Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 83: Chương 83: Ma Hoàng Ký (Hồi 2) - BẤT HẠNH




Sau khi thu dọn sơn thôn, nam thống lĩnh đã đích thân thu xếp, đưa những người còn sống sót đi nơi khác sinh sống một cách tận tình, hoàn toàn không tắc trách.

Còn về Vương Nguyên, thân đã là nha hoàn của hắn, nàng lựa chọn đi theo hắn một cách cam tâm tình nguyện.

Từ những cuộc trò chuyện giữa hai người, Lý Thuần Quân biết được tên của nam thống lĩnh kia là Quân Thiên Tứ. Mà lại, thân phận của hắn ta cũng không nhỏ, là con trai ruột của Ma Hoàng.

Tuy là con ruột, thế nhưng Ma Hoàng lại chẳng đếm xỉa gì tới hắn cả. Công danh mà ngày hôm nay hắn có được đều là tự mình phấn đấu mà có, hoàn toàn không có sự giúp đỡ của Ma Hoàng.

Thậm chí, còn có không ít người trong ma tộc không hề biết đến việc Ma Hoàng có nhi tử.

Ma Hoàng là một kẻ rất thần bí. Hắn chưa từng lộ diện trước công chúng nhưng lại có thể điều hành, quản lí cả một đại chủng tộc trong bóng tối một cách trôi chảy. Điều này nói rõ Ma Hoàng là một kẻ rất đáng sợ, không thể dây vào.

Đến tận bây giờ, Lý Thuần Quân vẫn không biết mình đang ở nơi nào. Tuy nhiên, thay vì lo lắng, hắn lại cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có để hắn có thể tiếp cận đến những thông tin mật của ma tộc.

Điều này sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều cho những công việc sau này.

Quân Thiên Tứ thân là Ma Hoàng Chi Tử, vậy nên thiên tư của hắn tất nhiên sẽ không thấp. Hơn nữa, vì để chứng minh bản thân với chính người cha vô cảm của mình, hắn đã rất cố gắng, cố gắng hơn bất cứ ai trên thế gian này... Chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của cha ruột.

Ấy thế mà, đã mấy năm trôi qua kể từ khi Lý Thuần Quân bắt gặp Quân Thiên Tứ, Ma Hoàng vẫn chưa từng xuất hiện.

Kể cả vậy, Quân Thiên Tứ vẫn không nản lòng. Hắn vẫn ngày đêm say mê tu luyện, tu vi thăng tiến vùn vụt, công danh lên cao ngút trời, để cho vô số người trong ma tộc phải đỏ cả mắt, tựa như trông thấy một vì sao sa lướt ngang bầu trời.

Không chịu thua kém, Vương Nguyên - một thôn nữ đã từng sống trong một sơn thôn hẻo lánh cũng bắt đầu triển lộ tài năng, tốc độ tinh tiến hoàn toàn có thể sánh ngang với Quân Thiên Tứ.

Thấm thoát lại thêm mấy năm trôi qua, Lý Thuần Quân vẫn theo dõi mọi thứ từ trong bóng tối. Hắn đã đọc qua ma tộc điển tịch, cũng quan sát quá trình sinh hoạt của cả hai người... Dần dần, hắn trở nên quen thuộc với thế giới này, cũng quen thuộc với lối sinh hoạt ở ma tộc từ lúc nào không hay.

Trong mấy năm qua, hắn thấy rõ sự cố gắng của Quân Thiên Tứ, cũng rất mong được nhìn thấy Ma Hoàng... Nhưng vẫn như vậy, đã gần mười năm trôi qua, Ma Hoàng vẫn không hề lộ diện.

Trong thời gian đó, nhờ việc sớm chiều ở chung, tình cảm giữa Vương Nguyên cùng Quân Thiên Tứ mỗi lúc một thắm thiết. Rồi dần dần, từ chỗ quan hệ chủ tớ, họ muốn được nên vợ, nên chồng.

Về chuyện này, Lý Thuần Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì hai người này cũng sống chung với nhau gần mười năm rồi, vậy nên nói họ không có tình cảm với nhau mới là lạ đấy.

Thật ra, Vương Nguyên đã yêu Quân Thiên Tứ ngay từ lần đầu họ gặp mặt rồi. Nói đúng hơn là từ cái lúc mà hắn cứu lấy nàng khỏi tay tên thổ phỉ đáng sợ kia, trái tim vụn vỡ của nàng cũng đã được hắn cứu lấy cùng lúc đó...

Chỉ là, vì thân phận hai bên cách biệt quá xa, nàng vẫn luôn giấu kín những cảm xúc đó ở sâu trong tim.

Nhưng ngày qua ngày, tình cảm kia của nàng cũng càng lúc càng thêm mãnh liệt. Nàng đã không muốn nhẫn nhịn nữa, nàng muốn trèo cao hơn! Vậy nên, nàng mới quyết định dấn thân vào con đường tu luyện, hòng có thể đạt được vị thế mà nàng vẫn luôn mơ ước.

Và đến ngày hôm nay, mộng ước của nàng đã thành sự thật.

Không đợi nàng bày tỏ tình ý, Quân Thiên Tứ đã tự mình tìm đến chỗ nàng rồi nói lời cầu hôn. Và tất nhiên, nàng đã đồng ý một cách vô cùng dứt khoát mà không có nửa điểm do dự.

Không lâu sau đó, hôn lễ đã được cử hành. Nhưng vì lối sống của hai người quá mức điệu thấp nên thành ra chẳng có ai đến dự tham cả... Ngoài Lý Thuần Quân.

Không cần khách khứa, không cần hai bên quan họ, cả hai người tự mình bái thiên địa, bái cao đường, tự giao bái rồi trở về động phòng. Họ làm vậy là vì họ muốn thế, và không ai ép họ phải cử hành hôn lễ một cách đơn giản, hiu quạnh như vậy cả.

Cái mà hai người cần ở một hôn lễ chỉ đơn giản là tình cảm và danh phận, chứ không phải những lời chúc phúc có cánh cùng những món lễ vật xa xỉ hào nhoáng.

Người khách duy nhất đến đây là Lý Thuần Quân yên lặng chứng kiến tất cả rồi lại lặng lẽ rời đi. Bởi vì đến đây thì hắn đã hết việc, không cần thiết phải ở lại nữa.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, Lý Thuần Quân đã đột ngột dừng lại, sắc mặt bắt đầu có chút quái dị lên.

“Rõ ràng hôm nay là ngày vui của Quân Thiên Tứ... Thế thì cảm giác bất an này là gì cơ chứ? Luôn cảm giác đây là nho nhỏ bình yên trước giông bão...”

Vì sợ mình sẽ bỏ qua điều gì quan trọng nên ngay tối hôm đó, Lý Thuần Quân đã quyết định ở lại trong trạch viện này chờ đợi.

Tất nhiên, hắn sẽ không vô lễ đến mức đi xem cảnh người ta động phòng. Hắn chỉ muốn ở lại xem thử có gì bất trắc xảy ra hay không mà thôi.

Và không ngoài dự đoán của hắn, 'thứ gì đó' đã xuất hiện.

Trong đêm tối, một bóng hình chậm rãi hiện hữu từ giữa hư không, tựa như một người được bóng đêm ngưng tụ mà thành. Hắn bước ra với một bộ trang phục phi thường khí khái, tư thái ngạo nghễ, ánh mắt như điện, oai nghiêm lẫm lẫm, trông vô cùng phi phàm.

Mặc dù nam nhân kia không để lộ ra quá nhiều khí chất cùng cảm xúc, dung mạo lại càng không... Nhưng từ ánh mắt của hắn, Lý Thuần Quân có thể nhìn ra được con người này hình như không có tình cảm, chỉ có sự sắc bén cùng đạm mạc.

Nam nhân thẫn thờ nhìn trạch viện này một chút rồi chậm rãi cất bước, một mình đi thẳng đến gian phòng của đôi tân hôn.

Cũng may là đến lúc này thì đôi tân hôn nọ đã làm xong công việc, thân thể mệt mỏi mà ngủ thiếp đi... Và đây cũng vừa hay là cơ hội để hắn ta có thể đột nhập một cách dễ dàng.

“Người này đang muốn làm gì?”

Mặc dù Lý Thuần Quân rất nghi hoặc, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc xem xét những hành động tiếp theo của người này.

Nam nhân đứng trước giường, ngắm nhìn gương mặt của Quân Thiên Tứ một lúc lâu rồi thở dài. Hắn vẫn không nói gì, chỉ từ bên người lấy ra một viên minh châu màu lục bảo ẩn chưa mênh mông hắc khí rồi cho vào miệng Quân Thiên Tứ.

“Oán linh của Minh Quỷ Giới, hi vọng ngươi có thể hàng phục được nó”

“Còn nếu không, chết đi”

Thanh âm trầm thấp của nam nhân kia vang lên, để Lý Thuần Quân phải lạnh cả tóc gáy từ trong vô thức. Hắn nhận ra người đàn ông này không chỉ vô cảm, mà còn rất tàn khốc là đằng khác!

Ma Hoàng!

Đây chắc chắn là phụ thân của Quân Thiên Tứ - Ma Hoàng!

Làm xong chuyện, Ma Hoàng lại rời đi một cách vô thanh vô tức, tựa như hắn vốn dĩ chưa từng tồn tại ở chỗ này. Còn Quân Thiên Tứ sau khi nuốt phải viên minh châu kia, sắc mặt của hắn bắt đầu thay đổi, trở nên vặn vẹo thống khổ rồi cuối cùng là rống lên hệt như dã thú.

“A!!”

Nghe thấy tiếng rống của phu quân, Vương Nguyên giật mình tỉnh dậy. Mắt thấy chồng mình đã sắp sửa phát điên, nàng không nghĩ gì nữa mà cố gắng vận sức giữ chặt hắn lại. Mãi cho đến khi hắn không thể cử động nữa thì nàng mới chịu buông ra.

“Phu quân, chàng sao vậy?” Vương Nguyên hết sức lo lắng hỏi, khoé mắt đã bắt đầu rơi lệ.

Nàng không biết phu quân nàng đã xảy ra chuyện gì... Nhưng việc hắn đột nhiên phát điên ngay vào đêm tân hôn, có phải đều do nàng hay không?

“Ta không biết nữa, nhưng chắc chắn không phải lỗi của ngươi” Quân Thiên Tứ ôm đầu, thật gian nan nói ra: “Có thứ gì đó đang thì thầm trong đầu ta... Cám dỗ ta... Nó muốn nuốt chửng lấy ta!”

Vương Nguyên cắn răng, lại lần nữa dùng hết nội lực truyền thẳng vào trong người của Quân Thiên Tứ.

Tuy rằng nàng không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng nàng biết lực lượng của nàng có thể khắc chế 'con quỷ' bên trong Quân Thiên Tứ.

Mặt trời dần lên, mãi đến rạng sáng thì Quân Thiên Tứ mới chậm rãi bình phục, có thể nói năng vận động một cách bình thường. Còn Vương Nguyên thì nặng nề ngã xuống gối mềm, bất tỉnh.

“Nương tử... Lăng Ba chi lực của ngươi có thể giúp ta... Nhưng suy cho cùng, đó vẫn là trị ngọn không trị gốc” Quân Thiên Tứ vuốt ve khuôn mặt của nàng, hết sức đau lòng nói ra: “Xin lỗi, thân là trượng phu, ta còn chưa làm gì được cho ngươi mà ngươi đã phải hi sinh vì ta... Thật xin lỗi”

Hơn ai hết, Quân Thiên Tứ biết rõ con quỷ kia vẫn đang tồn tại trong hắn, chỉ là... Nó đang bị Lãng Ba chi lực mà Vương Nguyên để lại áp chế mà thôi.

Rời khỏi phòng, Quân Thiên Tứ chạy vội đi sắc thuốc, tẩm bổ cho cơ thể đang yếu nhược của Vương Nguyên. Khoảng chừng nửa ngày sau, nàng đã tỉnh lại, để Quân Thiên Tứ mừng rỡ vô cùng.

Nhưng đồng thời, Vương Nguyên cũng dần nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nàng nhận ra con quỷ kia đã sắp sửa thức tỉnh thêm một lần nữa, và nàng sẽ phải hôn mê thêm một lần nữa.

“Phu quân yên tâm, chỉ cần ta mạnh lên, nhất định sẽ có ngày ta triệt để khu trừ con quỷ kia giúp ngươi!”

Cả Vương Nguyên lẫn Quân Thiên Tứ đều không biết con quỷ kia là từ đâu ra, nhưng giờ họ đã không còn thời gian để suy nghĩ đến nguồn gốc của nó nữa.

Thay vì rảnh rỗi đi làm chuyện ấy, họ muốn tìm cách thanh trừ nó thật triệt để.

“Ma Hoàng, ngươi làm vậy rốt cục là có ý gì?” Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu nhìn về phía cung điện trung tâm, nhãn thần mười phần phức tạp lẩm bẩm: “Lấy chính con trai mình ra làm vật thí nghiệm, con người ngươi cũng đủ ác đấy”

Lý Thuần Quân không biết Quỷ Linh Giới là gì, càng không biết Oán Linh bên trong đó là gì. Hắn chỉ biết nơi đó là một địa phương rất nguy hiểm... Một địa phương mà mỗi một cư dân trong đó đều có thể giết chết một cường giả như Quân Thiên Tứ!

“Lại nói, Lăng Ba chi lực là cái gì?” Lý Thuần Quân nhíu mày: “Lần đầu tiên ta cảm thấy mình ngu ngốc đến vậy... Thậm chí còn gặp rất nhiều thứ mà mình không biết”

Tri thức hải dương vốn dĩ là vô cùng vô tận, và những gì hắn đọc được trong tiên động sẽ không phải là tất cả. Hắn biết vậy, nhưng hắn vẫn không cam lòng.

Nhưng bây giờ vẫn không phải lúc để hắn nghĩ đến chuyện đấy.

“Ta muốn xem thử Ma Hoàng sẽ làm gì”

Lại sau đó mấy năm, đây là chuỗi ngày mà Quân Thiên Tứ cùng Vương Nguyên phải chật vật chống cự trước sự tấn công mãnh liệt của con quỷ kia. Mặc dù Vương Nguyên vẫn có thể đẩy lùi nó hết lần này đến lần khác, nhưng nàng vẫn không thể trừ khử nó một cách tận gốc được.

Tuy nhiên, trong cái bất hạnh vẫn tồn tại một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi an ủi trái tim của cả hai người. Bởi vì vào lúc này, Vương Nguyên đã mang thai đủ tháng, và sắp sửa hạ sinh một bé gái.

Ngày hôm nay, với con dao bếp mà Quân Thiên Tứ tặng cho, nàng muốn chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn để chào mừng đứa nhỏ trong bụng nàng đang sắp sửa chào đời. Nhưng dường như đã không đợi được nữa, nàng chuyển dạ ngay trong lúc nấu ăn cho gia đình nhỏ của mình.

Và xui xẻo thay, đó cũng là lúc mà con quỷ trong Quân Thiên Tứ trỗi dậy.

Nó giống như đã chờ đợi thời điểm này từ rất lâu rồi. Nó muốn đợi đến thời điểm người mà nó sợ hãi nhất lâm vào trạng thái suy yếu nhất, sau đó chiếm lấy cơ thể của Quân Thiên Tứ... Và cuối cùng là giết chết nàng ta.

“Đừng hòng làm hại thê tử cùng con ta!”

Bằng vào ý chí kiên định, Quân Thiên Tứ đã phản kháng lại con quỷ, đem nó dồn thẳng vào góc sâu trong tiềm thức. Nhưng trong lúc thần trí mê mang, con quỷ đã kịp thời cho Vương Nguyên một kích, khiến nàng quằn quại trong vũng máu.

Đứa bé đã ra đời thành công, còn Vương Nguyên thì đang nằm thoi thóp trong vũng máu. Quân Thiên Tứ ôm lấy con mình rồi điên cuồng chạy đi tìm đại phu, trong khi trên mặt đã sớm nhễ nhại nước mắt.

Vương Nguyên là người mà hắn yêu nhất, cũng là lí do duy nhất để hắn tồn tại... Vậy nên, bằng mọi giá, hắn nhất định phải cứu sống nàng!

Không lâu sau đó, đại phu đã nhanh chóng tìm đến chỗ của Vương Nguyên. Bỏ ra biết bao kỳ bảo cùng linh dược trong thiên hạ, rốt cục Quân Thiên Tứ đã thành công giữ lại người thê tử duy nhất của mình... Nhưng không may thay, đứa bé thì lại không được may mắn như vậy.

Đáng lẽ ra phải được di truyền thiên tư tuyệt đỉnh từ cả bố và mẹ, nhưng trong giây phút thần trí mơ hồ, Quân Thiên Tứ đã vô tình đánh trọng thương Vương Nguyên, và nữ nhi của hắn cũng không tránh khỏi tác động, khiến đạo căn cả đời đều bị hủy hoại.

Và thế là, từ một thiên tài nứt vách đổ tường, đứa trẻ đã bị chính cha ruột đánh thành phàm nhân với tuổi thọ tối đa không quá một trăm năm.

Thử hỏi sau đó Quân Thiên Tứ đã dằn vặt, đau khổ đến cỡ nào? Hắn tuyệt thực, không dám lắng nghe những lời an ủi của thê tử, càng không dám nhìn mặt chính con gái mình. Hắn nghĩ mình là một con quái vật, một người cha tệ hại hơn bất kì người cha nào trên thế giới này.

“Phu quân, ta không trách ngươi... Vậy nên, xin ngươi hãy nhìn ta đi...”

Mỗi đêm, nàng đều đến phòng hắn thì thầm câu nói này. Mọi chuyện cứ xoay vần như vậy tận một tháng liền, Quân Thiên Tứ mới dám ra khỏi phòng đối mặt với thê tử cùng nữ nhi.

“Ta xin lỗi... Ta không xứng đáng làm một người cha...”

Vương Nguyên duỗi tay tới, nhẹ nhàng điểm hoá con quỷ bên trong phu quân mình rồi tiếp lời: “Không sao, nhi tử bất hạnh, kiếp sau chúng ta sẽ báo đáp cho nó...”

Quân Thiên Tứ không nói gì, nhưng trong lòng lại đang đau xót vô cùng.

Hơn ai hết, hắn biết rõ Vương Nguyên vẫn muốn sinh thêm mấy đứa nữa cho vui cửa vui nhà... Nhưng vì tình cảnh trớ trêu, nàng đành phải dẹp mộng ước ấy đi để tập trung cho việc nuôi con và chăm chồng.

Không còn cách nào khác, Quân Thiên Tứ đành quay về với lối sinh hoạt bình thường. Chỉ là, hắn dành nhiều thời gian để ở bên con hơn, nhằm chuộc lại những lỗi lầm của mình.

Nhưng rồi, một chuyện mà bất cứ ai cũng không ngờ tới đã xảy ra. Ma Hoàng ban lệnh triệu kiến Quân Thiên Tứ.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, rốt cục Quân Thiên Tứ đã có thể thấy mặt cha mình. Mặc dù hắn biết là người cha kia đang có âm mưu với mình, nhưng hắn lại chưa từng oán trách cha mình câu nào... Kể cả khi cha hắn chưa từng giúp hắn bất kì chuyện gì.

Hắn cũng không biết là mình đang bị sao nữa.

Vương Nguyên biết tin liền đòi đi theo, nhưng Quân Thiên Tứ đã dứt khoát từ chối. Hắn biết cha mình là một kẻ tàn khốc với bất cứ ai kể cả người nhà, vậy nên không để nàng gặp cha hắn là an toàn nhất.

Chào tạm biệt vợ con rồi lên đường, khoảng nửa ngày sau, Quân Thiên Tứ đã đặt chân đến trước Ma Hoàng Điện... Với thân phận là Thái Tử - Đứa con vô danh duy nhất của Ma Hoàng.

“Vào đi, cũng không cần kính ngữ, ở đây không có người ngoài”

Trong đại điện, một cỗ thanh âm trầm thấp truyền ra, thái độ rất chi thờ ơ với Quân Thiên Tứ. Nhưng từ sâu trong thanh âm đó, Quân Thiên Tứ lại nghe ra một loại cảm xúc rất kì quái.

“Phụ thân, người có chuyện muốn nói với ta sao?”

“Là về chuyện giữa ngươi và vợ ngươi, Thuần Âm Chi Thể” Ma Hoàng chậm rãi nói.

Vừa nói, Ma Hoàng lại âm thầm đưa mắt nhìn ra phía cửa điện, không nói gì, cũng không quá để ý đến biểu lộ đang có phần thất thố của chính con trai mình.

“Thú thật, ta không nghĩ tới những gì ta đã sắp xếp ngày hôm đó lại trở thành như thế này” Ma Hoàng nói tiếp: “Mặc dù hiếm khi, nhưng chuyện lần này đúng là đã vượt ra ngoài dự tính của ta”

Từ trong lời nói của hắn, không khó để nhìn ra được Ma Hoàng tự tin đến mức nào.

“Những lời sau đây sẽ rất khó nghe đấy, ngươi hận ta cũng được, ta không để tâm” Ma Hoàng im lặng một chút rồi từ từ diễn giải: “Đã khá lâu kể từ khi ta tìm thấy Minh Quỷ Giới...”

“...”

Người bên ngoài không thể nghe rõ cụ thể người bên trong đang nói đến những chuyện gì. Nhưng từ khi đặt chân đến chỗ này, Vương Nguyên đã nghĩ là mình cầm chắc cái chết rồi...

Chỉ là, nàng thật không nghĩ tới Ma Hoàng lại không làm gì nàng cả... Cho dù hắn đã sớm phát hiện ra là nàng đang nghe trộm.

Hoặc nói đúng hơn là... Ma Hoàng không có ý muốn giết nàng. Ngược lại, hắn còn muốn để nàng có thể lắng nghe sự thật.

Tuy nghe không rõ, nhưng từ những đoạn hội thoại rời rạc kia, nàng đã dần nhận ra tất cả sự thật.

Từ tình yêu của nàng, gia đình nhỏ của nàng, nhân sinh của nàng, tất cả... Đều chỉ là một màn kịch... Một màn kịch nhỏ nhoi, rẻ tiền không hơn không kém.

Tất cả những cố gắng của nàng... Đều là vô nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.