Sinh ra là một tiểu thư gia môn danh giá, ngay từ rất nhỏ, nàng liền đã được nhồi nhét đủ loại tri thức vào đầu.
Từ những lễ nghi, cách hành xử, tam tòng tứ đức đến cầm kỳ thi hoạ, nàng đều bát nhã tinh thông, từ từ trở thành một nữ thần trong mắt thế nhân.
Với cái tên Bất Ngữ giàu ẩn ý cùng những kỹ nghệ vượt xa người thường, không hiểu vì sao, tuổi thơ của nàng lại không quá tốt đẹp như tưởng tượng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều sống trong sự bảo bọc của gia nhân cùng những ánh mắt ngưỡng mộ của ngoại nhân. Chính vì bản thân quá mức xuất chúng nên không ai ngoài kia có đủ dũng khí để tiếp xúc với nàng, thành ra nửa đời nàng đều sống trong sự cô độc, chỉ có thể lấy nghệ thuật làm niềm vui.
Nàng vẽ, nàng hát, ca múa vũ kĩ, tất cả những gì có thể, nàng đều đã từng học qua. Mặc dù có đôi khi nàng cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng đối với nàng mà nói, đó đều không phải là niềm vui thật sự.
Nàng luôn muốn có một ai đó đến tiếp xúc với mình... Một cách chân thành.
Ngồi trong gian phòng của mình, nàng duỗi ngón tay cho một chú thải điệp đậu lên, còn một tay khác thì nhàm chán chống cằm, sinh khí ngày một bị bào mòn.
Khi đã trưởng thành, đã trở nên hiểu chuyện, nàng càng nhận thức được rõ ràng sự cô độc này là đáng sợ đến mức nào.
Nhưng nàng cứ như chim trong lồng vậy. Nàng không thể nào thoát khỏi cái lồng, chỉ có thể để người ta ngắm nhìn cùng bàn luận, còn bản thân thì hoàn toàn bất lực.
Giữa lúc này, một nha hoàn tiến vào, cúi thấp người nói: “Tiểu thư, lão gia muốn ngươi cùng ra ngoài tiếp khách”
“Là ai?”
“Vọng Gia”
Hoa Bất Ngữ không có lấy một chút tình cảm gật đầu đồng ý. Đã bao lần nàng mang theo hi vọng sẽ được kết giao với ai đó, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều bị uyển chuyển từ chối.
Đối với chuyện kết giao, nàng đã sớm hoàn toàn tuyệt vọng.
Đi ra ngoài sảnh tiếp khách, Hoa Bất Ngữ vẫn giữ nguyên một trái tim thanh tĩnh. Tại trong gian phòng đó, nàng nhìn thấy phụ thân nàng đang ngồi uống trà với một trung niên nhân khác sở hữu khí tràng rất doạ người, tựa hồ hắn đã phải trải nghiệm đủ loại ma luyện mới có thể ngưng tụ ra.
Đứng bên cạnh trung niên nhân kia là một nữ tử váy trắng mười phần kinh diễm cùng một thiếu niên nhân trạc tuổi nàng. Có lẽ hai người họ đều là con cái của trung niên nhân kia.
“Giới thiệu với các ngươi, nàng là Hoa Bất Ngữ, là viên minh châu của tộc ta”
Trung niên nhân nhẹ gật đầu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Danh bất khư truyền. Cô nương này quả nhiên sở hữu một đôi mắt thập phần thông tuệ, dung mạo cũng tương tương siêu phàm thoát tục, thế gian ít thấy”
Bên kia, khi người thiếu niên nhìn thấy nàng, hắn đột nhiên liền trở nên có chút kích động, bạo gan hỏi: “Phụ thân, lẽ nào nàng chính là vị nữ thần được người ta cung phụng kia sao?”
Nghe thấy câu này, Hoa Bất Ngữ trong lòng khó chịu nhưng cũng không để lộ ra mặt, chỉ âm thầm tạc tên này vào sổ đen.
Trung niên nhân nhẹ gật đầu. Hắn rất kiệm lời, cũng không giỏi ăn nói, hết thảy đều là do nhân sinh tràn đầy huyết tinh của hắn mà ra.
“Phụ thân, ta đi chơi với nàng có được không?” Thiếu niên lại hỏi.
Không đợi trung niên nhân trả lời, phụ thân của Hoa Bất Ngữ liền đã vội vàng chen mồm vào: “Dĩ nhiên là được! Nàng từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, đây vẫn luôn là tâm bệnh của ta!”
Thiếu niên nghe xong thì nhãn thần liền sáng rực. Hắn thật nhanh chạy đến trước mặt Hoa Bất Ngữ, giọng điệu có chút hấp tấp nói ra: “Nữ thần đại nhân, ta là Vọng Thiên Thành, lần đầu gặp mặt!”
Mặc dù ban đầu nội tâm nàng có hơi ghét bỏ, nhưng không hiểu sao, chỉ một chốc lát sau thì nàng lại cảm thấy có chút buồn cười nam nhân này.
Thế là, nàng liền vô ý lộ ra một nụ cười mỹ lệ như hoa nở: “Lần đầu gặp mặt, ta là Hoa Bất Ngữ”
Sau lần đầu tiên hai bên gặp mặt, huyễn cảnh đã phát sinh chuyển biến, thời gian tua nhanh, nhanh chóng chuyển sang một đoạn hình ảnh khác.
Lý Thuần Quân cũng hiểu rõ. Hắn không có khả năng ở lại đây ngốc cả trăm năm, vậy nên, hệ thống sẽ cố gắng chắt lọc những đoạn cố sự quan trọng nhất rồi mới cung cấp cho hắn.
Cảnh tượng tiếp theo hiện lên, và thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là hình ảnh một nữ tử đang ngồi đánh đàn.
Nàng sở hữu một mái tóc trắng ngả màu lục trông vô cùng kì dị, dung mạo cũng mơ hồ không rõ, nhưng phần khí chất kia lại siêu trần thoát tục, không hề thua kém so với Mộ Khuynh Tiên.
“Hả? Tại sao lại là tỷ tỷ của Vọng Thiên Thành?” Lý Thuần Quân có chút mộng bức.
Khi hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nàng liền đã cất lên tiếng ca. Tuy ngôn ngữ có phần kì quái, nhưng không hiểu sao Lý Thuần Quân lại nghe hiểu được:
“Huyết hoa phiêu thanh sơn ngộ tuyệt bích”
“Tinh hoả liệu li nhân y y”
“Kinh niên bất tri tình”
“Vãng sự tùy phong khứ”
“Thụ ảnh loạn bán thế lưu li”
...
“Thải tang quy tịch lộ triêm ngã y”
“Bất tri tha khả kinh phong vũ?”
“Đào y trường hà đê”
“Niên hoa tùy thủy khứ”
“Luyến tiếc nhất triển côn bằng ý” (*)
Lắng nghe nàng hát lên những câu này, Lý Thuần Quân không hiểu sao lại có chút bồi hồi trong lòng, cảm giác vừa mất mát vừa đau thương. Cùng lúc đó, trong đầu hắn cũng chậm rãi hiện lên một danh tự:
Vô quy.
Nữ tử chỉ hát đến đây rồi đột ngột dừng lại. Nàng đưa mắt nhìn qua một bên, khoé miệng nâng lên một vệt ý cười: “Thế nào?”
Vọng Thiên Thành xuất hiện, trên mặt mang theo biệt khuất nói: “Nàng đánh ta”
“Tỷ tỷ, ngươi chơi xỏ ta đúng không?”
“Ha ha ha~” Nữ tử ưu nhã che miệng, êm tai cười một tiếng: “Ta không dạy sai, chỉ là cách khai triển của ngươi không đúng, ngươi quá vội vàng rồi”
“Ta sợ nàng sẽ rơi vào tay người khác” Vọng Thiên Thành có chút lo âu nói.
“Lo nghĩ vớ vẩn” Nữ tử nói: “Đệ đệ ngoan, muốn lấy lòng một cô gái phải có gan lớn cùng mặt dày. Mà trên thân đệ đều có đủ cả hai yếu tố rồi, thế nên đệ chỉ cần lắng nghe tỷ tỷ ngươi là được”
“Đừng nói đến chuyện của đệ nữa” Vọng Thiên Thành ho khan, chủ động chuyển dịch chủ đề: “Tỷ tỷ, cái tên Vọng Nguyệt kia chẳng phải rất đẹp sao? Vì sao tỷ lại muốn đổi tên?”
“Chuyện của ta, không cần đệ lo nghĩ”
“Ta chỉ cảm giác đằng sau cái tên cùng câu hát của tỷ lúc nãy có ẩn giấu huyền cơ”
“Lắm chuyện!”
Tiếng quát lạnh của nữ tử chính là đoạn kết của huyễn cảnh thứ hai. Trong lúc còn đang chờ đợi hệ thống chuyển cảnh, Lý Thuần Quân lâm vào trầm tư về người tỷ tỷ thần bí kia.
Hệ thống không tra rõ mặt, đại biểu cho việc nàng là một sự tồn tại siêu nhiên. Mặt khác, không chỉ riêng Vọng Thiên Thành, kỳ thật chính hắn cũng cảm thấy đằng sau câu hát kia có ẩn chứa huyền cơ.
Nghĩ mãi không ra, Lý Thuần Quân liền lựa chọn từ bỏ. Hắn cảm giác chuyện này không liên quan gì đến hắn, cho nên hắn cũng không cần thiết phải phí sức suy nghĩ làm gì.
Huyễn cảnh tiếp theo hiện ra, Vọng Thiên Thành giờ đã trưởng thành, trở thành một nam nhân anh khí ngời ngời, ánh mắt sáng trưng, vẻ mặt cương nghị bất khuất, tư thế anh dũng hiên ngang. Đây là kết quả sau khi hắn lăn lộn qua không ít chiến trường đẫm máu.
Hoa Bất Ngữ cũng trưởng thành, trở thành một nữ nhân được vạn người mến mộ, vạn chúng chú mục. Nàng xinh đẹp thoát tục, cử chỉ ôn nhu trang nhã, dù không làm gì cũng khiến cho người ta hít thở không thông.
Còn về tỷ tỷ Vọng Thiên Thành... Nàng đã hoàn toàn biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại vậy, bốc hơi rất triệt để.
Hoa Bất Ngữ ngồi trong khuê phòng, ánh mắt mang nặng vẻ lo lắng, thi thoảng lại thở dài một hơi. Bởi vì vào thời điểm nàng đang ngồi đây ngắm cảnh, Vọng Thiên Thành vẫn còn đang lăn lộn trên chiến trường.
Một cách đơn giản mà nói, nàng đang sợ hắn xảy ra bất trắc.
“Trong đầu ta lúc nào cũng là hắn... Thì ra, đây chính là tương tư sao?” Hoa Bất Ngữ sờ sờ lên ngực mình, khoé miệng nâng lên một nụ cười khổ sở.
Nếu không phải vì lễ nghi ràng buộc, nàng có khi đã chủ động ngỏ lời từ sớm rồi. Nàng đủ thông minh để nhận ra tình cảm của mình, chỉ là... Nàng không biết hắn đang có cảm xúc giống nàng hay không.
Nàng lo sợ tình cảm của mình là đơn phương.
“Phải làm sao mới được đây?”
Trong sự lo lắng, chẳng biết từ lúc nào nàng đã vì mệt mỏi mà thiếp đi. Nàng đã đợi tin hắn rất nhiều ngày, cơ thể đã sớm mỏi mệt, thế nên việc nàng thiếp đi cũng không phải chuyện gì lạ thường.
Mấy ngày sau, Vọng Thiên Thành trở về. Sau khi giải quyết một vài chuyện nội bộ, hắn đã lập tức tìm đến chỗ Hoa Bất Ngữ. Hắn đang có một vài chuyện muốn nói rõ với nàng.
Dưới con mắt kinh ngạc của Hoa Bất Ngữ, Vọng Thiên Thành đã quỳ xuống, tỏ tình với nàng bằng những câu từ rất vụng về. Dẫu vậy, nàng vẫn không chút do dự đồng ý, bởi vì nàng đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Từ người bạn duy nhất, hắn đã sắp sửa trở thành bạn đời của nàng, sớm chiều làm bạn, vĩnh viễn không chia lìa.
Hai bên quan họ sau khi biết chuyện liền vui mừng đến vỡ chợ, vội vàng đi sang thăm hỏi lẫn nhau, cùng tuyển chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ.
Vọng Thiên Thành thật không nghĩ tới nàng sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng chút nghi hoặc đó vẫn không thể làm gì được tâm tình vui sướng của hắn.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn liền đã bị nàng quyến rũ rồi. Nhưng khác với những người khác, thay vì ngưỡng mộ, hắn đã lựa chọn cố gắng tiếp cận nàng, rồi từng bước một chinh phục trái tim của nàng.
Vất vả gần mười năm trời, hắn rốt cục đã thành công.
“Bình định Ma Tộc xong xuôi, ngay tháng sau ta liền đã có thể rước nàng về nhà...” Vọng Thiên Thành chỉ nghĩ đến đây liền đã cao hứng đến mức muốn nhảy lên trời.
Bận bịu chuẩn bị hơn một tháng, rốt cục hôn lễ đã được cử hành. Người tham gia đông đến không sao tả nổi, mà đám cưới thì càng là khoa trương đến không tưởng tượng được.
Trong bộ hỉ phục đỏ thắm, Vọng Thiên Thành vất vả bồi rượu từng bàn, mặc dù thân thể đã thấm mệt nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp đón từng người, nhất quyết không bỏ sót một ai.
Bồi rượu xong, Vọng Thiên Thành lại bước vào sảnh, cùng tân nương kết bái. Trước vô số lời chúc mừng, hắn bế tân nương lên, đưa về phòng riêng chuẩn bị động phòng.
Dưới tấm khăn che mặt, Hoa Bất Ngữ mặt đẹp đỏ ửng, tim đập thình thịch. Nàng biết rõ chỉ một lát nữa thôi là mình sẽ hoàn toàn thuộc về nam nhân này...
Mặc dù nàng cũng biết lần đầu sẽ rất thống khổ, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ cực kì.
Bởi vì nàng nguyện ý.
Ngồi bên chiếc bàn, phu thê đôi bên cùng nhâm nhi mỹ thực, cùng uống rượu giao bôi. Đến khi hai người đã ngà ngà say, lá gan Vọng Thiên Thành liền biến mập lên, chủ động ôm lấy nàng đè lên giường, chuẩn bị cho công đoạn cuối cùng.
“Từ từ đã, ta còn chưa kịp chuẩn bị” Hoa Bất Ngữ có chút hoảng loạn.
Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể nàng thì lại rất thành thực.
Ki~
Ngoài cửa sổ bỗng dưng vang lên tiếng chim hót, Vọng Thiên Thành có chút bất mãn mở cửa ra. Hắn làm vậy bởi vì đây cũng không phải chim thường, mà chính là loại chim chuyên dụng cho việc đưa thư.
Đọc xong nội dung lá thư, con ngươi Vọng Thiên Thành lập tức thít chặt, chỉ thiếu chút nữa đã lớn tiếng nói tục.
Mà Hoa Bất Ngữ cũng nhận ra điểm khác thường liền lên tiếng hỏi: “Phu quân, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ma tộc tập kích bất ngờ, bệ hạ muốn ta lập tức ra chiến trường” Vọng Thiên Thành nói, sắc mặt vô cùng sa sút.
Hoa Bất Ngữ cũng rất bất ngờ, trong miệng cảm giác vô cùng đắng chát.
Mệnh lệnh của Thánh Thượng là không thể làm trái. Huống hồ, nàng không biết rõ việc chồng mình chậm trễ sẽ hại chết bao nhiêu sinh linh vô tội nữa... Mặc dù không nỡ để hắn đi, nhưng Hoa Bất Ngữ vẫn kiên định với ý nghĩ của mình.
Trên giường đỏ, Hoa Bất Ngữ mím môi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Phu quân, ngươi đi đi, ta không sao”
“Nhưng mà...” Vọng Thiên Thành ngậm ngùi, trên mặt đều là áy náy cùng tự trách.
“Yên tâm đi, ta thật sự không sao” Hoa Bất Ngữ yếu ớt nói: “Ngươi là người làm việc lớn, không thể chỉ vì ta mà bỏ rơi những người ngoài kia chết dưới nanh vuốt Ma tộc được... Đừng lo cho ta, ngươi chỉ cần cố gắng trở về liền tốt”
“Xin lỗi...” Vọng Thiên Thành nắm chặt song quyền, hàm răng cứng chắc va vào nhau lập cập.
Hắn không muốn để thê tử ủy khuất... Nhưng mà, hắn cũng là thân bất do kỷ.
Hoa Bất Ngữ bước tới, trao cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt rồi nói: “Ta tự hào về ngươi, ta cũng không trách ngươi... Chỉ cần ngươi có thể trở về, bất kể có là có ủy khuất như nào, ta cũng đều cam chịu”
Nàng vốn dĩ là một người phụ nữ đức hạnh, rộng lượng với phu quân của mình. Nàng nhận ra phu quân mình đang rất khó xử, thế nên, chỉ cần nàng biết trong lòng hắn có nàng, chỉ như vậy thôi... Nàng liền đã thoả mãn.
“Ta...”
Không đợi hắn tiếp tục chần chừ, Hoa Bất Ngữ dùng sức xô hắn ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa lại. Đến lúc này thì nước mắt của nàng đã không kìm chế được nữa.
Nhưng dẫu có đau lòng, nàng vẫn cố gắng kìm nén để mình không khóc ra tiếng, kẻo lại khiến chồng mình lo lắng.
“Chờ ta trở về”
Vọng Thiên Thành thật không còn cách nào khác, chỉ đành mang theo đôi nỗi u sầu cùng tự trách mà lên ngựa rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn còn để lại một câu văng vẳng bên tai những người nhà đang dõi theo hắn:
“Để thê tử cô độc ngay đêm thành hôn, ta thật là đến cặn bã cũng không bằng”
_______________. Truyện Khoa Huyễn
(*) Dịch
Hoa máu tung bay kề cạnh vực thẳm
Đốt đống lửa nhỏ bịn rịn người đi
Tháng năm chẳng biết tình
Chuyện xưa theo gió bay
Bóng cây loạn nửa đời lưu lạc
...
Hái dâu về sương lạnh thấm xiêm y
Không biết người trải qua bao mưa gió?
Trên đê dài chỉnh lại y phục
Tuổi xuân theo nước trôi
Luyến tiếc giang rộng cánh chim bằng