Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 88: Chương 88: Ếch ngồi đáy giếng




Từ rạng sáng đến gần tối chính là khoảng thời gian địa ngục của các tân binh. Không chỉ phải lao vào choảng nhau, họ còn phải tập luyện đủ loại bài tập khắc nghiệt mà Đại Ngưu đưa ra, thậm chí có thể dùng đến 'vượt quá giới hạn' để hình dung.

Thậm chí... Đúng như Đại Ngưu đã nói, không ít người ở đây đã bắt đầu tưởng tượng ra được cái gì gọi là 'hương vị của cái chết'.

“Buổi huấn luyện hôm nay đến đây là kết thúc, các ngươi có thể giải tán trở về rồi”

Ngay sau khi Đại Ngưu vừa dứt lời, thao trường bỗng chốc trở nên hiu quạnh đến lạ thường. Những tân binh kia được lệnh giải tán liền không chút do dự chạy mất dép, tuyệt đối không muốn nán lại dù chỉ một giây.

Đại Ngưu: “...”

Hắn biết mình có hơi quá tay, nhưng hắn không nghĩ tới đám tân binh kia lại bị hù thành cái dạng này.

Hiệu quả thật tốt nha?

Đại Ngưu cười tủm tỉm nhìn về phía quán ăn đằng xa, thấp giọng nói khẽ: “Lão đầu, hôm nay ngươi đắt khách như vậy đều là nhờ ta đấy, còn không mau khuyến mãi cho ta một chầu miễn phí đi?”

Thông thường, hầu hết thức ăn mà binh lính nhận được đều là miễn phí. Tuy nhiên, thứ Ngưu Đại đang muốn lại không phải những thứ thức ăn hạng xoàng kia, mà chính là mỹ thực thật sự.

Tự cười một mình, Đại Ngưu lặng lẽ rời khỏi thao trường.

Trong quán ăn.

“Tiểu huynh đệ, xem ra ngươi cũng không khác bọn kia là mấy nhỉ? Trông te tua thế này cơ mà...” Lão đầu bếp cười ha hả nhìn bản mặt bơ phờ của Lý Thuần Quân.

“Hôm nay ta ăn nhiều” Lý Thuần Quân có hơi đuối sức đưa ra một yêu cầu thật ngắn gọn như vậy.

“Được rồi, gấp ba bữa sáng nhé” Lão đầu bếp nói. Ngôn Tình Hài

Sự hào phóng này của lão đầu không khỏi để Lý Thuần Quân cảm thấy kinh ngạc. Hắn vô thức nhìn qua mâm thức ăn của những người khác, tuy đúng là có nhiều hơn một chút... Nhưng suy cho cùng còn không được gấp đôi bữa sáng đâu.

Thế mà... Hắn lại gấp ba.

Loại đãi ngộ đặc biệt này để Lý Thuần Quân thật sự bối rối.

“Lão tiền bối, ta có thể hỏi vì sao không?” Lý Thuần Quân tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.

“Sao trăng cái gì?” Lão đầu bếp vờ như không biết mà hỏi lại.

Lý Thuần Quân: “...”

Gặp đối phương cố ý tránh né, Lý Thuần Quân cũng không tiện hỏi thẳng. Hắn biết rõ lão đầu này đang sợ hắn bị người khác phân bì nên mới không trực tiếp trả lời.

Thật chu đáo.

Không lâu sau, lão đầu bếp ì ạch bưng ra cho Lý Thuần Quân một mâm thức ăn lớn, thể tích đủ để hắn giật nảy cả mình, không nhịn được hỏi: “Tiền bối, thứ này... Thật sự miễn phí ư?”

“Miễn phí” Lão đầu rất sảng khoái đáp trả.

“...”

Mặc dù Lý Thuần Quân vẫn luôn rất tự tin vào sức ăn của mình, nhưng cái này... Hình như có hơi quá nhiều rồi... Thậm chí có khi hắn còn bưng đi không nổi ấy chứ.

“Ngươi có thể chia sẻ với những người khác nếu muốn, ta không ép ngươi nhất định phải ăn hết đống này” Lão đầu bếp một bộ hiền hoà cười nói.

Tuy vậy, Lý Thuần Quân vẫn rất bối rối, nhưng mà cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu chấp nhận: “Vậy... Vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh”

Nhìn Lý Thuần Quân chật vật bưng đống đồ ăn kia đi, lão đầu bếp nhoẻn miệng cười toe toét, trông rất vui vẻ.

Thấy vậy, một người đầu bếp trẻ tuổi bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sư phụ, người coi trọng hắn ta sao?”

“Có lẽ đi, dù là người lạ nhưng cái cách hắn ta tôn trọng ta còn tốt hơn cả ngươi đấy, đồ đệ” Lão đầu bếp nói: “Ta sinh thời thích kẻ biết lễ nghĩa. Bất quá, mặc dù ta cũng muốn chiếu cố hắn nhiều hơn thế nữa... Nhưng hoàn cảnh không cho phép mà...”

“Trời đất... Sư phụ, ngươi lại tùy hứng”

“Im miệng!”

“Đồ nhi xin im”

“...”

Ngồi một mình một góc mà ngấu nghiến, nhưng có ăn kiểu gì Lý Thuần Quân cũng không thấy thoải mái nổi. Không phải là do thức ăn không ngon, mà là do đang có không ít người ở đây ghé mắt tới chỗ hắn.

Nói đúng hơn là mâm thức ăn của hắn.

“Không hổ là quý tộc, đãi ngộ thật tốt” Có người không nhịn được than khẽ.

“Đừng nhìn nữa, các ngươi không có cái phúc phận ấy đâu, mau giải tán đi” Một người khác lên tiếng nhắc nhở.

Lý Thuần Quân: “...”

Quý tộc cái gì? Ta là thiếu niên nghèo từ ngoài vào trong, rốt cục là cao quý chỗ nào nha?

Thôi được rồi...

Để tránh cho việc bản thân bị người khác sinh lòng ghen ghét đố kỵ, hắn vẫn không nên ngó lơ chuyện này.

“Khục...” Lý Thuần Quân ho nhẹ một tiếng, nâng cao thanh sắc, ra vẻ thân thiện cười nói một cách vô cùng dễ gần: “Nếu không chê thì mọi người có thể vào ăn cùng ta... Nhiều thế này, ta ăn không hết được, mà bỏ đi thì lại quá lãng phí...”

“Hả? Thật sao? Công tử đừng trêu chọc chúng ta nha?” Mọi người có chút trợn mắt ngạc nhiên nhìn Lý Thuần Quân.

“Không chọc, ta đang nói thật... Vả lại, ta cũng không phải công tử gì...”

Thấy thái độ rất đỗi chân thành của Lý Thuần Quân, mọi người ở đây không khỏi bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt vừa tỏ vẻ thèm khát vừa lộ vẻ do dự.

Ăn chùa thì mất mặt quá... Nhưng vị công tử này nói cũng không sai.

Ực~

“Vậy... Mong được công tử bỏ qua cho sự thất lễ này”

Lý Thuần Quân mỉm cười, chủ động kéo ghế ra mời ngồi: “Cái gì mà thất lễ chứ, là ta mời mọi người mà”

Tính cách ôn nhu nho nhã này đã sớm ăn sâu vào máu của Lý Thuần Quân. Thế nên, cho dù là trong bất kì hoàn cảnh nào, mọi cử chỉ của hắn vẫn đều cứ nho nhã khiêm tốn như vậy, để người xung quanh rất dễ sinh ra thiện cảm với hắn.

Người này nối tiếp người kia, không lâu sau đó, cả chiếc bàn này đã tụ hội đầy đủ tám kẻ có tấm da mặt dày nhất ngồi vào.

Tuy khẩu phần ăn của Lý Thuần Quân nhiều nhất chỉ tính là ba người, nhưng do họ đã có lót dạ từ trước rồi nên cũng không ăn nhiều như lúc bình thường nữa.

“Ý? Công tử, dường như khẩu phần ăn của ngươi có khả năng bổ sung thể lực rất tốt đó! Ít ra thì tốt hơn của ta nhiều!” Một nữ ma tộc nhạy cảm phát giác ra điểm này, không nhịn được kinh ngạc ra mặt.

“Thế sao? Ta không để ý cho lắm” Lý Thuần Quân vẫn ăn như thường, không để ý trong này đang có gì đặc biệt.

Ăn uống no nê, Lý Thuần Quân liền thong thả đứng dậy ra về. Mặc dù mâm cơm kia vẫn còn hơn một nửa, nhưng hắn cũng không có ý định ăn tiếp.

No căng.

Chắc là lão tiền bối kia đã thật sự cho cái gì vào trong đống thức ăn này rồi...

“Mọi người có thể ăn thoải mái, chia đều và không được tranh giành... Còn ta thì no rồi, xin phép về trước đây” Lý Thuần Quân tiêu sái phất phất tay, một mình quay trở về căn lều vắng vẻ ngồi xuống tu luyện.

Không ít người ở đây đã có ý định hỏi tên của hắn... Nhưng khi thấy Lý Thuần Quân sảng khoái như vậy, họ đột nhiên lại phát ngại, không dám mở lời.

“Khí chất của vị công tử kia thật tốt nha...” Một nữ ma tộc mỉm cười, biểu lộ lộ vẻ rất có hứng thú.

“Về soi gương lại đi, người ta tuyệt vời như vậy, làm gì có chỗ cho ngươi thương nhớ” Lập tức có thanh âm nam nhân đáp trả lại... Một cách vô cùng có ác ý.

“Phi!” Nữ tử thô lỗ 'phi' một tiếng: “Ngươi có biết nói chuyện không đấy? Ta chỉ ao ước một chút cũng không được hay sao?”

“Ngươi mà thùy mị nết na một chút thì có khi còn có một phần trăm cơ hội” Nam nhân kia vẫn rất không khách khí tiếp tục xát muối.

“@&#!”

Thấy bộ dáng giận đến đỏ mặt của nữ tử kia, mọi người không nhịn được ôm bụng cười ha ha.

Mặc dù ai ở đây cũng đều đang rất mệt mỏi sau buổi huấn luyện địa ngục... Bất quá, sau khi đã cười một trận thật sảng khoái, cảm giác mệt mỏi kia đã vơi đi ít nhiều rồi.

Thấy đám trẻ nói chuyện hoà hoà thuận thuận với nhau như vậy, lão đầu bếp khẽ gật đầu hài lòng: “Tiểu tử đó tốt tính như ta đã tưởng tượng... Hắn đúng là phúc tinh của cái doanh trại này”

“Xem ra... Đợt huấn luyện lần này sẽ có chất lượng rất tốt đây”

...

...

Thời gian thấm thoát trôi đi, thoắt cái đã hơn một tháng kể từ ngày Lý Thuần Quân bắt đầu đợt huấn luyện tại doanh trại này.

Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ việc phải tập luyện một cách cực kì khắc nghiệt ra, các tân binh còn có cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ chính những người lính từ chiến trường trở về. Cũng nhờ đó mà Lý Thuần Quân mới biết được kẻ địch của ma tộc ở thời điểm hiện tại chính là thần tộc.

Thần tộc là một chủng tộc vô cùng thần bí, có nguồn gốc từ những vị Thần thượng cổ sống tại thời điểm ban sơ của thế giới. Tuy người ta không biết các vị Thần kia đã đi về đâu, nhưng sự có mặt và thống trị của thần tộc chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tồn tại của các vị Cổ Thần.

Chính vì vậy, muốn chiến thắng thần tộc trong cuộc chiến lần này, ma tộc phải bỏ ra một cái giá cực lớn. Cụ thể là vô số con dân ma tộc đã bỏ mạng trên chiến trường, trong đó có không ít tướng lĩnh uy danh lừng lẫy, từng là trụ cột của ma tộc.

Cũng may là lần này không có sự tham gia của nhân tộc. Bằng không, có lẽ tình cảnh của ma tộc hiện tại còn khó khăn hơn thế này nhiều.

Lý Thuần Quân vốn không ủng hộ bất kì phe nào trong cuộc chiến này, kể cả chính nhân tộc. Hắn biết rõ tộc nào trong tam tộc Thần - Nhân - Ma cũng đều nung nấu dã tâm nhất thống tam giới. Vậy nên, đây vốn dĩ là một cuộc tranh giành quyền thống trị khó có thể tránh khỏi rồi.

Một núi không thể có ba hổ, bằng không thì ai mới là chúa sơn lâm chân chính đây?

Thân là người gánh vác trọng trách cứu thế, Lý Thuần Quân bắt buộc phải đủ lớn mạnh để ép tam tộc phải ngồi vào bàn đàm phán hoà bình. Lại hoặc là dùng phương thức trực tiếp nhất để nghiền ép dã tâm của họ...

Đó chính là tất cả giải pháp mà hắn có thể nghĩ ra lúc này.

Bất quá, dù có nghĩ theo phương thức nào đi chăng nữa thì hắn vẫn không thấy chuyện đó là khả thi.

Thần Hoàng của thần tộc thì hắn không biết như thế nào. Nhân Hoàng thì trông rất ôn hoà nhưng lại thâm trầm khó đoán. Còn về Ma Hoàng thì... Là một kẻ máu lạnh từ trong xương tủy.

Tâm tư thâm hiểm, toàn thân thần bí, xuất thủ tàn ác, nhìn tổng thể dường như hoàn toàn không có bất kì nhược điểm nào... Lại thêm cái thứ thực lực khủng bố đến không thể ước lượng kia... Đủ để Lý Thuần Quân cảm thấy tuyệt vọng trong chuyện cứu lấy thế giới này.

Coi như là ở thời kì đỉnh phong, hắn còn không dám chắc mình sẽ đánh ngang tay với Ma Hoàng chứ đừng nói gì tới đánh bại.

Hắn đã từng ảo tưởng mình là vô địch... Nhưng sau khi chứng kiến xong một màn chém giết kinh thiên động địa, hắn mới nhận ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Aizz...

Đả kích, quá đả kích.

Giờ nghĩ lại, Lý Thuần Quân ngậm ngùi nhận ra là mình đã từng ngu muội như thế nào. Và khi đứng trước áp lực mà Ma Hoàng tạo ra, hắn đã thật sự tuyệt vọng, không muốn làm nữa.

Ma Hoàng chắc chắn không phải hạng người có thể ngồi vào bàn nói chuyện hoà bình được đâu. Ngược lại, nếu không cẩn thận mà nói... Hậu quả sẽ khó mà lường được... Thận chí là vạn kiếp bất phục.

“Cũng may là Thiên Đạo không có ở đây, nếu không, ta kiểu gì cũng sẽ bị nàng dạy đời cho một trận” Lý Thuần Quân thở dài, đứng dậy vận động gân cốt một chút rồi ra ngoài tập luyện.

Tu vi của hắn đã ở mức ổn định, không cần phải tu luyện chăm chỉ như trước nữa. Trái lại, thể chất của hắn đang tỏ vẻ thua kém so với tu vi, khiến hắn có chút hụt hơi trong những buổi huấn luyện gần đây.

“Công tử muốn luyện tập sao?”

Thấy Lý Thuần Quân đang phân vân lựa chọn vũ khí, một nữ ma tộc đột nhiên tiến lại gần, tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.

“Ừm...”

Lý Thuần Quân nhận biết cô nàng này. Tuy là giới tính nữ, thế nhưng nàng lại mười phần cường thế, không hề nũng nịu như một nữ nhân bình thường... Thậm chí, nếu nói thẳng ra thì nàng thật sự có hơi 'lực điền'.

“Cần tiểu nữ giúp không?” Nữ ma tộc kia lại hỏi.

“Không cần, ta có phương thức luyện tập của riêng ta, không phiền đến cô nương đâu”

Nói xong, Lý Thuần Quân liền vác trường đao đi vào thao trường luyện tập một mình. Còn nữ tử kia gặp mình bị đối phương từ chối thẳng thừng như vậy, không kìm được có chút thất lạc trong lòng.

Thấy nàng ngẩn người ra đó, một nam nhân khác tiếng lại gần, thanh âm mang theo nồng đậm giễu cợt: “Ta nói rồi, người ta ưu tú thế nào, làm sao có thể nhìn trúng ngươi được chứ?”

Nữ tử: “...”

“Ngươi chán sống rồi đúng không?”

“Này, mau nhìn lại mình đi, nữ nhân mà lại bạo lực như vậy... Ách~”

“Cút cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.