*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nữ nhân này... Đang nhắc tới hắn sao?”
Từ trong bóng tối, một nữ tử với thân hình uyển chuyển bước ra, trên mặt lộ vẻ ngờ vực tự nói: “Hắn ta vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu liền đã bị nữ nhân khác để ý đến rồi?”
Nàng mặc một bộ y phục rất giản dị mộc mạc, mái tóc đen dài không gió mà bay, khí chất phiêu miểu, trông mười phần siêu trần thoát tục, tựa như tiên nhân đứng giữa nhân gian.
Chỉ là, sắc mặt của nàng hiện tại đang rất phức tạp, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Nàng dĩ nhiên là Mộ Khuynh Tiên.
“Nàng ta cũng bị điên, giống như ta” Mộ Khuynh Tiên không hiểu sao đột nhiên lắc đầu cười dài: “Lý Thuần Quân a Lý Thuần Quân, ngươi làm sao lại đi thu hút tận hai nữ nhân điên cơ chứ? Không cần mạng nữa hay sao?”
Nàng nghĩ, đây là một trong những nội tại ẩn của tên ngốc kia. Một nội tại mang tính tự hủy cực mạnh.
Bất quá, bản thân nàng cũng không ngại va chạm với tình địch. Bởi vì trước khi hắn ta kịp rung động với bất cứ ai, nàng chắc chắn sẽ ra tay trước.
Đó hoặc là chiếm hữu hắn, hoặc là giết chết đối phương, lại hoặc là... Giết hết tất cả.
Lý Thuần Quân chỉ có thể là người của nàng, tuyệt đối không thuộc về ai khác, và cũng không một ai có cái quyền đó ngoài nàng.
Còn nếu như hắn ta cũng không thuộc về nàng... Vậy thì liền biến mất đi, tất cả.
“Quả nhiên, ta vẫn nên không từ thủ đoạn thì hơn” Mộ Khuynh Tiên khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười càng lúc càng trở nên tà ác: “Có đôi khi, ta cảm thấy bị bệnh ngược lại là chuyện tốt. Bởi vì khi đó ta sẽ không phải chịu thiệt thòi nữa...”
Cứ như thế, bao nhiêu công sức trị liệu của thập tam công công đều đổ sông đổ bể. Vì lần này Mộ Khuynh Tiên đã trở về với con người thật của mình, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.
“Ha ha ha~”
Cất lên tiếng cười ma quái, khí chất phiêu dật như tiên của nàng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại điên loạn cùng cuồng si đang hiện rõ trên mặt.
Cùng lúc đó, khoé miệng nàng cứ luôn mang theo một tiếu dung quỷ quyệt đến khó hiểu, lại liên tục lẩm bẩm cái gì đó một mình... Trông rất đáng sợ.
Và cuối cùng... Nàng cất bước hoà mình vào bóng tối, chỉ để lại một luồng ma âm cuồng tiếu đang vang vọng giữa hư không.
Ở một nơi nào đó...
“Hắt xì! Hắt xì hơi!”
“Ta sát, hai lần rồi, có thôi ngay không thì bảo?” Lý Thuần Quân một mặt buồn bực xoa xoa lỗ mũi, đồng thời thân thể còn không tự chủ run lên cầm cập.
Vừa mới nãy thôi, đang lúc tịnh dưỡng thì không hiểu sao hắn lại cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng, mí mắt nhảy cuồng loạn, trong lòng bất an đến cực điểm.
Mặc dù cảm giác đó dịu đi rất nhanh. Nhưng chỉ ngay sau đó, một luồng cảm xúc tương tự lại nối đuôi theo, để hắn dần nhận ra có cái gì đó rất không thích hợp đang diễn ra ở đây.
Trực giác nói cho hắn biết hắn sắp gặp nguy hiểm, thế nhưng hắn lại có cảm giác mối nguy này không đến từ cung điện, mà là đến từ một yếu tố khác.
Đúng lúc này, trong đầu hắn lại vang lên tiếng cười yểu điệu của một nữ tử. Nàng cười cợt mất một lúc rồi hỏi: [Muốn biết không?]
“Muốn!”
[Kệ ngươi, ta sẽ không nói đâu~]
Lý Thuần Quân: “...”
Có đồng đội như này... Sớm muộn gì hắn cũng sẽ trầm cảm mà chết.
Hắn đã quá lười để mắng nàng rồi, mặc kệ nàng đi.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân lại bắt đầu tập trung dưỡng thương. Bởi vì ngoài cái này ra thì hắn còn làm được gì nữa đâu?
[Lý Thuần Quân này, nếu bây giờ ngươi mở giao diện trạng thái ra, ngươi sẽ có một bất ngờ rất thú vị đấy]
“...?”
“Mỗi lần ngươi giở giọng điệu này ra đều không có chuyện gì tốt, miễn đi” Lý Thuần Quân dứt khoát từ chối.
[Sớm muộn gì ngươi cũng thấy thôi, ta lại không vội, sợ ngươi chắc?]
Dù cho hệ thống ưa thích trêu chọc Lý Thuần Quân, nhưng nàng sẽ không bao giờ đùa giỡn với hắn bằng một thứ gì đó giả tạo.
Tỉ như cái thuộc tính La Lỵ Vương kia... Nghe thì vô lí đấy, nhưng nó tuyệt đối không phải hàng giả! Chính Lý Thuần Quân đã tự mình nghiệm chứng rồi, không ai chối được đâu!
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột của hệ thống, Lý Thuần Quân cũng bắt đầu toát mồ hôi. Tuy rằng hắn biết nàng ta vẫn luôn rất cợt nhả, nhưng mà... Ít nhất thì... Nàng chưa từng nói dối hắn lần nào.
“Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ...”
Lý Thuần Quân là một người thuộc chủ nghĩa vô thần, vốn dĩ không có tín ngưỡng trong đầu. Nhưng mà, khi phải đứng trước tình cảnh như hiện tại, hắn đã vô thức mở miệng cầu xin thánh thần... Đó như một nỗ lực tự cứu, cũng là để lấy thêm dũng khí.
Hít sâu một hơi, Lý Thuần Quân mở giao diện thuộc tính của chính mình.
«Họ tên: Lý Thuần Quân»
«Chủng tộc: Nhân tộc»
«Tu vi: Linh Hà hậu kỳ - Thần Hà Thượng Thần Liên (Nửa bước Kết Anh)»
«Công pháp: Đạo Kinh (Tiên phẩm)»
«Bảng tư chất»
«[Truyền Thuyết] Tử Tiêu Lôi Thần Thể: Lôi thuộc tính +3000, thân pháp +1500»
«Hiệu ứng đặc biệt: Lôi Thần Giáng Thế»
«Thể chất trời sinh cận lôi, có thể miễn nhiễm với hầu hết lôi điện, có tỉ lệ kháng tính nhất định với thiên kiếp. Ngoài ra, khi bạo phát toàn lực, kích hoạt mọi tiềm năng của thể chất, thuộc tính lôi sẽ được tăng phúc thành 300%, khiến mọi chiêu thức, võ kĩ liên quan đến lôi pháp đều được gia tăng hiệu quả toàn diện (Năng lực có thể mạnh lên theo sự trưởng thành của chủ thể). Ngoài ra, tác dụng phụ của phương pháp này không phải nhỏ, đề nghị cân nhắc trước khi sử dụng»
«[Sử thi] Lôi Đình Thuấn Ảnh: Thân pháp +2000»
«[Sử thi] Thiên Sinh Tuệ Căn: Ngộ tính 2000»
«[Sử thi] La Lỵ Vương (Không có thuộc tính cộng thêm)»
«Hiệu ứng đặc biệt: Ta là ca ca tốt»
«Chẳng biết vì lí do gì, cũng không biết nguyên nhân từ đâu mà ngươi trở nên đặc biệt sát bé gái, mơ hồ mang theo một loại ma lực vô hình đối với chúng. Chỉ cần là nữ hài dưới mười tuổi, một khi các nàng nhìn thấy ngươi liền sẽ không tự chủ nảy sinh hảo cảm với ngươi, yêu thích ở cạnh ngươi, xem ngươi như ca ca tốt nhất trên đời»
«(Chú thích: Mức hảo cảm không có giới hạn, tùy theo cách ứng xử của ngươi mà các nàng sẽ tự đưa ra quyết định là mình sẽ đối với ngươi như thế nào trong tương lai)»
«[Sử thi] Kẻ Cứu Rỗi (Không có thuộc tính cộng thêm)»
«Hiệu ứng đặc biệt - Bác Sĩ Tâm Hồn»
«Giống như La Lỵ Vương, ngươi có một sức hút kì lạ đối với những người có vấn đề về tâm thần, đặc biệt là nữ nhân. Do vậy, ngươi sẽ luôn bị nữ nhân điên theo đuổi. Và nhiệm vụ của ngươi khi đó chỉ đơn giản là chữa bệnh cho các nàng, giúp các nàng trở về trạng thái bình thường, lần nữa hoà nhập với cộng đồng»
«Nhắc nhở: Nếu không chữa trị thành công, tỉ lệ tử vong của ngươi sẽ tùy thuộc vào ý muốn của các nàng đối với ngươi. Có thể là chết ngay lập tức, có thể là chết từ từ, cũng có thể là bị giam lỏng lại, bị làm nhục và bị tra tấn đến cuối đời»
Lý Thuần Quân như hoá đá, nửa ngày trôi qua vẫn không nói được câu nào: “...”
Rất lâu sau đó...
“Cái ĐM!”
Hố hàng! Cái thuộc tính hố hàng chết giẫm aaaaaaaaaaaaa!
Đọc hết dòng chữ, mặt mày Lý Thuần Quân trở nên xám như tro tàn, gần như là hoàn toàn mất đi hi vọng sống, nhãn thần đi quang, vô lực tựa lưng vào vách tường.
“Xong rồi, đời ta đến đây là hết...”
Nếu chỉ là thu hút những nữ nhân bình thường thì hắn còn chịu được... Nhưng đằng này là nữ nhân điên đấy!
Chỉ cần thêm bớt một chữ thôi là ý nghĩa sẽ đảo nghịch một trăm tám mươi độ, đem cuộc đời hắn đẩy từ đứng trước vực sâu đâm thẳng xuống đáy vực, không cách nào ngóc đầu dậy nổi nữa.
“Sao ta lại khổ thể này?” Lý Thuần Quân rất muốn ôm mặt khóc rống, ngậm ngùi mà bi thống thở dài: “Ta nghĩ lại rồi, trời đánh cũng được, trách nhiệm này ta không gánh nữa! Ta muốn chui rúc trong tiên động! Ta muốn vĩnh viễn không ra ngoài nữa!”
Vui vẻ? Hạnh phúc?
Sai! Sai hết! Tất cả đều chỉ là cám dỗ! Chúng đều muốn dẫn lối cho hắn vào con đường vạn kiếp bất phục!
Tất cả những cảm xúc kia đều chỉ là cám dỗ mà thôi!
Hắn cảm thấy trái tim này đã lệch lạc rồi, đã tha hoá rồi... Và những cảm xúc cô đơn, lạc lõng khi rời nhà đi kia... Đều xứng đáng vứt cho chó ăn.
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Hắn lựa chọn sống vì bản thân mình thì có gì sai đâu?
Vậy nên, thay vì mỗi ngày đều bị một đám nữ nhân điên lùng giết, hắn thà bị trời đánh đến chết còn hơn. Bởi vì... ít nhất thì như vậy hắn vẫn còn có được một chút yên bình ngắn ngủi.
[..., Sao ngươi không nghĩ theo chiều hướng khác tích cực hơn? Họ thường sẽ cho ngươi những cảm giác rất mới đấy]
“Ta không biết chữ 'mới' này của ngươi có mấy lớp ý nghĩa... Nhưng thôi được rồi, xin kiếu” Lý Thuần Quân yếu ớt phất phất tay”Ta là người có học, phương diện tâm lí cũng hoàn toàn bình thường nên tuyệt đối sẽ không ăn mặn”
[Ăn mặn sao? Hi hi~]
Lý Thuần Quân: “...”
Nam nhân thì không nói, nhưng hắn có cảm giác nhân duyên của hắn với nữ nhân đều rất nguy hiểm. Từ các bé gái đến nữ tử trưởng thành đều như vậy, thậm chí ngay cả đồng đội của hắn - Hệ Thống cũng đều như vậy!
Hắn biết thừa, hệ thống đang có mưu đồ gì đó với hắn! Chỉ là hắn không có bằng chứng để vạch mặt mà thôi!
“Thiên Đạo, ngươi có thể cho ta biết hiện tại đang có ai truy lùng ta hay không?” Lý Thuần Quân đột nhiên hỏi.
Hắn cảm thấy cái dòng 'quỷ tự' này không từ tự nhiên mà có đâu. Và hắn cũng không nghĩ rằng đây là trò đùa của hệ thống, ngược lại nó chính là một cái cớ để nàng ta đem ra đùa cợt hắn!
Có vấn đề!
[Có đấy, trước mắt là hai người]
Quả nhiên!
“Là ai!?” Giọng điệu Lý Thuần Quân có phần gấp rút hỏi.
[Không nói, bởi vì như vậy sẽ không thú vị]
“...”
Mạng sống của ta đang treo lủng lẳng trước gió đấy, ngươi còn dám ở đó nhắc đến hai chữ 'thú vị' sao?
[Y? Lý Thuần Quân, mặt của ngươi làm ta sợ...]
“Có nói hay không?”
[Ưm... Chỉ một người thôi! Đó là giới hạn cuối cùng!]
“Ai!?”
[Lam Hồ Điệp!]
Lý Thuần Quân: “...”
Nói cũng như không, hắn đã biết trước cái tên này rồi.
Chỉ là... Không nghĩ tới nàng ta cũng bị tâm thần nha?
Lần trước hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng ta vẫn còn rất sáng suốt mà nhỉ? Nhiều nhất chỉ tính là giảo hoạt cùng tàn nhẫn, cũng đâu đến nỗi bệnh trạng gì?
[Tốt nhất là ngươi đừng để mình bị nàng bắt được nữa. Bằng không, dù ngươi sẽ không chết, nhưng kết cục cũng không phải tốt đẹp gì đâu, ít nhất là đối với ngươi]
Hệ thống thần thần bí bí đưa ra cho hắn một gợi ý nhỏ. Nhưng từ ngữ điệu nói chuyện của nàng ta, hắn lờ mờ đoán ra được là nàng ta đã biết trước được điều gì đó rồi.
Nàng thân là Thiên Đạo, muốn tiên đoán tương lai cũng không phải không thể. Nhưng trái lại, muốn tiết lộ ra cho hắn thì khó lắm. Vậy nên hắn mới không dám hỏi nhiều, chỉ có thể tận lực tìm cách né tránh mà thôi.
“Sau khi ra ngoài, ta nhất định phải trở về tiên động một chuyến... Và tuyệt đối sẽ không có chuyến sau!”
“Tuyệt đối!”
[...]
Hệ thống rất muốn nói ra cái gì đó, nhưng rốt cục lại thôi không nói nữa.
Lý Thuần Quân nhạy cảm phát giác ra biểu hiện bất thường của nàng, vẻ mặt có chút nghi ngờ hỏi: “Không được sao?”
[...]
Lý Thuần Quân nhíu mày. Sự im lặng này để hắn nhận thấy có cái gì đó không ổn.
“Trong trường hợp nếu ta không về tiên động nha, vậy thì ta có cách nào tránh khỏi bàn tay của các nàng hay không?”
[Đăng xuất khỏi thế giới]
Lý Thuần Quân trầm mặc.
Được rồi.
“Tuyệt đối!”
Một câu nhắc lại ba lần, Lý Thuần Quân càng thêm giữ vững niềm tin của chính mình. Vì hắn biết, lựa chọn của hắn chắc chắn là đúng, và đó chính là sinh lộ duy nhất dành cho hắn!