Từ sau khi đi khỏi bức bích hoạ kia, Lý Thuần Quân liên tục gặp phải đủ loại chuyện kì quái: Các đồ vật liên tục hoán vị, thi thoảng lại xuất hiện quái vật cùng những âm thanh kinh dị, không gian cũng càng lúc càng trở nên âm u quỷ quái, dẫu cho nó đã có phần dễ nhìn hơn lúc trước.
Và đặc biệt là... Bản đồ nhỏ của hệ thống đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá. Đây mới chính là cái mà Lý Thuần Quân sợ hãi nhất.
Nếu là quái vật, hắn còn có thể uyển chuyển tránh né đi. Nhưng nếu là bản đồ nhỏ bị vô hiệu, khả năng định vị của hắn liền sẽ bị thiếu hụt, dẫn đến rất dễ bị lạc đường trong cái hành lang mang tính 'mê cung' cực mạnh này.
Ở đây đã lâu, đan dược chống lại hàn khí của hắn cũng đã vơi đi vài phần. Mặc dù Bạch Khiết vẫn làm việc rất tích cực, nhưng nếu như tình trạng này cứ kéo dài, Lý Thuần Quân sớm muộn gì cũng sẽ chết cóng tại đây.
Bất quá, cho dù đến nay đã có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng theo đó, những thứ hắn thu về cũng vô cùng hữu ích chứ không tính là quá mức xui xẻo.
Trong suốt mấy ngày liên tục lục lọi tìm tòi, hắn đã phần nào nhận thức được nguyên nhân của sự bẻ cong không gian, cũng như mơ hồ cảm nhận được có gì đó đang chờ hắn ngay phía trước.
“Sự bẻ cong này rất có trật tự, không phải do pháp trận làm ra, mà là do có người cố tình sắp xếp cho ta một lộ trình” Lý Thuần Quân thầm nghĩ: “Từ thái độ tiếp đón trước đó cộng thêm suy đoán này, ta có thể suy ra chủ nhân của đại điện đang khá xem trọng ta”
“Nhưng mà... Chuyện này là tốt hay là xấu thì ta vẫn chưa thể xác định được”
Xem trọng không có nghĩa là tốt, bởi nếu như người kia đang xem hắn là một vật chứa hoàn hảo để đoạt xá chuyển sinh thì sao?
Đó rõ ràng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, khó mà lường trước được hậu quả.
Cường giả đã có thành tựu cao vút như Tiên Hoàng tất nhiên sẽ không nguyện ý chết đi. Cơ đồ vất vả gây dựng cả một đời, ai mà nỡ buông xuôi dễ dàng như vậy? Cho nên, Lý Thuần Quân phải thật cẩn thận với sự 'xem trọng' này.
Từ sau khi bị Lam Hồ Điệp dạy cho một bài học, tâm tư của Lý Thuần Quân đã trở nên thâm trầm hơn trước rất nhiều. Hắn phải luyện tập khả năng đoán trước ý nghĩ của đối phương, sau đó mới suy nghĩ đến kế hoạch cùng chiến lược... Đây vốn dĩ là chuyện mà hắn rất ít khi làm trước kia.
Thế nhưng, khi phải ở trong tình cảnh như hiện tại, hắn bắt buộc phải mài giũa, rèn luyện thứ này thành bản năng để có thể giữ mạng trước ma trảo của kẻ địch.
Khả năng mưu lược của Lam Hồ Điệp rất đáng sợ, đến hắn cũng chẳng biết khi nào mình sẽ sa vào lưới của nàng. Vậy nên, nếu muốn sống, hắn nhất định phải âm trầm hơn, sắc sảo hơn.
Hắn biết là mình đang ngày càng rời xa lí tưởng của bản thân. Nhưng mà, những sự thay đổi đó là cần thiết để duy trì mạng sống.
“Nếu như đã là một lộ trình được sắp xếp sẵn, vậy thì người đó sẽ khảo nghiệm ta bằng phương thức nào? Thật đáng mong chờ đây” Lý Thuần Quân bất ngờ có chút hứng khởi nói khẽ.
Hắn đã phát chán với cái mê cung một màu này từ rất lâu rồi.
Nghỉ ngơi một chút rồi gia tăng tốc độ, Lý Thuần Quân vừa đi vừa tỉ mỉ quan sát xung quanh. Hắn phát hiện ra một chút thay đổi nhỏ trong không gian, và đó là điềm tốt để hắn rời khỏi đây.
Nhưng mà, hắn đã quá ngây thơ rồi.
Khi đã đi được khoảng nửa ngày đường thì đột nhiên, một luồng âm phong lạnh lẽo, nặng nề đến cực điểm trực tiếp phả vào mặt hắn ngay từ phía trước khiến hắn phải dừng lại ngay lập tức, chân tay phát cóng, không dám lê lên thêm nửa bước.
Dưới ánh đèn u minh mập mờ, hắn có thể nhìn thấy dường như đang có thứ gì đó muốn tiếp cận mình. Nhưng đến khi bên tai vang lên tiếng xương khớp lục khục, hắn mới nhận ra trước mặt hắn chính là quân đoàn cốt binh.
Tất nhiên, số lượng của chúng sẽ không bao giờ là đơn lẻ cả, ngược lại còn hơn trăm đầu.
Thấy cảnh này, tâm can Lý Thuần Quân đều run lên lẩy bẩy. Hắn không nghĩ tới điện chủ lại bày ra một bữa tiệc tiếp đón 'nồng hậu' đến như vậy.
“Làm sao bây giờ? Liều mạng xông vào đó thì chết chắc!” Lý Thuần Quân toát mồ hôi lạnh.
Nhờ vào hệ thống, hắn tra ra bên trong đám kia con yếu nhất cũng là Hoá Anh cảnh. Mặc dù nếu đem so với đám âm binh gác cửa ngoài kia thì còn yếu hơn một chút, nhưng tính ra thì con nào trong đó cũng mạnh hơn hắn.
Thế thì đánh cái gì?
Đúng lúc này, một luồng khí tức tanh tưởi, hôi hám đến cùng cực điên cuồng kéo tới từ sau lưng Lý Thuần Quân, khiến hắn phải choáng mất vài giây mới tỉnh hồn lại được: “Triệt hạ hai đường? Đùa ta chắc?”
Đánh thì chết chắc, lùi cũng chết nốt, thế thì còn sống được không?
Trước mặt là một bầy cốt binh cứng cáp, sau lưng là một con quái vật không rõ hình dạng nhuốm đầy máu tươi đang đuổi theo. Lý Thuần Quân đứng trước hiểm cảnh tiến thoái lưỡng nan, đầu óc điên cuồng vận động nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào phá cục.
“Phải chết thật sao?”
Lý Thuần Quân có chút tuyệt vọng nhìn về đằng sau, lập tức liền thấy một con quái vật đầu heo với thân hình mập mạp đang cầm đao ì ạch lao tới.
Mặc dù động tác của nó trông mười phần nặng nề chập chạp, nhưng từ thanh đao mang đầy lệ khí kia mà đánh giá, có lẽ nó chưa từng để xổng một con mồi nào đâu.
Chỉ là, nó đang mắc phải một khiếm khuyết rất chí mạng: Mắt mù.
Đi được một đoạn, con quái vật đầu heo kia dừng lại khịt khịt mũi, dường như là nó đang cố đánh hơi cái gì đó, có vẻ như là đang tìm Lý Thuần Quân.
Mà ngay khi nhìn thấy con heo kia đang tìm đến chỗ mình, không hiểu vì sao Lý Thuần Quân lại có một cảm giác mừng rỡ đến phát khóc.
“Đây rồi! Cứu tinh của ta!”
Cảm ơn đôi mắt mù của ngươi!
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân nở ra một nụ cười quỷ dị, không chút do dự lao mình về phía đám cốt binh.
Tất nhiên là hắn sẽ không dại gì mà đi đánh nhau với chúng. Ngược lại, hắn làm ra một động tác còn điên cuồng hơn: Cắt máu tưới xương.
Lấy đao rạch cổ tay, Lý Thuần Quân đem máu tươi của mình tưới thẳng lên người đám cốt binh, khiến cho bộ xương bạc trắng của chúng đều bị nhiễm đỏ, tanh nồng một mùi máu.
Dường như đã đánh hơi ra mỹ vị, quái vật đầu heo kia liếm môi, cười lên đầy man rợ rồi lao thẳng về phía đám cốt binh với một tốc độ không hợp với trọng lượng.
Một đao bổ xuống, tiếng xương cốt gãy đổ vang lên giòn giã. Quân đoàn cốt binh biết mình đang bị tập kích nên đã nhanh chóng tập hợp, tổ chức đội hình tấn công kẻ địch, trông hoàn toàn không giống như một đám xác chết biết đi, trái lại còn rất giống một quân đoàn tinh nhuệ.
“Đây gọi là... Khu hổ thôn lang”
Nói xong, Lý Thuần Quân liền dùng hết sức lực chạy ra phía xa, yên lặng quan chiến.
Ngồi bệt xuống mặt đất, thân thể hắn trở nên vô lực, sắc mặt tái nhợt, tầm mắt cũng trở nên mờ mịt,... Thân thể xuất hiện đầy đủ biểu hiện của một kẻ đang bị thiếu máu trầm trọng.
“Thật không biết ta đã lãng phí bao nhiêu máu nữa” Lý Thuần Quân cười khổ một tiếng rồi nhanh chóng uống vào vài viên đan dược hồi phục.
Chỉ trong phút chốc, làn da tái nhợt của hắn bắt đầu xuất hiện một chút huyết sắc, khí sắc dần khôi phục lại, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, đủ để hắn đánh giá trận chiến một cách chính xác.
Trư quái kia trông hệt như một đồ tể vậy, mỗi đao vung xuống đều lấy đi cái đầu của mười mấy tên cốt binh. Nhưng mà, quân đoàn cốt binh thì lại gần như bất tử, chỉ cần hộp sọ không bị vỡ nát, qua một thời gian chúng liền sẽ khôi phục.
Lại thêm cả uy thế về số lượng, mặc cho thực lực đôi bên có sự chênh lệch nhất định, cốt binh vẫn đánh với trư đồ tể một cách cân kèo, không ai chiếm thế thượng phong.
Còn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện là Lý Thuần Quân thì ngồi một bên ăn dưa, vừa cổ vũ vừa khôi phục thể trạng.
“Nếu trư đồ tể đủ thông minh thì có lẽ sau một lúc nữa, nó kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra là mình đã bị lừa... Đến lúc đó, ta sẽ khó mà chạy được nếu cứ tiếp tục ở lại”
Cho dù đang ngồi chơi nhưng Lý Thuần Quân vẫn không dám buông lỏng. Trong đầu hắn không ngừng thôi diễn ra những kết cục xấu nhất lẫn hậu hoạ sau đó. Dần dần, đáy mắt hắn hiện lên một tia sát ý.
“Nhổ cổ phải nhổ tận gốc, ta vẫn nên nhân cơ hội này trảm thảo trừ căn”
...
...
“Tiếng đánh nhau?”
Ra khỏi Hoa Viên đã lâu, Mộ Khuynh Tiên vẫn không dám dừng lại nửa khắc. Nàng ra sức lùng sục khắp cung điện, cũng chém chết qua không ít ma vật. Thế nhưng, nàng vẫn hoàn không tìm thấy bất kì manh mối nào liên quan đến Lý Thuần Quân.
“Hắn rốt cục đã đi đâu chứ? Theo lí mà nói, hắn vẫn sẽ để lại một chút khí tức ở đâu đó trong toà đại điện này mới đúng” Mộ Khuynh Tiên có chút không hiểu nổi.
Lý Thuần Quân mất tích rất triệt để, ngay cả giấu giày để lại cũng không có, vậy thì nàng biết đi đâu mà tìm hắn đây?
“Khoan đã, còn một loại khả năng” Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, cặp mắt mỹ lệ ánh lên vẻ nghi ngờ: “Trừ khi là hắn vốn dĩ chưa từng đi qua tuyến đường này”
“Đây là tuyến đường mà các tu sĩ bắt buộc phải đi qua mới có thể vào sâu bên trong, mà hắn lại chưa từng đi qua đây, điều này đồng nghĩa...” Mộ Khuynh Tiên có chút nghẹn ngào, suýt chút nữa đã chửi ầm lên: “Hắn ta không đi đường thường?”
Ân...
Có khả năng.
Con người Lý Thuần Quân trông thì bình thường, nhưng thật ra bên trong lại rất kì quái. Nàng bầu bạn bên cạnh hắn đã từ rất lâu, vậy nên, hắn như thế nào nàng đều biết hết, không phải đùa.
Tỉ như Ác Chi Hồn của Lý Thuần Quân vậy. . truyện kiếm hiệp hay
Cái tên đó khi thì ôn nhu nho nhã, khi thì y hệt như một tên lưu manh... Mặc dù đó là yêu cầu của nàng, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác đó mới chính là bản chất của hắn.
Lẽ nào do hắn ta là phần ác sao? Nàng ngược lại rất hi vọng chất lưu manh kia mới là bản chất của hắn.
Mặc dù hắn ôn nhu để nàng rất vui vẻ, nhưng thật ra, trong chuyện đó, nàng muốn hắn trở nên mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn, bởi vì bản thân nàng cũng thế.
Khụ, lạc đề.
Dạo này cô đơn hơi lâu nên đầu óc của nàng không được minh mẫn cho lắm. Nhưng mà, đại ý là thông qua Ác Chi Hồn, nàng có thể khẳng định rằng Lý Thuần Quân tuyệt đối không bình thường như vẻ bề ngoài của hắn.
Bên trong hắn ta tồn tại một cái gì đó rất khó lường, đến cả nàng cũng tạm thời không làm rõ được.
“Cái tên này cũng thật là... Quay về phải giáo huấn hắn lại mới được!” Mộ Khuynh Tiên ủy khuất giậm chân.
Tất cả công sức tìm kiếm của nàng đều thành công cốc rồi! Đều tại hắn cả! Hừ!
Nhưng đột nhiên, nàng lại có chút xoắn xuýt.
Đến khi gặp mặt rồi thì nàng nên nói gì với hắn đây?
Ta đến cứu ngươi?
Ân...
Không biết có gia tăng hảo cảm hay không nhưng nàng sẽ thử.
“Trước tiên cứ đến chỗ đang xảy ra đại chiến đi đã”
Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.