*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con đường phía trước trông có vẻ khá an toàn”
Lý Thuần Quân đã bị tên đồ tể kia hù cho một trận, thành ra bây giờ mỗi nước đi của hắn đều trở nên cực kì cẩn trọng... Lại hoặc là hắn vốn dĩ đã vô cùng cẩn trọng, và sự xuất hiện của thứ đó còn khiến cho hắn cẩn trọng hơn cả trước.
[Phía trước an toàn]
Thấy hệ thống đã xác nhận an toàn, Lý Thuần Quân mới yên tâm bước qua.
Dọc con đường này, hắn đã lượn qua được không ít ngả rẽ, cũng nhìn thấy một vài thứ quỷ dị... Nhưng mà, bằng một cách thần kì nào đó, hắn đã thành công vượt qua tất cả chúng.
Khi hắn lựa chọn đi sâu vào khu vực này, hành lang đã lại lần nữa phát sinh thay đổi. Giờ đây nó đã không còn bao nhiêu màu sắc, mà ngược lại còn trở nên u tối lạnh lẽo, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Hơn nữa, trong hành lang tối tăm này còn thường xuyên xuất hiện những sinh vật dị dạng, và đặc biệt là mấy tên đồ tể nửa đêm vô cùng cường đại kia đang lảng vảng xung quanh đây.
Tình thế này thật không khả quan một chút nào.
“Khi cần nhớ nhắc nhở ta trốn đi, ở đây không có chỗ cho sai lầm” Lý Thuần Quân lên tiếng dặn dò.
Hắn nói vậy cũng không phải sai. Bởi vì hầu hết quái vật có mặt ở đây đều mạnh hơn hắn, và quan trọng là hắn còn chưa chắc mình có thể chịu được một đòn của chúng hay không.
Trong trường hợp đó, chỉ cần mắc một sai lầm thôi là hắn liền toi mạng, hoàn toàn không có cơ hội sửa chửa... Thảm hại đến vậy đấy.
Mặt khác, hiện tại hắn cũng không rỗi hơi đi than khổ nữa. Tất cả những gì hắn cần làm bây giờ là tìm cách thoát thân. Còn chuyện kia thì tính sau cũng được.
Để tránh gây ra tiếng động lớn, Lý Thuần Quân đã lựa chọn đi bộ thật nhẹ nhàng, chậm mà chắc, cẩn thận trên từng bước chân.
Hắn đoán lần trước đồ tể xuất hiện là vì bị tiếng bước chân của hắn thu hút. Vậy nên, lần này hắn phải rút kinh nghiệm, không tùy tiện làm bậy nữa.
“Càng lạnh hơn rồi, có lẽ là ta đã đi đúng hướng”
Trong này không có khái niệm phương hướng, càng không có bất cứ thứ gì để định vị. Mặc dù trước đó hắn vẫn luôn đi đúng hướng, nhưng tất nhiên hắn sẽ không vì vậy mà quên đi việc để ý không gian xung quanh.
Đi lạc trong này sẽ rất nguy hiểm.
Bất quá, bởi vì tốc độ di chuyển đã bị hạn chế nên tiến độ thám hiểm của hắn đã trở nên rất chậm chạp. Không những vậy, vì các quái vật trong này thường đi lang thang vô định nên mỗi khi chạm mặt, hắn đều phải quay lưng đi đường vòng hoặc ở lại chờ đợi. Việc này đã gây mất rất nhiều thời gian của hắn.
Biết là vậy nhưng Lý Thuần Quân vẫn không dám lên tiếng phàn nàn, chỉ im lặng mà đi tiếp.
Mãi đến mấy ngày sau, bước chân của hắn đột ngột dừng lại, trên mặt đang lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không hết căng thẳng. Bởi vì đã có một thứ gì đó vô tình xoá đi sự tĩnh mịch trong dãy hành lang này.
Thịch~
Một tiếng động kì quái phát ra từ chỗ sâu trong hành lang. Rõ ràng âm thanh của nó không quá lớn nhưng lại khiến cho tâm thần của Lý Thuần Quân chấn động kịch liệt, khơi dậy lên vô số kí ức không ổn.
“Tiếng tim đập? Mà còn tác động đến tâm linh của ta?”
Sau khi nghĩ thông, Lý Thuần Quân đã không còn thấy đau đớn nữa. Nhưng kể cả khi thể xác không thấy thống khổ, nước mắt của hắn vẫn tuôn rơi lã chã, thân thể vô lực đi nhiều, cơ hồ chỉ thiếu chút nữa là ôm mặt khóc rống.
[Cẩn thận, đừng để bị mê hoặc]
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở, nhưng Lý Thuần Quân lại như không nghe thấy. Trước mắt hắn lúc này đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân ảnh có dung mạo mờ nhạt, chỉ lộ ra một cái cười mỉm đầy hiền từ rồi đồng loạt vươn tay về phía hắn.
Hắn không biết những người này là ai, nhưng không hiểu sao... Họ lại cho hắn một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.
“Rõ ràng là ta đã cố quên đi...”
Lý Thuần Quân nửa khóc nửa cười mà nói.
Cũng không biết là hắn đang nói với bản thân, hay là hắn đang nói với ai khác. Chỉ biết hắn khóc như bi thương, cười như điên cuồng, vẻ mặt trông cực kì thiểu não, nhưng lại thể hiện ra một cảm xúc thống khổ đến khó mà miêu tả bằng lời.
“Ta biết những thứ này đều là giả, nhưng mà...”
[Đừng tin vào mắt mình, bởi vì những gì ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật]
[Đừng tin vào tai mình, bởi vì những gì ngươi nghe thấy chưa chắc đã là đúng]
Trước khi vào đây, hệ thống đã trịnh trọng nhắc nhở hắn đừng để bản thân mình bị đánh lừa. Nhưng mà, khi những ký ức kia bị khơi dậy, hắn vẫn là không nhịn được.
“Quên đi, chính các ngươi đã khuyên ta quên đi, vậy ta liền không cần nhớ lại nữa”
Hít sâu một hơi, Lý Thuần Quân tự đấm vào mặt mình một cái thật mạnh. Từ đó, những ảo ảnh kia lập tức biến mất, không còn gì sót lại gì ngoài một mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng hắn.
Tuy ký ức đã bị khơi dậy nhưng hắn vẫn không nhớ rõ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ biết là mình đã từng rất đau khổ, đau khổ hơn bất cứ ai trên đời này. Và phải mất rất nhiều thời gian hắn mới có thể quên đi tất cả, từ đó làm lại một đời mới.
“Kém chút nữa đã không khống chế được, thứ bên trong kia quả là rất nguy hiểm” Lý Thuần Quân vừa lau nước mắt vừa nói: “Nhưng đáng tiếc, ta không dễ ăn như đám tiên nhân kia. Vì sao ư? Vì ta đã từng là đệ nhất”
Lý Thuần Quân không kiêu ngạo, hắn chỉ đang nói ra sự thật mà thôi.
Nói thì có vẻ tự tin, nhưng Lý Thuần Quân vẫn phải mất rất lâu mới lấy lại tinh thần. Và trong thời gian đó, hệ thống đã thật sự mở miệng an ủi hắn theo đúng nghĩa, không hề có ý định bỡn cợt như lúc trước.
Về điểm này, Lý Thuần Quân chỉ âm thầm ghi nhớ lại rồi thôi. Bởi vì hắn mà mở miệng ra nói 'tạ ơn' thì kiểu gì nàng ta cũng kiếm chuyện đâm hắn.
Cũng may là trong khoảng thời gian đó không có bao nhiêu quái vật xuất hiện làm phiền hai người. Dường như tất cả chúng đều rất kiêng kị tiếng tim đập kia, thậm chí còn chủ động tránh xa.
Đáng mừng là Lý Thuần Quân vì nghe quá nhiều nên đã sinh kháng tính, kết quả là hiệu quả mê hoặc của âm thanh kia đã trở nên hoàn toàn vô dụng với hắn rồi.
Lần trước thì được, lần này thì được, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.
“Hừm, cảm xúc ổn định, thể chất khôi phục, có thể tiếp tục vào trong được rồi” Lý Thuần Quân đứng dậy phủi phủi người, gương mặt trông đã thanh tỉnh hơn trước rất nhiều.
Sau một khoảng thời gian cân nhắc, Lý Thuần Quân đã quyết định bằng mọi giá hắn phải lấy cho bằng được trái tim kia.
Nguyên nhân đơn giản là vì thứ đó đã mang đến kiêng kị cho quái vật, khiến chúng chủ động tránh xa... Và vừa hay, đây chính là thứ mà hắn đang cần.
“Hiện tại ta đã miễn nhiễm với ảo ảnh, có lẽ sẽ không còn nhiều vấn đề nữa”
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền to gan lớn mật cất bước đi vào trong. Đồng thời hắn còn vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe từng tiếng tim đập để xác định vị trí của nó đang ở chỗ nào.
Thịch~
Thịch~
Tuy đã miễn nhiễm với hiệu quả tiêu cực nhưng thi thoảng Lý Thuần Quân vẫn có chút khó chịu với thứ âm thanh này. Nó giống như một làn sóng xung kích lướt qua thân, làm hắn không thể nào đi lại một cách thoải mái được.
Nhưng mà, ít ra thì hắn đã không phải chạm mặt quái vật nữa. Đây mới là thứ khiến hắn 'vui vẻ' và 'tình nguyện' khi tiến vào đây.
Tuy nhiên, không dễ dàng như hắn đã tưởng tượng, càng đi sâu vào trong, bước chân của hắn liền trở nên càng thêm phần trĩu nặng mà không hiểu nguyên do.
Mặt khác, vì đã đến khá gần trái tim nên sóng xung kích mà Lý Thuần Quân nhận phải cũng trở nên vô cùng mãnh liệt, khiến hắn có chút muốn nôn mửa.
“Xem ra cũng không phải dễ ăn”
Thoáng có chút thất vọng, nhưng Lý Thuần Quân tất nhiên sẽ không vì điều đấy mà từ bỏ ý định thu thập nó. Bởi vì theo hắn, trái tim này chính là chìa khoá để hắn phá giải hiểm cảnh, chính là ánh sáng duy nhất trong đêm tối này, cũng chính là sợi cỏ cứu mạng quý giá của hắn.
“Khụ~”
Phần nội tạng bị làn sóng làm tổn thương, Lý Thuần Quân không tự chủ ho ra một chút máu. Kể cả vậy, hắn vẫn không có ý định lùi bước mà càng tăng tốc tiến lên, mãi đến khi thứ kia lọt vào tầm mắt mới chịu thôi.
Trên bệ đá cổ, một trái tim màu đen như ô ngọc đang lơ lửng giữa không trung. Nó nằm tại trung tâm căn phòng, và hầu hết đồ vật trong phòng đều đã bị nó bào mòn thành cát bụi, chỉ còn lại mình nó nằm trong căn phòng trống rỗng vô hồn.
[Phát hiện vật phẩm nguyền rủa: Hắc Tâm]
[Đây có lẽ là Ác Tâm của điện chủ, chứa đựng toàn bộ cảm xúc tiêu cực của hắn ta từ trước cho đến nay. Không ai biết rõ công dụng thật sự của nó là gì, chỉ biết là nó có thể áp chế bất cứ quái vật nào trong toà cung điện này]
“Ác Chi Tâm? Kiểu kiểu như Ác Chi Hồn sao?” Lý Thuần Quân có chút ngạc nhiên.
Danh hào thoạt nghe rất giống, thế nhưng trên thực thế thì hai thứ này lại có rất nhiều điểm khác biệt.
Nếu hiểu theo một cách đơn giản thì Ác Chi Tâm chính là những cảm xúc tiêu cực được tích lũy từ ngày qua ngày. Còn Ác Chi Hồn thì lại là những ác niệm nguyên thủy tồn tại trong mỗi sinh vật trên thế gian này.
“Chậc, cứ thế này thì ta làm sao cầm nó đi được chứ?” Lý Thuần Quân cắn chặt răng, máu tươi từ miệng chảy dài đến tận cổ.
Hắn sợ rồi, cái thứ áp lực này thật kinh khủng quá mà! Phảng phất như cả ông trời đang đè lên lưng vậy!
Nhưng mà...
“Ta thích điều này, đúng lúc ta đang cần thứ gì đó tôi thể” Lý Thuần Quân nở một nụ cười điên cuồng: “Hệ thống! Mau giúp ta ngăn cản một chút áp lực, chỉ cần năm phút thôi!”
[Được thôi]
Ngay lập tức, một bức màn chắn vô hình được hình thành xung quanh cơ thể Lý Thuần Quân. Nó vừa giúp hắn ngăn cản áp lực mà Hắc Tâm tạo ra, vừa giúp hắn tụ tập lượng linh khí ít ỏi, đủ để kích hoạt một thiên tôi thể công.
Cùng lúc đó, Vĩnh Hằng Thiên Đao xuất hiện với diện mạo là một nữ tử tóc trắng phi thường xinh đẹp. Nàng duỗi chỉ tay đặt lên trán hắn, trông như đang cố ý muốn giúp hắn bằng cách nào đó.
“Ta có thể dùng nó thật sao?” Lý Thuần Quân ngẩng đầu, có chút bất ngờ hỏi nàng.
Vĩnh Hằng Thiên Đao mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý: “Ta giúp ngươi cũng có nguyên do cả đấy, nhưng về sau hãy nói”
“Tạ ơn”
Lý Thuần Quân thuận theo sự hướng dẫn của Thiên Đao mà học được một thiên tôi thể công vô cùng đặc biệt, thậm chí đến cả hắn cũng có rất nhiều chỗ không thể hiểu thông được, nhưng mà... Vẫn dùng được!
Nó được gọi là...
“Vĩnh Hằng Kim Thân!”