Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 81: Chương 81: Giải cục




Nắm chắc Hắc Tâm trong tay, giờ đây Lý Thuần Quân đã trở nên không sợ trời không sợ đất. Hắn không những không sợ bị quái vật tập kích, mà thể chất cũng mỗi lúc một nâng cao, không giây phút nào là không trong quá trình tôi luyện cả.

Hiệu quả này có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu.

Mặt khác, những ngày này, Lý Thuần Quân cùng Hằng tỷ tỷ đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Cơ bản là việc đi bộ trong này khá nhàm chán, vậy nên việc trò chuyện có thể nói là thú vui duy nhất của họ.

Thông qua những cuộc trò chuyện, Hằng tỷ tỷ đã biết thêm không ít về con người của Lý Thuần Quân. Nhưng ngược lại, Lý Thuần Quân thì lại không đạt được bất kì thông tin gì từ miệng đối phương cả.

Có thể nói, nàng là người cực kì kín tiếng cùng cẩn thận.

Trong thời gian trò chuyện, Lý Thuần Quân cũng có hỏi qua suy đoán của nàng về cuộc khảo nghiệm này. Và Hằng tỷ tỷ đã nói nơi hắn đang ở không đơn thuần chỉ là một kiến trúc, mà là một huyễn cảnh được chế tác rất tinh vi.

Thậm chí, trong đây còn có liên quan rất lớn đến pháp tắc không gian cùng khả năng bẻ cong thực tại.

Nghe nàng nhận định như vậy, Lý Thuần Quân cũng không khỏi giật mình.

Mặc dù có một số thứ hắn đã đoán ra từ trước, nhưng khi lắng nghe toàn bộ những phân tích của Hằng tỷ tỷ, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi lẫn kính phục vị điện chủ thần bí kia.

Những quyền năng này đều không phải hạng tầm thường đâu. Ngay cả khi hắn trong trạng thái cường thịnh nhất cũng không phải muốn làm là làm.

“Muốn thoát khỏi đây, đầu tiên ngươi phải đạt đủ điều kiện gì đó để thoả mãn ý muốn của điện chủ” Hằng tỷ tỷ bình tĩnh nói: “Về chuyện này, ngươi phải tự mình tìm hiểu đi thôi. Thân là đao linh, ta không thể nhìn nhận mọi thứ một cách tổng quát được. Nhiều nhất thì ta chỉ có thể cho ngươi một chút suy đoán”

“Như vậy đủ rồi, đa tạ tỷ” Lý Thuần Quân mỉm cười nói lời tạ ơn, sau đó lại lâm vào trầm tư.

Hắn cảm thấy Hằng tỷ tỷ không nói sai. Muốn ra khỏi đây, hắn nhất định phải làm gì đó có ý nghĩa đặc biệt, chứ không đơn thuần chỉ là đi khám phá...

Nhưng là làm gì mới được?

Đấy mới chính là vấn đề mà Lý Thuần Quân đang băn khoăn.

Ban đầu, hắn không có đầu mối gì nên sẽ rất khó để liên hệ đến chuyện này. Nhưng từ khi sở hữu Hắc Tâm đến nay, hắn vẫn luôn nghi ngờ công dụng thật sự của Hắc Tâm... Liệu nó có thật sự đơn giản chỉ là một công cụ xua đuổi quái vậy hay không?

Chắc chắn không!

Thân là Tiên Hoàng, việc điện chủ để lại Ác Chi Tâm ở nơi này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên... Mà là cố ý!

Nhưng suy nghĩ mãi, Lý Thuần Quân vẫn không hiểu rõ ẩn ý lẫn mục đích thật sự của điện chủ là gì. Bất quá, khi dựa vào một chút manh mối này, hắn đã dần thấy được một chút ánh sáng của cái ngày mà hắn thoát ra khỏi đây.

“Thanh dao thái... Kỉ vật của điện chủ phu nhân... Hắc Tâm... Ác niệm...”

“Hai thứ này có liên hệ gì với nhau?”

Giả sử mọi vật phẩm nguyền rủa ở đây đều ẩn chứa một mối liên hệ đặc thù với điện chủ, vậy thì Hắc Tâm cùng thanh dao thái kia có liên quan gì đến nhau? Tiếc nuối, sợ hãi, lại hoặc là... Phẫn nộ?

“Không hợp lí...”

Lý Thuần Quân lắc lắc đầu, vừa cảm thấy đúng lại vừa cảm thấy không đúng.

Hắn nghĩ giữa hai thứ này đang tồn tại một mối liên hệ nào đó. Nhưng những thông tin mà hệ thống cung cấp vẫn còn tương đối hạn chế nên hắn vẫn chưa thể đưa ra kết luận.

Cơ mà...

“Thử chút rồi biết ngay”

Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền lấy thanh dao thái rỉ sét ra chĩa thẳng về phía Hắc Tâm, ánh mắt chăm chú quan sát cả hai món đồ, dường như hắn đang chờ đợi phản ứng gì đó giữa chúng.

Đột nhiên bị chĩa dao vào mặt, Hằng tỷ tỷ không khỏi sửng sốt mất mấy giây. Nhưng không lâu sau, nàng đã nhận ra ngọn dao kia không chĩa vào nàng, mà là chĩa vào trái tim đen đang nằm trên tay nàng.

“Có vấn đề gì sao?” Nàng hỏi.

Lý Thuần Quân không trả lời, chỉ từ từ áp sát lại gần nàng, mà mũi dao nhọn cũng từ đó càng lúc càng chạm gần đến trái tim. Mãi đến tận khi hai vật sắp sửa chạm vào nhau thì Lý Thuần Quân mới chịu dừng lại.

“Ta đoán sai rồi sao?”

Ngay khi câu nói của Lý Thuần Quân vừa dứt, Hắc Tâm nguyên bản luôn đập một cách chậm chạp bỗng dưng trở nên loạn nhịp. Rồi từ trên trái tim, một đôi tay nhỏ nhắn xoè ra cố bắt lấy mũi dao nhọn, trông cứ như đang muốn giữa nó lại, lại muốn đẩy nó ra xa.

Lý Thuần Quân dõi mắt nhìn theo, trong lòng có chút không hiểu nổi phản ứng này của Hắc Tâm mang ý nghĩa gì.

Muốn giữ lại, xong lại muốn xua đuổi?

Ý gì?

“Điều này nói lên điều gì? Hắc Tâm ẩn chứa toàn bộ những ý niệm cực đoan của điện chủ... Thế mà khi đứng trước con dao này, nó lại trở nên yếu đuối, vô lực như thế... Điều này mang ý nghĩa gì?” Lý Thuần Quân hơi nhíu mày lại, suy nghĩ tập trung đến mức quên cả việc bước đi.

“Chẳng lẽ...”

Như đã nhận ra một chuyện kinh khủng nào đó, Lý Thuần Quân có chút trừng to mắt nhìn lại căn phòng này, một mặt e dè nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Chẳng lẽ... Chỗ này là nơi khắc hoạ nội tâm của điện chủ?”

Nghĩ lại thì... Hợp lí!

Cung điện này liên tục biến ảo, hoàn toàn không giống kiến trúc thông thường một chút nào. Nó phảng phất như có linh hồn của riêng mình, và cách đối đãi của nó cũng tùy theo cách hành xử của Lý Thuần Quân.

Bức hoạ mà hắn nhìn thấy trước kia... Có lẽ là thật. Hắn nghĩ vậy.

Thanh dao thái kia chính là kỉ vật mà vợ của điện chủ đã để lại. Tuy đó không phải là một tình yêu đầy lí trí, nhưng đó vẫn là một tình yêu dạt dào đến vô biên vô bờ.

Và Lý Thuần Quân có thể chắc chắn rằng bản thân điện chủ cũng yêu vợ. Bằng không thì tại sao hắn ta lại trân quý con dao này đến như vậy cơ chứ?

Bằng chứng của sự trân quý đó đều đến từ cách phản ứng của Hắc Tâm.

Thân là thứ ẩn chứa toàn bộ những cảm xúc tiêu cực của thân chủ, thế mà Hắc Tâm lại không hề phản ứng một cách cực đoan với dao thái... Ngược lại nó còn tỏ vẻ lưu luyến, lại muốn xua đuổi... Một hành động rất chi khó hiểu.

Và những con quái vật ngoài kia cũng không đơn thuần chỉ là những người đã chết. Cách chúng tồn tại, cách chúng di chuyển, cách chúng săn mồi... Tất cả đều có ý nghĩa riêng, cũng có phần tương tự với thân chủ đã từng.

Chúng đi lang thang vô định, giống như thân chủ đã từng lạc lối. Chúng điên cuồng khát máu, cũng giống như thân chủ đã từng chìm đắm trong cơn cuồng loạn... Nói cách khác, tất cả mọi thứ ở đây đều có một ý nghĩa để tồn tại, và cũng tượng trưng cho một điều gì đó.

“Dao thái tượng trưng cho tiếc nuối cùng tưởng niệm. Hắc Tâm tượng trưng cho tà ác cùng điên cuồng... Hai thứ này đều liên quan đến nội tâm của điện chủ, đây chính là mối liên kết hình thành giữa chúng” Lý Thuần Quân thầm nghĩ.

“Từ đó, ta đại khái đoán được mình phải làm gì tiếp theo”

Thay vì phải lang thang vô định như mấy con quái vật kia, giờ đây Lý Thuần Quân đã có được một vài mục tiêu.

Nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Quan trọng nhất chính là thứ gì đó có thể chứng thực, xác minh xem suy đoán của hắn có đúng hay không.

“Nếu giữa chúng đã có mối liên kết... Vậy thì ta liền cứ dựa theo chúng mà tìm” Lý Thuần Quân nói khẽ.

Nghĩ liền làm, Lý Thuần Quân không cất dao đi nữa mà để nó tô hô theo bên mình, đôi khi lại ngắm nghía quan sát phản ứng của cả nó lẫn Hắc Tâm rồi mới tiếp tục hành trình.

Hằng tỷ tỷ chỉ quan sát hắn mà không nói gì. Nàng có thể cho hắn biết tất cả, nhưng tất nhiên nàng sẽ không làm thế.

Đây là sự kiện có thể giúp hắn trở nên trưởng thành, nên tất nhiên nàng sẽ không tùy ý xen vào.

Tuy nàng không rõ đằng sau sự bố trí này đang ẩn chứa câu chuyện gì, nhưng nàng nghĩ là mình không cần thiết phải trải nghiệm. Đơn giản là vì nàng không thèm.

Chỉ cần nhìn thấy Lý Thuần Quân có thể tự giải quyết những khó khăn của riêng mình là nàng vui rồi.

Theo quan sát của nàng, Lý Thuần Quân là người rất thông minh. Và tiền đề của sự thông minh đó chính là trí tưởng tượng phong phú cùng khả năng lập giả thuyết cực mạnh.

Trí tưởng tượng phong phú sẽ cho người ta biết mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Và khả năng lập giả thuyết sẽ giúp cho người ta tiên đoán trước nước đi của đối phương, đồng thời lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

Đó đều chính là nền tảng của một nhà thao lược kiệt xuất, cả một yếu tố cũng không được phép thiếu!

Ở đây, Lý Thuần Quân may mắn có cả hai.

Nàng chắc chắn Lý Thuần Quân không phải kẻ thông minh nhất, nhưng hắn làm được như vậy đã là rất tốt rồi.

Phải biết trước đó hắn vẫn luôn rất ngây thơ, cả lòng tốt lẫn sự lương thiện đều có thừa. Và hắn đã phải ăn mấy vố thua thiệt trong tay ai đó mới có thể rèn luyện thành cái dạng này.

“Tuy vẫn còn non, nhưng trẻ con dễ dạy” Hằng tỷ tỷ cười híp mắt.

Nàng rất vui vẻ lựa chọn đứng một bên nhìn xem. Kể cả có làm một pho tượng cũng không sao, chỉ cần được xem tên này từng bước lớn lên là đủ.

Phía trước, Lý Thuần Quân vẫn còn đang trong trạng thái trầm mặc. Hắn đã đi cả một đoạn đường mà vẫn không nói một lời, chỉ liên tục lẩm bẩm cái gì đó với ánh mắt đăm chiêu, không rõ là hắn lại nghĩ đến viễn cảnh gì.

“Trong này nhất định còn vật khác... Và muốn thoát ra, ta phải thu thập tất cả chúng. Đó là điều kiện tiên quyết” Lý Thuần Quân nói thầm: “Nhưng thoát ra thì sao? Nhỡ đâu đây chỉ là một cái bẫy thì sao? Cứ nghĩ tới đây, ta kiểu gì cũng không thư giãn nổi”

Hắn chưa bao giờ từ bỏ cảnh giác với viễn cảnh đối phương sẽ thừa cơ mượn xác hắn trùng sinh. Đây là chuyện đã diễn ra rất nhiều lần trên thế giới này, cơ bản là đếm không xuể, ghi chép không hết.

Không chỉ việc phải đề phòng đủ thứ, cái cảm giác làm con cờ nhảy lóc cóc trên bàn này càng làm hắn cảm thấy bực mình hơn.

Từ sau màn đấu trí thất bại với Lam Hồ Điệp, Lý Thuần Quân dần trở nên cực kì chán ghét cảm giác bản thân trở thành quân cờ trong tay người khác. Thậm chí, so với việc bị người ta mặc sức thao túng, khống chế... Hắn thà chết còn hơn.

Đặc biệt, trong trường hợp không biết đối phương đang muốn gì ở mình như hiện tại, Lý Thuần Quân lại càng cảm thấy không thoải mái.

“Mau chóng giải quyết cho xong chuyện rồi trở về tiên động tu luyện” Lý Thuần Quân nói khẽ.

Hắn cảm thấy dường như mệnh số của mình đang có vấn đề... Rất lớn.

Sở dĩ hắn nghĩ vậy là vì từ trước đến giờ, phàm là những chuyện hắn gặp phải đều nằm ngoài khả năng giải quyết của hắn. Từ Lam Hồ Điệp đến cả Ma Hoàng, hoàn toàn không có cái nào là vừa sức hắn cả!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng phải chết... Mà lại là chết đến không còn tro cốt ấy!

Hắn nghĩ mình không nên gánh cái sứ mệnh to lớn kia nữa, sẽ gãy lưng mất.

...

...

Khoảng thời gian sau đó, Lý Thuần Quân vẫn luôn trong trạng thái im lặng, rất hiếm khi mở miệng nói chuyện với Hằng tỷ tỷ.

Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì toàn bộ tinh thần của hắn đều đã tập trung vào những món đồ bị nguyền rủa, nhằm quan sát kĩ càng mọi biến đổi của chúng.

Mà bản thân Hằng tỷ tỷ cũng biết vậy nên không định làm phiền hắn. Nàng chỉ cầm lấy Hắc Tâm rồi lẳng lặng đi theo Lý Thuần Quân mà không nói câu nào.

Mặc dù thi thoảng nàng vẫn cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng mà nàng đã khá quen với cảm giác này rồi.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cục những món đồ bị nguyền rủa kia đã chịu phát sinh những thay đổi nhỏ. Nhưng thân là một người đã nhìn chằm chằm chúng từ bấy lâu, Lý Thuần Quân nhạy cảm phát giác ra sự thay đổi này.

“Vật phẩm nguyền rủa tiếp theo đang ở gần đây”

Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân đột nhiên cao hứng.

Không chỉ mình Hằng tỷ tỷ cảm thấy nhàm chán, mà bản thân hắn cũng đã thấy rất chán nản. Bởi vì trong toà cung điện này không có khái niệm thời gian, lại càng không có bất kì thứ gì có tác dụng tiêu khiển, thành ra... Chán là phải.

“Thời gian thấm thoát, chẳng biết ta đã ở đây bao nhiêu năm rồi... Cũng không biết dòng chảy thời gian ở đây cùng ngoại giới có khác biệt hay không...”

Thoáng cảm khái một hơi, Lý Thuần Quân lại tập trung vào công việc. Hắn xem thanh dao thái kia như một công cụ chỉ đường, rồi từ từ lần mò đến địa điểm chứa đựng vật phẩm nguyền rủa tiếp theo.

Theo sự dao động của ánh kim trên thanh dao, trái tim màu đen cũng bắt đầu sinh ra những phản ứng tương tự. Và khi nó bắt đầu đập lên rộn ràng, Lý Thuần Quân đã kém chút bị nó đè bẹp dí.

“Coi chừng lật thuyền trong mương”

Hằng tỷ tỷ đã nhiều lần nhắc nhở hắn về vấn đề này rồi. Tuy bình thường Hắc Tâm đập rất nhẹ nhàng, nhưng một khi đã đến gần vật phẩm nguyền rủa, nhịp đập của nó sẽ thay đổi, và từ đó... Áp lực mà Lý Thuần Quân nhận phải cũng sẽ càng lớn hơn.

“Nhất thời cao hứng thôi” Lý Thuần Quân cười khan một tiếng.

Hằng tỷ tỷ thở dài, nhẹ nhàng vươn tay tới cho hắn mượn một chút lực lượng phủ lên lớp ngân bì.

Từ đó, đa phần áp lực mà Lý Thuần Quân nhận phải đã bị hoá giải, giúp hắn có thể tiếp tục di chuyển một cách tương đối bình thường.

“Tạ ơn, nếu không có tỷ tương trợ, có khi ta đã bị nó đè thành vũng máu”

“Không hẳn vậy, ngươi có thể thích ứng với thứ áp lực này, chỉ là... Hơi lâu thôi” Hằng tỷ tỷ soái khí khoát tay: “Ngươi cứ tập trung vào chuyện mình cần làm là được”

Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, không biết làm gì khác ngoài gật đầu đáp ứng.

Theo sự chỉ dẫn của các vật phẩm nguyền rủa hiện có, cả hai lại lần nữa tiếp nhập vào một căn phòng tối tăm. Mặc dù ở đây chỉ có bóng tối vô tận, nhưng thứ Lý Thuần Quân cảm nhận được lại không phải nguy hiểm... Mà là bi thương.

Khi vừa đặt chân vào căn phòng này, không hiểu sao hắn lại có một loại xúc động muốn bật khóc. Thậm chí, trong mơ hồ hắn còn nghe được tiếng than khóc của một nam nhân... Nghe rất quen thuộc.

“Chuyện này...”

Lý Thuần Quân đưa mắt nhìn về phía con dao thái đang toả ra lãnh quang âm u trong tay, nội tâm phút chốc trĩu nặng xuống, không biết phải làm gì mới đúng.

Hắn biết, mình đã đến đúng nơi.

Nhưng mà... Hắn lại không biết mình nên làm gì để đoạt lấy vật kia.

“Dao thái là chấp niệm, cũng là tưởng niệm. Hắc Tâm là điên cuồng, cũng là si loạn... Vậy thì, món đồ thứ ba này phải chăng là...”

“Thống khổ?”

Hắn đoán như vậy cũng không phải vô căn cứ. Bởi vì bên tai hắn lúc này đang tồn tại một tiếng khóc nghe rất não nề, như tiếc thương, như đau khổ, như thù hận, ngũ vị tạp trần đều được gói gọn trong tiếng khóc. Chương mới nhất tại [ Т г u m T r u у e n . VN ]

Càng đi sâu vào bên trong, tiếng khóc bên tai hắn cũng ngày càng lớn lên. Mãi đến khi hắn nhìn thấy tạo vật được ẩn giấu bên trong căn phòng này, tiếng khóc kia mới dần dịu đi được đôi chút.

“Váy áo?”

Lý Thuần Quân không nhịn được kinh ngạc thốt lên ngay khi nhìn thấy thứ được ẩn giấu sâu bên trong bóng tối. Bởi vì, chiếc váy áo này hắn đã từng thấy qua rồi... Khi vào toà cung điện này chưa được bao lâu liền đã thấy.

Chỉ là...

Giờ đây, chiếc váy áo lá trúc kia đã không còn nguyên vẹn nữa mà tồn tại một vết thủng to lớn nằm ngay bên trên ngực trái. Thậm chí... Từ bên trên đó, Lý Thuần Quân còn ngửi thấy mùi máu rất nồng, nhưng lại không cho người ta cảm giác chán ghét.

Trái lại... Còn cảm thấy thương cảm.

“...”

Lý Thuần Quân trầm mặc nhìn bên ngực trái đang rỗng tuếch kia, nội tâm dần dần hiện lên một ý nghĩ.

“Hẳn là vậy rồi”

Như làm theo những gì bản năng mách bảo, Lý Thuần Quân nhận lấy Hắc Tâm từ chỗ Hằng tỷ tỷ rồi đặt vào lồng ngực rỗng tuếch ngay bên trên chiếc váy áo. Sau đó, hắn lại chủ động đứng xa ra, chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.

Và không ngoài dự đoán của Lý Thuần Quân, ngay khi hai thứ kia bắt đầu tương tác với nhau, một màn kì dị đã xuất hiện.

Nguyên bản chỉ là một chiếc váy áo bình thường đột nhiên xuất hiện cơ thể của một nữ nhân được nó bao bọc chỉnh chỉnh tề tề bên ngay bên trong, cứ như thể ngay từ đầu nàng đã mặc nó rồi... Chỉ bất quá, phong cách xuất hiện này vẫn rất quỷ dị.

Một cách đơn giản mà nói thì cảnh tượng này trông giống như nàng vừa được Hắc Tâm tái tạo lại vậy. Tuy nàng có xác thịt hiện hữu, nhưng đó lại không phải là nàng... Nói đúng hơn, nó thuộc về phạm trù huyễn tưởng của điện chủ, một bản sao vô tính cho điện chủ tạo ra.

Sở hữu dung nhan cực kì xinh đẹp, ngoại hình trông rất giống nhân loại... Nhưng mà, khí tràng mà nàng toả ra lại không phải nhân loại, thoạt trông vừa diễm lệ, lại vừa đáng sợ.

“Điện chủ phu nhân?”

“Nàng là hỗn huyết” Hằng tỷ tỷ đột nhiên mở miệng nói.

“Hỗn huyết?”

“Khí tức mà nàng toả ra đã chứng tỏ như vậy” Hằng tỷ tỷ nói tiếp: “Nhưng mà, đây vẫn không phải thân xác thật của nàng... Nó chỉ là ảo ảnh được chấp niệm dựng nên mà thôi”

“...”

Trong lòng có suy nghĩ, Lý Thuần Quân ngắm nhìn con dao trên tay một chút rồi quyết định hoàn về nguyên chủ, trả lại con dao cho nữ nhân kia.

Ngay khi nhận lại con dao, nữ nhân đột nhiên mở mắt ra. Nàng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Thuần Quân. Phải mất mấy giây sau, nàng mới chịu mở miệng nói chuyện:

“Ngươi có thể giúp ta hoàn thành ước nguyện sao?”

Oanh~

Một tiếng nổ lớn vang lên kịp thời định thần Lý Thuần Quân lại sau câu hỏi vừa rồi. Và trước con mắt kinh ngạc của hắn, ngay sau khi tiếng nổ kia phát ra, khoảng không gian này đã bắt đầu sụp đổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.