Khoảng hơn nửa canh giờ sau, Lý Thuần Quân đã hoàn thành xong công việc. Nhờ đó, Thái Linh công chúa lại được diện một bộ đồ mới là một chiếc váy nhỏ xinh xắn, phối hợp với thân thể nhỏ nhắn của mình, thật sự trông nàng bội phần đáng yêu.
Mà trong khoảng thời gian này, Lý Thuần Quân cũng không quên chú ý đến không gian xung quanh mình. Bởi vì sau khoảng hơn nửa canh giờ liên tục tìm kiếm, có lẽ bọn thần tộc này đã sắp sửa phát điên đến nơi rồi.
Đến lúc này thì tên thống lĩnh mặc ngân giáp kia đã trở về trước khối huyết thạch, sắc mặt mười phần lo lắng nói khẽ: “Làm sao mấy con chuột nhắt này lại trốn kĩ đến vậy?... Khoan đã!”
“Khí tức này... Là của công chúa!”
Ngay sau khi phát giác ra dị trạng, tên thống lĩnh kia liền vọt ngay đến vị trí mà Lý Thuần Quân cùng Thái Linh công chúa đã ẩn nấp lúc trước. Nhưng cũng may là Lý Thuần Quân đã lanh trí dẫn nàng di chuyển đi nơi khác, đồng thời còn mượn luồng khí tức tàn dư kia đánh lạc hướng tên thống lĩnh.
“Đây là cơ hội tốt, mau rời khỏi đây”
Lý Thuần Quân truyền âm cho Thái Linh công chúa, hi vọng nàng có thể phối hợp với hắn hành động một cách thật thận trọng... Nhưng mà, ngay khi nghe thấy câu nói tiếp theo thốt ra từ miệng tên thống lĩnh, cả hai người liền triệt để vỡ mộng.
“Bằng chứng cho thấy Thái Linh công chúa đã được ai đó cứu ra... Nhưng bọn chúng hẳn là vẫn chưa thoát khỏi mật đạo này”
Vừa nói, tên thống lĩnh kia vừa lấy ra một khối bảo thạch màu xanh được khắc chi chít trận văn rồi kích hoạt. Từ đó, cánh cửa bằng gỗ kia liền bị pháp trận bịt kín, triệt để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Còn chơi được kiểu này!?” Lý Thuần Quân suýt chút nữa đã chửi ầm lên.
Hắn không ngờ tới là mấy tên ất ơ này lại thận trọng đến như vậy... Không chỉ ngụy trang rất hoàn hảo, mà còn âm thầm bố trí pháp trận phong ấn ngay tại lối ra vào... Thật sự quá âm hiểm mà!
Không chừa đường sống!
“Những tên đó mãi không lộ diện, hẳn là thực lực không quá cao, cũng không muốn va chạm trực tiếp” Tên thống lĩnh lại lầm bầm: “Chỉ cần đem chúng nhốt ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta tìm ra chúng”
Lý Thuần Quân trầm mặc.
Đúng như vậy.
Nếu cứ tiếp tục lẩn trốn như thế này, việc hai người bị phát hiện ra chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Nha đầu, ta muốn hỏi ngươi vài câu” Lý Thuần Quân âm thầm truyền âm: “Tên thống lĩnh này có thật sự là kẻ chủ mưu hay không? Hay hắn chẳng qua chỉ là tay sai của kẻ chủ mưu?”
Thái Linh công chúa chớp chớp mắt. Nàng thoáng lộ ra vẻ nghi ngờ lên trên mặt, nhưng sau đó cũng thành thật trả lời bằng cách lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
“Ra vậy... Thực lực của người này thế nào?”
Thái Linh công chúa trầm tư một lúc rồi giơ sáu ngón tay lên. Theo suy đoán của Lý Thuần Quân, thực lực của người này hẳn là đã vượt qua Hoá Thần cảnh của nhân tộc.
“Hừm, nếu chỉ như vậy thì ta có thể đánh tay đôi với hắn... Nhưng cái làm ta lo lắng chính là kẻ đang đứng sau chuyện này” Lý Thuần Quân thở dài: “Nói cho ta, người đó có phải đã vũ hoá phi thăng rồi hay chưa?”
Thái Linh công chúa gật đầu.
“Tiên cảnh...”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ thôi nhưng lại khiến cho Lý Thuần Quân đau đầu vô cùng. Tiên cảnh không phải hạng nhân vật mà hắn có thể đối phó vào thời điểm này... Thậm chí, đối phương còn có thể bóp chết hắn không khác gì con kiến.
“Tin tức công chúa được cứu đi hẳn là sẽ đến tai hắn ta sớm thôi” Lý Thuần Quân thầm nghĩ: “Sau đó, để đề phòng vạn nhất, người kia hẳn là sẽ đích thân đến đây. Điều này đồng nghĩa một kia chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ không còn chút cơ hội nào nữa”
Tuy là Lý Thuần Quân rất tự tin với thuật ngụy trang của mình... Nhưng đối phương là Tiên cảnh đấy, hắn có thể qua mắt được sao?
Không! Không có cửa!
“Hết cách rồi... Nha đầu, đành để ngươi chịu ủy khuất vậy” Lý Thuần Quân lại truyền âm, nhưng lần này sắc mặt của hắn lại có chút phức tạp: “Vào bên trong trữ vật giới chỉ trốn đi... Có thể việc này sẽ làm ngươi khó chịu... Nhưng vì để sống, ta không thể làm khác được”
Nghe đối phương nói vậy, Thái Linh công chúa tức khắc trợn trắng mắt, hung ác trừng Lý Thuần Quân rất lâu mới thôi. Nguyên nhân là vì nhốt người sống vào không gian trữ vật vẫn luôn là một đại kỵ... Mà nàng còn là công chúa nữa...
Việc này truyền ra ngoài sẽ khiến nàng mất hết mặt mũi.
Nhưng mà...
Nàng biết, nam nhân này không nói sai. Hắn làm vậy vì nàng, cũng là vì chính bản thân hắn... Nên nàng không trách hắn.
Xoắn xuýt ít lâu, rốt cục Thái Linh công chúa cũng chịu gật đầu đồng ý.
“Xin lỗi”
Lý Thuần Quân bất đắc dĩ đem Thái Linh công chúa đưa vào bên trong không gian trữ vật. Còn bản thân thì bắt đầu lập ra một kế hoạch mới, tìm cách thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
“Có lẽ chỉ còn một cách duy nhất thôi”
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng đi tìm một tên thần tộc nào đó đang lùng sục khu mật đạo rồi đem đối phương đánh ngất.
Tiếp theo đó, hắn lại đem mọi thứ trên người đối phương lột sạch rồi mặc lên trên người, tiến hành ngụy trang cả khí tức lẫn ngoại hình.
“Còn cần một tấm mặt nạ da người nữa”
Nghĩ đến đây, Lý Thuần Quân liền đưa mắt nhìn về phía tên thần tộc trần trụi đang ngất lịm trên mặt đất, ánh mắt loé lên sát khí: “Ta giết ngươi cũng không phải oan uổng gì, có trách thì chỉ trách ngươi theo sai người”
Tên này vốn không phải người vô tội nên Lý Thuần Quân cũng không gặp bao nhiêu chướng ngại tâm lý khi kết liễu đối phương.
Sau khi rọc xong tấm da mặt, hắn lập tức đốt xác phi tang rồi lại tập trung vào công việc giả mạo tên binh sĩ số nhọ này.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản. Thay vì làm lén lén lút lút, hắn đã chọn cách đường đường chính chính... Nói đúng hơn là hắn đang đặt cược tính mạng vào khả năng ngụy trang của chính mình.
Sau khi ngụy trang xong, Lý Thuần Quân lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Khí tức cùng ngoại hình đã ổn rồi... Nhưng còn huyết mạch thì sao bây giờ?”
“Huyết mạch của ma tộc và thần tộc có tính xung khắc rất mạnh... Nên nếu như ta tiếp xúc nhiều với thần tộc, ta sẽ rất dễ bị phát hiện ra là kẻ giả mạo”
Huyết mạch vốn rất khó giả trang, mà Lý Thuần Quân cũng không nghĩ ra cách nào để giải quyết vấn đề này. Thành ra... Thứ duy nhất hắn có thể làm lúc này là hạn chế tối đa việc tiếp xúc với nhân sĩ thần tộc.
Xách ngọn giáo lên, Lý Thuần Quân nhanh chóng trở về trước huyết thạch, gặp lại gương mặt lãnh khốc mà quen thuộc của tên thống lĩnh kia.
“Hồi bẩm thống lĩnh, chỗ ta không phát hiện ra có gì bất thường”
“Lui đi, tiếp tục tìm kiếm”
Tên thống lĩnh vẫn y hệt trước kia. Trong mắt hắn chỉ có huyết thạch, và ngoài huyết thạch ra thì không còn gì khác nữa. Thế nên, hắn ta hoàn toàn không để ý tới những binh sĩ dưới trướng mình đang có điểm gì dị thường.
Thấy bản thân không bị phát hiện, Lý Thuần Quân liền khấp khởi mừng thầm. Hắn biết rõ bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành thuận lợi rồi... Và kể từ bây giờ, thứ hắn cần làm chỉ đơn giản là tìm cơ hội trốn ra ngoài.
“Trước tiên cứ giả vờ tìm kiếm đi đã”
Để tránh phát sinh nghi ngờ, Lý Thuần Quân đã làm việc tương đối ra sức. Mà trên đoạn đường này, hắn đã gặp phải một vài tên binh sĩ thần tộc khác đang có những hành động khá kì lạ.
Những người này dường như không tập trung tìm kiếm 'chuột nhắt', mà lại đang xúm lại xì xào bàn tán cái gì đó.
“Những kẻ này yếu hơn ta nhiều, hẳn là sẽ không phát hiện ra đâu”
Trong đầu loé lên suy nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền tiến đến bên cạnh nhập bọn với vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ngay sau khi lời nói vừa mới thốt ra, Lý Thuần Quân đã lập tức bị một người trong số đó che miệng lại: “Suỵt! Nói nhỏ thôi!”
Lý Thuần Quân dùng sức gật đầu, nhu thuận đè thấp dây thanh quản của mình lại: “Có chuyện gì đặc biệt sao?”
“Ngươi bị ngu thật hay đang giả vờ không biết đấy? Tất cả mọi người ở đây đều biết một khi ai đó đã tiến vào đây liền không còn cơ hội quay trở ra... Đây là chuyện đã diễn ra rất nhiều lần rồi!” Một người trong số đó nhìn Lý Thuần Quân với vẻ mặt quái dị: “Ngươi hiểu ý ta không?”
“Hiểu, ý ngươi muốn nói là chúng ta sắp sửa bị mang đi huyết tế rồi chứ gì?” Lý Thuần Quân đáp lại ngay.
“Cũng không đến nỗi ngu lắm”
Người kia nhẹ gật đầu, sau đó lại trịnh trọng hỏi toàn bộ những người còn lại: “Ta hỏi các ngươi, các ngươi có cam tâm tình nguyện làm chất dinh dưỡng cho viên đá kia hay không!?”
“Tất nhiên không!”
“Tuyệt nhiên không!”
“Làm sao cam tâm được chứ!?”
“...”
Thấy những người còn lại đáp trả một cách dứt khoát như vậy, người kia nhẹ gật đầu với vẻ mặt hài lòng: “Xem ra bất cứ ai ở đây cũng đều không tình nguyện đi chết... Cho nên, cách duy nhất để thoát chết là gì... Ta tin là các ngươi có thể tự nghiệm ra được”
Đoàn người lâm vào trầm mặc.
Lý Thuần Quân nhướng mày, trong lòng vui vẻ cười thầm: “Thì ra là định mưu phản nha... Trong quân phản loạn có kẻ mưu phản lại quân phản loạn... Thật là mỉa mai”
Nhưng mà...
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn!
Nhờ có bọn ngốc này, Lý Thuần Quân dần cảm thấy rủi ro trong kế hoạch của mình đã bớt đi rất nhiều. Thế là hắn rất vui vẻ làm đầu tàu tiên phong: “Ta tham gia. Ta còn vợ con ở nhà đang chờ, làm sao có thể chấp nhận chết tức tưởi như vậy được?”
“Đã là nam nhi thì phải chết cho oanh oanh liệt liệt, không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được!”
“Hảo hán!” Người kia lập tức cười to vỗ vỗ vai Lý Thuần Quân: “Đúng vậy, ngươi nói không sai! Phải oanh oanh liệt liệt mới được nha!”
“Sụyt~ Đừng có nói to quá!”
Nghe tiếng nhắc nhở xung quanh, người kia lập tức cụt hứng, xìu xuống nói nhỏ: “Xin lỗi, nhưng vị huynh đài này làm ta cao hứng quá... Khụ, nhưng mà, hắn nói đúng phải không mọi người?”
Những người còn lại không hẹn mà đồng loạt gật đầu đồng ý.
Đúng thế, đã sống từng ấy năm trên đời rồi, làm gì có ai lại tình nguyện đi chết vì một khối đá vô tri đâu? Còn lâu mới có chuyện đó!
Hơn nữa, vị 'hảo hán' này nói không hề sai. Đã là nam nhi thì dù có chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt. Không chết trên chiến trường thì ít nhất cũng phải chết vì người nhà!
Vậy nên, tuyệt đối sẽ không có chuyện bọn hắn chấp nhận chết tức tưởi một cách vô nghĩa ở chỗ này!
Và thế là, một kế hoạch mưu phản đã được thành lập ngay tại đại bản doanh của quân phản loạn thần tộc.