Editor: Dương Thùy
Beta: Cà ri
“Trong lòng cậu biết rõ, tôi là người tốt nhất với cậu, sẵn sàng bao dung cậu vô điều kiện...chẳng qua chỉ là đã từng.”
“Nhưng làm sao đây người đó chết rồi, mà cậu chính là một hung thủ trong số đó.”
Trước mắt là bóng tối không giới hạn.
Bên tai như có tiếng gió nhỏ bé vang lên, xuyên qua dòng ký ức để lại dài trong năm tháng, các chi tiết vụn vặt, thanh âm đã từng lãng quên.
“Tô Lương, tôi cho cậu tiền, ít nhất cậu cũng phải giả bộ cho giống chút!”
“Khó chịu? Cô có thể không cho a.”
“Cậu --”
“Được rồi đừng giậm chân. Lại giẫm xuống nữa, sẽ bị cô đạp nát mất.”
Rốt cục, một chút ánh sáng trước bình minh cũng xé rách tất cả bóng tối.
Trong hoảng hốt, hắn nhìn thấy một người.
Dáng người mập mạp, khuôn mặt bụ bẫm, con mắt nho nhỏ, thỉnh thoảng sẽ xẹt qua ánh sáng hận đời, luôn dùng sự hung hăng cùng tùy hứng, che giấu tự ti và thương tổn dưới đáy lòng.
“Tôi sẽ không xin lỗi cô.”
“-- đến chết cũng không.”
Là gọng nói của ai, quen thuộc mà xa lạ.
Xét cho cùng, hắn vẫn xin lỗi.
Trước khi tiêu hao hết tất cả hơi sức, trước khi cái lạnh giá nuốt hết một điểm ý thức cuối cùng, hắn cười nói, thật xin lỗi.
Chất lỏng ấm áp từ trong mắt rơi xuống, mưa lớn như trút nước, trên mặt ngang dọc chính là nước mắt cũng chính là nước mưa, vốn không phân biệt được.
Hắn đã từng cho rằng, máu của hắn đã sớm lạnh, đời này sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Cuối cùng, máu và nước mắt của hắn, thì ra đều mang theo nhiệt độ nóng rực như vậy, qua làn da mỏng manh, đánh thẳng vào trái tim.
Đó là hắn... Cứu rỗi.
Đến cùng là xin lỗi đối với người nào đây?
Tô Lương không rõ.
Người kia trở về từ trại huấn luyện, tự tin mà xinh đẹp, mạnh mẽ mà lại hoàn hảo, căn bản sẽ không hiến lạ một câu xin lỗi rẻ tiền của hắn.
Mà cái người tự ti, tùy hứng, làm bộ cứng cỏi ngang ngược Hoắc Yên kia... Có thể, đã sớm không còn rồi.
Nhưng hắn vẫn là muốn nói ra ba chữ này.
Sức cùng lực kiệt, dần dần khép lại hai mắt, hắn nhìn thấy cô gái kia, cô gái mập mạp, luôn có một bộ mặt hung hăng giả vờ kiên cường, nhưng trong lòng thì so với ai cũng tự ti hơn.
Thực ra, bọn họ đã từng rất giống nhau.
Hắn ở trên người Hoắc Yên, có thể rõ ràng nhìn thấy chính hắn.
Thế giới này chưa từng đối xử tử tế hắn, nhưng hắn lại đã làm gì?
Hắn đem hết thảy thống khổ của hắn, biến thành nỗi thống khổ trên người một kẻ đáng thương khác.
Người sống trên đời, khi đã phạm sai lầm sớm muộn cũng phải chịu trách nhiệm. Chỉ tiếc hắn hiểu được điều này quá muộn, muốn quay đầu lại thì đã đi tới phần cuối của cuộc đời ngắn ngủi.
Ánh sáng trước mắt dần dần sáng lên.
Trời đã sáng... Sao?
Tô Lương mở mắt ra, trong tầm mắt là hoàn toàn là một màu trắng bệch lạnh lẽo, vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng... Hắn không biết mình đang ở nơi nào, Thiên Đường hay là Địa ngục, hoặc là trần gian.
“Tỉnh rồi?”
Tô Lương cau mày, con mắt đau nhói dần dần hòa hoãn, trước mắt không còn là cái bóng mơ hồ trắng xóa, hắn mới nhìn rõ ràng có người ngồi ở bên giường hắn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mở ra chiếu vào người kia, cả người liền như khoác nhu hòa kim sắc quang ảnh.
Hoắc Yên.
Cô gái đang chuyên tâm gọt trái táo, dao nhỏ sắc bén lột bỏ vỏ quả táo, ung dung thong thả từng động tác, vỏ trái cây không bị đứt đoạn.
Xem ra, cuối cùng vẫn là ở trần gian.
A Yên gọt xong quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ, ánh mắt nhìn về thiếu niên trên giường, hắn sắc mặt tái nhợt môi mỏng khô nứt không có chút hồng hào, nhìn miếng táo này, không tự chủ chuyển động hầu kết.
Cô cười giễu, dùng dĩa cắm vào miếng táo, rồi từ từ đưa vào miệng mình.
Thiếu niên ngẩn người, yếu ớt mà hừ một tiếng.
A Yên hỏi hắn: “Tặng cho tôi?”
Trên bàn nhỏ bên cạnh, đặt một hộp quà nhỏ, giấy bọc dính đầy máu nhìn mà ghê người, một vệt lại một vệt dính vào con gấu đang cầm hình trái tim trong tay.
Tô Lương không lên tiếng.
A Yên lại hỏi: “Có thể mở sao?”
Tô Lương trầm mặc gật đầu.
A Yên mở ra hộp, bên trong là một con gấu thủy tinh, trong tay cũng nâng một cái trái tim thủy tinh màu đỏ, nhấp nháy và tỏa sáng nhìn rất đẹp, bên trong trái tim là một dòng chữ tiếng Anh nhỏ.
Forgive me.
Tha thứ cho tôi.
A Yên bỏ con gấu xuống, mở miệng: “Từ sau khi tôi tới đây, đã ba lần gọi điện thoại cấp cứu, tất cả đều là bởi vì cậu.”
Tô Lương tái nhợt nở nụ cười.
Một lần gãy chân.
Một lần sinh bệnh hôn mê.
Một lần... Cứu mạng của hắn.
Tô Lương giật giật môi, tiếng nói khàn khàn: “Làm sao em biết được vị trí của tôi?”
A Yên không trả lời hắn, chỉ nói: “Thực ra vốn là không muốn cứu cậu... cậu mất máu quá nhiều, trước khi ngất, độ hảo cảm bị kẹt ở chín mươi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Dừng lại một chút nói: “Là trời không thu cậu, không phải tôi cứu cậu.”
Tô Lương lại hừ một tiếng: “Lại bắt đầu nói linh tinh.”
A Yên nhìn con gấu đáng yêu kia, ánh mắt chuyển qua vết máu loang lổ dính trên giấy bọc, nhàn nhạt nói: “Tôi không hận cậu, lại càng sẽ không thay ai tha thứ cho cậu, món quá này cậu giữ lại đi. Bệnh viện đã gọi cho mẹ cậu, tôi đi trước.”
“Hoắc Yên!”
A Yên quay đầu lại, tựa vào cánh cửa bên cạnh: “Bạn học Tô... “Nhìn sự suy yếu của bệnh mỹ nhân bên trong, mặt mày vẫn tinh xảo như cũ, khuôn mặt dễ nhìn, khẽ mỉm cười nói: “Tôi ở thế giới này, còn có thể ở lại một quãng thời gian, vốn là có thể cùng cậu phát triển quan hệ thành giao lưu cũng không sao, nhưng cậu thực sự... quá không thú vị.”
Nói tới chỗ này, cô ngừng một chút, thế nhưng đi lại, đứng ở bên giường, ngón tay chỉ môi xơ xác của thiếu niên: “Cậu làm người kiêu ngạo quá mức, nói chuyện khó nghe, lần này trêu chọc đến đám thanh niên sa ngã của xã hội, bị trúng một đao suýt chút nữa mất đi mạng nhỏ không nói, cậu a... “ Đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, miêu tả môi mỏng đẹp của hắn: “Nghe những lời từ cái miệng này nói ra, tôi thật sự không muốn thượng cậu, chỉ muốn đánh cậu, thực sự là đáng tiếc.”
Tô Lương còn muốn nói cái gì, cửa vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Y tá mở cửa đi vào, phía sau có vài người cảnh sát đi theo.
Bọn họ tới hỏi Tô Lương tin tức liên quan đến người hành hung.
A Yên lùi qua một bên, xoay người rời đi.
*
Buổi trưa.
Phần lớn học sinh đã ăn xong cơm, tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, trong phòng ăn âm thanh ầm ĩ, âm thanh từ nồi, chảo liên tục rơi xuống đất tạo thành tạp âm.
Một bàn này cảu A Yên ngồi, tuyệt đối không chen chúc tí nào, chỉ ngồi cùng Trì Trì và cùng một nữ sinh khác.
Cũng không phải là có ý định chiếm chỗ, mà là những người khác thấy các cô tự động sẽ đi đường vòng xa, tìm chỗ chống mới ngồi xuống.
Trì Trì đã gầy rất nhiều, ăn đồ ăn cũng không giống như kiểu trước đây, thấy cái gì đều ăn như hùm như sói hận không thể đem cả mâm đều nuốt xuống.
Cô cầm đôi đũa từ từ gắp vài lá rau ăn vẻ như mất tập trung.
Đột nhiên, một nữ sinh khác chọ chọ cô, hạ thấp giọng nói: “Trì Trì, Chị Yên -- mục tiêu xuất hiện.”
Trì Trì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa chính -- Chu Sở Sở cùng Phó Lộ Bạch một trước một sau đi vào, Chu Sở Sở buồn bực không vui, Phó Lộ Bạch vừa nói chuyện vừa xoa xoa tóc cô gái, như là đang an ủi cô ta.
Trì Trì nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Bích Trì, tới thật đúng lúc.” Sau đó cầm điện thoại lên, lập tức bát cú điện thoại: “Alo? Là tôi Trì Trì, ở chỗ đó của mấy người chuẩn bị xong chưa?”
“Báo cáo Trì tổ trưởng, chúng tôi đã chiếm lĩnh phòng phát thanh, luôn chuẩn bị có thể chiến đấu.”
“Làm tốt lắm, bắt đầu đi.”
Hai phút sau, trong căng tin vang lên tiếng phát thanh thổi hơi “phốc phốc” tạp âm, dường như đang có người thử tiếng.
Các học sinh không mấy chú ý tới, còn líu ra líu ríu tán gẫu.
Lại một lát sau, trên bầu trời vang lên một giọng nam trầm thấp rõ ràng tiêu chuẩn: “Chào mọi người, ngày hôm nay chúng tôi mang đến giờ giải trí một tiết mục, gọi là 《 kéo xuống mặt nạ của Bạch Liên Bích Trì 》, xã đoàn Cả Thế Giới Duy Nhất Ta Mỹ Nhan Thịnh Thế Tập Thể Hình Giảm Cân, hacker bộ phận khoa học kỹ thuật, Peter.”
Phòng ăn huyên náo dần dần yên tĩnh lại.
Có người nhỏ giọng nói: “Xã đoàn tà giáo thiếu nữ bất lương lại đang làm cái gì?”
Người tự xưng là hacker khoa học kỹ thuật thiếu niên tiếp tục nói: “Gần đây, có thể mọi người đã ở thiếp ba xem một bái thiếp, liên quan đến hội trưởng đại nhân của chúng tôi, lâu chủ công bố hội trưởng đại nhân của chúng tôi tác phong phóng đãng, một bên vừa kết giao với tên đàn ông nấm kim châm mười giây treo bạn học Tô Lương, lại vừa hướng về phía doanh nhân thành đạt trong giới kinh doanh Phó gì gì đó ngã vào lòng. Đầu tiên, hội trưởng đại nhân của chúng tôi hi vọng ở đây công khai làm sáng tỏ, bởi vì miệng của tên nấm kim châm quá tiện, cô ấy không có tính toán thượng. Còn về Phó gì gì đó, đó là đối phương khuất phục dưới dâm uy của hội trưởng đại nhân của chúng tôi, nuốt nước mắt bán mình cho -- mẹ nó, con mẹ nó cậu viết cái bản thảo ngu ngốc gì đây! Đợi lát nữa ông đây đánh chết cậu!”
Bốp bốp hai tiếng, giống như là có âm thanh cuộn giấy dùng sức đánh vào đầu người.
Một giọng nói khác oan ức vang lên: “Anh Peter, đây là bản thảo do hội trưởng tự mình viết a! Anh đánh em làm gì?”
Yên tĩnh trong chốt lát.
Tình cảnh lúng túng vô cùng.
Peter ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: “Nói chung, nội dung cái bái thiếp kia là bịa đặt. Phía dưới mới là thông tin quan trọng -- cái tài khoản này được đăng ký từ ba năm trước, trước khi công bố bái thiếp bịa đặt, đã từng ở dưới một một bái thiếp nào đó để lại thông tin hòm thư, mà theo căn cứ hòm thư và tài khoản chim cánh cụt, chúng tôi cẩn thận thăm dò, rất nhanh chóng đã tìm được chủ nhân của tài khoản Bích Trì kia.... tin tức liên quan, chúng tôi đã phát ta ở bên trong diễn đàn và thiếp ba, các bạn học cảm thấy hứng thú, xin mời tự mình lên mạng thưởng thức.”
Học sinh trong phòng ăn không hẹn mà cùng nhau cầm điện thoại lên.
Chỉ có Chu Sở Sở sắc mặt từ từ trắng bệch, ngón tay nắm chặt lại, lộ ra thần sắc sợ hãi.
“Đúng, cái này không dám làm trước mặt, chỉ dám trốn ở trong bóng tối nói xấu người khác, chính là hoa khôi thanh thuần của trường chúng ta, bạn học Chu Sở Sở.”
“Bạn học Chu, lấy sự thông minh của cô, làm sao cô có thể thi vào trường của chúng ta? Cô cho rằng chiến sĩ bộ phận khoa học kỹ thuật chúng tôi đều chết hết rồi sao?
Đừng nói cô dùng chính là tài khoản cũ mấy năm trước để lại rất nhiều dấu vết để lại, cho dù cô dùng chính là tài khoản vừa mới đăng kí, ông đây dẫn người mấy ngày không ngủ cũng muốn đem cô bắt tới, phải xé rách cái mặt nạ Bạch Liên của cô, đem cô diễu phố thị chúng.”
“Đố kị khiến cho cô xấu xí, cô không xứng với tên hoa khôi của trường.”
“Bình chọn hoa khôi của trường cô thua chị Yên của chúng tôi, đành phải xếp thứ hai, cô rất khó chịu thật sao? Cô khó chịu cô cô gắng kéo phiếu a, cô không cố gắng cô có tư cách gì khó chịu? Trước khi bỏ phiếu giả bộ không để ý, sau cuộc bỏ phiếu lại trốn đằng sau lên mạng bôi đen người ta, gọi cô một tiếng Bích Trì đã quá tiện nghi cho cô rồi.....”
“Anh Peter, thầy giao đến rồi, đi mau!”
“-- cuối cùng hỏi Chu Bích Trì một câu, cô nói chị Yên của chúng tôi tác phong không tốt, con mẹ nó cô làm rõ tình huống tình cảm lộn xộn của mình sao? Năm đó cùng Tô Lương ở bên đường hôn môi, hiện tại cùng Phó Lộ Bạch ra vào một đôi, cô còn nói mình vẫn là một đóa hoa sen trong sạch độc thân, sao cô không lên trời đi.”
Phát thanh kết thúc.
Trong phòng ăn yên lặng như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Ánh mắt của mọi người từ màn hình điện thoại di động chuyển qua trên người Chu Sở Sở, có khiếp sợ, có cười trên sự đau khổ của người khác, xem trò vui càng nhiều.
Có một nữ sinh là bạn của Chu Sở Sở, nhìn bằng chứng bái thiếp như núi trong điện thoại, ngơ ngác hỏi: “Sở Sở... Là thật sao? tại sao cậu lại làm như vậy -”
“Không!”
Chu Sở Sở hoảng sợ kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch đến doạ người, đột nhiên dựt lấy điện thoại trên tay của cô bé kia, nhìn chứng cứ xác thực hai tay không ngừng run rẩy, lầm bầm lầu bầu: “Xóa đi, đều xóa đi! Giả... Không phải tôi, không phải tôi!”
Cô giống như điên rồi ấn điện thoại, hành động hoàn toàn không ý nghĩa, không chỉ là hai tay, cả môi đều đang run rẩy... Nước mắt chẳng biết rơi xuống lúc nào, một giọt lại một giọt, rơi vào trên màn ảnh làm mờ tầm mắt của cô.
“Không phải tôi!”
Cô lại hét một tiếng đem điện thoại ném đi, ôm đầu khóc lớn.
Người chung quanh không tự chủ được lui lại vài bước, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô, giống như nhìn người điên có sợ hãi cùng căm ghét, chỉ vào nàng khe khẽ bàn luận.
Những âm thanh này... Những âm thanh này...
Đầu đau quá a.
Chu Sở Sở kinh hoảng đứng lên muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng bị người xem vây thành một vòng, cô không xông ra được. Loại bị vây chặt, bị nhốt lại, bị mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ này sợ hãi cùng bất lực, cắn nuốt trái tim cô, khiến cho đầu cô như vỡ ra.
“Sở Sở... “
Nghe được giọng nói quen thuộc của thiếu niên, Chu Sở Sở rốt cục thu hồi lý trí còn lại không mấy, lại như người chết chìm nhìn thấy nhành cây, nhào vào trong lòng Phó Lộ Bạch: “Anh Lộ Bạch, anh tin em, có đúng hay không? Em không muốn ở chỗ này, anh dẫn em đi được không, bọn họ đều muốn hại em...”
Phó Lộ Bạch có chút mờ mịt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Chu Sở Sở đáng thương như vậy trong lòng thật không nỡ, thở dài: “Hừm..., chúng ta đi.”
Đoàn người phân về hai bên mở ra một con đường.
Mà ở cuối lối đi... Hoắc Yên.
Cả người Chu Sở Sở run rẩy, bởi vì hết sức sợ hãi mà cảm thấy lạnh giá, ánh mắt dời đến trên người thiếu nữ cao gầy, ôm chặt lấy Phó Lộ Bạch đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giọng A Yên bình tĩnh nói: “Chu tiểu thư, tôi nói rồi... Quãng đời còn lại, cô sẽ rất cần rất nhiều tâm linh canh gà*.” Xoay người, để lại bóng lưng tiêu sái mà lạnh lùng, vung tay lên: “Đi thôi.” Phía sau, Trì Trì cùng mấy nữ sinh khác đi theo, trước khi đi không quên quay về Chu Sở Sở cùng Phó Lộ Bạch hừ lạnh hai tiếng.
*Tâm linh canh gà: tên của quyển sách Chicken Soup for the Soul theo tiếng trung.
Đoàn người chậm rãi đi ra cửa căn tin, vừa vặn gặp hội viên trạch nam hacker phân bộ khoa học kỹ thuật, vì thế mấy chục người cùng nhau rời đi.
Cái trường hợp kia vô cùng đồ sộ.