Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 86: Chương 86: Khởi đầu của sự thay đổi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lý Thuần Quân lại lần nữa mở mắt ra, khung cảnh xung quanh hắn đã phát sinh những thay đổi cực lớn.

Trước mắt hắn lúc này không còn là toà lâu đài lộng lẫy nằm trên một mảnh hoang địa điêu tàn, mà lại là thảm cỏ xanh mướt cùng tiếng chim hót vang, rất thanh bình cùng đầy màu sắc.

Cảnh này trông vừa quen thuộc, lại vừa lạ lẫm đến kỳ lạ.

“Ai cha cha cha... Biết là đã quay về rồi, nhưng cái tác dụng phụ này vẫn không thay đổi được sao?” Lý Thuần Quân ôm đầu, cố gân cổ lên mà nhẫn nhịn lấy cơn đau buốt đến tận óc.

Sau khi cơn đau đã thuyên giảm, Lý Thuần Quân lập tức đứng dậy tìm đến một hồ nước nhỏ rồi tự soi gương mặt mình trên làn nước. Quả nhiên, Lý Thuần Quân đã vào vai của Quân Thiên Tứ.

Trầm mặc mất một lúc, Lý Thuần Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hắn vừa tiếp thu những ký ức của Quân Thiên Tứ vừa suy nghĩ: “Ngươi đang theo dõi ta đúng không?”

Biết là sẽ chẳng ai đáp lại, hắn cũng không định làm gì nhiều. Đợi sau khi tình trạng thân thể đã hoàn toàn ổn định, hắn liền thuận theo trí nhớ mà trở về 'nhà'.

Lý Thuần Quân nhập vào thể xác của Quân Thiên Tứ năm hắn ta vừa mới mười lăm tuổi, ngay tại cái thời điểm mà mẫu thân hắn vừa mới mất cách đây vài tháng trước.

Vậy nên, vào lúc này, do vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chủ thể nên tâm trạng của hắn đang rất nặng nề, có làm gì cũng không thấy vui nổi.

Tùy tiện nấu một vài món lót bụng, Lý Thuần Quân liền thuận theo trí nhớ tiến vào trạng thái tu luyện. Tất nhiên, ở đây hắn sẽ không tu luyện đạo pháp, mà sẽ tu luyện ma công dành riêng cho ma tộc.

Làm người quan sát cũng có cái lợi của riêng nó. Tuy cuộc đời Quân Thiên Tứ sướng ít khổ nhiều, không có quá nhiều cảnh tượng đẹp để ghi nhớ... Nhưng hắn lại không thể phủ nhận một điều là nhờ vậy nên hắn mới học được rất nhiều thứ, vừa đủ bù lấp vào những gì mà hắn vẫn còn đang thiếu sót.

Từ ma tộc kinh thư cùng bí điển, ma công, ma pháp, đối nhân xử thế, vân vân... Nói chung là tất tần tật mọi thứ hắn đều biết hết cả, cơ bản không sót một thứ gì!

Nguyên nhân ư? Đơn giản là bởi vì hắn đã theo dõi Quân Thiên Tứ tận mấy chục vạn năm lận đấy!

Nhờ vậy nên giờ Lý Thuần Quân đã có thể coi như nắm giữ toàn bộ tri thức của một Tiên Hoàng hàng 'xịn'... Chứ không phải hàng 'dỏm' như hắn lúc trước.

Mỗi tội... Chúng đều không phải đồ của chính đạo~

“Tri thức ta đã có đủ, giờ điểm yếu của ta chính là kinh nghiệm...” Lý Thuần Quân thở dài: “Không sao, không gấp, ta còn nhiều thời gian để thu hoạch thứ này”

Nói thật, lần đầu tu luyện ma công để hắn cảm thấy có chút lạ lẫm, cũng thoáng có chút thú vị.

Nhưng mà... Sau đêm hôm qua, hắn vô tình phát hiện ra một chuyện còn đáng sợ hơn.

Hắn đang có nguy cơ bị thế giới này đồng hoá. Và điều này hoàn toàn ứng với lời nhắc nhở cuối cùng của hệ thống: 'Tuyệt đối không được quên bản thân mình là ai!'

“Nói cách khác, chỉ cần ta sinh ra quá nhiều cảm xúc với thế giới này, ta sẽ dần đánh mất bản thân mình” Lý Thuần Quân gãi gãi đầu: “Đóng vai là đóng vai, tuyệt đối không được trầm mê rồi dần trở thành chính nhân vật mà mình đang đóng vai... Đại khái là vậy”

Hiểu.

Nhưng làm thì... Khó đấy.

Hắn là người chứ không phải quái vật, mà đã là người thì không thể không có cảm xúc. Thế nên, chuyện phải liên tục chú ý kiềm chế cảm xúc để ngăn chặn sự đồng hoá thật sự không phải chuyện dễ đâu.

Đó là cả một thử thách hẳn hoi đấy.

“Mà thôi, nghĩ xa làm gì, cứ lo những chuyện trước mắt đi đã” Lý Thuần Quân nhìn ra ngoài trời, tâm tình vẫn chưa có bao nhiêu cải thiện: “Có lẽ khoảng tầm tuần nữa là ta sẽ bị ép đi gia nhập quân đội rồi đi”

Theo trí nhớ thì là vậy.

“Trước lúc đó, ta phải cố gắng nâng cao tu vi một chút... Kẻo lại bị các vị 'tiền bối' ở đó ức hiếp đến không cách nào hoàn thủ”

Chuyện ma cũ bắt nạt ma mới vốn không phải chuyện gì hiếm gặp cả. Và bản thân Lý Thuần Quân thì ngại phiền, nên hắn tuyệt đối không muốn vướng vào mấy chuyện phiền phức như này.

Yếu quá thì dễ bị ăn hiếp, mà đắc tội thì lại khó sống, vậy nên... Chi bằng cố gắng thể hiện bản thân khác thường một chút, sau này sẽ đỡ gặp phải những phiền phức không đáng có.

“Hừm, quyết định vậy đi”

Ăn một chút tích cốc đan, Lý Thuần Quân tiếp tục vùi đầu vào khổ luyện ma công. Từ lúc đó, thấm thoát đến nay đã hơn một tuần trôi qua, và lương thực trong gian nhà tranh của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt.

Nhà nghèo mà, vì vậy nên hắn vốn không có nhiều thứ để ăn.

Tổng quát mà nói, trong nhà dường như chỉ có mấy viên tích cốc đan được dự trữ cho mùa đông... Nhưng trong một tuần khổ luyện, hắn đã sớm ăn hết rồi còn đâu?

Nhưng không sao...

Dù sao thì hôm nay hắn cũng phải đi rồi, tích cốc đan có ăn hết cũng chẳng vấn đề gì, ra quầy mua là được.

Bước ra sau nhà, Lý Thuần Quân đứng trước ngôi mộ được xây bằng đất, trầm tư một lúc rồi dứt khoát cúi thấp đầu: “Mặc dù không chính thống nhưng người vẫn là mẹ ta, đại lễ này ta vẫn phải làm”

“Tạm biệt, ta sẽ sớm trở về”

Quay trở vào quét dọn căn nhà cho sạch sẽ, Lý Thuần Quân thu xếp tất cả những thứ cần thiết vào tay nải rồi lên đường nhập ngũ.

Nếu là bình thường, Lý Thuần Quân tất nhiên sẽ không muốn đi. Nhưng đây là mệnh lệnh đến từ nhà vua, hắn sẽ không dám làm trái đâu.

Còn vị vua kia là ai thì chắc khỏi nói cũng biết rồi.

Đi được khoảng hơn nửa ngày đường, Lý Thuần Quân đã cảm thấy thấm mệt. Hắn chủ động ghé vào một quán trọ gần đó thuê phòng nghỉ ngơi, và lần này người khác đã có thể nhìn thấy hắn.

Do nhà nghèo nên trong túi hắn cũng không có bao nhiêu tiền, thành ra căn phòng hắn thuê được cũng không tính là quá thoải mái. Tuy nhiên, Lý Thuần Quân lại không phải hạng người sẽ để ý đến chuyện đấy nên không có vấn đề.

“Nói sao thì nói, mẹ Quân Thiên Tứ cũng là người đã từng ân ái với Ma Hoàng... Thế thì tại sao nàng cùng hắn lại sống nghèo khổ đến vậy cơ chứ?”

Lý Thuần Quân nằm vật ra giường, thật sự cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ lần đó thật sự là do Ma Hoàng nhất thời tùy hứng, sau lại không muốn nhận nên liền nhẫn tâm bỏ mặc hay sao?”

Nghĩ thì thấy có lí đấy. Nhưng không biết vì lí do gì mà Lý Thuần Quân lại cảm thấy chuyện này có gì đó cấn cấn.

Bất quá... Cụ thể là cấn chỗ nào thì hắn lại nghĩ không ra.

“Mà thôi kệ đi, cứ làm một giấc rồi tiếp tục tu luyện” Lý Thuần Quân ngáp một cái, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt: “Lúc này ta vẫn còn quá yếu, yếu đến nỗi đi bộ thôi mà cũng thấy mệt...”

Do cơ thể được thư giãn nên cơn buồn ngủ ập tới rất mãnh liệt. Cuối cùng, Lý Thuần Quân không kháng cự nổi nữa mà lăn ra thiếp đi, mãi đến gần sáng mới chịu tỉnh dậy sinh hoạt.

Bỏ bụng bằng một chút thịt khô dự trữ, hắn lại tiếp tục nhào đầu vào luyện công.

Sở dĩ hắn chăm chỉ như vậy là vì trước khi nhập vào thân xác này, Quân Thiên Tứ đã có một đoạn thời gian vì đau buồn mà bỏ bê công việc tu luyện.

Do vậy, so với người cùng tuổi, tu vi của hắn đang lộ vẻ yếu thế một chút. Và thân là người đang thay thế, Lý Thuần Quân phải cố gắng tìm cách bù vào.

Muốn thay đổi cuộc đời của Quân Thiên Tứ, hắn bắt buộc phải có sức mạnh. Và sau nhiều năm quan sát như vậy, hắn hiểu rõ Quân Thiên Tứ muốn gì nhất ở cuộc đời bất hạnh của mình.

Thoả mãn ước nguyện của Quân Thiên Tứ, đó chính là sứ mệnh duy nhất của Lý Thuần Quân trong cái thế giới này.

“Lại nói, Quân Thiên Tứ thật sự muốn ta cưa vợ hắn sao?” Lý Thuần Quân đột nhiên sực nhớ tới một chuyện vô cùng khủng khiếp: “Hắn ta thật sự muốn ta cướp vợ hắn?”

“Đồng ý là ta hiện tại đang chính là hắn, nhưng mà... Cái này... Là một chướng ngại tâm lí đó nha”

Thà rằng đánh hắn chết đi, bằng không tuyệt đối không có chuyện hắn đi sờ mó vợ của người khác.

“Hi vọng ngươi sẽ thay ta giải quyết chuyện này, vì bản thân ta cũng không nguyện ý động chạm gì tới vợ ngươi đâu” Lý Thuần Quân nhớ lại bộ dạng điên cuồng của 'ai đó', sống lưng phút chốc phát lạnh: “Bởi vì nếu nàng mà phát hiện ra... Ta kiểu gì ta cũng sẽ chết đến không có đất chôn”

Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân đột nhiên cảm thấy hối hận, không muốn giải quyết chấp niệm cho Quân Thiên Tứ nữa.

Hi vọng thằng ngốc cuồng tình kia sẽ không thật sự ngó lơ vợ mình... Kể cả khi mọi thứ ở đây đều chỉ là hư ảo.

“Tu luyện thôi, đừng nghĩ vu vơ nữa” Lý Thuần Quân vội lắc lắc đầu vung đi tạp niệm rồi tập trung vào công việc tu luyện.

Đến khoảng gần trưa, Lý Thuần Quân mới rời phòng tiếp tục lên đường.

Lối sinh hoạt như vậy cứ diễn ra trong hơn một tháng liền. Rốt cục, Lý Thuần Quân đã có thể vác mặt đến tận nơi tuyển quân, cũng chính là trại huấn luyện quân sĩ của ma tộc.

Từ thái độ làm việc có phần vội vàng, không khó để Lý Thuần Quân đoán ra dường như ma tộc đang phát động chiến tranh với một chủng tộc nào đó.

Hơn nữa, có lẽ cuộc chiến kia đang rất cam go nên ma tộc mới gấp rút tuyển mộ binh lính đến như vậy.

Cũng theo suy đoán của hắn, tám chín phần khả năng lần này chính là cơ hội để Quân Thiên Tứ phất lên như diều gặp gió, từng bước trở thành thống lĩnh có tiếng trong quân đội... Rồi sau đó mới 'tình cờ' gặp Vương Nguyên ở nơi sơn thôn kia.

“Ma Hoàng... Có thật là ngươi đã bỏ mặc Quân Thiên Tứ hay không?” Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu nhìn về phía đường chân trời, thấp giọng nói khẽ: “Ta nhất định phải xác nhận chuyện này lại một cách thật cẩn thận cùng khách quan”

Bất chợt, một thanh âm thô kệch vang lên doạ Lý Thuần Quân giật nảy mình, nghe có vẻ rất bất mãn: “Tên đứng đằng kia, ngươi còn đang lề mề cái gì vậy?”

“Thật xin lỗi, ta có hơi thất thần một chút”

Ma tộc vừa lên giọng quát hắn kia là một tên ngưu yêu trông rất 'tráng kiện' cùng 'thân thiện'. Hơn nữa, từ quân phục mà xem, có lẽ chức vụ của người này trong quân đội cũng không thấp.

“Ta là Đại Ngưu, sau này cứ gọi ta đội trưởng là được” Đại Ngưu nghiêm giọng nói: “Dù sao thì ta cũng là người sẽ huấn luyện các ngươi sắp tới đây”

“Đội trưởng” Lý Thuần Quân ôm quyền cảm tạ rồi thoải mái nhận quân phục cùng quân hàm.

Nhưng chỉ mấy giây sau, hắn bắt đầu có cảm giác ánh mắt mà Đại Ngưu dùng để nhìn hắn đang rất không đúng.

“Ngươi có gốc gác gì với nhân tộc sao? Vì sao lại hành lễ kiểu đó?” Đại Ngưu nhíu mày, tỏ vẻ không thích: “Sửa lại đi, bằng không thì ngươi sẽ gặp phiền phức đấy”

“Cũng may là ta tốt tính. Nếu đổi lại là người khác mà nói, có khi bọn hắn đã lôi ngươi đi chặt tay rồi cũng nên”

Lý Thuần Quân bị hù doạ, thầm mắng bản thân một câu 'ngu muội!' rồi rối rít gật đầu cảm tạ Đại Ngưu.

Hắn suýt quên mất là mình đang ở lãnh địa của ma tộc. Thành ra cái kiểu lễ nghĩa theo đạo đức nhân tộc này chỉ tổ hố chết bản thân.

Phải sửa! Nhất định phải sửa!

Muốn sống phải sửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.