Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 67: Chương 67: Lại là Lam Hồ Điệp?




Đêm thứ mười kể từ khi Lý Thuần Quân đặt chân đến hoang mạc, hắn lúc này đã gần như kiệt sức. Thú thật, chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới lại có ngày việc dạy học lại giày vò hắn thành cái dạng này.

Hắn không dám nói cư dân ở đây là ngu ngốc, nhưng sự thật là họ không có một chút khái niệm nào về lực lượng của thiên địa cả. Mà trong khi đó, đấy lại chính là những kiến thức nền tảng để trở thành một Trận Sư.

Hơn nữa, muốn người khác thấu hiểu những lí giải của hắn về lực lượng thiên địa tự nhiên cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Đến tận bây giờ, hắn đã soạn qua gần mười cái giáo án, thế nhưng chưa cái nào là thích hợp cho việc giảng dạy cả.

Dẫn dắt cả một nền văn minh ra khỏi sự lạc hậu và nghèo đói... Nói thì dễ lắm, nhưng làm thì lại khó cực kì. Bảo sao phần thưởng lại hậu hĩnh đến như vậy...

Nhưng mà, đã làm đến đây rồi, hắn cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.

Nói thật, hắn vẫn có một chút niềm tin là mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ, dẫu cho tình hình trước mắt không được lạc quan cho lắm.

“Thúc thúc, ngươi chán rồi sao?” Bạch Khiết phiêu đãng trên không trung, lộ vẻ hiếu kỳ hỏi.

Lý Thuần Quân lắc đầu: “Không phải, ta chỉ đang thắc mắc không biết đến khi nào thì cái cơ duyên kia mới chịu xuất hiện”

“Vậy sao?”

Tuy là Lý Thuần Quân vẫn không chán, thế nhưng Bạch Khiết thì đã sớm chán ngấy rồi.

Suy cho cùng, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, và việc trói buộc nàng ở một nơi hẻo lánh như này thật không khác gì một đòn tra tấn tinh thần.

“Thúc thúc, người lương thiện quá sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi đó...”

Bạch Khiết vừa mới nói xong liền đã bị Lý Thuần Quân búng trán một cái đau điếng: “Ta làm việc, còn cần một cô nhóc như ngươi nhắc nhở sao? Yên tâm đi, ta tự có chừng mực”

“Ồ...”

“Mà... Đúng thật là chuyện này rất khó khăn” Lý Thuần Quân thở dài: “Bất quá, sau khi bổ cứu một đoạn thời gian dài như vậy, đoán chừng những người kia đã mường tượng ra được một chút gì đó rồi đi”

Hi vọng là thế.

“Được rồi, tối nay lại ra ngoài thăm dò thêm một chút”

Theo như những gì được báo cáo lại, dường như gần đây tần suất kẻ ngoại lai xuất hiện còn cao hơn trước. Do đó, toàn tộc luôn trong trạng thái cảnh giác, không dám có nửa điểm buông lỏng.

Từ điểm này, Lý Thuần Quân có thể dễ dàng đoán ra được thời gian xuất hiện của đại tạo hoá kia đã ngày một đến gần. Vậy nên, hắn muốn ra ngoài thăm dò một chút xem có manh mối gì về địa điểm nó sẽ xuất hiện hay không.

Tin tưởng là những 'kẻ ngoại lai' kia cũng có ý nghĩ giống như hắn.

Cơ mà...

Bọn họ lại không có công cụ tìm kiếm 'xịn' như hắn.

“Hệ thống, mau quét xung quanh đi, có gì bất thường thì lập tức báo lại” Lý Thuần Quân âm thầm dặn dò.

[Tốt thôi]

Ngự kiếm phi hành, Lý Thuần Quân một mình lang thang trên sa mạc lúc nửa đêm, khí lạnh bao trùm trong không gian khiến người ta run rẩy, nhưng nhờ có tinh thể bảo hộ, hắn vẫn có thể chịu được.

Đã đi được rất lâu rồi, Lý Thuần Quân vẫn không thấy có gì bất thường. Đây không phải chuyện mới đây mà nó đã xảy ra trong nhiều ngày qua, chứng tỏ cho việc tạo hoá kia sở hữu khả năng ẩn tàng cực tốt.

Mà khả năng ẩn tàng lại tỉ lệ thuận với những cơ duyên mà nó sẽ mang đến cho giới tu sĩ. Vậy nên, hắn càng phải cố gắng tìm kiếm, hòng đoạt lấy tiên cơ.

Tuy nhiên, giống như những ngày trước, bao nhiêu công sức hắn bỏ ra hôm nay đều phải bỏ phí rồi.

Cuối cùng, hắn đành phải ôm theo một bụng tiếc nuối quay trở về bộ lạc khi bình minh dần ló dạng.

Theo thời gian biểu, hắn phải dạy học từ sáng đến chiều để gia tốc quá trình, cho nên... Hắn cũng đành chịu, không thể làm gì khác được.

Hắn muốn những người này có thể hoàn thành việc khắc trận trước khi hắn ra đi.

“Hi vọng hôm nay sẽ có tiến triển tốt”

...

...

Dạy học đến khoảng giữa trưa, tình hình bắt đầu xuất hiện dị biến.

Một toán người ngoài khoảng chừng gần chục người tìm đến trước cửa bộ lạc lớn tiếng quát tháo, thái độ vừa trịch thượng vừa xem thường làm cho các thanh niên trai tráng trong tộc nổi giận, lao vào ẩu đả xô xát.

Lý Thuần Quân khi biết tin liền lập tức chạy đến nơi. Ý định đầu tiên của hắn khi đến đây cũng không phải là để giảng hoà, mà chỉ là muốn xem thử tình hình một chút rồi mới tính toán sau.

“Chuyện gì xảy ra?” Lý Thuần Quân hỏi bằng tiếng bản địa.

Bằng vào năng lực của hắn, muốn nắm giữ sơ bộ một loại ngôn ngữ cũng không phải khó. Và đặc biệt, khi phải đặt mình vào vai trò của một thầy giáo, hắn bắt buộc phải học tiếng bản địa để thuận tiện cho việc giảng dạy.

“Thần sứ đại nhân? Những người này đến đây là muốn cướp lãnh địa của chúng ta, vậy nên chúng ta mới....” Một trung niên nhân lên tiếng trả lời, nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì Lý Thuần Quân đã chen ngang: “Hiểu rồi, giao cho ta”

Sau khi Lý Thuần Quân xuất hiện, mấy người kia liền nhìn về phía hắn với ánh mắt kinh ngạc. Bởi vì những người bản địa thường sẽ tỏ thái độ thù địch với ngoại nhân như họ, nhưng mà... Người trước mặt thì lại hoàn toàn khác biệt.

Thấy vậy, một người trong số đó hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có thế lực hay không? Hay chỉ là một kẻ độc hành?”

“Không liên quan đến ngươi. Tóm lại, đây là chỗ ở của ta, mời các vị lịch sự một chút” Lý Thuần Quân lạnh nhạt nói.

“Nghĩ hay thật, ta chưa từng thấy kẻ nào láo xược với ta như ngươi, ngươi không biết chúng ta là ai sao?” Nam nhân kia vừa nói vừa xoè lòng bàn tay ra, bên trên có kí hiệu hồ điệp màu xanh lam rất mỹ lệ.

Nhìn thấy kí hiệu kia, Lý Thuần Quân lập tức nổi máu điên lên, không nói hai lời liền rút đao tấn công.

Ban đầu hắn đã định dùng lí lẽ để đuổi người đi... Nhưng nếu đối phương đã là người của Lam Hồ Điệp thì sự lịch thiệp liền trở thành cái gì đó không cần thiết nữa.

Thấy Lý Thuần Quân bất chợt tấn công, cả đám người liền cả kinh lên, đồng loạt rút đao rút kiếm đánh trả.

Nhưng từ sau khi thức tỉnh thể chất, Lý Thuần Quân đã không còn dễ bắt nạt như trước nữa. Hắn là thiên địch của ma tu, và hiệu quả tiêu cực của ma khí cũng hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng với hắn, ngược lại còn bị Tử Tiêu Thần Lôi phản kích rất mãnh liệt.

“Chỉ là một đám Linh Hải trung kỳ mà lại dám ngang ngược phách lối như vậy, rõ ràng là chê mạng đủ dài rồi đúng không!?”

Lam Hồ Điệp vẫn luôn là một liều kích thích đối với Lý Thuần Quân. Thế nên, khi phải đối đầu với thuộc hạ của nàng ta, lối đánh của hắn liền trở nên đặc biệt ra sức.

Và sau cùng, mười mấy người vừa đến đây kiếm chuyện liền bị hắn đánh tan thành tro bụi, đến cả một mảnh xương cũng không còn sót lại.

Những tộc nhân đứng sau thấy vậy liền vỗ tay hoan hô đặc sắc. Nhưng mà, Lý Thuần Quân kiểu gì cũng không thấy vui nổi.

Tuy đã đoán được phần nào, nhưng mà... Quả nhiên là Lam Hồ Điệp đã để mắt tới cơ duyên lần này.

“Chó cậy thế chủ, đằng sau bọn hắn vẫn còn rất nhiều kẻ đáng sợ hơn, vậy nên các ngươi tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác” Lý Thuần Quân nhắc nhở một câu rồi nhanh chóng rời đi.

Theo suy đoán của hắn, có lẽ lần này Lam Hồ Điệp sẽ không thật sự lộ diện mà chỉ phái tâm phúc đến đây thay nàng thu thập tạo hoá.

Kể cả vậy, hắn vẫn không dám chắc chắn bất kì điều gì... Bởi vì tâm tư của ma nữ kia vẫn luôn vô cùng khó đoán.

Giống như lần trước vậy, hắn thật không dám nghĩ tới là nàng sẽ thật sự xuất hiện chặn cửa đồ thành. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài sự suy đoán của hắn.

Vậy thì vào lần trước kia nữa... Nàng đã kiêng kị điều gì?

Nàng muốn thứ gì ở Tây Phong Thành?

Hắn không rõ, nhưng hắn nghĩ tạm thời Lam Hồ Điệp sẽ không chú ý đến Tây Phong Thành nữa.

Trước mắt mà nói, có lẽ tạo hoá lần này sẽ quan trọng với nàng hơn.

Nghĩ đến đây, Lý Thuần Quân cũng có một nỗi nghi hoặc khó có thể lí giải. Thú thật, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu vì sao Lam Hồ Điệp lại tha mạng cho hắn, thậm chí còn để Thiên Đao lại cho hắn.

Chẳng lẽ...

Như nghĩ đến chuyện gì đó, Lý Thuần Quân liền rợn cả tóc gáy lên: “Chẳng lẽ nàng đã sớm biết ta sẽ đến đây nên... Chuẩn bị đoạt lại tất cả?”

Thế thì hắn có khác gì món đồ chơi trong tay nàng không?

Nếu những gì hắn suy đoán là đúng, vậy thì Lam Hồ Điệp thật sự quá đáng sợ rồi. Cứ như thể là nàng có thể tiên đoán tương lai vậy... Và mọi nước đi của hắn, tất cả, đều nằm trong sự tính toán của nàng.

Đụng phải một kẻ địch tầm cỡ như vậy, Lý Thuần Quân lần này thật sự là sợ đến vã cả mồ hôi lạnh.

Hắn cũng là người, không phải cái dạng kiêu ngạo đến không sợ trời không sợ đất, vậy nên... Hắn cũng biết sợ chứ...

Nhưng mà, hắn trốn không thoát!

“Trốn không thoát... liền chỉ có thể cứng rắn đối địch” Lý Thuần Quân thở dài: “Là chết hay sống thì vẫn chưa biết, nhưng mà... Cứ cố gắng hết sức là được”

Cái cảm giác trở thành con tốt nhảy trên bàn cờ của người khác thật sự làm hắn không thoải mái chút nào. Hắn muốn mình thật mau chóng nhảy khỏi bàn cờ... Và trong trường hợp trí lực của mình không bằng đối phương... Hắn đành phải dùng thực lực để bù đắp lại.

Nếu muốn sống thì tại trước khi Lam Hồ Điệp thành tiên, hắn nhất định phải thành tiên trước cả nàng!

Việc này thoạt nghe tưởng chừng như không thể, nhưng khi có hệ thống cùng tri thức của đời trước trong tay, hắn vẫn có niềm tin là mình sẽ làm được!

Hoặc ít nhất thì... Cũng gần được cho đỡ nhục.

Quay về bục giảng, Lý Thuần Quân vẫn tiếp tục công tác giảng dạy, ươm mầm trận sư trong bộ lạc.

Vì vẫn còn bị kích thích nên lúc này hắn giảng đặc biệt nhanh, mà ngôn từ diễn đạt cũng trở nên dễ hiểu một cách bất thường, thành ra những 'học sinh' bên dưới cũng không gặp khó khăn trong việc thấu hiểu cho lắm, chỉ là... Đại não đang có hơi quá tải với lượng thông tin kia mà thôi.

Biết rõ điều đó, Lý Thuần Quân đã chủ động cắt ngắn thời gian lên lớp đi một chút. Phần là vì để cho các học sinh có thêm thời gian tiêu hoá thông tin, phần khác là vì hắn cũng cần thêm thời gian để chuẩn bị cho vài chuyện hệ trọng.

Lam Hồ Điệp là một kẻ địch rất đáng sợ, hắn không thể không cẩn trọng được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.