Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 17: Chương 17






Đường lên Thục Sơn khó, khó như lên trời.

Thục Sơn hiểm trở làm người khiếp sợ, chính là bọn họ còn không biết, thế nhân chỉ nhìn thấy một phần cực nhỏ của Thục Sơn, Thục Sơn chân chính khó như lên trời, sớm đã bị trận pháp tu chân che giấu, người thường căn bản không thể tìm thấy lối vào của Thục Sơn môn.

Bất quá ở trong mắt của ba người Trường Không Trác Ngọc, Thục Sơn kiếm phái thực sự ở chỗ nào chỉ cần nhìn là hiểu ngay.

“Đi qua ngọn núi này, xông qua mê tung trận, chính là hộ sơn đại trận của Thục Sơn.” Lệ Tinh Luân phổ cập kiến thức Tu Chân giới cho Trường Không Trác Ngọc, “Mắt trận của Thục Sơn đại trận là thần khí tử thanh song kiếm, từ thời điểm đại chiến thần ma thượng cổ, Thục Sơn tử thanh song kiếm là pháp bảo diệt ma, song kiếm hợp nhất, không gì không phá nổi. Vô số ma vật chết thảm dưới tử thanh song kiếm, đáng tiếc hiện tại người có thể cầm được tử thanh song kiếm đều không có.”

“Vì sao?” Do Nhượng Sầm Sầm còn đang ở đây, Trường Không Trác Ngọc chịu đựng không lộ ra bộ dáng bảo bảo đang tò mò, nói chuyện phải thực ngắn gọn, thiệt làm người khác đau lòng.

Chính là không còn biện pháp, bọn họ không có tiền, cần có Nhượng Sầm Sầm….

“Chuyện này ta nghe được một ít.” Nhượng Sầm Sầm vừa thấy thần tượng của mình đặt câu hỏi, lập tức cướp cơ hội trả lời: “Bởi vì thời thượng cổ, Cửu Châu linh khí tốt hơn bây giờ rất nhiều, khi đó người có tư chất tốt hơn bây giờ nhiều, trong trời đất thần khí bốn phía, mọi người đều muốn tu thần, hiếm có người muốn tu tiên. Cho đến khi thần ma đại chiến quá mức cần đến thiên địa linh khí, linh khí Cửu Châu càng ngày càng suy yếu, cuối cùng các vị thần thượng cổ đem vùng đất Cửu Châu chia làm tam giới lục đạo (ba giới sáu đạo), lúc này người trên Cửu Châu đại địa mới có thể thở phào. Nghe nói các vị cổ thần đem phần lớn linh khí đưa đến tiên giới, cho nên bây giờ thiên địa linh khí thiếu, thế tục sinh ra những người có tư chất bình thường, hiếm có người thích hợp tu tiên, lại càng không có ai có thể tu thần. Vì thế người người đều đi tu tiên, chờ sau khi lên tiên giới, lại tính tiếp.”

“Thì ra là thế.” Trường Không Trác Ngọc âm thầm gật đầu, sau đó đưa ra một vấn đề, “Một khi đã như vậy, thì tại sao lại có thần khí lưu lại? Nghĩ muốn sử dụng thần khí, hẳn là phải cần một lượng thiên địa linh khí khổng lồ đi? Nhân gian này hẳn là không thể tiêu hao lượng thần khí đó.”

Lệ Tinh Luân thấy Nhượng Sầm Sầm tự nguyện giải thích nghi hoặc cho Trường Không Trác Ngọc, mừng rỡ vì được thoải mái, ngậm miệng khi cướp lời. Mà Nhượng Sầm Sầm cho rằng mình chiến thắng Bùi hồ ly, mặt tươi như hoa, chậm rãi tới gần Trường Không Trác Ngọc, một bên mừng thầm một bên cam tâm tình nguyện mà giải thích: “Vì ma giới.”

Cái gọi là tam giới lục đạo, kỳ thật không tính Ma giới vào trong đó, đó căn bản không được tính là một giới, mà do cổ thần cường ngạnh chém ra một không gian để tù cấm ma vật. Nguyên bản cổ thần muốn tiên giới và Ma giới tương liên, từ đó, cho dù ma vật có xâm lấn cũng là xâm lấn tiên giới, sẽ không làm thương hại đến nhân giới. Nhưng ai biết lòng người khó dò, ma vật vốn do con người sinh ra, không bao lâu, Ma giới liền cùng nhân giới liên thông.

Cổ thần không còn cách nào, đành phải đi khắp thế giới, ở trong vài môn phái thượng cổ lưu lại thần khí, đem vài lối vào của Ma giới phong ấn, như vậy nhân gian mới trở về bình yên, mới có Tu Chân giới vạn năm phồn vinh.

“Cho nên vô cùng có khả năng phái Thục Sơn đang bảo vệ một lối vào trong số đó.” Trường Không Trác Ngọc liên tục gật đầu, “Như vậy Thục Sơn hộ pháp đại trận rất khó vào?”

Y lâm vào trầm tư, Nhượng Sầm Sầm một chút lại một chút cọ đến bên cạnh y, gần như dán lên trên người y, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Đó là tất nhiên, vài đại trận hộ sơn của các thượng cổ môn phái đều rất khó phá, bất quá Thục Sơn lại bất đồng. Tử thanh song kiếm tuy là thần khí, nhưng vô cùng hiếu chiến, bị phong ấn nhiều năm, đã sớm không nhịn được. Nghe nói tiến vào trận pháp của Thục Sơn, liền tự nhiên mà khiến tử thanh song kiếm hứng thú, nếu có thể thỏa mãn chiến ý của nó, có thể được nó chấp thuận đi vào.”

Cho nên tử thanh song kiếm đem kẻ yếu đá ra, lưu lại người lợi hại để Thục Sơn kiếm phái đối phó?

Này…. thật sự là một song kiếm có cá tính.

Trên đường đi không phải chỉ có mình bọn họ, người muốn đi lên Thục Sơn có rất nhiều. Có du khách mộ danh mà đến, cũng có thi nhân văn nhân muốn tìm linh cảm. Bất quá dọc đường đi nổi bật nhất chắc chắn là bọn họ, Nhượng Sầm Sầm là Miêu nữ, lớn lên nhiệt tình minh mị, mặc phục sức Miêu tộc, lộ ra nửa cánh tay trắng muốt, hấp dẫn tầm mắt vô số thư sinh. Mà thời điểm Nhượng Sầm Sầm nhìn về phía bọn họ, những người đó lại ra vẻ đạo mạo quay đầu phi một tiếng “Yêu nữ.”

Dung mạo Lệ Tinh Luân càng là tuấn mỹ vô cùng, khiến người đố kị. Hắn mặc một thân giang hồ hiệp sĩ, cử chỉ trước sau đều lộ vẻ tiêu sái, làm người khác không thể không ghen tị.

Nhìn tới Trường Không Trác Ngọc… quả thật chính là hành tẩu hung khí. (qt để hành tẩu hung khí dịch vầy được k man)[T nghĩ nên để nguyên đi cho nó cổ phong]

Thời điểm bọn họ từ Miêu Cương tiến vào Trung Nguyên, không giống những võ lâm nhân sĩ cần phải nửa đêm nhảy tường vào thành, mà là dùng thủ thuật che mắt từ cửa thành tiến vào. Thời điểm ở cửa thành Lệ Tinh Luân đang muốn dẫn đường, Trường Không Trác Ngọc cũng không xếp hàng một thân bạch y phiêu phiêu mà đi vào, binh sĩ thủ thành ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn mặt y, giống như người mù, mắt mở trừng trừng để bọn họ đi vào. Mà dân chúng chung quanh cũng không nóng nảy đi vào thành, nhìn theo tầm mắt của binh sĩ vẫn luôn nhìn theo Trường Không Trác Ngọc đến biến mất. Nhượng Sầm Sầm cùng Lệ Tinh Luân? Căn bản không có ai để ý hai người bọn họ trông như thế nào, trực tiếp bị lơ đẹp.

Kỳ thật cho dù dung mạo rất đẹp muốn tạo thành hiệu quả như vậy cũng rất khó, Trường Không Trác Ngọc một thân khí tức như mộng như ảo kia mới đúng là đầu sỏ gây tội. Người tu chân hoặc là người có tâm tính kiên định đều có thể chống lại loại khí chất này, nhưng với người bình thường lại là chuyện khó khăn.

Chính vì sự kiện này, Nhượng Sầm Sầm cùng Lệ Tinh Luân khó có được một lần cùng ý kiến, cường ngạnh đem bạch y của Trường Không Trác Ngọc biến thành một thân bố sam bụi bặm, cường ngạnh đem mái tóc chải cho rối lên, Nhượng Sầm Sầm còn cố ý mua lại mặt nạ có giá cao từ võ lâm môn phái, đem khuôn mặt Trường Không Trác Ngọc che lại. (thấy thương bảo bảo)

Trải qua một phen gây sức ép như vậy, khi bọn họ ra đường, cũng không có nhiều người nhìn như vậy.

Dù vậy, dung mạo Lệ Tinh Luân cùng Nhượng Sầm Sầm ở Nhân giới đã là lớn lên rất tốt, rước lấy mơ ước của một đống nhân sĩ giang hồ. Bất quá thân thủ của đám người đó đối với bọn họ cũng không tạo được sự uy hiếp, chính là phiền phức giống như ruồi bọ.

Cho dù Lệ Tinh Luân và Nhượng Sầm Sầm đều rất buồn bực, lại không có ai đề xuất trực tiếp bay đến Thục Sơn. Chỉ vì một câu của Trường Không Trác Ngọc “Ta muốn leo núi”, nhị vị thuộc hạ trung thành và tận tâm liền tận tâm tận lực mà cùng y leo núi, thật sự là một tấm lòng trung thành làm người ta cảm động.

Dọc theo đường đi số thư sinh nói Nhượng Sầm Sầm là yêu nữ không dưới mười người, mỗi một lần xuất hiện, khóe mắt Lệ Tinh Luân đều nhảy dựng. Có đôi khi nửa đêm Nhượng Sầm Sầm đột nhiên mất tích, Lệ Tinh Luân muốn đi tìm nàng, miễn cho bị thương mạng người, đều bị Trường Không Trác Ngọc cản lại.

“Sầm Sầm tuy rằng tính tình hấp tấp nóng nảy, nhưng không phải người không biết phân rõ phải trái.” Trường Không Trác Ngọc nói.

Không sai, Nhượng Sầm Sầm tính cách dám yêu dám hận, nhưng tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Những thư sinh thối nát đó cùng lắm là đau cái bụng, nổi ban, cười không dừng lại được, thoát y chạy trên đường cái, cũng không thực sự chết người nào.

Lúc này Nhượng Sầm Sầm đi bên người Trường Không Trác Ngọc, nhìn y trưng ra mặt nạ không có gì khác thường, vươn tay muốn kéo tay y, lại có điểm không dám, dáng vẻ thập phần khẩn trương, Lệ Tinh Luân nhìn đến tức cười.

“Ha ha ha ha ha, đều nói miêu nữ đa tình, quả thực như thế.” Một tiếng cười vui vẻ vang lên phía sau bọn họ, “Mấy vị đạo hữu chính là muốn lên Thục Sơn?”

Nếu là đạo hữu, kia liền có có chung lý tưởng, ba người nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy một đại hán có râu quai nón nhìn không rõ diện mạo mang theo một đôi Thiên Lôi chùy, đầu đầy mồ hôi mà leo núi.

*thiên lôi chùy:

sbsb

Chỉ cần là tu giả Trúc Cơ kỳ đều có thể đem pháp khí thu vào cơ thể, đại hán này lại cố sức mà mang đôi Thiên Lôi chùy nhìn tương đối nặng như vậy, dưới chân mỗi một bước đều thực vất vả, thật sự là cổ quái.

Tại Tu Chân giới, chỉ có tiến vào Trúc Cơ kỳ mới được tính là chân chính bước vào cửa, trước đây cũng chỉ được xem là phạm trù võ học. Người đại hán này nhìn thân pháp liền biết tuyệt đối là trên Trúc Cơ kỳ, nhưng vì sao không đem pháp bảo thu vào bên trong cơ thể?

“Nó không nguyện ý a!” Có lẽ bị hỏi quá nhiều, đại hán chỉ cần nhìn tầm mắt bọn họ, liền trả lời ngay, căn bản không cần người đặt câu hỏi.

“Không nguyện ý?” Lệ Tinh Luân lập tức phản ứng, “Vị tiền bối này, chẳng lẽ pháp khí của ngài là có khí linh?”

Đối với pháp khí mà nói, khi linh là phi thường khó có được. Mà khí linh cưỡng đoạt mà có và khí linh tự nhiên từ khi sinh thành lại là hai việc khác nhau, cường đoạt mà đến sẽ làm pháp khí rơi vào tà đạo, mà khí linh tự nhiên sinh thành, sẽ làm pháp khí có thể tự nhiên mà thăng cấp, cuối cùng còn có khả năng biến thành tiên khí, thần khí.

“Đúng vậy.” Đại hán gật gật đầu, “Ta thường ngày tu luyện ở trong núi, một mình một người thì thầm với một cây cổ tùng, nói nhiều năm, cây cổ tùng này cũng có thần trí. Ta khi Kim Đan kỳ nghĩ muốn lấy hai nhánh tùng làm Thiên Lôi chùy, sau khi có pháp khí liền xuống núi du ngoạn. Ai biết nó rõ ràng là tu yêu có cơ hội biến hóa, lại đem linh thức trộm bám vào trên nhánh tùng, trở thành Thiên Lôi chùy, chính mình lại không có cơ hội biến hóa. Đối tác tốt như vậy, ta có thể không sủng nó sao? Thu không được bỏ cũng không được, người khác đều ngự kiếm phi hành, còn ta? Liều mạng rèn luyện pháp lực, bồi nó bay.”

Nói xong còn thường thở dài, rõ ràng là đang oán giận, trong giọng nói lại không giấu được khoe khoang.

Lệ Tinh Luân cùng Nhượng Sầm Sầm hai người đều bị “Vũ khí tốt như vậy ngươi không có đi a a a a” đập vào mặt, lại không chút nào chú ý tới, Trường Không Trác Ngọc đã bị một đoàn sương mù dày đặc vây quanh.

Sương mù càng ngày càng đậm, trong nháy mắt liền lan đến bên người bọn họ. Đại hán vẻ mặt ngạc nhiên, “Di? Núi này như thế nào có sương mù? Ngày gần đây trời luôn nắng chói chang, cũng không có mưa bụi a!”

Lệ Tinh Luân: “…”

Nhượng Sầm Sầm không rõ lý do, nàng vốn là dán bên người Huyết tông chủ, chính là hiện tại Huyết tông chủ ở đâu vậy?

“Huyết… Trường Không công tử, người đang ở đâu vậy?” Nhượng Sầm Sầm hô lớn.

Sương mù dày đặc đem đại hán vây quanh, chỉ nghe hắn ở bên trong quát to: “Không đúng! Thị lực của tu giả rất tốt, như thế nào sẽ vì sương mù mà cái gì cũng đều không nhìn thấy? Yêu vật phương nào, dám ở Thục Sơn tác loạn, xem ta thu phục ngươi!”

“Trường Không công tử, người không cần Sầm Sầm sao? Cho dù người không cần Sầm Sầm, cũng … Cũng nên nghĩ tới Tiểu Tinh a!” Nhượng môn chủ vẻ mặt tuyệt vọng không tình nguyện mà hô.

Lệ Tinh Luân: “…”

Các ngươi đều sai rồi, đám sương trắng kia là Trường Không Trác Ngọc đang muốn nói với đại hán, nhìn đi nhìn đi, pháp khí của ta cũng rất tốt! (cưng bảo bảo quá đi~)

——————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Từ tháng 11 năm trước vào công tác ở đơn vị mới, công việc của ta nhiều hơn, mà lại già rồi, thể lực giảm xuống, làm hai công việc cùng lúc càng trở nên khó khăn.

Ta có nghĩ qua buông tha công việc, nhưng là làm không được, nghĩ muốn điều cương vị công tác, lãnh đạo căn bản không đồng ý. Trời biết ta mặc dù là nửa người trẻ tuổi của đơn vị, nhưng là hoàn toàn không muốn tiến lên, cũng hoàn toàn không muốn thăng chức, ta đã nghĩ có phân ổn định công tác sau đó tan tầm, chính là lãnh đạo cho rằng người trẻ tuổi hẳn là hảo hảo phát triển, hắn không thể nhìn ta sa đọa…

Ta thậm chí ở đơn vị làm thần một đoạn thời gian, một tháng không làm việc (không sai, một chút cũng không phiền phức, rất thích), liên tục một đoạn thời gian thứ hai đều không đi làm. Nhưng là sự bao dung của lãnh đạo so với ta tưởng còn mạnh hơn rất nhiều, hiện tại ta vẫn đang đấu tranh, kiên quyết không thỏa hiệp, nhưng là… hy vọng thực xa vời…

Nói nhiều như vậy chính là nghĩ nói cho mọi người, về sau, ta nhất định, tồn cảo, ít nhất viết năm vạn chữ, mở lại hố!

Này thiên văn sai lầm, không còn có, thật sự, lòng ta đều tan nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.