“Ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi đang sợ ta sao?” Mộ Khuynh Tiên chớp chớp mắt, một mặt mờ mịt nghi hoặc.
Lý Thuần Quân khoát tay: “Không có gì, cứ để ta an tĩnh một chút...”
Ngoài mặt thì hắn vẫn trấn tĩnh như sơn, nhưng thật ra thì nội tâm của hắn đã sớm loạn thành một bầy.
Tận ba dòng truyền thuyết!
Ba dòng...
Mẹ!
Lý Thuần Quân rất muốn hất bàn.
Mấy dòng trước đó thì tạm thời không nói đến, nhưng mà...
Tiên Đế chi tư!
Ngộ tính +2000... Coi như còn may nha... Nếu là nàng theo Truyền Thuyết tư chất sáo lộ mà đi +3000... Vậy thì còn chơi cái rắm?
Phá trần?
May mắn là nội tại đặc biệt quá mức bá đạo kia đã lấp vào khoảng trống 1000 điểm!
Bất quá...
Đã vậy thì thôi đi, còn cả mị lực +2000, khí vận +1000...
Tiểu nha đầu a, ngươi là con ruột của Thiên Đạo hay sao? Chứ loài người thì không thể sinh ra thứ quái thai như ngươi được!
Nhưng mà... Nhiêu đó vẫn chưa hết đâu! Bởi vì những tư chất khác của nàng hãy còn chưa mở!
Việc này đồng nghĩa nàng có khả năng sẽ còn thêm mấy dòng sử thi, thậm chí là truyền thuyết không chừng!
Ôi...
Khi nhìn lại bản thân mình, trong lòng Lý Thuần Quân bất giác ngập tràn ganh tị với cô bé này.
Hắn đã tự tin cho rằng mình không phải hạng kém cỏi gì... Nhưng không, so với cô bé này, hắn thật chẳng đáng nhắc đến.
Sự xuất hiện của nàng thực để hắn phải hoài nghi nhân sinh.
Tại sao kiếp trước hắn chưa từng nghe ai nhắc đến nàng?
Lý Thuần Quân lại suy nghĩ, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường. Vì thiên tính cẩn trọng, hắn âm thầm tra hỏi hệ thống: “Hệ thống, nàng liệu có phải là Tiên Đế chuyển thế... Lại hoặc là hậu duệ của Tiên Đế hay không?”
Bởi vì đống tư chất này thật quá không nói lí lẽ đi!
[Không có khả năng]
Hệ thống vẫn giống như trước, trả lời câu hỏi một cách không có tình cảm.
“Tại sao?” Lý Thuần Quân nghi hoặc ra mặt.
[Tiên Đế không thể tồn tại trên thế giới này, bởi vì bọn hắn đã bị Thiên Đạo cưỡng ép đưa đi thế giới khác. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì thế giới này không thể chứa đựng một sự tồn tại cường đại quá cỡ như vậy]
Lý Thuần Quân nhíu mày.
Cái này...
Hắn không biết.
Kiếp trước hắn vẫn còn đang chật vật trước cảnh giới Đạo Vô Nhai, một mình bước đi trên một con đường vô tận, mãi vẫn không thấy điểm kết thúc. Vì vậy, đến tận khi thế giới bị hủy diệt, hắn vẫn không cách nào chạm đến cảnh giới Tiên Đế.
Bảo sao một trận chiến quy mô mang tính diệt thế lớn như vậy mà lại không thấy ai ra mặt can thiệp, thế hoá ra là do bọn hắn đều đã bị Thiên Đạo đá đi hết rồi?
Chậc chậc.
“Hệ thống, vậy những thuộc tính còn lại của nàng là như thế nào? Cần điều kiện gì để mở?” Lý Thuần Quân hỏi.
[Chỉ cần nàng muốn]
Lý Thuần Quân: “!!!”
Như thế tùy tiện?
Muốn là được?
TA CŨNG MUỐN NHA!
Ta cũng thèm muốn tư chất truyền thuyết nha!
Vì cái gì nàng chỉ cần muốn là có, trong khi ta thân là Đấng Cứu Thế lại không có lấy một cái?
Uỷ khuất!
Chợt nhớ tới bản thân cũng giống nàng, Lý Thuần Quân vội vàng hỏi tiếp: “Vậy còn ta đâu? Ta cần làm gì để có thể mở được thêm tư chất?”
[Kỳ ngộ]
Lý Thuần Quân: “...”
Không phải chỉ cần ta muốn là được sao?
Vì cái gì?
Vì cái gì cô bé kia chỉ cần muốn là có!? x3.14
Ai mới là Cứu Thế Giả nha!?
“Hệ thống a... Ta có thật sự là Đấng Cứu Thế hay không đấy? Làm gì có Cứu Thế Giả nào lại thê thảm như ta?” Lý Thuần Quân vô cùng tủi thân gào thét trong lòng.
[Đúng thế, sự xuất hiện của nàng đã biến ngươi trở thành đồ thừa]
Hệ thống thẳng thắn thừa nhận. Một câu tựa như một lưỡi dao đâm thấu tâm can, chết tâm.
Lý Thuần Quân nhận lấy vô cực sát thương, tử trận.
Mộ Khuynh Tiên ở ngay bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của hắn đang liên tục biến ảo liền không khỏi nghi hoặc ra mặt.
Người này rốt cục là đang bị làm sao vậy?
“Ca ca, ngươi không khoẻ sao?” Mộ Khuynh Tiên hỏi.
“Ừm, không khoẻ, đau ở đây này” Lý Thuần Quân vừa nói vừa vỗ vỗ lên ngực trái, cố nén lại những giọt nước mắt biệt khuất.
Đều là con người với nhau, vì sao khoảng cách đôi bên lại lớn đến như vậy?
Lý Thuần Quân thâm thụ đả kích, vô cùng nản lòng.
Hắn mới tiếp nhận sứ mệnh cứu thế được bao lâu? Và bây giờ hắn đã sắp sửa bị đá đít...
Thảm!
Mộ Khuynh Tiên nghiêng đầu chớp chớp tuệ nhãn, hàng lông mi dài khẽ run lên: “Ca ca, ta đã làm sai điều gì rồi sao?”
“Không có, chỉ là...”
Mộ Khuynh Tiên chằm chằm nhìn hắn, mắt to rưng rưng sắp khóc. Dường như nàng đang tự cho rằng mình đã làm sai điều gì đó khiến hắn phiền lòng, nhưng vì để tránh đả kích tới mình nên hắn mới không chịu nói ra.
Lý Thuần Quân thấy vậy, tay chân luống cuống.
Từ kiếp trước đến kiếp này hắn đều chưa từng học qua cách đối nhân xử thế. Kết quả là khi nhìn thấy một cô bé sắp khóc, hắn thật không biết nên làm thế nào cho đúng nữa.
Dỗ thế nào?
Bất đắc dĩ, Lý Thuần Quân vội đưa tay tới ôm nàng vào lòng, dịu dàng hết cỡ mà nói: “Ta nói chuyện này cũng không phải giống như những gì ngươi đang nghĩ, ngươi nhất định phải tin tưởng ca ca!”
Hạ sách - Ôm ấp yêu thương!
“Vậy thì làm sao?” Mộ Khuynh Tiên thanh âm non nớt hỏi.
“Ừm... Nói sao nhỉ? Ca ca đang ghen tị với ngươi chăng?”
“Vì sao?”
“Vì ngươi có... Ừm, Tiên Đế chi tư” Lý Thuần Quân có chút do dự nói ra.
Mộ Khuynh Tiên nhướng lông mày nhìn hắn, kinh ngạc chi sắc thoáng lướt qua trong đôi mắt to.
Nhưng chỉ ngay sau đó, vẻ nghi hoặc kia liền biến mất, thay vào đó là một loại ngây thơ, tựa hồ không hiểu rõ ràng: “Ca ca, Tiên Đế là cái gì? Lợi hại không?”
“Lợi hại! Rất lợi hại! Sau này ngươi sẽ biết thôi!” Lý Thuần Quân khẽ cười, cưng chiều xoa xoa đầu nàng.
Mặc kệ là nàng đang mang thiên tư đỉnh
cao như thế nào, nhưng hiện tại, nàng vẫn chỉ là một tiểu nữ hài đâu đó mười tuổi mà thôi.
Hắn không nên ghen tị với một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Trách nhiệm cứu thế hắn vẫn sẽ làm, bởi vì đó là lời hứa giữa hắn cùng Thiên Đạo. Còn trong tương lai, hắn và nàng sẽ trở thành như thế nào thì cứ để tương lai lại nói đi.
Có nàng trợ lực, hắn liền càng thêm yên tâm. Đây suy cho cùng cũng không phải chuyện xấu.
Đồ thừa ư? Ta mặc kệ!
Lúc này, Mộ Khuynh Tiên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, một vẻ ngượng ngùng e thẹn nói: “Ca ca, thả ta... Ta mắc tiểu”
Lý Thuần Quân khẽ cười hỏi: “Thế nào? Có cần ta giúp không?”
“Không cần!”
Cô bé dứt khoát từ chối rồi vội vàng nhảy khỏi lòng hắn, một đường chạy thẳng đến bụi cây đang nằm ở gần đó.
Lý Thuần Quân cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ lặng lẽ tiếp tục tra hỏi hệ thống thêm một vài câu hỏi.
...
...
Trong bụi cây.
Ngay sau khi rời khỏi chỗ Lý Thuần Quân, sắc mặt của cô bé dần biến chuyển trở nên âm lãnh tàn khốc, hoàn toàn không còn chút nào khả ái ngây thơ của một đứa trẻ mười tuổi.
Mặc dù trước đó nàng vẫn luôn rất băng lãnh... Nhưng nếu phải so với hiện tại, vẻ băng lãnh trước đó chẳng qua chỉ là giọt nước lạnh trên sông băng mà thôi.
“Thập tam công công, ngươi ra đây được rồi” Mộ Khuynh Tiên nói khẽ.
Ngay lập tức, một bóng người nhỏ xíu tựa như tiểu tinh linh bóng đêm tuân lệnh nàng mà hiện thân, tay cầm phất trần cung kính cúi người trước nàng: “Có nô tài”
“Ngươi nhìn ra được trên người hắn có gì khác thường hay không?” Mộ Khuynh Tiên lãnh đạm hỏi.
“Hồi chủ thượng, nô tài không nhìn ra”
“Vậy thì kì quái” Mộ Khuynh Tiên cau mày, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ suy tư: “Hắn như thế nào biết được chuyện ta có Tiên Đế chi tư?”
“Chủ thượng, nếu như ngài đang ở thời kì đỉnh phong thì ngài chắc chắn sẽ nhìn ra... Nhưng hiện tại, ngài đây chỉ là một bộ chuyển thế chi thân mà thôi, các năng lực trước kia vẫn còn chưa được thức tỉnh” Thập tam công công nói.
“Cũng đúng... Mà chắc hắn cũng sẽ không ngờ tới được ta thật ra cũng không phải Tiên Đế gì...” Mộ Khuynh Tiên khẽ cười một tiếng, trên gương mặt thanh lãnh dần lộ ra vẻ hứng thú.
Thập tam công công lại nói: “Chủ thượng, về sau nếu ngài muốn sai việc gì đó cho nô tài thì ngài đừng nên lấy thứ lí do dễ gây mất hình tượng như vậy... Hắn khả năng sẽ phát sinh thành kiến với người”
Mộ Khuynh Tiên nghe vậy, gò má hơi đỏ lên một chút, chủ động lảng tránh vấn đề: “Thập tam công công, ngươi thấy hắn như thế nào?”
Thập tam công công cau mày, trong thanh âm lộ vẻ bất định: “Từ ngoại hình, tu vi đến thiên tư đều không có gì nổi bật, nhưng mà...”
“Hắn lại có thiên mệnh”
“Cái này ta biết, ngay từ lúc mới gặp ta liền đã nhận ra rồi” Mộ Khuynh Tiên khẽ gật đầu: “Ta hoài nghi hắn chính là một trong những nhân tố đã chặt đứt nhân quả, nghịch chuyển thời không vừa xảy ra cách đây không lâu”
“Chủ thượng, thế giới này đã sớm không còn can hệ gì với ngài, ngài cần thiết phải hạ thế sao?” Thập tam công công lại hiếu kỳ hỏi.
“Coi như là một đợt hồng trần lịch luyện đi” Mộ Khuynh Tiên tùy tiện đáp trả.
“Rõ, nô tài sẽ thu xếp cho ngài”
...
...
Phía trước, đầu óc Lý Thuần Quân vẫn đang xoay mòng mòng với một mớ lí thuyết mới của hệ thống.
Cố sự...
Đây là một câu chuyện đã diễn ra trong quá khứ, gây ảnh hưởng lớn đến cuộc đời, nhân sinh quan và cả tương lai của một người. Mặt khác, thông qua việc mở ra cố sự, hắn có thể giúp cho chủ nhân của cố sự thức tỉnh thêm thuộc tính ẩn...
Quá nhiều thao tác!
Thế nhưng, phải công nhận một điều là thông qua cố sự, hắn có thể hiểu biết thêm rất nhiều về con người lẫn quan điểm sống của người đó.
Đây không phải chuyện xấu.
Nhưng mà...
Nhìn trộm cuộc đời người khác cũng không phải chuyện tốt.
“Cô bé đó cũng có cố sự sao?” Lý Thuần Quân nhíu mày.
Hắn có cảm giác cố sự đó sẽ không phải một câu chuyện tươi sáng gì đâu.
Bằng không thì nàng làm sao có thể thảm như vậy được?
Mặt khác...
Thể chất của nàng cũng thật kì quái.
“Hệ thống, Vô Dục Tịnh Thể là gì?”
Ngay lập tức, hệ thống hiện ra một giao diện chứa đầy đủ thông tin chi tiết về Vô Dục Tịnh Thể.
[Vô Dục Tịnh Thể: Trời sinh tình cảm mờ nhạt, chỉ có một trái tim hướng đạo, đạo tâm bền bỉ đến không thể phá vỡ, miễn nhiễm mọi loại tâm ma quấy phá. Mặt khác, người nắm giữ loại thể chất này sẽ được trời xanh ưu ái, thân cận đại đạo, tùy thời có thể mượn sức của thiên địa để chiến đấu. Tu luyện đến cực hạn có thể tiến hành lột xác, hoá thành Thái Thượng Vong Tình Thể]
Lý Thuần Quân đọc đến đây liền không nhịn được hít sâu một hơi.
Mẹ!
Xâu phát nổ!
“Thế còn Thái Thượng Vong Tình Thể?”
[Thái Thượng Vong Tình Thể: Giai đoạn cuối cùng của Vô Dục Tịnh Thể. Chủ nhân sẽ triệt để trở nên vô cảm, chém đoạn tất cả thất tình lục dục, tự mình thức tỉnh thần tính, nguyên thân hợp đạo. Vì vậy, khi đối diện với người mang loại thể chất này, bất kể là ngươi có mang pháp lực ngập trời đi chăng nữa thì ngươi vẫn sẽ có khả năng bị trấn áp]
Lý Thuần Quân trợn tròn mắt, trong lòng kinh dị: “Ôi mẹ ơi!”
Không hổ là thiên tư phẩm chất truyền thuyết!
Xâu không tả được!
Bảo sao không có thuộc tính cộng thêm nha! Lại cộng thì triệt để phá trần rồi còn gì?
Đây là loại tiết tấu mình ta cân tất sao?
Bá khí!
Nhưng mà...
Không có tình cảm... Vậy có còn xem là đang sống hay không?
[Thông tin bổ sung: Vạn sự trên đời đều có hai mặt, và Vô Dục Tịnh Thể cùng Thái Thượng Vong Tình Thể cũng vậy. Chỉ cần trên đời này xuất hiện một người có thể khiến cho họ động tình, họ sẽ toàn tâm toàn ý dâng hiến cả đời vì người đó, chết không thay lòng]
[Tuy nhiên, vật cực tất phản. Một đời vô tình sẽ khiến cho tình yêu ấy trở nên vô biên vô bờ, do vậy, ý thức chiếm hữu của người mang loại thể chất này là vô cùng lớn, gần như điên dại. Vì thế, chỉ cần họ phát giác ra tình cảm của mình bị phản bội, họ sẽ triệt để trảm tình đoạn tình, thức tỉnh vô thượng sát tâm, cùng người đó không chết không thôi, cũng không có khả năng cứu vãn]
Lý Thuần Quân: “...”
“Ca ca, ngươi lại sợ hãi” Mộ Khuynh Tiên nói.
“A? Có sao?”
Lý Thuần Quân vô thức lùi ra xa khỏi Mộ Khuynh Tiên tận mấy chục xích, trên trán toát mồ hôi lạnh. Đồng thời, trong lòng hắn lại đang âm thầm tự nhủ lấy: “Tuyệt đối không được để nàng yêu ta!”
Rất dễ chết!
Chỉ cần hiểu lầm thôi cũng sẽ chết!