Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 100: Chương 100: Sinh lộ




Mười năm sau.

Sau khi thảo phạt toàn bộ quân phản loạn, Lý Thuần Quân đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ trở về. Lần này thì hắn đã tích đủ công huân để thăng quan tiến chức, nhưng quả thực là hắn vẫn không quá mặn mà về chuyện này nên đã từ chối.

Thế là, bao nhiêu công tích mà hắn giành được đều đã được hắn quy đổi thành một kì nghỉ rất dài.

Kì nghỉ này kéo dài khoảng ba mươi năm, tương đương với một nửa quãng đời của một người bình thường. Bất quá, Lý Thuần Quân còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì thiên phú ngút trời của Vương Nguyên đã bị phát hiện.

Phiền phức lại lần nữa ập tới, Lý Thuần Quân phải nán lại quân doanh ít lâu để hỗ trợ cho nàng tu luyện. Mãi đến khi nàng nắm vững được căn bản, hắn mới có thể an tâm về quê nghỉ ngơi.

Từ lúc về quê đến giờ đã hơn năm năm trôi qua, Lý Thuần Quân vẫn không có quá nhiều khác biệt so với trước.

Mặt khác, vì không có Vương Nguyên bên cạnh nên hắn cũng không còn bị cảm xúc của Quân Thiên Tứ chi phối nữa... Cái này thật đúng nghĩa 'nghỉ ngơi'.

Cơ mà, sống thanh nhàn cũng không có nghĩa là hắn sẽ quên đi bản thân mình. Kỳ thật, hắn vẫn luôn rất cẩn thận với vấn đề đồng hoá nên cho dù đã mấy năm trôi qua, hắn vẫn có thể là chính mình mà không chút thay đổi nào.

Đây là một dấu hiệu tốt.

Cô độc sống mấy năm trời trong một căn nhà nhỏ ngụ tại một khu rừng vắng, dẫn đến có đôi khi Lý Thuần Quân cảm thấy có hơi cô đơn. Nhưng khi nghĩ lại quãng thời gian mình đã tự kỷ trong tiên động, hắn đột nhiên lại không cảm thấy cô đơn nữa.

Mặc dù tình cảnh hiện tại vẫn như cũ là một nhà một người, nhưng ít ra thì hắn đã có rất nhiều người bạn thú rừng. Tuy chúng đều không phải người, nhưng có khi chúng còn tốt hơn cả người.

Ngày hôm nay, như thường lệ, Lý Thuần Quân lại yên lặng ngồi trước mặt hồ thổi sáo. Tiếng sáo của hắn trong trẻo, êm dịu lại đơn giản, làm cho rất nhiều sinh linh quanh đây bị thu hút, đồng loạt chạy tới ngồi bao vây xung quanh hắn.

Đây là cảnh tượng đã xảy ra rất nhiều lần trong mấy năm nay, mãi thành thói quen nên cũng có khá nhiều sinh vật đã trực sẵn ở đây từ trước, kẻo lại bị dành mất ghế nóng.

“Tiếng sáo ôn nhu như vậy... Ngươi làm ta bắt đầu có chút hoài nghi không biết ngươi có thật sự là một ma tộc hay không”

Giữa lúc mặt hồ đang chập chờn bởi âm điệu nhu hoà thì một bóng hình uyển chuyển chậm rãi xuất hiện trên đó, kèm theo một thanh âm trêu đùa có phần tinh nghịch.

Nương theo gợn sóng nhỏ lăn tăn, nữ tử kia rảo từng bước nhẹ tới tiếp cận Lý Thuần Quân, cặp mắt đẹp cong lại thành hình trăng non, trông thật xinh đẹp rạng ngời, đắm say vạn vật.

Lý Thuần Quân mở mắt, liếc ngang liếc dọc nữ tử kia một lát rồi không nhịn được kinh ngạc thành tiếng: “Là ngươi? Sao ngươi có thể ở đây được?”

“Làm sao? Ta thì không được ở đây?”

“Nhưng đây là lãnh địa ma tộc đấy...” Lý Thuần Quân dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, coi như ta chưa nói gì đi... Nếu ngươi chịu an phận một chỗ thì lần đó ta đã không phải liều mạng cứu ngươi rồi”

“Hừ! Lại trêu ta!”

Cởi bỏ tấm khăn che mặt, dung mạo mỹ lệ đến cực điểm của nữ tử kia dần dần hiện ra. Đó là một vẻ đẹp uy nghiêm, thuần khiết, diễm lệ đến không gì sánh nổi, tựa như thần nữ đang đứng giữa nhân gian vậy.

Thế nhưng mà, khi đứng đối diện với hắn, ánh mắt của vị nữ thần tại thượng kia lại mang theo đôi phần ôn hoà cùng giảo hoạt.

Tiếc là như Mộ Khuynh Tiên đã nhận xét trước đó, Lý Thuần Quân có lực miễn dịch vô cực với mị lực, thành ra thái độ của hắn vẫn tỏ ra rất bình thản: “Đến tìm ta làm gì? Ta không rảnh dẫn ngươi đi chơi đâu, mà đây vốn chẳng phải chỗ để ngươi chơi”

Thấy hắn ta nói chuyện bình thản như vậy, Thái Linh công chúa vô thức mím môi, nội tâm thật sự cảm thấy thất vọng.

Nàng cứ tưởng dung mạo này sẽ khiến cho hắn ta phải choáng ngợp... Nhưng sự thật bày ra lại quá mức phũ phàng. Hắn ta căn bản không có một chút bất ngờ nào với ngoại hình của nàng. Thân là nữ nhân, nàng hiểu rõ điều đó.

“Ta đã lớn rồi, nên đừng có xem ta như trẻ con nữa có được không?” Thái Linh công chúa hai tay chống nạnh, nãi thanh nãi khí nói: “Ngươi cũng thật là... Ta vất vả không quản đường xa tìm đến thăm ngươi, thế mà thái độ của ngươi lại bình thản đến như vậy, thật khó mà chấp nhận nổi”

Lý Thuần Quân ngẩn ra, có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, ngươi đẹp lên rồi, trở thành một thiếu nữ hàng thật giá thật rồi, như vậy đã được chưa?”

Thái Linh công chúa: “...”

Không hiểu sao... Nàng rất muốn đánh hắn một trận.

Nhưng lần này nàng đến đây là có chuyện quan trọng, phải nhịn.

“Đến ngồi đi”

Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa lấy ra một bộ bàn ghế bằng đá đặt gọn gàng trên mặt đất. Mà muông thú xung quanh cũng không định làm phiền hai người, đồng loạt xách mông lên chạy đi chỗ khác.

Ngồi vào bàn được một lúc, Thái Linh công chúa lại ghé mắt đến chỗ Lý Thuần Quân. Nhìn thấy hắn ta đang pha trà một cách cực kì chuyên nghiệp, nàng liền không nhịn được trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi xuất hiện một dấu hỏi lớn.

Tên này chẳng phải là quân nhân hay sao? Nàng tự hỏi như vậy.

“Mời dùng trà”

“Tạ ơn”

Ngồi vào bàn, Lý Thuần Quân khẽ nhấp một ngụm trà nóng rồi âm thầm đánh giá Thái Linh công chúa một chút.

Không thể không công nhận một điều là nha đầu này phát dục quá tốt, quá xinh đẹp, và gần như chỉ thua kém người đẹp nhất trong mắt hắn là Hằng tỷ tỷ chỉ một chút mà thôi.

Còn Mộ Khuynh Tiên thì bỏ đi, không tính. Bởi vì vố số tật xấu bày ra đã sớm phế hết vẻ đẹp của nàng rồi.

Chỉ có Hằng tỷ tỷ mới xứng đáng là tuyệt thế giai nhân từ cả dung mạo đến khí chất. Hoặc ít nhất là chỉ mình Lý Thuần Quân đang nghĩ như vậy.

“Ngươi không thắc mắc ta đến đây vì nguyên do gì sao?” Thái Linh công chúa đột nhiên mở miệng.

Lý Thuần Quân: “Ngươi sẽ tự nói”

Thái Linh công chúa: “...”

Cố nén lửa giận trong lòng, Thái Linh công chúa vừa âm thầm nắm chặt hai tay, vừa cố giữ cho giọng điệu của mình không lộ ra hoả khí: “Ta đến đây là muốn mang ngươi về Thần tộc... Ân, để trả ơn”

“Thật sự phải làm vậy?”

“Lần trước ngươi còn chưa kịp nói là ngươi muốn gì từ ta” Thái Linh công chúa nhỏ giọng nói: “Hay là... Ngươi muốn ta?”

“Miễn” Lý Thuần Quân rất dứt khoát phất tay từ chối: “Ta không có ý định lấy vợ, và chuyện ngươi đang nói cũng sẽ không bao giờ xảy ra, ngươi còn không hiểu sao?”

Thái Linh công chúa khẽ gật đầu. Nhưng vẻ mặt nàng lại trông giống như vẫn không có ý định bỏ cuộc.

Bất quá, cũng thật may mắn là nàng đã không tiếp tục chủ đề này mà nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Vậy thì ngươi muốn gì? Thân là công chúa, ta đều có thể đáp ứng ngươi”

“Như ngươi đã nói trước đó, ta cảm thấy về phe thần tộc cũng là một lựa chọn không tồi” Lý Thuần Quân mỉm cười: “Đó có lẽ là sinh lộ duy nhất của ta một khi kế hoạch thất bại”

“Mang ngươi về thần tộc không được tính là trả ơn” Thái Linh công chúa nói: “Như vầy đi, ta không biết ngươi đang có mưu đồ gì, nhưng nếu như ngươi thật sự gặp nguy hiểm không thể tự giải quyết, vậy thì hãy đến tìm ta, ta sẽ giải quyết cho ngươi”

“Không cần phải thay ta giải quyết, chỉ cần bảo hộ ta an toàn là được rồi”

Đúng vậy, yêu cầu của Lý Thuần Quân rất đơn giản. Hắn không cần Thái Linh công chúa phải ra mặt thay hắn giải quyết vấn đề, mà chỉ cần nàng bảo hộ hắn cùng Vương Nguyên an toàn là được rồi.

Thái Linh công chúa lâm vào trầm tư, suy nghĩ một lát rồi nhẹ gật đầu: “Được, ta sẽ làm theo ý ngươi. Ngươi muốn gì cũng được tất!”

“Ngươi nói cứ như kiểu ta đang vòi vĩnh ngươi vậy”

Vừa nói chuyện phiếm, Lý Thuần Quân vẫn nhàn nhã uống trà, phong thái trông có phần siêu trần thoát tục, hoàn toàn không nóng nảy hiếu chiến như ma tộc bình thường... Nhất là khi hắn đang là một quân nhân tạm rời ngũ.

Chính điều này đã làm cho Thái Linh công chúa càng thêm nghi ngờ về chủng tộc thật sự của Lý Thuần Quân.

Ọc~

Đang lúc đôi bên không ai mở miệng nói gì thì một tiếng động kì lạ bất chợt vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Thái Linh công chúa nghe thấy âm thanh kia thì bắt đầu phát ngượng, thấp giọng nói: “Không phải ta đâu...”

“Là ta”

Đúng thế, Lý Thuần Quân đang đói bụng.

Tính ra thì cũng khá lâu rồi hắn không được ăn gì. Bởi vì từ tuần trước đến giờ, hắn cứ mải mê tu luyện nên quên mất là mình còn chưa tới giai đoạn tích cốc.

Suy nghĩ một chút, Lý Thuần Quân ưu nhã lấy ra một chiếc cần câu rồi thuần thục quăng dây xuống hồ.

“Ngươi muốn ăn gì?” Lý Thuần Quân hỏi.

Thái Linh công chúa nhíu mày, có chút do dự trả lời: “Đồ của ma tộc... Ta không ăn được”

Lý Thuần Quân nhìn nàng, thầm nghi hoặc một lúc rồi mới bừng tỉnh đại ngộ: “A, là vậy nha... Yên tâm đi, đồ ta làm thì lại rất khác. Lát nữa ngươi liền sẽ biết thôi”

Thái Linh công chúa: “?”

Mặc dù nàng vẫn không tin, nhưng khi thấy hắn tự tin như vậy, nàng đột nhiên lại có chút mong chờ.

Không thể không nói, Lý Thuần Quân câu cá thật sự rất thạo, chỉ không bao lâu liền đã câu được cả một giỏ đầy.

Sau khi câu xong, hắn lại nhóm lửa lên, bắt đầu thi triển trù nghệ của mình.

Trước con mắt kinh ngạc của Thái Linh công chúa, từng món ăn một chậm rãi hoàn thiện rồi được bày lên bàn. Cảm nhận mùi hương mê người cùng màu sắc sặc sỡ ngay trước mắt, ngay cả một công chúa như nàng cũng không nhịn được chảy nước bọt.

“Thoải mái đi”

“Thật sao?”

“Ừm”

Nhãn thần sáng lên như đuốc, Thái Linh công chúa đã không cần khách khí nữa. Mặc dù phong thái ăn uống của nàng vẫn rất có nề nếp, nhưng biểu lộ của nàng thì lại đặc biệt khoa trương, làm cho Lý Thuần Quân suýt cười mấy lần.

Khi thấy nàng ăn ngon như vậy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã không tự chủ nhớ đến Mộ Khuynh Tiên.

Nàng ta rất thích ăn những gì hắn nấu, cũng thích uống rượu được hắn mua cho, cũng rất yêu thích được hắn cưng chiều như công chúa... Cơ bản là, nàng đã sớm bị hắn chiều cho hư hỏng, đến mức muốn leo lên đầu hắn ngồi rồi.

“Ngươi không ăn sao?”

Thái Linh công chúa biết rõ mình ăn có hơi nhiều, thậm chí đã bắt đầu soán đến khẩu phần ăn của đối phương. Và trọng điểm là đối phương càng không lên tiếng phàn nàn thì nàng lại càng xấu hổ.

“Không có gì, ta chỉ đang ngẩn người” Lý Thuần Quân cười cười, rất hào khí nói: “Chỉ là một bữa cơm tiếp khách mà thôi, hãy còn một bữa tiễn khách đấy, đừng có lo”

“Xin lỗi... Không, cảm ơn”

“Chuẩn bị cho ta một căn nhà tốt là được”

“Ân”

...

...

“Quả nhiên, tên khốn nạn này... Dù có là cái dạng gì thì cũng đều sát gái như cũ”

Nấp mình trong bóng tối, một nữ tử toàn thân đều là màu đen đang nghiến răng nghiến lợi, ghen khí bừng bừng, mắt long sòng sọc, trông cứ như thể nàng sắp sửa tiến vào trạng thái đồ sát đến nơi rồi.

Dĩ nhiên, đó chính là phân hồn của Mộ Khuynh Tiên - Ác Chi Hồn.

Vì đã tạm thời dung hợp với hắn nên nàng cũng vô tình theo hắn lạc vào trong thế giới hư ảo này. Nàng biết sứ mệnh của hắn là gì, nên nàng chỉ định hỗ trợ hắn ở điểm mà khởi đầu mà thôi, còn về sau... Nàng sẽ không nhúng tay vào nữa.

Đó là cho đến khi Thái Linh công chúa chủ động đến tìm hắn.

“Bực mình quá... Ta biết đây chỉ là hư ảo, nhưng mà... Tức không chịu nổi! Thật muốn xé xác cái gì đó!”

Sở dĩ nàng có thể giữ được lí trí là vì hắn không phản bội nàng... Hoặc chí ít là hắn vẫn không hề rung động với bất kì ai khác ngoài nàng.

Cơ mà, khi tận mắt nhìn thấy hắn đối xử với nữ nhân khác tốt đến như vậy... Nàng vẫn là ghen tị đến chết đi được.

Nàng muốn hắn độc sủng nàng, chỉ mình nàng mà thôi!

“Bản thể a bản thể, ngươi phải hành động nhanh lên... Bằng không, tương lai cả ta và ngươi sẽ phải rất vất vả với một đám tình địch đấy” Ác Chi Hồn than khổ: “Biết là hắn không cố ý... Nhưng mà, đến khi nào thì tên ngốc này mới nhận ra rằng hắn...”

“Thôi được rồi, hắn vẫn là hắn... Và cũng vì lí do đó nên ta mới thích hắn. Cho nên, nếu như ta bắt hắn thay đổi điều đó chỉ vì sự ích kỷ của bản thân thì tình yêu của ta sẽ khó mà trọn vẹn được”

Nàng biết mình rất tham lam. Nhưng nàng cũng biết mình hoàn toàn có đủ tư cách để làm điều đó. Và lí tưởng của nàng vẫn trước sau như một, không gì có thể lay chuyển được:

“Lý Thuần Quân, chỉ có thể là người của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.