Hoàng Cung.
Lúc này, Thất Hoàng Tử Lăng Tuyệt vẫn còn đang rất bận bịu với công việc triều chính mà Nhân Hoàng giao cho. Không giống với các tỷ muội cùng huynh đệ, dường như Nhân Hoàng đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, để hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Mất cả một ngày, Lăng Tuyệt rốt cục cũng có thể về nhà để nghỉ ngơi. Ở đó từ sớm đã có một nam nhân trẻ tuổi đứng đợi sẵn, thấy hắn trở về liền vui mừng ra mặt: “Điện hạ, ngươi về rồi”
“Gọi sư bá” Lăng Tuyệt thở dài: “Mau nấu cho ta một chút thức ăn, ta cảm giác mình đói sắp chết rồi”
“Người không ăn lúc ở đó sao? Vả lại, điện hạ cũng không phải anh trai của sư phụ, mà sư phụ cũng không xác nhận nên ta không thể gọi như vậy” Nam nhân kia nói.
“Có thể xem như huynh đệ kết nghĩa”
“Ta không tin”
Lăng Tuyệt: “...”
Được rồi, tùy ngươi vậy.
Nam nhân kia tất nhiên là Vân Phàm, đại đệ tử của Lý Thuần Quân. Mặc dù hắn là người đã có môn phái từ trước nhưng bản thân hắn lại vô cùng yêu thích sự tự do, kết quả là chỉ sau vài năm nhập môn... Hắn đã bị khai trừ vì vi phạm quá nhiều quy định trong môn phái.
Trở thành tán tu, Vân Phàm cũng không thấy hối tiếc. Sau nhiều năm tu luyện gian nan vất vả, hắn đột nhiên nhớ lại lời dặn của sư phụ nên liền lên đường đến kinh thành tìm Lăng Tuyệt.
Nghe Mộ Khuynh Tiên kể lại, Lăng Tuyệt cũng biết hắn có nhận đệ tử. Thế là sau khi xác minh xong thân phận, Lăng Tuyệt liền dứt khoát thu Vân Phàm về phục vụ cho mình một thời gian, chờ Lý Thuần Quân trở về rồi tính tiếp.
Đang lúc đợi cơm của Vân Phàm thì thần sắc mệt mỏi của Lăng Tuyệt đột nhiên thay đổi, lặng lẽ nhìn về phía phương trời đằng xa. Một luồng sáng chói mắt xuất hiện trên bầu trời cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, cực kì quen thuộc.
“Phi kiếm truyền tin? Lại có chuyện nữa rồi?” Lăng Tuyệt có chút buồn bực nói nhỏ: “Tên đó trông điềm đạm trầm tĩnh biết bao nhiêu mà không ngờ lại giỏi gây chuyện đến như vậy...”
Thở dài một hơi, Lăng Tuyệt liền tiếp nhận phi kiếm truyền tin. Và gần như ngay tức khắc, sắc mặt của hắn liền đại biến, ngữ khí cũng trở nên vô cùng gấp gáp nói thật nhanh: “Ta phải ra ngoài một chút, đừng tìm ta!”
Nói xong, Lăng Tuyệt liền thôi động năng lực thể chất, lập tức hoá thành cơn gió biến mất ngay tại chỗ mà không nói thừa thêm bất kì lời nào, có vẻ thật sự đụng phải chuyện khẩn cấp.
Vân Phàm trong nhà nghe thấy vậy liền không khỏi có chút nghi hoặc... Nhưng dẫu vậy, hắn vẫn rất an tâm tiếp tục làm bếp, không có suy nghĩ gì nhiều.
Hắn không hề biết tai ương đã sắp sửa giáng xuống thế giới này.
...
...
“Tới rồi!”
Oanh~
Thanh âm Lý Thuần Quân vừa vang lên không lâu thì đã bị che lấp bởi một tiếng nổ kinh thiên động địa. Một cột sáng khổng lồ màu đỏ như máu từ sâu trong di tích trùng thiên mà lên, hủy diệt gần như toàn bộ khu di tích cổ.
Cùng lúc đó, thần lực quỷ dị từ cột ánh sáng đỏ mau chóng tản ra khắp bầu trời, biến nó từ một màu xanh thăm thẳm dần trở thành một màu đỏ thẫm, trông hệt như tận thế.
Thiên địa cảm ứng, cuồng phong lôi điện không ngừng oanh minh giữa giữa trời quang. Chỉ tiếc là cũng không lâu sau đó, chính bản thân mặt trời cũng đã bị thần lực của Ma Thần nhuộm thành màu đỏ, trở thành vầng huyết nhật treo lơ lửng, gieo rắc huyết quang xuống mặt đất, khủng bố tinh thần của bất cứ ai không may mắn trông thấy cảnh tượng này.
“Thần Nông! Ngươi giam ta bấy lâu nay rồi, đã bao giờ ngươi từng nghĩ tới sinh linh mà ngươi từng dùng mạng để bảo vệ sẽ phản bội lại chính ngươi hay không!?”
Một thanh âm ngập tràn ma tính vang vọng giữa thiên địa, tiếp nối cột sáng màu đỏ cùng bầu trời u ám biến nơi này trở thành sâm la huyết ngục đúng nghĩa.
Kinh khủng hơn là ngay khoảnh khắc thanh âm này vang lên, vô số thường nhân bên dưới đã chịu phải ảnh hưởng không hề nhỏ! Phần thì phát điên lao vào cắn xé lẫn nhau, phần thì trực tiếp nổ tung thành huyết vụ! Biến toà Tây Phong Thành này trở thành một biển máu điên loạn!
Lý Thuần Quân biết rõ mình không thể cứu hết tất cả. Hắn không cảm thấy tội lỗi, vì hắn biết lỗi lầm này không phải do hắn mà ra. Thay vì cảm thấy mặc cảm hay tự trách, hắn biết hiện tại mình nên làm gì mới là lẽ phải.
“Trước khi hắn ta xuất hiện thì... Lam Hồ Điệp, ngươi có thể độ kiếp hay không?” Lý Thuần Quân hỏi.
“Tại sao?”
“Ta hỏi được không?”
“Tất nhiên là được, nhưng ta sẽ chết rất thảm” Lam Hồ Điệp nói: “Ngươi rốt cục muốn làm gì, mau nói thẳng ra đi chứ!”
“Ngươi tu luyện Tử Vong Chi Đạo, hẳn là rất cần kinh nghiệm về cái chết. Vừa hay, ta đã chết qua cả vạn lần, nên phần kí ức này có thể giúp đạo của ngươi trở nên viên mãn” Lý Thuần Quân duỗi ngón tay chạm vào mi tâm của Lam Hồ Điệp rồi nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên ta thật sự trông cậy vào ai đó đấy, Lam Hồ Điệp, đừng làm ta thất vọng”
Dứt lời, kí ức về hàng vạn lần chết đi điên cuồng chảy vào trong đầu Lam Hồ Điệp, để nàng cảm thấy thật choáng váng. Cái chết đó tựa như một vòng luân hồi đầy ám ảnh, cứ tái sinh rồi lại tuyệt diệt, hoàn toàn bất lực mà không thể phản kháng.
Tuy ở đây không có nỗi đau về thể xác, nhưng về mặt tâm lí mà nói... Đây rõ ràng là một phương thức tra tấn tinh thần vô cùng kinh khủng.
Nhưng mà, Lý Thuần Quân cũng không nói sai, thứ này vừa hay có thể giúp nàng ngộ đạo cấp tốc, bù lấp cảm ngộ về cái chết mà nàng vẫn luôn thiếu sót.
Thấy Lam Hồ Điệp đã tiến hành ngộ đạo, Lý Thuần Quân lại quay qua liên lạc với Mộ Khuynh Tiên: “Các ngươi thế nào rồi? Vẫn an toàn đấy chứ?”
“Yên tâm, có ta ở đây, cả con gái lẫn nhà họ Khương đều không có vấn đề. Nhưng thật đáng tiếc là ngoài họ ra thì không còn ai ở đây được tính là còn sống đâu” Mộ Khuynh Tiên nói: “Ngay từ đầu, việc sơ tán đã là chuyện không thể rồi, ngươi cũng hiểu mà phải không?”
Lý Thuần Quân trầm mặc.
Mộ Khuynh Tiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Không ai trách ngươi cả, trượng phu của ta. Tình hình ta đã đại khái nắm được rồi, ngươi chỉ cần cầm cự đến khi viện quân tìm đến là được. Còn về Chung Yên Giáo gì đó... Ta sẽ tự tay xử lý chúng”
“Tạ ơn”
“Không có gì, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy, chỉ cần ngươi hiểu tấm lòng của ta là được”
Nói xong, Mộ Khuynh Tiên liền cắt đứt sợi dây liên lạc duy nhất. Có lẽ là nàng định làm thật rồi, không phải đang nói chơi.
Biết được người thân vẫn an toàn, Lý Thuần Quân giờ đã không còn gánh nặng, hoàn toàn có thể an tâm liều mạng một lần. Hắn không biết những tính toán lần này có thành công hay không, chỉ hi vọng là kết cục xấu nhất sẽ không xảy ra.
“Cả một toà thành mấy chục vạn nhân khẩu chỉ trong nháy mắt liền biến thành biển máu... Ma Thần nha, đúng là không thể dùng thường thức để đo lường”
Huyết quang bao trùm cả thiên địa, từng rạng mây trắng cũng dần trở thành những đám mây màu máu. Mọi sinh vật xung quanh đây đều đã tuyệt diệt, duy chỉ còn Lý Thuần Quân cùng Lam Hồ Điệp là vẫn còn sống sót, cũng chuẩn bị đối mặt với cơn ác mộng của sinh linh vào rất nhiều năm trước.
“Thật mỉa mai. Thần Nông, rõ ràng ngươi mạnh hơn ta, ấy vậy mà đến thời điểm hiện tại, người còn tồn tại lại là ta, không phải ngươi!”
Giọng nói kia lại vang lên, âm trầm mà khát máu. Hắn tựa như cười cợt cả thế gian mà nói tiếp: “Sinh linh vốn dĩ chỉ là những hòn đá vướng chân, một đống thức ăn không hơn không kém. Thần Nông, vì sao ngươi lại không hiểu đạo lí này? Cũng do vậy nên ngươi mới chết trong tay ta, cũng như chết trong sự u mê ngu ngốc của chính mình”
Cạch~
Từ trong đống đất đá vỡ vụn, một nhân ảnh với nước da đỏ thẫm chậm rãi hiện ra sau màn cát bụi. Đó là một nam nhân tướng mạo phi phàm, da đỏ như máu, tóc tai bù xù, trên lưng còn đang bị cắm bởi một thanh kiếm gỉ sét, biểu lộ lộ rõ vẻ suy nhược cùng mệt mỏi.
Dẫu vậy, vẻ tà ác, khát máu cùng điên cuồng mà hắn toát ra vẫn để cho người đối diện phải cảm thấy sợ hãi. Lý Thuần Quân cũng không ngoại lệ.
Hắn chính là Chung Yên Ma Thần, kẻ đã suýt chút diệt thế vào thuở ban sơ của thế giới này.
“Ha ha, không thừa nhận ta sao? Đợi ta khôi phục thực lực, ngươi có không muốn nhận cũng phải nhận!”
Nam nhân rút kiếm ra khỏi lưng rồi khẽ nhíu mày, chỉ động dung một chút rồi ngẩng mặt lên trời mà không ngừng cuồng tiếu. Dáng vẻ của hắn rõ ràng là đang cười nhạo Thiên Đạo không công nhận hắn!
Cười xong, hắn mới chú ý đến chỗ Lý Thuần Quân cùng Lam Hồ Điệp. Yên lặng ngắm nhìn một chút, nam nhân mới mỉm cười hỏi: “Các ngươi là tín đồ của ta sao?”
“Chỉ là một tên thủ hạ bại tướng ngông cuồng, ta việc gì phải tôn thờ một tên hạ tiện như vậy cơ chứ? Thần mà ta từng thấy còn hùng mạnh hơn ngươi gấp nhiều lần, và một tên quỷ không ra quỷ, thần không ra thần như ngươi thì làm sao có thể so sánh với người đó được?”
Ngay tức thì, một thanh âm nữ tử vang lên đáp trả một cách đầy cay nghiệt. Lam Hồ Điệp lúc này đã tự đánh gãy quá trình ngộ đạo của mình, ngồi dậy trả lời Chung Yên Ma Thần: “Ta ở đây là để giết ngươi, liệu ngươi có tin không?”
Chung Yên Ma Thần nhìn nàng, trên mặt không những không lộ vẻ tức giận mà còn ngập tràn sự hứng thú: “Ta cứ tưởng mình là ngông cuồng nhất rồi, thế mà nữ nhân này còn ngông cuồng hơn cả ta. Chỉ tiếc là... nàng ta đã mất trinh rồi, nếu không ta có thể sẽ suy nghĩ đến chuyện thu nàng làm phi không biết chừng”
“!?”
Trong lòng Lý Thuần Quân vô cùng kinh hãi khi nghe thấy câu này, chỉ là hắn đang cố gắng không để lộ ra ngoài khi nhìn Lam Hồ Điệp.
Mà dường như bản thân nàng cũng không mấy để ý đến những lời khích bác của Ma Thần, ngược lại còn bình tĩnh truyền âm nhắc nhở Lý Thuần Quân: “Lôi kiếp sắp đến rồi, muốn làm gì thì làm đi”
“Bây giờ không gần nữa rồi, mong muốn loại bỏ tên này của Thiên Đạo còn nhiều hơn ta nghĩ” Lý Thuần Quân thở dài: “Nhưng cũng may cho ngươi, vì ngươi hỗ trợ cho ta nên có lẽ sẽ được một chút lợi ích nhỏ”
“Nhân lúc này mau chạy đi, mọi chuyện cứ để ta lo liệu”
Sở dĩ hắn để Lam Hồ Điệp độ kiếp là vì hắn muốn Thiên Đạo bản năng chú ý đến chỗ này, phòng ngừa việc Ma Thần có thể lẫn trốn dưới con mắt của Thiên Đạo.
Chỉ là... Dường như không cần hắn phải làm vậy, vì bản thân Thiên Đạo vẫn luôn chú ý đến nơi này, nói đúng hơn là chú ý đến Ma Thần.
Đây rõ ràng là cừu hận cực sâu đến từ phía Thiên Đạo, cũng như quyết tâm muốn nhổ khối u ác tính mang tên Chung Yên Ma Thần này ra khỏi người.
“Hệ thống, hiến tế toàn bộ điểm công đức, kích hoạt thẩm quyền Hành Quyết”
[Đang quét nghiệp lực]
[Quét thành công]
[Kiểm tra thấy giá trị nghiệp lực mà đối phương sở hữu là đủ điều kiện để kích hoạt thẩm quyền Hành Quyết. Nương theo mong muốn của kí chủ, thành công hiến tế hơn nửa triệu điểm công đức, qua đó kích hoạt trạng thái Đại Thần cùng thẩm quyền Hành Quyết]
Khi những dòng chữ này hiện lên, giao diện của hệ thống dần biến thành một màu vàng kim thánh khiết. Cùng lúc đó, Lý Thuần Quân có thể cảm nhận được một loại lực lượng thần thánh nào đó đang ôm lấy mình, biến đổi hắn trở thành một thực thể thần thánh tương tự như chính bản thân nó.
Màu tóc tím sẫm của Lý Thuần Quân dần thay đổi, trở thành một màu trắng bạch pha cùng một chút sắc vàng. Cả y phục, ngoại hình lẫn khí chất của hắn cũng đồng loạt biến đổi, trở nên đoan chính và thần thánh, tựa như một viên thẩm phán tối cao của chư thần đang nhìn xuống nhân gian, phán xét thiện ác.
Trực giác không ngừng mách bảo có gì đó không đúng đang diễn ra trên người đối phương, Chung Yên Ma Thần lập tức xông lên, ý đồ giết chết Lý Thuần Quân trước khi quá muộn.
Nhưng đáng tiếc là ngay khi hắn định ra tay thì thiên lôi cuồng nộ liền đồng loạt bổ xuống quanh thân Lý Thuần Quân, hình thành một lớp rào chắn bảo hộ hắn khỏi ma trảo của Ma Thần.
“Trò trẻ con!”
Ma Thần lạnh lùng quát một tiếng, ma âm kinh khủng quét ngang khiến lớp khiên bằng thiên lôi bị lung lay dữ dội, riêng Lam Hồ Điệp gần đó thì trực tiếp thổ huyết, trọng thương rất nặng.
Nàng còn chưa đột phá nên căn bản không có sức chống cự trước Ma Thần. Thế trận lại xoay chuyển, bây giờ chính Lam Hồ Điệp mới là người phải dựa dẫm vào Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân muốn nàng mau chóng rời khỏi đây, nhưng mà nàng thì lại không muốn. Nàng đã nói sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử, và tất nhiên đó cũng không phải đang nói chơi.
Mặt khác, vì diệt trừ hậu hoạn, Ma Thần tất nhiên sẽ không bao giờ buông tha cho nàng. Nhưng trước đó, hắn vẫn sẽ lựa chọn giết Lý Thuần Quân trước để phòng ngừa tai hoạ trước mắt.
“Chết đi!”
Ma Thần không suy nghĩ nhiều nữa liền tiếp tục lao lên. Thần lực mênh mông, cuồn cuộn như huyết hải bao trùm lấy song quyền, một đấm tựa như oanh nát thiên địa mà nhằm thẳng vào Lý Thuần Quân đang đứng yên bất động, ý đồ nhất kích tất sát đối phương.
Lam Hồ Điệp thấy vậy liền cố hết sức ngồi dậy hòng ra trước cản đòn.. Nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn không nhanh bằng Ma Thần.
Bất quá, cũng không may cho Ma Thần là ngay lúc Lý Thuần Quân sắp sửa phải chết thì một tia sáng đột nhiên xuất hiện, cứng rắn chặn đứng quyền ấn của Ma Thần. Nó chính là Thần Nông Ngọc Đỉnh, chí bảo khắc tinh đã giam cầm Ma Thần rất nhiều năm, để hắn căm hận đến thấu xương.
Ma Thần thấy nó cản đường liền triệt để nổi cơn thịnh nộ, điên cuồng gầm lên một tiếng tựa như hồng hoang thần thú xuất thế. Ma uy ngập trời lại cộng thêm quyền ấn mạnh mẽ đã đánh cho Thần Nông Ngọc Đỉnh vỡ tan thành từng mảnh, kết thúc sứ mệnh cuối cùng của nó trong sự bi thương cùng cô độc.
Bỗng nhiên, một bàn tay tràn đầy ánh sáng xuất hiện, nhẹ nhàng xoè ra đón lấy từng mảnh vỡ rồi ôm vào lòng, nói khẽ: “Cảm ơn ngươi, Đại Đế... Giờ hãy giao lại mọi thứ cho ta”
Nói xong, Lý Thuần Quân liền tiến đến trước mặt Lam Hồ Điệp, ôn nhu chữa thương cho nàng rồi mỉm cười: “Như lời đã hứa, ta sẽ dẫn ngươi đi giết thần”
Lam Hồ Điệp có chút giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, yên tĩnh một hồi lâu rồi lộ ra một nụ cười: “Đạo của ta đã bị phá hư, sắp phải chết rồi, nhưng nếu có thể cùng ngươi giết thần... Ta hoàn toàn nguyện ý”
“Giết ta? Các ngươi vui mừng hơi sớm rồi!”
Ma Thần nghiến răng nghiến lợi, gần như dùng hết toàn lực tung thêm một quyền. Chỉ có điều ngay thời điểm thần luân hình thái dương xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Thuần Quân thì Ma Thần liền đã không thể sử dụng công kích vật lí được nữa. Nguyên nhân là vì thần luân đã bảo hộ chủ nhân, không cho bất kì vật tà ác nào lại gần hắn, bao gồm cả Ma Thần.
Ôm lấy Lam Hồ Điệp vào lòng, Lý Thuần Quân dùng ánh mắt vô cảm nhìn về phía Ma Thần, chậm rãi nói ra: “Ngươi nên chịu tội được rồi, Tào Lãng”