Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 215: Chương 215: Manh mối cùng Cửu Tự Bí




“Hoá ra Phương Tiên Nhất Phái chỉ tồn tại được vài nghìn năm thôi sao? Ấy thế mà vẫn có thể lưu lại một truyền thuyết tầm cỡ đến như vậy... Thật sự vô cùng đáng khâm phục” Lý Thuần Quân khẽ than.

Ân, lịch sử của Phương Tiên Nhất Phái là một chuyện...

“Giờ vấn đề đều nằm ở đây... Thiên Đế Cửu Tự Bí cùng bốn kí tự được gợi ý nằm ở sau cùng quyển nhật kí” Lý Thuần Quân xoa cằm suy tư: “Bốn kí tự khó hiểu này... Có lẽ là một gợi ý chăng? Lẽ nào trước khi lâm chung nàng đã nhìn thấy được cảnh tượng của ngày hôm nay rồi?”

Rất có thể. Vì dù gì thì nàng cũng là đại sư tỷ của Phương Tiên Nhất Phái hùng mạnh nhất lịch sử kia mà.

“Hừm... Một mặt trời, một mặt trăng, một ngôi sao có thể chuyển động cùng một ngôi sao bất động... Vậy ra dãy kí tự này là tượng trưng cho “Nhật”, “Nguyệt”, “Tinh”, “Thần” sao? Cách giải thích này nghe vô cùng hợp lí, khá chắc là vậy rồi”

Phân tích thêm một hồi, Lý Thuần Quân khẽ thở dài rồi đóng quyển nhật kí lại: “Trước mắt ta đã giải được “Thần”, giờ còn lại “Nhật”, “Nguyệt” và “Tinh“... Nhưng vấn đề là biết tìm chúng ở đâu bây giờ?”

Còn về Thiên Đế Cửu Tự Bí... Cái đó là gì nhỉ? Có mối liên hệ gì đến Cửu Tự Bí của Đạo Môn sao?

Từ nội dung của quyển nhật kí, Lý Thuần Quân biết được hai loại Cửu Tự Bí này có vẻ không giống nhau là mấy. Bởi vì trong Cửu Tự Bí chính thống của Đạo Môn hoàn toàn không có chữ “Tế“.

“Hửm...? Là Cửu Tự Bí độc môn của mấy người đó sao... Ha ha, các nàng nhúng tay vào thế giới này sâu hơn ta nghĩ đấy” Hằng tỷ tỷ đột nhiên cất tiếng cười vang vọng trong đầu Lý Thuần Quân.

“Tỷ biết về thứ này sao?” Lý Thuần Quân có chút ngạc nhiên.

“Nghe đến hai chữ “Thiên Đế” mà còn không biết sao? Nhìn khắp Vạn Giới cũng chỉ có ba người dám tự xưng Thiên Đế mà thôi, ngươi nghĩ họ là ai?” Hằng tỷ tỷ hỏi.

“Lẽ nào là Vĩnh Hằng Thiên Đế cùng Tuế Nguyệt Thiên Đế? Ai trong số họ đã sáng tạo ra loại Cửu Tự Bí này?” Lý Thuần Quân tỏ vẻ nghi ngờ.

“Là do họ hợp lực sáng tạo. Bàn về uy lực cùng độ đa dụng, Cửu Tự Bí của Đạo Môn hoàn toàn không có cửa để so sánh đâu, ngươi nói xem nó có khủng bố hay không?” Hằng tỷ tỷ có chút tự đắc nói ra.

Dẫu sao thì trong số đó cũng có chủ nhân nàng góp công mà, nàng há có thể không cảm thấy đắc ý sao?

“Được rồi, tạm thời bỏ qua đi, có lẽ ta đã hiểu ra lí do vì sao Phương Tiên Nhất Phái lại phát triển rực rỡ đến vậy rồi... Nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một đoá hoa sớm nở chóng tàn thôi” Lý Thuần Quân khoát tay than thở: “Còn về Cửu Tự Bí gì đó... Chúng ta cũng không có khả năng thu hoạch được đâu, tỷ càng nói chỉ càng làm ta cảm thấy tiếc nuối thêm thôi”

Hằng tỷ tỷ yểu điệu cười một tiếng.

Vì một lí do gì đó, trực giác luôn mách bảo Lý Thuần Quân rằng hắn nhất định phải mang quyển nhật kí này theo bên người. Mà bản thân hắn cũng không muốn để quyển sách này ở lại đây mục rữa theo thời gian... Vậy nên, hắn đã quyết định mang nó theo để tìm cơ hội hoàn trả lại cho những người cần nó.

Doãn Thiên Mạc... Không gì chắc chắn được hắn ta đã chết hay chưa. Thế nên Lý Thuần Quân đang muốn chờ đợi, lỡ may sau này có duyên gặp phải thì sao?

Đến lúc đó, chắc chắn hắn ta sẽ hiểu ra được tâm ý của sư tỷ mình thông qua quyển nhật kí này... Dẫu cho nàng đã không còn nữa.

Cất quyển nhật kí vào không gian hệ thống, Lý Thuần Quân định bụng quay trở ra thông báo tin vui cho hai tên tiểu đệ đang ngồi đợi mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai người đó đang nơm nớp lo sợ nhìn ra bên ngoài, Lý Thuần Quân mới biết được lũ cương thi vốn dĩ đang nằm bất động đã đột nhiên ngồi dậy...

...

...

Ở một góc nào đó trên thế giới này, bên cạnh gian nhà tranh đơn bạc xập xệ có một nam nhân tóc đen đang ngồi lắc lư trên chiếc ghế gỗ, thoạt trông vô cùng nhàn hạ cùng thoải mái.

Hắn ta miệng ngậm tẩu thuốc, trên mặt mang theo nụ cười híp mắt hướng thẳng lên bầu trời, cứ như thể hắn ta vừa gặp phải chuyện gì đó rất vui vẻ vậy.

“Yo, đến rồi sao? Lần này ngươi lại tìm ta vì lí do gì đây nhỉ?”

Nam nhân vừa nói dứt lời, trong không gian liền đã bắt đầu xuất hiện vô số cánh thải điệp màu xanh lam đang sung sướng bay lượn. Chỉ không lâu sau đó, dưới vô số chú bướm biết phát sáng, một thân ảnh lung linh mộng ảo đã dần hiện ra.

Nàng chính là Lam Sắc Yêu Nữ Lam Hồ Điệp, cũng đồng thời là người chạy nhanh nhất thế giới tính đến hiện tại.

“Lí do là gì, bản thân ngươi còn không rõ hay sao? Ngươi đã tính kế lên người ta từ trước rồi đúng không?” Lam Hồ Điệp tỏ ra cực kì lãnh đạm nói.

“Ta không phủ nhận chuyện này, nhưng nó cũng không hề gây hại gì cho ngươi mà đúng không? Ngược lại, nó còn trở thành lí do chính đáng để ngươi có thể thoải mái tiếp cận người đó” Nam nhân cười híp mắt đáp lại... Hoặc nói đúng hơn là hắn ta từ đầu đến giờ chưa hề mở mắt.

“Lời đồn quả nhiên không sai, mấy tên híp mắt đều là mấy tên lòng dạ hiểm độc. Ta lẽ ra nên nhận ra điều này sớm hơn mới phải” Lam Hồ Điệp khẽ thở dài, lấy ra Vận Mệnh Kim Thoa rồi hỏi: “Thế, điều kiện để kích hoạt thứ này là gì?”

“Có thể hỏi ta câu này, chứng tỏ người đó đã nói cho ngươi biết không ít thông tin quan trọng rồi” Nam nhân rít một ít khói thuốc, sau đó mở miệng nói tiếp: “Điều kiện để kích hoạt nó nói đơn giản nhưng lại cực kì khó... Chủ yếu đều nằm ở yếu tố ngươi có dám làm hay không thôi”

“Nói!”

“...”

Nam nhân không hề mở miệng sau đó, nhưng Lam Hồ Điệp vẫn biết được hắn ta đang nói cái gì. Trong thoáng chốc, đồng tử của nàng đã bất chợt co rụt lại, sau đó lại nở ra một nụ cười vô cùng phức tạp.

“Được rồi, chuyện đó về sau hãy tính” Lam Hồ Điệp miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục hỏi đối phương với ánh mắt sắc lạnh: “Câu hỏi cuối cùng, ngươi đã tính được bao xa rồi?”

Nam nhân trầm mặc.

“Tốt thôi, đã không muốn nói thì ta sẽ không gượng ép. Đổi lại, ta muốn một chút phần quà đền bù từ ngươi”

Nam nhân: “...”

“Nói thật, cả đời ta chưa bao giờ thấy ai mặt dày được như ngươi đấy, Lam Hồ Điệp. Không chỉ mặt dày mà ngươi còn không biết giảng đạo lí nữa chứ! Thật không hiểu nổi năm xưa não ta đã phải úng bao nhiêu lít nước mới có thể trót dại đi kết giao với ngươi nữa... Ai” Nam nhân có chút vô lực đậu đen rau muống.

“Kết giao với yêu nữ sẽ phải trả giá thôi” Lam Hồ Điệp hờ hững nhún vai, một bộ đương nhiên đáp lại.

Nam nhân khoé miệng co giật: “Thế thì người đó kết cục thảm rồi... À không, nó vốn đã bi thảm ngay từ trước khi gặp ngươi rồi mới đúng”

Lam Hồ Điệp cười ha hả.

“Thế, ngươi đang muốn cái gì từ ta?” Nam nhân lại hỏi.

“Rèn cho ta một binh khí”

“Loại gì?”

“Kiếm”

“Nguyên liệu đâu?”

“Chính ta sẽ là nguyên liệu”

Nam nhân: “...”

“Ngươi điên rồi, Lam Hồ Điệp. Lấy thân đoàn khí là tà đạo! Từ trước đến giờ chưa một thợ rèn nào dám làm đâu!”

“Ngươi đang chửi ta điên sao? Như vậy có buồn cười quá không?” Lam Hồ Điệp vẫn một mặt dửng dưng cười nhạt.

Nam nhân cau mày, hai tay dùng sức vuốt vuốt lên huyệt thái dương của chính mình. Thậm chí hắn còn đang làm mạnh tay đến mức hai thùy thái dương của hắn đã sắp sửa xịt ra khói đen luôn rồi.

Sao hắn lại quên Lam Hồ Điệp là hạng người gì cơ chứ?

Không, từ lâu nàng vốn đã không còn là nhân loại nữa rồi. Thước đo đạo đức của nhân loại chỉ tổ giới hạn lại sự điên loạn của nàng mà thôi.

“Được rồi, coi như ta thua ngươi” Nam nhân vô lực thở dài.

Lam Hồ Điệp nhếch môi cười khinh: “Ngươi đã bao giờ thắng được ta chưa?”

Nam nhân: “...”

Ta... Nhịn!

...

...

Cũng cùng lúc này, tại biệt phủ nhà Lý Thuần Quân.

Sau khi nhóm Lê Hải Thần tìm đến nơi, Mộ Khuynh Tiên đã đích thân sắp xếp nơi ở thích hợp cho bọn họ cứ như thể nàng đã biết trước được họ sẽ đến đây vậy. Việc sắp xếp phòng tất nhiên là sẽ cách xa nàng một chút, bởi vì nàng thường không thích giao tiếp với người ngoài.

Ân, ngoại trừ Bạch Nhược Trần, vì người đó chính là đồng loại của nàng.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nhau, Mộ Khuynh Tiên liền đã biết Bạch Nhược Trần chính là đồng loại của nàng. Giác quan của tu sĩ vốn rất nhạy cảm, nhất là trực giác... Và vào cái thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, nàng như đã nhìn thấy chính mình của quá khứ vậy.

Rơi vào bể tình rồi hoàn toàn đắm chìm bên trong, không cách nào quay đầu, cũng không cách nào dừng lại. Trong đầu lúc nào cũng chỉ có bóng hình của người đó, quyết tâm không để cho người đó rơi vào tay ai khác, kể cả có dùng phương thức tàn độc nhất đi chăng nữa.

Nàng trước kia đã từng như vậy.

Còn nhớ khi tận mắt chứng kiến Lý Thuần Quân đóng vai vợ chồng với Vương Nguyên, nàng đã phải đau khổ nhẫn nhịn đến mức nào... Mặc cho nàng đã sớm biết rõ đó chỉ là giả tạo, thế nhưng sâu trong thâm tâm của mình, nàng vẫn cảm thấy cực kì ghen tị.

Và cuối cùng... Nàng đã bị lòng đố kỵ của chính mình bức thành kẻ điên.

Lúc đấy Lý Thuần Quân đã dùng bạo lực để thức tỉnh nàng như mọi lần, thế nhưng riêng lần đó nàng đã không còn là chính mình nữa. Nàng vẫn nhớ kĩ cảm xúc của mình khi đó... Nó chỉ đơn giản là ham muốn được biến hắn trở thành người của nàng, chỉ vậy thôi.

Rất đơn giản, nhưng lại mãnh liệt hơn bất kì thứ gì nàng đã từng trải qua.

Khoảng thời gian về sau, khi đã nghiệm ra sai lầm của mình, nàng đã quyết tâm thay đổi bản thân để khiến Lý Thuần Quân dần dần trở về bên cạnh nàng.

Cái kết cho sự nỗ lực thay đổi bản thân đó là quá ngọt ngào với nàng rồi. Hắn đã chấp nhận con người thật của nàng, tha thứ cho nàng... Kể cả khi nàng đã từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn.

Có Đại Khuynh Tiên ở đây trấn thủ, cán cân thiện ác trong thế giới nội tâm của nàng đã triệt để cân bằng, không dễ dàng lâm vào trạng thái mất kiểm soát như trước kia nữa. Thật lòng mà nói, đến tận bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy đắc ý vì phát minh vĩ đại của mình.

Các nhân cách đó không thuần túy chỉ là nhân cách đâu, ha ha ha!

“Tiểu Hải Thần số mệnh cũng thật thê thảm, trông vậy mà lại bị đồng loại của chúng ta nhìn trúng nha... Không biết trong tương lai hắn có bị họ Bạch xé xác không nhỉ?” A Nhị tỏ ra hiếu kỳ cười nói.

Một nụ cười hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh cả tóc gáy.

Mộ Khuynh Tiên: “...”

“Đại Khuynh Tiên, quay về nhớ giáo dục A Nhị lại đi, ta có cảm giác tính cách của con bé này đang có gì đó sai sai rồi đấy” Mộ Khuynh Tiên chân thành nói.

“Lỗi đều do ngươi cả thôi. Nó là nhân cách đầu tiên mà ngươi tạo ra, đồng thời cũng là nhân cách chịu ảnh hưởng nặng nề nhất... Mà ta cũng không phải bác sĩ tâm lí, biết trị thế nào bây giờ chứ?” Đại Khuynh Tiên có chút đau đầu đáp trả.

A Nhị: “Này, mắc mớ gì lại nói ta như vậy? Ta từ đầu tới cuối vẫn rất ngoan nha! Rõ rành rành vậy mà!”

Nhóm nhân cách còn lại đều giữ im lặng.

A Nhị: “...”

“Các ngươi đây là đang ỷ thế ức hiếp loli! Ứ chịu đâu, đợi Lý Thuần Quân quay về ta phải mách hắn mới được, thân là chị em mà các ngươi lại hùa nhau ăn hiếp ta!”

“Loli?” Mộ Khuynh Tiên chau mày, khoé miệng giật một cái.

Đính chính lại, ngươi là la lỵ bà bà nhé!

Trong người mang theo nhiều nhân cách có mặt tốt, nhưng cũng có những mặt phiền phức chết đi được... Tỉ như hiện tại, A Nhị lại muốn quậy phá rồi.

À... Nhớ lại năm xưa nàng cũng đã từng rất giống A Nhị hiện giờ. Nàng khi đó đã in hẳn mấy dấu răng lên sọ não Lý Thuần Quân kia mà... Hì hì, ngẫm lại thật là xấu hổ.

Chết thật, giờ cũng không còn lập trường để mắng A Nhị luôn rồi.

Động đất à? Không!!! Đây là địa chấn của tháng này!!! Đây là siêu phẩm của tháng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.