Tối hôm nay Chiêu Dương công chúa đã khóc rất nhiều, cũng khóc rất lâu. Nàng khóc đến tận khi ánh rạng đông ló dạng, khi bản thân đã kiệt sức mới chịu thôi.
Ngắm nhìn đôi mắt đang sưng đỏ của nàng, Lý Thuần Quân bắt đầu cảm thấy có chút đau lòng. Rõ ràng là nàng đang rất muốn ngủ, thế nhưng vì cơn sợ hãi vẫn chưa qua hết, nàng vẫn không dám ngủ.
“Ta mơ mình bị người ta cưỡng hiếp”
Câu nói đầu tiên của nàng sau khi nín khóc tuy yếu ớt nhưng lại rõ ràng, rành mạch, để Lý Thuần Quân ngẩn ra, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi thần.
“Ta mơ mình bị nhốt trong một căn ngục tối tăm, toàn thân bị xích sắt trói chặt, thân thể bị treo lơ lửng không chạm đất, y phục bị xé nát, thân thể loã lồ ra cho vô số nam nhân trước mặt lao vào hưởng dụng” Chiêu Dương công chúa lại yếu ớt nói.
“Giữa cảnh tượng vừa tuyệt vọng, vừa bẩn thỉu đó... Ta khóc, ta cố gắng gào khóc, ta cầu xin sự giúp đỡ từ bất kì ai... Nhưng mà, thứ đáp lại ta vẫn chỉ có những ánh mắt thèm khát hệt như những con thú hoang”
“Cứ như thế, toàn bộ sự trong sạch của ta đều không còn nữa... Không chỉ cơ thể, ta cũng cảm nhận được rất rõ ràng tâm trí của mình đang bị phá vỡ. Nó đau lắm, đau hơn bất cứ thứ gì trên đời, để ta suýt chút nữa phát điên lên”
Chiêu Dương công chúa vừa nói, vừa vùi sâu vào lồng ngực Lý Thuần Quân, cơ thể nhỏ bé run lên lẩy bẩy: “Nếu không phải ngươi gọi ta dậy kịp thời, có lẽ ta sẽ không còn là chính mình nữa. Và chính ta... Cũng không biết mình sẽ trở thành cái dạng gì sau khi chuyện đó xảy ra nữa”
Lý Thuần Quân vừa lắng nghe vừa ngẩn ngơ nhìn nàng. Bởi vì cảnh tượng mà nàng đang kể lại kia đối với hắn mà nói là rất quen thuộc.
Đó chẳng phải là phần cố sự đen tối nhất của mối tình đầu của hắn - Thái Linh Nhi hay sao?
“Người trong mộng đó... Thật sự là ngươi sao?” Lý Thuần Quân gặng hỏi, tất nhiên là với chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
“Không phải ta. Ngực, mông, tất cả mọi thứ của nàng ta đều lớn hơn ta rất nhiều. Ngay từ khi lâm vào giấc mộng, ta liền biết đó không phải ta” Chiêu Dương công chúa nức nở: “Nhưng nỗi tuyệt vọng, thống khổ đó... Ta lại cảm nhận được rất rõ ràng, cứ như thể ta mới chính là nàng vậy. Lúc đó thế giới trước mắt ta như sụp đổ, chẳng còn gì khác ngoài bóng tối... Một mảnh hắc ám khiến ta phát điên”
“Ta sợ lắm, Lý Thuần Quân, lẽ nào trong tương lai ta sẽ bị một đám nam nhân lao vào cưỡng hiếp, để rồi bản thân phải trở thành một kỹ nữ vừa dâm đãng vừa điên loạn hay sao?” Chiêu Dương công chúa hỏi với thanh tuyến the thé như muỗi kêu.
Nàng đang rất sợ hãi. Nàng không chỉ sợ những gì mình đã nhìn thấy, mà còn sợ bản thân sẽ trở nên như thế nào sau đó.
Lý Thuần Quân giữ trầm mặc. Đơn giản là vì hắn không tưởng tượng ra được những gì Thái Linh Nhi, cũng như Chiêu Dương công chúa đã phải trải qua.
Trong kí ức thế giới, hắn đã từng nhìn thấy cảnh tượng ấy một lần rồi... Nhưng đó là phiên bản sau khi được Quân Thiên Tứ làm giảm mức độ kinh khủng đi vô số lần. Nhờ đó mà Thái Linh công chúa mới không đánh mất đi chút nhân tính cuối cùng, kiên trì chờ đợi được đến thời khắc mà hắn hoành không xuất hiện.
Vậy thì thử hỏi trong quá khứ, ở thế giới thật này, Thái Linh công chúa đã phải trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào? Điều này thật sự vô cùng khó để có thể tưởng tượng được.
Chỉ biết là nàng sau đó đã phát điên, tuyệt vọng đến mức phải kết liễu chính mình trong tâm ma bí cảnh. Riêng chút nhân tính còn sót lại thì theo chân Quân Thiên Tứ, kiên nhẫn chờ đợi sự cứu rỗi từ ai đó trong kí ức thế giới.
Nhưng mà... Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Thái Linh công chúa đã chết, kết thúc mọi nỗi thống khổ, cũng như tuyệt vọng đã đeo bám nàng suốt cả một đời. Cái chết chính là thứ duy nhất giúp nàng giải thoát. Và sau khi nàng chết đi, phần nhân quả oan trái này liền sẽ bị chôn vùi theo nàng.
“Yên tâm đi, nó sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa”
Vừa an ủi Chiêu Dương công chúa, Lý Thuần Quân vừa thầm than nhẹ một hơi. Hắn rất hi vọng mọi chuyện sẽ không giống như hắn đang nghĩ, bởi vì mối lương duyên giữa hắn và người kia đã sớm kết thúc rồi.
“Ân, ta tin ngươi” Chiêu Dương công chúa yên lặng nói khẽ.
“Trả lại Nữ Thần Chi Lệ cho ta đi, nhiều khả năng nó chính là thủ phạm cho chuyện không may lần này đấy” Lý Thuần Quân nói.
“Lát nữa sẽ trả, nên làm ơn hãy để ta được như thế này thêm một chút nữa. Đừng rời khỏi ta... Cho đến lúc ta cảm thấy tốt hơn”
Lý Thuần Quân thoáng cười khổ, nhưng chung quy hắn vẫn không từ chối nàng.
Với tâm lí yếu ớt của một đứa trẻ mới lớn, chắc chắn nàng sẽ không chịu nổi sau khi tự thân cảm thụ mảnh kí ức không chút tốt đẹp đó.
Mặt khác, đằng sau giấc mơ lần này còn nhiều chuyện hắn phải làm rõ lắm. Hắn không chắc chắn có phải là do Nữ Thần Chi Lệ đang tác quái hay không... Nhưng hắn thật sự hi vọng rằng đó là sự thật.
Chiêu Dương công chúa mềm nhũn tựa đầu vào lồng ngực hắn, yên lặng một lát rồi ngủ mất. Cả đêm mệt mỏi vì mất ngủ, lại thêm thần kinh căng thẳng, rốt cục nàng đã không chịu nổi mà gục ngã.
Từ nhận xét của những nữ nhân mà bản thân từng tiếp xúc, Lý Thuần Quân biết được hơi ấm của mình có thể khiến cho người ta cảm thấy yên tâm... Và có lẽ Chiêu Dương công chúa cũng không nằm ngoại lệ.
Đợi đến khi nàng đã ngủ đủ sâu, Lý Thuần Quân mới nhẹ nhàng đặt đầu nàng xuống gối rồi lẻn ra khỏi giường, ý định bắt đầu công việc của ngày mới.
Bất quá khi nhìn đến đống nước vàng vẫn còn chưa kịp khô trên giường, sắc mặt Lý Thuần Quân lập tức đen lại.
“Thôi được rồi, cứ đem nàng xem như con nít là có thể hiểu thông”
Bị ác mộng doạ cho tè dầm. Đơn giản, dễ hiểu, cũng rất dễ chấp nhận.
Không nghĩ ngợi thêm gì nhiều, Lý Thuần Quân lập tức thay đồ rồi bắt tay vào công việc.
Nhiều canh giờ sau.
Trong cơn kiệt quệ về mặt tinh thần, Chiêu Dương công chúa đã dần dần tỉnh lại. Lẽ ra nàng đã có thể ngủ thêm rất lâu, nhưng vì hơi ấm quen thuộc đã không còn bên cạnh nên nàng đã không tự chủ được mà tỉnh lại.
Mở mắt ra mà không thấy Lý Thuần Quân đâu, nàng bắt đầu lâm vào trạng thái hoảng loạn. Rõ ràng là trước kia nàng sẽ không thấy sợ hãi khi ở trong phòng mình, thế mà bây giờ nàng lại cảm thấy bất an với mọi thứ xung quanh... Đây có lẽ là hậu di chứng sau giấc mộng đáng sợ kia.
“Nói dối”
“Rõ ràng là ngươi đã đồng ý ở bên cạnh ta rồi... Đồ nói dối...”
“Lý Thuần Quân, ngươi là đồ nói dối...”
Ánh mắt dần ảm đạm rồi trở nên trống rỗng, từ sâu trong cõi lòng nàng, một cỗ hận ý không rõ nguồn gốc đang bắt đầu dâng trào...
“Hả? Ta nói dối ngươi lúc nào?”
Đúng lúc này thì thanh âm nhu hoà quen thuộc của một nam tử đột nhiên vang lên bên tai nàng, để nàng không khỏi giật mình. Lý Thuần Quân đã trở về với một mâm thức ăn trong tay, dường như là hắn vừa từ nhà bếp Thần Cung trở về.
Chiêu Dương công chúa ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.
“Nhìn cái gì? Mặt ta có nốt ruồi sao?” Lý Thuần Quân nghi hoặc.
“Không có gì” Chiêu Dương công chúa lộ ra một nụ cười rạng rỡ rồi nhảy xuống giường, hai chân lon ton chạy đến chỗ Lý Thuần Quân.
“Mau đi tắm đi đã” Lý Thuần Quân vội ngăn nàng lại: “Tối hôm qua ngươi vừa tè dầm xong, mùi vẫn còn, thế thì tâm tình đâu mà ăn cho được?”
“Ta? Tè dầm?”
Chiêu Dương công chúa ngẩn ngơ, thử ngửi ngửi đũng quần đang không ngừng bốc mùi của mình rồi bất giác đỏ bừng mặt, vội vàng bắn hết tốc độ chạy thẳng vào phòng tắm một cách chớp nhoáng.
Lý Thuần Quân dở khóc dở cười, yên lặng để mâm thức ăn ra bên ngoài rồi bắt đầu thu dọn chăn gối đem đi giặt.
Cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước rồi thành ra việc dọn dẹp diễn ra rất nhẹ nhàng, không khiến hắn cảm thấy mất hương vị.
Một lát sau, từ trong phòng tắm, Chiêu Dương công chúa chậm rãi bước ra trong trạng thái khoả thân. Chẳng biết có phải do nước nóng hay không nhưng nét mặt của nàng từ đầu tới cuối vẫn đỏ bừng, không cách nào làm dịu đi được.
“Này, tự trọng một chút, đừng để lộ cơ thể ra trước mặt nam nhân” Lý Thuần Quân vừa ngậm chiếc đùi gà vừa nhắc nhở.
“Thấy cũng đã thấy hết rồi, có thấy thêm vài lần cũng chẳng có vấn đề gì đâu” Chiêu Dương công chúa ra vẻ qua loa nói: “Vả lại mai này ta liền là nữ nhân của ngươi rồi, thế nên việc ngươi thấy của ta hoàn toàn là thiên kinh địa nghĩa”
Lý Thuần Quân: “...”
Chiêu Dương công chúa cười hì hì nhảy lên bàn ăn, bắt đầu gặm lấy gặm để mấy chiếc đùi gà.
Nàng giống như thật sự không quan tâm đến việc mình đang loã thể, ngược lại còn cố ý muốn để cho hắn nhìn thì phải?
Chỉ tiếc là... Nàng không có cái gì cho hắn nhìn cả.
Kể ra thì lúc ở nhà Mộ Khuynh Tiên cũng thường khiêu khích hắn bằng cách này. Hôm nào nổi hứng thì nàng sẽ mặc mấy bộ đồ khiêu gợi đầy kì quái để cám dỗ hắn, còn hôm nào sôi máu thì nàng triệt để khoả thân lao vào đánh chén hắn luôn.
Lâu ngày thành quen, mãi rồi Lý Thuần Quân cũng chẳng còn bao nhiêu hứng thú với cơ thể của nữ nhân nữa.
Cứ việc gọi hắn là Lý cao tăng.
Thấy Lý Thuần Quân chẳng màng đến mình, Chiêu Dương công chúa lại không nhịn được phải tự đánh giá bản thân mình một chút. Nàng cảm thấy mình đã cao lên không ít, mà ngực cũng lớn hơn một chút rồi nha... Thế thì tại sao hắn vẫn không thèm nhìn?
Chẳng lẽ nàng vẫn chưa đủ lớn sao?
Nghĩ như vậy, Chiêu Dương công chúa liền quyết định sau này phải ăn nhiều thêm mới được. Ăn nhiều chóng lớn mà!
“Lý Thuần Quân này, có phải đến khi chỗ này mọc lông là ta sẽ sinh con được cho ngươi đúng không?” Chiêu Dương công chúa vừa hỏi vừa vỗ vỗ bụng dưới với bộ mặt tỉnh bơ, khiến Lý Thuần Quân suýt chút nữa sặc chết.
“Chết thật, hai sợi mỳ cay đều bắn ra khỏi lỗ mũi rồi, ta chết mất” Lý Thuần Quân bị cay đến chảy nước mắt, trông khổ sở không sao nói hết.
Ôi khổ cái thân già...
Thấy Lý Thuần Quân rút hai sợi mỳ ra khỏi lỗ mũi, Chiêu Dương công chúa liền không nhịn được cười đến gập cả bụng. Đơn giản là vì Lý Thuần Quân lúc này trông quá buồn cười, nàng thật sự không nhịn được.
Rút sợi mì ra xong, lỗ mũi Lý Thuần Quân bắt đầu có dấu hiệu sưng đỏ. Nó cay nóng đến mức mà hắn không thể không chảy nước mắt được... Đúng vậy, đây là bản năng, không phải do hắn muốn khóc đâu.
Lựa đúng lúc này thì quý phi liền từ bên ngoài bước vào, căng con mắt ra mà nhìn con gái mình đang ăn uống trong trạng thái loã thể. Hơn thế nữa, khi nàng nhìn thấy khoé mắt con gái đang vương lệ, tức thời liền không nhịn được sôi máu lên.
Lý Thuần Quân còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị đối phương tóm cổ với ánh mắt đằng đằng sát khí: “Thì ra là ta nhìn lầm ngươi rồi, nàng còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng xuống tay được sao?”
“Không hề, ngươi có thể hỏi nàng mọi chuyện” Lý Thuần Quân bình tĩnh đáp lại.
Thái độ bình tĩnh của Lý Thuần Quân để quý phi cảm thấy có chút không đúng. Nàng sử dụng pháp thuật định thân Lý Thuần Quân lại, sau đó mới quay qua hỏi chuyện trong khi Chiêu Dương công chúa còn đang rất hoảng hốt.
“Mẹ, không phải vậy đâu, là ta cố ý muốn cho hắn xem” Chiêu Dương công chúa vội vàng giải thích.
“Ngươi là công chúa đấy, tác phong phải đứng đắn một chút, đừng quên cả hai người các ngươi vẫn chưa đính hôn đâu” Quý phi có chút tức giận: “Còn ngươi nữa, sao không mặc y phục lên cho nàng?”
“Ta cũng định làm, nhưng nàng đã quyết định ăn trước” Lý Thuần Quân mặt không biểu tình nói: “Tóm lại là ta không có giở trò đồi bại, là bản thân nàng cố ý khoe thân cho ta xem. Chỉ như vậy thôi”
Không hề, không chỉ như vậy. Vì còn cả chuyện tối hôm qua nữa.
Bất quá, khi chưa làm rõ được nguyên nhân thì hắn sẽ không tiết lộ. Hắn không biết đó có thật sự là giấc mơ tiên tri hay không... Nhưng trong trường hợp giấc mơ đó thật sự là tương lai, vậy thì hắn sẽ không ngần ngại mà báo cáo lại.
Bất quá, thú thật là hắn đang nghi ngờ nguyên nhân đằng sau đều đến từ Nữ Thần Chi Lệ.
“Tối hôm qua ta mơ thấy ác mộng... Ân, thành ra sáng nay hắn đã giặt lại mọi thứ giúp ta, đồng thời còn chuẩn bị nước tắm sẵn cho ta nữa...” Chiêu Dương công chúa đỏ mặt, ấp úng nói: “Hắn không nói dối đâu, mẹ, đừng trách hắn”
“Ngươi...” Quý phi nhất thời không biết phải nói gì với con gái mình nữa.
Quá mất mặt.
“Tóm lại là mau che thân lại đi, ngươi là con gái đấy, phải biết giữ mình một chút đi chứ? Lỡ lang quân tương lai của ngươi nghĩ rằng ngươi lẳng lơ thì sao?”
“Cũng đúng...”
“Ăn cho xong đi rồi mau kể lại cho ta về giấc mơ kia. Với người khác thì không có vấn đề, nhưng với ngươi thì lại hoàn toàn trái ngược. Giấc mơ của ngươi căn bản không phải thứ có thể tùy tiện bỏ qua hay xem thường”
Chiêu Dương công chúa gật đầu, lén lút lau đi nước mắt của mình.
Lý Thuần Quân: “...”
Được rồi, thôi kệ đi.
Các nàng thề, nếu như nhìn thấy Diệp Vân Thành, chắc chắn đem hắn đưa vào ngục giam!.
Diệp Vân Thành cười khổ đem tất cả thống khổ cùng nói xấu nuốt vào.
Thế nhưng là khán giả lại gầm thét thay hắn không đáng!