Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 69: Chương 69: Nhập Điện




Hả?

Bị nhìn thấy? Chạy không thoát?

Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ đang liên tục phun trào, nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể đem toàn bộ cảm xúc gói gọn thành một chữ duy nhất: “Mẹ!”

Ta đây là đang tìm chết mà!

Lý Thuần Quân rất muốn tự đấm vào mặt mình một cái cho chừa cái tội ngu... Nhưng mà, khi đã không còn lối thoát, hắn có làm gì cũng đều vô nghĩa mà thôi.

Ngược lại, cái hắn cần ngay lúc này chính là một cái đầu thật tỉnh táo để có thể nghĩ cách phá cục.

“Bị nhìn thấy đồng nghĩa với bên trong đang có thứ gì đó chờ đợi người khác tiến vào. Đó có thể là người sống, và cũng có thể là người chết... Nhưng trên hết, ta không biết rõ mục đích của đối phương là gì”

Từ khi nhìn thấy ba chữ 'Ma Hoàng Điện', Lý Thuần Quân đã hiểu được tầm nghiêm trọng của vấn đề, đầu não lập tức trở nên thanh tỉnh đến dị thường.

Khi một người bị thứ gì đó đe doạ đến tính mạng, các cơ quan kể cả não bộ đều đồng loạt làm việc hết công suất hòng tìm cách thoát chết. Vậy nên, phản ứng này cũng hắn cũng rất đỗi bình thường.

Ngắm nhìn những dòng nhắc nhở của hệ thống, lông mày Lý Thuần Quân càng trở nên nặng nề hơn: “Không được tin vào cảm quan, không được tin vào người khác, cũng không được quên đi chính mình sao?

“Vế trước ta còn có thể hiểu được... Nhưng câu sau cùng này đang mang ý nghĩa gì?”

Đến cả hệ thống cũng không thôi diễn ra được, Ma Hoàng Điện quả nhiên khủng bố đến khó mà miêu tả bằng ngôn ngữ. Và điều này cũng khiến cho Lý Thuần Quân phải tê cả da đầu, liên tục sợ hãi dè chừng.

“Hệ thống, lẽ nào ta phải vào trong ngay bây giờ luôn sao?”

[Đúng vậy, bởi vì ngươi đã không còn khả năng rời khỏi khu vực này nữa, nói đúng hơn là ngươi đã bị hạ tử chú]

Nghe vậy, Lý Thuần Quân liền toát mồ hôi lạnh, chân tay phát mềm, đến phần thưởng cũng cóc thèm quan tâm nữa.

Vô thanh vô tức hạ tử chú lên người hắn, cái này... Đúng là có tính cưỡng chết rất mạnh nha...

“Có nhiều lúc ta thật ghen tị với mấy tên tu sĩ bình thường ngoài kia...” Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn trời, thanh âm chua chát tự nói: “Nói thật, ta có chút không thể hiểu được tại sao mình luôn đụng phải mấy chuyện khủng bố đến không hợp lẽ thường như vậy”

“Từ Thất Hoàng Tử, Đại Hoàng Tử rồi đến cả Nhân Hoàng... Ở kinh thành đó, hầu hết các siêu cấp đại lão ta đều đã gặp qua rồi... Và phải thật vất vả thì ta mới có thể ứng phó được”

“Nhưng đã vậy thì thôi đi, đằng này còn ác liệt hơn nữa!”

“Sau khi ra ngoài du ngoạn chưa được bao lâu, ta không hiểu thấu liền kết thù với một Bán Tiên, bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết, kém chút nữa liền đã mất mạng... Rồi lại sau đó, ta lại còn đụng phải hang ổ của chung cực đại lão... Sống chết chưa rõ...”

Đau quá.

Lý Thuần Quân sờ lên ngực trái của mình, bởi vì nó đang truyền ra một cơn đau rất dữ dội, đau đến phát run, đau đến quằn quại cả tâm can.

Tuy rằng nỗi đau này chỉ là hư huyễn, nhưng đây vẫn là một nỗi đau tra tấn tinh thần của hắn.

Hắn thật sự không thể hiểu được.

Rõ ràng hắn vẫn luôn tuân theo tôn chỉ điệu thấp làm đầu, và phong cách hành sự của hắn cũng phi thường trong suốt, hoàn toàn không có nửa điểm nổi bật... Ấy thế mà, dòng đời đưa đẩy, hắn luôn gặp phải đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi, và hầu hết trong số đó đều hoàn toàn vượt khỏi phạm vi giải quyết của hắn.

Có đôi khi, chỉ cần nghĩ tới thôi là tâm hắn đã thấy đắng chát, cổ họng nghẹn ngào, sống mũi cay cay, lệ nóng hoen mi, lòng biệt khuất nhưng lại không biết phải giãy bày với ai.

[Xin nén đau thương. Nếu như ta có thực thể mà nói, ta nhất định sẽ ôm ngươi vào lồng ngực mà an ủi]

Hệ thống rất hiếm khi mở lời tỏ ý muốn tốt cho hắn. Nhưng không hiểu vì sao mà một câu nói tưởng chừng như bình thường này lại cho hắn một cảm giác cực kì nguy hiểm.

“Xin kiếu, ta không nhận nổi vận đào hoa lớn như vậy” Lý Thuần Quân khoát tay.

Mối quan hệ giữa hắn với hệ thống chỉ gói gọn trong hai từ “đồng đội”, và ngoài chuyện đó ra thì hắn hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác nữa.

[..., Không hiểu phong tình]. ngôn tình hay

Hệ thống nói nốt câu này rồi ngụp lặn, không thèm tán gẫu hay an ủi hắn nữa.

Lý Thuần Quân thở dài, trầm mặc nhìn đốm hoả diễm màu xanh lam trên tay mình: “Có lẽ phải mất một thời gian nữa Bạch Khiết mới tỉnh lại được... Mà hiện tại có bắt nàng tỉnh dậy chạy đi trước thì chắc cũng không được, bởi vì nhiều khả năng là nàng đã cùng cảnh ngộ với ta rồi”

Thúc thúc xin lỗi ngươi, Tiểu Bạch Khiết. Ngươi vốn không liên quan tới chuyến mạo hiểm lần này, vậy mà...

Cảm khái thêm ít lâu, Lý Thuần Quân lựa chọn nhập điện. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì hắn đã không còn lựa chọn nào khác nữa.

Vừa mới bước vào, một đoàn khí lạnh âm u liền phả thẳng vào mặt Lý Thuần Quân, khiến hắn lông tơ đều dựng đứng cả lên, thần kinh căng thẳng đến cực điểm.

Lạch cạch~

Tiếng động bất chợt vang lên trực tiếp phá tan bầu không khí của đại điện tối tăm này. Mà quan trọng là thanh âm kia nghe không hề ấm tai chút nào, ngược lại còn quỷ dị khó nghe, hệt như tiếng xương cốt đang va chạm vào nhau vậy.

Gru....

Thanh âm ồm ồm đầy ma quái nối tiếp tiếng xương cốt làm cho Lý Thuần Quân giật nảy mình.

Hắn quay mặt nhìn sang, lập tức liền thấy một quân đoàn thây ma đang tiến về phía hắn. Mặc dù động tác rất chậm chạp, rất thiểu não, nhưng khí tràng toả ra lại mười phần kinh dị cùng áp bức.

“Lính canh?”

Lý Thuần Quân không dám nán lại, hít sâu một hơi rồi dứt khoát tiến sâu vào bên trong.

Có điên hắn mới dám ở lại day dưa với đám lính canh, bởi vì chỉ bằng vào số lượng thôi là chúng đã có thể đem hắn đè chết hàng vạn lần rồi.

Bước đến đại môn, Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu nhìn lên, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cao nhất của cung điện. Hoạ may chỉ có thể nhìn thấy điểm cao nhất của toà đại môn, có khi cao đến hơn cả trăm trượng.

Như đã được chuẩn bị sẵn từ trước, toà đại môn kia liền chầm chậm mở ra, cứ như thể đang mời hắn tiến vào bên trong vậy.

Lý Thuần Quân nuốt một ngụm nước bọt, từng bước đặt chân vào trong mà không dám suy nghĩ gì nhiều.

...

...

Hoàng Cung.

Sau một thời gian trị liệu căng thẳng, Mộ Khuynh Tiên đã lấy lại ý thức, ra ngoài đi chơi cho khuây khoả. Bất quá, bên cạnh nàng lúc này lại không có Ác Chi Hồn, bởi vì hắn ta đã sớm lâm vào ngủ say.

Kể cả khi đã có vật kí túc, Ác Chi Hồn vẫn rất nhiều lần gặp phải tình trạng hư thoát. Đây là hậu quả của việc quá lâu không trở về cơ thể, nhưng ít ra thì tạm thời hắn sẽ không tan biến.

“Chán quá, đã lâu rồi không thấy buồn chán như vậy”

Mộ Khuynh Tiên mệt mỏi duỗi lưng một cái, đường cong bá đạo trên người triển lộ rõ ràng, nhưng lại không một ai có được diễm phúc thưởng thức.

Trước khi trị liệu, Mộ Khuynh Tiên đã kịp thời để lại cho Triệu Tử Long một chút đồ vật. Và dường như ngay sau khi tu luyện xong, hắn ta liền đã chạy ra ngoài lịch luyện, không chịu cảnh ru rú trong trạch viện này nữa.

Mà thân là sư phụ, Mộ Khuynh Tiên cũng không có ý định ngăn cản hắn ta.

Nàng ban đầu vốn dĩ không có ý định thu nạp đệ tử, nhưng việc mà Lý Thuần Quân đã nhờ nàng làm hộ, nàng tất nhiên sẽ không từ chối.

Hơn nữa, chuyện hắn ta chạy ra ngoài quậy phá ngược lại sẽ giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn.

“Để xem Ác Chi Hồn có truyền tin tức gì về không...” Mộ Khuynh Tiên nhắm mắt lại một lát, nhưng không được bao lâu thì biến sắc: “Tiêu rồi, không nhận được một chút thông tin nào... Rốt cục tên đó lại chạy đi đâu rồi?”

Đối với Lý Thuần Quân, nàng vẫn một mực toàn tâm toàn ý bảo vệ. Và cũng vì vậy nên nàng mới mạo hiểm cắt ra một phần thần hồn để âm thầm bảo hộ hắn.

Nhưng mà, hiện tại đến cả liên kết giữa nàng với phân hồn cũng đã bị che đậy, thành ra chuyện này thật sự không ổn.

Nó giống hệt như cái cách mà nàng đã làm với Ác Chi Hồn của Lý Thuần Quân vậy.

“Hắn vào bí cảnh của một cường giả nào đó sao?” Mộ Khuynh Tiên có chút lo lắng: “Bằng vào tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không đi làm loại chuyện nguy hiểm như này, trừ khi là bị ép buộc...”

“Kể cả vậy, hắn nhất định vẫn sẽ để lại một chút hậu thủ, chắc chắn!”

Hơn ai hết, Mộ Khuynh Tiên đã quá hiểu tính cách của Lý Thuần Quân. Nhưng ngay khi nàng đứng dậy định đi điều tra thì Lăng Tuyệt liền đã tìm đến nơi.

Trên tay mang theo một thanh phi kiếm rất tinh xảo, Lăng Tuyệt một mặt hậm hực đem nó giao cho Mộ Khuynh Tiên: “Con bà nó, suýt chút nữa là ta đã bị thứ này đâm cho lòi ruột rồi!”

“Nhưng mà, thanh phi kiếm này lại cho ta một cảm giác rất cổ quái, rất giống hắn. Ngươi xem...” Lăng Tuyệt lại nói.

Mộ Khuynh Tiên nhận lấy, xem xét một chút liền cảm thấy quen thuộc: “Đúng là của hắn... Hắn thường dùng phương pháp này để truyền tin... Thậm chí, trên đây còn có cả hương vị của nhân quả”

“Nhân quả? Hắn làm được?” Lăng Tuyệt có chút bị hù doạ.

Nhưng mà, từ sự kỳ công này mà suy đoán thì đây rõ ràng đây không phải tin tức gì tốt.

Không riêng gì Lăng Tuyệt, Mộ Khuynh Tiên cũng bắt đầu khẩn trương lên. Nàng cẩn thận tìm tòi một lúc rồi tìm thấy một cuộn giấy nhỏ được giấu rất kĩ, mà nét chữ trên đó cũng được viết rất vội vàng, lại cực kì ngắn gọn:

Ma Hoàng Điện.

Mộ Khuynh Tiên sắc mặt đại biến: “Tên này đang ở Ma Hoàng Điện? Bằng cách nào?!”

“Hả!?” Lăng Tuyệt suýt chút bật ngửa, một mặt khiếp sợ: “Cái tên này, sao lại chọc đến ngoan nhân đó cơ chứ!?”

Đánh giá thấp bản lĩnh gây chuyện của hắn ta rồi!

Ban đầu Mộ Khuynh Tiên cũng cho là vậy, nhưng sau khi suy nghĩ thêm một lúc thì nàng lại cảm thấy chuyện này có điểm gì đó không đúng.

Nếu là hắn, khi bản thân bị Ma Hoàng bắt đi, hắn nhất định sẽ không chống cự, và càng không có chuyện hắn sẽ tìm cách truyền tin về đây. Bởi vì hắn biết, làm vậy sẽ chỉ khiến cho bằng hữu của hắn gặp nguy hiểm mà thôi.

Điều này chứng tỏ mạch suy nghĩ của nàng không đúng.

Manh mối bắt đầu được liên kết lại, Mộ Khuynh Tiên mở miệng hỏi Lăng Tuyệt với giọng điệu lạnh như băng: “Nói cho ta, Ma Hoàng Điện có mấy cái?”

Lăng Tuyệt bị khí tràng của Mộ Khuynh Tiên áp đảo, hoàn toàn không dám giấu diếm nửa chữ: “Ta không biết rõ, nhưng hình như chỉ có một”

“Sao ngươi lại không nghĩ là hai cái? Mau lục lại kiến thức lịch sử xem!?” Mộ Khuynh Tiên càng lúc càng lạnh lùng hơn, nhiệt độ xung quanh cũng cấp tốc giảm xuống.

Lăng Tuyệt bị nàng hù suýt khóc, run rẩy một chút rồi thấp giọng nói: “Đại tỷ bớt giận, ta ngu sử học... Nhưng mà, ta sẽ về hỏi lại phụ hoàng!”

“Nhanh!”

Được thả đi, Lăng Tuyệt không dám nán lại nửa giây liền chạy mất dạng. Chính hắn cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày phải bỏ chạy, mà còn là chạy thục mạng.

Mộ Khuynh Tiên liếc xéo Lăng Tuyệt, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ.

Trong mắt nàng, nam nhân trên thế giới đều như nhau, và chỉ có Lý Thuần Quân là đặc biệt nhất đối với nàng. Và đặc biệt như thế nào thì ai ai cũng rõ rồi.

“Lý Thuần Quân, ngươi nhất định phải chờ ta, tuyệt đối không được chết, bằng không....” Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu nhìn trăng sao, ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng: “Ta sẽ mang thế giới này bồi táng theo ngươi”

Nếu Lý Thuần Quân mạnh hơn một chút, có lẽ nàng sẽ có tự tin cứu được hắn thông qua Ác Chi Hồn... Nhưng mà, hắn lại quá yếu, nên có lẽ ngay vào thời khắc hắn vẫn lạc, Ác Chi Hồn sẽ lập tức tan biến.

Và khi đó, nàng sẽ không còn hắn nữa.

Với cá tính ác liệt của mình, một khi Lý Thuần Quân chết đi, việc nàng sẽ hủy diệt thế giới để bồi táng theo hắn cũng không phải nói đùa. Nàng sẽ làm thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.