống kia, chính là tuyệt tử dược?”

Cao Hoài Tú chỉ là cười.

Hạ Phúc mặt như màu đất, ngơ ngẩn nói: “Loại dược này, dùng lâu, chính là cuối cùng không có cách nào sinh dục --” bỗng nhiên hắn bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói: “Hoàng Thượng, lão nô cầu ngài, ngài không thể như vậy, ngài là huyết mạch cuối cùng của Cao gia--”

Cao Hoài Tú dung sắc lạnh nhạt, nói: “Làm sao? Dù sinh được con nối dõi, cũng để Nam Cung Dạ khi dễ, không bằng tuyệt hương khói trên người ta.”

Hạ Phúc khóc không thành tiếng: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng......!”

Cao Hoài Tú lắc lắc đầu, không hề nhìn hắn, đi về phía cửa.

Gió đêm thổi qua, nháy mắt thanh tỉnh vài phần.

Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao, cười chua xót, hồi tưởng thời thiếu niên, phụ từ tử hiếu, hắn cùng Cao Sương Sương ở trong cung vô ưu vô lo sống, chỉ cảm thấy nhân sinh giống như một giấc mộng, lại giống như một vở hài kịch hoang đường...... Mà cuộc sống ngắn ngủi của hắn, sợ sẽ dùng bi kịch để hạ màn.

Ngay cả như vậy......

Hắn cười lạnh, nâng bước đến Trữ Tú Cung.

Cho dù bị nguyền rủa không được chết già, cho dù vĩnh viễn không được siêu sinh, hắn cũng muốn kéo Nam Cung Dạ cùng nhau xuống địa ngục.

- - đây chính là ý niệm chống đỡ cuộc sống của hắn.

Trữ Tú Cung.

Mới vừa vào cửa cửa, liền có một mùi hương ngọt ngấy theo gió bay tới.

Thái giám trông cửa thông báo hoàng đế đã đến, Cao Hoài Tú đi được vài bước, ngẩng đầu, thấy một mỹ nhân mặc cung trang, cười khanh khách ra đón chào từ bên trong, uốn gối thi lễ với hắn, hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng......”

Cao Hoài Tú cúi người nâng nữ nhân dậy: “Ái phi miễn lễ.”

Lệ phi e lệ đứng dậy, ngước mắt, đối diện với ánh mắt mỉm cười của thiên tử, bất giác mặt ửng hồng lên, ôn nhu nói: “Không biết Hoàng Thượng đã dùng qua cơm tối chưa? Thiếp thân đã chuẩn bị trà và điểm tâm, Hoàng Thượng mau tới nếm thử.”

Cao Hoài Tú cùng nàng đi vào trong nội thất, cung nữ hầu hạ và thái giám đều lui ra ngoài.

Đôi tay trắng nõn của Lệ phi rót một chén trà nhỏ, đưa tới tay nam tử: “Hoàng Thượng, mời ngài uống trà.”

Cao Hoài Tú nhận lấy, nhẹ nhàng ngửi ngửi, hơi nóng trắng xoá bốc lên cao, làm mờ ánh mắt của hắn, ngữ khí mang ý cười: “Thật thơm, trà ngon như vậy, trẫm chỉ có thể gặp ở chỗ Lệ phi.”

Khuôn mặt nhỏ của Lệ phi đỏ bừng, ôn nhu nói: “Nếu Hoàng Thượng thích, có thể thường xuyên đến Trữ Tú Cung, thiếp thân chắc chắn sẽ chuẩn bị trà cho ngài.”

Cao Hoài Tú cười nói: “Ái phi thật là săn sóc.”

Lệ phi chỉ cười không nói.

Uống vào một chén trà nhỏ, toàn thân Cao Hoài Tú mau chóng nóng lên, khuôn mặt luôn tái nhợt lại ửng đỏ mất tự nhiên, khoé môi cười nhạt, duỗi tay ôm lấy nữ nhân đang cọ vào người hắn, cũng không hề chống cự, chỉ có một đôi mắt kia...... trước sau vẫn lạnh lẽo như vậy.

Đêm đã khuya.

Hắn ôm nữ tử kiều nhu trong lòng, đặt lên giường, khoảnh khắc giơ tay buông màn che xuống -- gió nhẹ phất qua, hắn ngẩn ra, nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt.

Cửa sổ đều đóng rồi mà.

Cơn gió này...... Từ đâu mà đến?

Cao Hoài Tú đề phòng, quay đầu nhìn lại, Lệ phi một lát trước còn ôn nhu gọi hắn “Hoàng thượng”, thế nhưng đã mê man ngủ, bất tỉnh nhân sự.

Trong không gian vang lên một tiếng cười nhẹ.

Bỗng dưng Cao Hoài Tú ngẩng đầu, theo bản năng lui về phía sau một bước, gót chân đụng tới ghế nhỏ bên mép giường.

Trên xà ngang đối diện... Có người.

Đó là một nữ tử mặc bộ váy sam đỏ đậm, dung mạo thiếu nữ, ấn đường điểm một nốt chu sa hồng, trang điểm mười phần tinh xảo, giờ phút này đang khẽ mỉm cười, mi mắt cong cong.

Hắn từng gặp khuôn mặt này.

Ở ngọc yến chính sảnh của Nhiếp Chính Vương phủ, nhưng đêm đó...... Người này rõ ràng là bộ dáng vô cùng thê thảm, mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, khi quỳ xuống dập đầu với Nam Cung Dạ, ánh mắt tràn đầy si tình, lúc đâm tường được một nửa bỗng nhiên ngừng, sau đó lại như biến thành con người khác vô cùng kiêu ngạo.

Cao Hoài Tú như hiểu được gì đó, nhìn thoáng qua phía cửa.

- - không có một chút động tĩnh.

Thị vệ tuần tra, nô tỳ trong cung, không một ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

“Hoàng Thượng, đừng nhìn.” Người nọ mở miệng, thanh âm lười biếng, đối với sự cảnh giác của hắn, đối với Lệ phi đang hôn mê trên giường, hồn nhiên không thèm để ý: “Ta đến sớm hơn ngươi. Phi tử của ngươi hạ xuân dược ở trong trà, ta ở đây chờ ngươi mãi, nên ngủ được một giấc rồi.”

Cao Hoài Tú nhíu mi, trầm giọng nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”

A Yên không đáp lời, chỉ vào Lệ phi trên giường: “Hoàng Thượng, thỉnh cầu ngươi di chuyển vị cô nương kia đi chỗ khác, chờ lát nữa, đó là chiếc giường ta muốn ngủ, nàng ta ở đây không thuận tiện.”

Cao Hoài Tú do dự, lại nhìn về phía cửa phòng lần nữa, không biết có nên gọi người hay không. Đúng lúc này, hạ thân lại dâng lên một trận khô nóng, vì thế ấn đường nhíu càng chặt.

A Yên thấy dáng vẻ của hắn, cười một tiếng, nói: “Hoàng Thượng, đừng phản kháng, ngươi có thể đi ra ngoài coi một chút -- người bên ngoài đều ngủ say cả rồi, ngươi kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu ngươi.”

Cao Hoài Tú chịu đựng phản ứng của cơ thể, bình tĩnh nói: “Ngươi là người trong phủ Nhiếp Chính Vương--”

A Yên đánh gãy lời hắn: “Tin tức của ngươi quá chậm.” Nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Chính thức giới thiệu một chút, ta là giáo chủ của mỹ nhan thịnh thế giáo, A Yên.”

Cao Hoài Tú ngơ ngẩn, càng nghi ngờ mà nhìn chằm chằm đối phương.

A Yên ngạc nhiên nói: “Ngươi không nghe nói về ta sao? Không có khả năng, ta nổi tiếng lắm đấy, Vương gia còn treo giải thưởng mười vạn lượng hoàng kim cho cái đầu ta mà.”

Cao Hoài Tú trong đầu linh quang chợt lóe: “Ngươi là giáo chủ tà giáo đó?!”

A Yên nhíu mày, có điểm không vui: “Tà giáo? Chúng ta là giáo phái đường đường chính chính, ngươi đừng nói lung tung.” Nàng cởi bỏ đai lưng bên hông, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của hắn, chậm rãi nói: “Ta vừa vội vội vàng vàng làm xong việc ở Đế Đô, vốn dĩ muốn đi vương phủ tìm Vương gia, nhưng hắn không ở đó, ta cũng chỉ có thể tới tìm ngươi.”

Nàng bước lên phía trước một bước, Cao Hoài Tú liền lui về sau một bước, nhưng hắn đã ở mép giường, không còn đường lui nữa, đang trong tình huống khẩn cấp, mà hắn lại không thể điều khiển thân thể, chỉ có thể ngã ngồi xuống, nhìn nữ tử tới gần.

A Yên cười cười, dưới ánh nến trong phòng, khuôn mặt kiều diễm kia hiện lên vẻ chế nhạo: “Hoàng Thượng, ngươi đừng sợ, ta là đạo tặc coi trọng đạo nghĩa nhất mà người gặp. Ngươi chỉ cần hợp tác, phối hợp ta, ta sẽ tặng ngươi một phần lễ vật......”

Cao Hoài Tú căng thẳng, mở miệng nói một chữ: “Ngươi --” cũng không nói xong câu.

Nữ tử ôm hắn, ngồi trên đùi hắn, đôi môi non mềm kề sát vào tai, nhỏ nhẹ nói: “Ta đưa ngươi một tòa giang sơn -- ngươi nằm mơ cũng muốn đòi lại cẩm tú giang sơn mà.”

CaoHoài Tú không nhúc nhích, bỗng nhiên cười lạnh: “Ngươi có thể sao?”

A Yên nhướng mày, nhìn hắn cười nói: “Hoàng Thượng, ngươi thật khiến người ta chán ghét, ngươi có biết nghi ngờ năng lực của ta, giống như nghi ngờ thực lực trên giường của ta vậy, đều sẽ khiến ta tức giận?”

Cao Hoài Tú không nói, nhìn chăm chú cặp mắt gần trong gang tấc, đôi mắt lấp lánh sóng nước, hầu kết bất giác nhấp nhô.

A Yên giơ tay khẽ vuốt mặt hắn, ôn nhu nói: “Đừng nóng vội, hai loại năng lực này, ngươi đều có thể dùng thân thử nghiệm.”

Ánh nến chợt lóe.

Nữ tử cởi áo ngoài, quần áo mềm mại nằm ở bên chân.

Màn gấm lặng yên không một tiếng động buông xuống, ánh nến lập loè, thân ảnh hai người ở một chỗ, không thể phân biệt.

Mà Lệ phi vẫn như cũ ngủ mê man dưới đất, không hề có cảm giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.