*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Thuần Quân cầm dao ăn, mặt mày hầm hầm tiến đến chỗ Tiểu Bạch. Bất quá hắn cũng không có trực tiếp xiên chết Tiểu Bạch, mà chỉ định lấy đi một ít máu của nó đi nghiên cứu mà thôi.
Chích lấy một ít máu, Lý Thuần Quân chau mày lại. Bởi vì máu của Tiểu Bạch bây giờ đã không còn là màu đỏ nữa, màu sắc đã sẫm đi rất nhiều, gần như đã sắp sửa biến đổi thành màu đồng.
Bế quan thì bế quan, nhưng bế quan cũng không có nghĩa là Lý Thuần Quân sẽ không quên đi tất cả những chuyện mình cần làm.
Hắn biết rõ, Lam Hồ Điệp là một kẻ thù cực kì đáng sợ, không thể một ngày không đề phòng được.
Chích máu xong, Lý Thuần Quân đem một chút máu kia cất kĩ rồi mới mở miệng hỏi: “Vì sao cắn nàng?”
Tiểu Bạch: “...”
“Được rồi, ta biết ngươi không biết nói” Lý Thuần Quân thở dài: “Tử Đằng, kể lại cho ba ba nghe một chút”
“A? Thì... Thải Huyên nghịch đến chỗ đó của Tiểu Bạch nên... Nó mới phản kháng” Tử Đằng có chút thẹn thùng đáp.
“Chỗ đó?” Lý Thuần Quân nghe xong, có chút dở khóc dở cười nhìn Khương Thải Huyên: “Nha đầu, có thể Tiểu Bạch đúng là nữ tính, nhưng mà... Chỗ đó vẫn không phải chỗ ngươi nên nghịch đâu”
Tiểu Bạch nhãn thần sáng lên, một mặt cảm kích nhìn Lý Thuần Quân.
“A?” Tiểu Thải Huyên nghiêng đầu, manh manh chớp chớp mắt: “Ta chỉ cảm thấy nó có chút chướng mắt nên liền muốn sờ thử một chút...”
Lý Thuần Quân: “...”
Cả ngươi cũng có đấy, còn chướng mắt?
Lý Thuần Quân thở dài, tiến đến chữa thương cho Tiểu Thải Huyên rồi tùy tiện đem chuyện này cho qua.
“Mấy tháng nay có ai đến đây không?” Lý Thuần Quân ngồi tựa lưng lên ghế gỗ, một bộ an nhàn hỏi.
“Có, rất nhiều... Nhưng sau khi họ nghe ba ba đang bế quan liền bỏ đi mất, đã rất lâu rồi không trở lại đây” Lý Tử Đằng thành thật nói.
“Vậy sao? Coi như còn có chút lễ nghĩa” Lý Thuần Quân nhắm mắt lại, từ từ lâm vào suy tư.
Lam Hồ Điệp hữu dũng hữu mưu, khả năng che giấu cũng rất giỏi... Nhưng mà, Lý Thuần Quân cũng không phải người ngu.
Từ cuộc trò chuyện lần trước, cho dù hắn/nàng ta đã rất cố gắng không để lộ thông tin... Nhưng mà, Lý Thuần Quân vẫn đoán ra Lam Hồ Điệp đang rất cần thứ gì đó ở toà thành này.
Một thứ gì đó mà đến cả Bán Tiên cũng khăng khăng muốn chiếm giữ... Chẳng lẽ là hắn ta cũng biết ở đây đang có thiên địa kỳ cảnh sơ thành sao?
Cảm giác không đúng lắm.
Bởi vì nếu như Lam Hồ Điệp đang thật sự cần nó, hắn ta đã sớm xuất thủ giết chết Lý Thuần Quân ngay tại trận rồi. Bởi vì hiện tại, Lý Thuần Quân chính là chủ nhân duy nhất của kỳ cảnh này.
Vì để tránh bứt dây động rừng, hắn ta mới không trực tiếp xuất thủ giết chết Lý Thuần Quân... Và cũng từ đó, hoàn toàn đủ cơ sở để Lý Thuần Quân đoán ra nơi hắn đang ở không phải là thứ mà Lam Hồ Điệp đang nhắm đến.
Đồng dạng, hắn cũng biết Lam Hồ Điệp cực kì tự tin vào khả năng mưu lược của mình, bằng không... Nàng/hắn làm sao dễ dàng chấp nhận thả hắn đi?
Phiền phức.
Cá nhân Lý Thuần Quân cũng cảm thấy kỳ cảnh sơ thành không đáng giá để một Bán Tiên như Lam Hồ Điệp dốc hết vốn liếng lẫn công sức đi tranh giành. Bởi vì cơ bản là thứ này cũng không có bao nhiêu tác dụng cho chuyện đột phá Tiên Cảnh.
“Hừm... Xem ra ta cần phải điều tra sâu hơn rồi đi”
Bất kể là thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để Lam Hồ Điệp toại nguyện. Hai bên bây giờ đã là cừu nhân, và việc hắn để cho Lam Hồ Điệp thuận lợi trưởng thành thật không khác gì hắn đang tự kề dao vào cổ mình.
Vậy nên, lẽ dĩ nhiên... Hắn sẽ toàn lực ngăn cản kế hoạch của hắn/nàng ta.
Nói thật, đến tận bây giờ hắn vẫn không biết cừu nhân của mình là nam hay nữ nữa.
Ngồi dậy khỏi ghế gỗ, Lý Thuần Quân vươn vai, hoạt động gân cốt một lát rồi trịnh trọng dặn dò: “Ba ba phải ra ngoài một lát, hai đứa không được lén lút đi theo chạy loạn, hiểu chưa?”
“Ba ba lại định đi đâu?” Lý Tử Đằng lo lắng hỏi.
Phụ thân vừa mới phá quan đã muốn rời khỏi nhà, chuyện này không khỏi khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Lý Hồng Trần nhạy cảm kéo tỷ tỷ về phía mình, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ nam nhân hôm trước không? Sau này nhiều khả năng là chúng ta sẽ có mẹ đó...”
“Thật?” Lý Tử Đằng sửng sốt.
“Còn khuya!” Lý Thuần Quân dùng sức cốc đầu hai đứa nhỏ một cái rồi mới chịu rời đi.
Vừa đi, Lý Thuần Quân vừa ngầm hạ quyết định phải giáo dục hai đứa nhỏ này thật tốt, kẻo hai đứa lại bị Lam Hồ Điệp chết giẫm kia kéo lệch tư tưởng.
Đến lúc đó thì nguy.
Sau khi diệt xong quân đoàn yêu tộc, cuộc sống của người dân trong thành đã trở nên sa sút vô cùng. Phần lớn miếng ăn trong nhà họ đều đã góp vào việc kháng chiến. Vậy nên, việc tìm kế sinh nhai của họ đã trở nên phi thường khó khăn.
Dẫu vậy, bọn họ cũng không sợ khổ cực, họ vẫn chấp nhận làm lụng vất vả để sống qua ngày, thay vì phải bỏ thành đi tha hương cầu thực.
Đối với họ mà nói, mảnh đất này là một thứ gì đó vô cùng đặc biệt, đáng trân trọng hơn bất kì thứ gì.
Thấy Lý Thuần Quân ra ngoài, mọi người cũng buông lời chào hỏi rất nhiệt tình, cho Lý Thuần Quân một cảm giác hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy... Điều này đã thực sự an ủi tâm tình của hắn được một chút.
Đi theo con đường quen thuộc, Thành Hoàng Tây Phong Thành đã đích thân xuất hiện tiếp đón hắn. Vẻ mặt lão lúc này sảng khoái vô cùng, vui mừng đến mức trước nay chưa từng thấy.
“Đột phá rồi đi?” Lý Thuần Quân cười hỏi.
“Hồi tiền bối, ta đúng là đã đột phá thành công” Thành Hoàng phấn khích trả lời.
Đạo thống mà Thành Hoàng theo đuổi chính là hương hoả chi đạo, lấy việc ban phúc cho con dân để tu luyện. Và từ sau lần đại chiến trước đó, có lẽ là lão đã nhận được rất nhiều công đức rồi đi.
Thành Hoàng đột nhiên nắm chặt tay Lý Thuần Quân, cực kì cảm kích nói: “Ta cũng không có tài đức gì cả! Nếu như lần này không có người kịp thời ứng cứu, có lẽ chúng ta đều đã sớm chết hết rồi! Tất cả là nhờ có người!”
Lời mà Thành Hoàng nói ra dường như đã vô tình chạm tới một cơ chế nào đó của thiên địa này. Từ đó, một luồng sáng vàng được tập hợp từ vô số bụi sáng đến từ các con dân trong thành cuồn cuộn chảy về đây, và cuối cùng là dung nhập vào trên thân Lý Thuần Quân.
Cứu sinh độ thế, công đức vô lượng.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên: Bảo hộ Tây Phong Thành! Thành công thu hoạch được mười vạn điểm công đức!]
[Hiện tại, kí chủ đã có thể chế tác phù chú chúc phúc cao cấp, đủ khả năng để hoá giải một trận đại kiếp nạn, phải chăng tiếp tục?]
“Không”
Vẫn như trước, câu trả lời vẫn hoàn không.
“Sao lại không?” Thành Hoàng tựa hồ không hiểu, vẫn khăng khăng nói: “Những lời ta vừa nói đều là sự thật, và tất cả những người tham chiến đều đã công nhận rồi, tiền bối không cần chối bỏ... Và những luồng công đức chi quang vừa nãy chính là minh chứng!”
Lý Thuần Quân: “...”
Xin lỗi, chữ 'không' này không liên quan đến những gì ngươi vừa nói.
Rút kinh nghiệm, lần sau không tương tác với hệ thống trước mặt người khác nữa, sẽ rất dễ phát sinh hiểu lầm.
“Được rồi, coi như ngươi nói đúng” Lý Thuần Quân nghiêm mặt nói: “Lần này ta đến đây là có chuyện khác rất quan trọng, cần phải nói thật rõ ràng”
“Chuyện khác?”
Thành Hoàng ngẩn ra một lát, nhưng lão cũng nhanh chóng minh bạch Lý Thuần Quân đến đây vì mục đích gì...
Sợ là... Sẽ có liên quan đến vị Bán Tiên kia đi?
Tám chín phần mười là như vậy.
Vào bên trong ngôi miếu, Lý Thuần Quân thuận tay thắp một ít hương rồi ngồi xuống trước mặt Thành Hoàng, chậm rãi nói: “Thành Hoàng, ta cần ngươi giúp ta điều tra về lịch sử nơi này một chút. Không chỉ là lịch sử của Tây Phong Thành, mà còn là lịch sử của trước đó nữa, càng xa xôi càng tốt!”
“Tiền bối nghi ngờ ở đây đang cất giấu bí mật gì sao?” Thành Hoàng hỏi.
“Đúng vậy, những thứ tầm thường như địa mạch sẽ rất khó thu hút một Bán Tiên chứ đừng nói gì tới chuyện khăng khăng động thủ... Ngươi rất thông minh, ta tin là ngươi hiểu ý nghĩa đằng sau chuyện này” Lý Thuần Quân thâm ý nói.
Thành Hoàng bị doạ cho toát mồ hôi lạnh: “Đối địch với một tu sĩ Bán Bộ Tiên Cảnh... Cái này thật không phải một quyết định sáng suốt đâu...”
“Nhưng mà, đã lỡ đắc tội rồi thì cũng đành chịu, không còn cách nào khác nữa”
Thành Hoàng lăn lộn nhiều năm như vậy, đến được một bước này, tất nhiên lão cũng là một lão hồ ly thành tinh.
Lão biết rõ sở dĩ Lam Hồ Điệp không trực tiếp ra tay là vì hắn/nàng ta đang kiêng kị điều gì đó. Và vị tiền bối này chính là đang muốn mượn điểm này để tìm cách phá hư kế hoạch của Lam Hồ Điệp.
Vị tiền bối này thoạt trông rất ôn hoà giản dị... Nhưng một khi đã chính diện đối địch, hắn sẽ cho kẻ địch thấy mình là một quả hồng đầy gai nhọn, muốn xơi cũng phải cố nhẫn thụ lấy thống khổ to lớn.
Không thể trêu vào, chỉ có thể thuận theo thôi.
“Vãn bối sẽ dốc sức đi làm” Thành Hoàng suy nghĩ một chút rồi lên tiếng chấp thuận: “Bất quá, phần lớn cổ sử trước khi dựng thành đều đã bị thất lạc rồi... Ta không nắm chắc mình sẽ tìm được thông tin gì hữu ích đâu, hi vọng tiền bối sẽ không trách ta”
“Ừm, ta hiểu” Lý Thuần Quân cũng biết yêu cầu của mình có phần vô lí, nhưng mà... Hắn cũng đành chịu, biết làm sao bây giờ?
“Tiền bối còn cần gì nữa hay không?” Thành Hoàng lại cẩn thận hỏi.
“Nếu ngươi đã thành công đột phá cảnh giới, vậy thì đây chính là thù lao ta dành cho ngươi” Lý Thuần Quân để một quyển kinh thư lên bàn, chậm rãi giải thích: “Tuy là thứ này không giúp ngươi cải thiện chiến lực, nhưng có thể giúp ngươi tu tâm”
“Tiền bối, như vậy không hay lắm đâu... Chúng ta vẫn còn đang nợ người...”
“Không phải vậy, ta cũng nợ các ngươi” Lý Thuần Quân đứng dậy, tiêu sái phất phất tay: “Đừng quên chính ta là người đã kéo cừu hận của Lam Hồ Điệp”
Thành Hoàng nhìn hắn rời đi, muốn nói lại thôi. Vật tiền bối muốn tặng, hậu bối khăng khăng từ chối là thất lễ, hắn không thể không nhận được.
Nhưng mà... Sự thật là tiền bối vẫn không có nợ lão. Và thứ này... Chỉ sợ là do tiền bối cố tình để lại cho lão.
Lý Thuần Quân rời khỏi miếu thành hoàng, vẻ mặt như thường quay trở về.
Cũng may là Thành Hoàng khá tinh tế nên không tiết lộ lung tung. Bằng không, nếu như người dân biết được hắn mới là người cứu sống họ... Vậy thì hắn liền gặp phiền phức to rồi.
“Có lẽ phải một đoạn thời gian nữa Lam Hồ Điệp mới có thể xuất thủ... Và trong thời gian này, ta phải tận lực nâng đỡ hai đứa nhỏ mới được” Lý Thuần Quân nói khẽ.
Hắn có tu vi, có hi vọng chạy được, nhưng mà... Hai đứa nhỏ thì chưa chắc đâu.
Vả lại, tranh thủ lúc Tiên Thiên Chi Khí còn chưa kịp tan biến, hắn nhất định phải giúp hai đứa nhỏ đánh xuống một nền móng thật vững chắc, để tương lai... Các nàng sẽ không phải chịu khổ như hắn nữa.
Và hắn cũng có thể ôm đùi... A không, phải nói là nương nhờ con gái mình.
Aizzz.
Nghe thì đúng là mất mặt thật. Nhưng nếu đổi lại cách nói khác thì sao? Tuổi già cậy con... Ân, nghe rất thuận tai đây, duyệt qua!
“Về sau liền cậy thế nữ nhi đăng đỉnh phong!” Lý Thuần Quân rất hào hứng, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
Hắn không những không sợ nữ nhi siêu việt mình, mà ngược lại còn vô cùng mong chờ chuyện đó xảy ra.
Áp lực sinh tồn đã đạp đổ chút tôn nghiêm cuối cùng trong Lý Thuần Quân.