Một lát sau, tám tên gia đinh mặc quần áo Trương gia cầm đại đao vọt vào phòng tiếp khách.
Ngoại trừ Trần Trầm, tất cả người Trương gia đều nhíu mày.
Dù bọn họ có ngốc thì lúc này cũng nhìn ra có gì đó sai sai, nhất là Trương Kỵ là đó chuẩn bị từ trước, càng nhanh chóng kết luận Ngô Uy chính là phản đồ.
- Biểu đệ! Trương gia ta đối với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại thật sự làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này!
Trương Kỵ tức giận đến run cả người.
Tám tên gia đinh này là do Ngô Uy tuyển chọn vào khoảng thời gian trước, hôm nay xem ra tám chín phần là người Triệu gia.
- Cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa? Đây chính là người không vì mình trời tru đất diệt.
Ngô Uy bình tĩnh ngồi xuống, bộ dạng nắm chắc thắng lợi.
Nghe vậy, Trương Kỵ giận không kiềm được, vốn muốn vọt đến bắt lấy Ngô Uy.
Nhưng đúng lúc này, cảm giác vô lực lan tỏa khắp người, khiến hắn lảo đảo một cái, ngã phịch xuống đất.
Thấy một màn như vậy, Ngô Uy cùng tám tên tráng hán bật cười ha hả.
- Ha ha, biểu ca, trong trà ngươi vừa uống đã bị ta thêm vào Nhuyễn Cân tán, ngươi… Bất lực!
Đám đại hán cũng hùa theo nịnh nọt.
- Công lao lần này của Uy thiếu không thể bỏ qua, ta vừa thông tri cho người bên ngoài, bọn họ sẽ lập tức liên hệ với Triệu lão gia. Hẳn là không bao lâu nữa ngài ấy sẽ mang người giết qua đây.
Lúc này, Trương Đức cũng phát hiện bản thân không còn một chút khí lực, nhịn không được bi thương, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ là ta lại nuôi một tên bạch nhãn lang… Hại cả nhà, tiểu Nhã, vi phụ thực có lỗi với ngươi.
Hắn vừa dứt lời, phía ngoài phòng tiếp khách vang lên âm thanh náo loạn. Rất rõ ràng, người của Trương gia đã phát hiện tình huống không đúng, không bao lâu sau đã có mấy chục gia đinh bao vây phòng tiếp khách lại.
Thấy vậy, Ngô Uy lộ vẻ dữ tợn, quát:
- Ai dám loạn động, ta giết cả nhà họ Trương!
Đám gia đinh hai mặt nhìn nhau, không dám manh động.
Trái lại, Trương Đức bất kể giá nào, quát:
- Xông lên mần thịt tên lòng lang dạ thú này cho ta, thứ vong ân bội nghĩa, bằng không, đợi người Triệu gia đến, chúng ta đều không sống được!
- Lão thất phu! Nếu như ngươi dám làm xằng bậy, ngươi có tin ta lột sạch y phục tiểu Nhã trước mặt mọi người không? Cho ngươi có chết cũng không yên!
Ngôi Uy đi thẳng đến bên cạnh Trương Tiểu Nhã, vẻ mặt vặn vẹo cuồng loạn.
Trương Tiểu Nhã nghe vậy nhịn không được khóc nức nở.
Trương Đức thì giận đến xanh mặt, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải.
- Bạch nhãn lang!
Lúc này, một âm thanh bình tĩnh vang vọng khắp phòng tiếp khách, đám người đồng loạt quay đầu nhìn lại, liền thấy Trần Trầm một bộ thong dong, vẫn đang thưởng thức trà.
Thấy một màn như vậy, Trương Kỵ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:
- Trần huynh, trong trà có thuốc…
Trần Trầm lơ đễnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Vẫn là động tác ưu nhã, khí độ bất phàm.
Nhìn… Rất chướng mắt nha!
Ngô Uy giận qua hóa cười:
- Đúng là thứ đầu có hố, lúc nào rồi mà còn giả vờ giả vịt, trang cho lão Diêm Vương coi à?
Trần Trầm không vội đáp, vẫn tiếp tục nhấp thêm một ngụm trà, rồi mới nói:
- Ngô Uy, ngươi cảm thấy sau khi tiêu diệt Trương gia, Triệu gia thật sự sẽ tuân theo hứa hẹn?
- Hay là ngươi cho rằng mã tặc sẽ nói chữ tín?
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Uy thoáng thay đổi, tức giận nói:
- Triệu lão gia tuy xuất thân mã phỉ, nhưng cũng là hào kiệt nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đã phát thệ trước mặt ta!
- Đúng vậy, lão đạo chúng ta từ trước đến nay đã nói là làm!
Mấy tên tráng hán cũng vội vã nói chen vào, sợ Ngô Uy thay đổi chủ ý.
Thế nhưng hoảng loạn trong mắt bọn họ lại không qua nổi cặp mắt cú vọ của Trần Trầm.
Mã phỉ là mã phỉ, lại cò hào kiệt? Định thiếp vàng lên mặt à?
Có lẽ là nội tâm lo lắng, cho nên mồ hôi lạnh trên mặt Ngô Uy vô thức chảy xuống.
Cuối cùng, hắn đem sợ hãi chuyển thành lửa giận, ánh mắt nhìn về phía Trần Trầm tràn đầy sát ý.
- Giết chết tên tiểu tử yêu ngôn hoặc chúng này cho ta!
Hắn vừa dứt lời, một gã tráng hán mũi hếch vô cùng xấu xí liền xông về phía Trần Trầm.
Thấy vậy, Trần Trầm vội lên tiếng ngăn cản:
- Ngô Uy, vị tiểu huynh đệ này không liên quan đến Trương gia ta, ngươi cần gì làm khó dễ hắn! Ngươi thả hắn đi, ta lệnh cho gia đinh bên ngoài rút lui, sao?
Nghe thế, Trần Trầm vô thức liếc nhìn Trương Đức.
Vị phụ thân này của Trương Kỵ tuy có hơi cương trực, nhưng làm người không tệ, cũng coi như một thân hào kiệt.
Ngày sau hắn bước lên tiên lộ, phụ mẫu giao cho người như vậy chiếu cố, hắn cũng có thể yên tâm.
Trên thực tế, trước khi đến đây hắn đã gảy bàn tính xong rồi.
Lúc này ra mặt cứu Trương gia, hiển nhiên Trương gia sẽ phải nợ ân tình của hắn.
Là một trong 3 đại gia tộc có uy tín lâu năm ở Thạch Xuyên huyện, có Trương gia hỗ trợ, hắn sẽ nhanh chóng thấu tóm thế lực của Vương gia.
Đợi đến khi hắn rời đi, còn có thể cùng Trương gia đạt thành giao dịch.
Ngày sau, ở bên ngoài, hắn bảo hộ tiểu tử Trương Kỵ này, còn ở Thạch Xuyên huyện, Trương gia phải chiếu cố phụ mẫu hắn.
Hết thảy đều hợp lý.
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Uy thay đổi mấy lược. Nói thật thì hắn cũng có chút kiêng kị đám gia đinh bên ngoài.
Dù cho nhân mã của Triệu lão gia đến, hơn mười tên gia đinh ngoài kia, nếu không tiếc bất cứ giá nào, nói không chừng có thể tiễn tên phản đồ là hắn đi tây thiên.
Trái lại, nếu như… đám gia đinh rút lui… Vậy thì hắn cũng không cần kiêng nể gì nữa.
Nghĩ đến đây, Ngô Uy dùng ánh mắt ra hiệu cho tráng hán xấu xí kia dừng tay.
- Đại bá, trước ngươi hãy lệnh cho bọn họ rút lui, ta chỉ muốn giết một nhà Trương gia ngươi, đã đến nước này cũng không cần thiết phải lừa ngươi. - Ngô Uy nói.
Nghe vậy, Trương Đức cắn chặt răng, không phải hắn dễ dàng tin Ngô Uy, mà là sau khi tỉnh táo lại, hắn nhận ra rằng để đám gia đinh rời đi mới là thượng sách.
Bằng không, đợi người Triệu gia đến, những… gia đinh này là quần long vô thủ, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục.
- Ngô Uy, nếu như ngươi dám lừa gạt ta, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nói xong lời này, Trương Đức hướng phía ngoài hô to:
- Mọi người tản ra! Rời khỏi Thạch Xuyên huyện, tiếp tục cuộc sống của mình, ngày sau các ngươi cùng Trương gia ta không có quan hệ!
Nghe hắn nói thế, đám gia đinh thoáng chốc ồn ào xáo động, nhưng lại không ai chịu rời đi.
- Các ngươi không đi, đợi lát nữa chờ đợi các ngươi cũng chỉ có một con đường chết! Biết không! - Thấy bọn gia định chần chừ không chịu đi, Trương Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.
Lời này vừa ra, đám gia đinh mới bắt đầu có động tác.
Bất quá, trước khi đi, mấy tên… gia đinh này đều hướng về phía phòng tiếp khách, trịnh trọng dập đầu lạy ba lạy.
Trương Đức không đành lòng nhìn, vội quay đầu đi.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một hồi tiếng vó ngựa.
Nghe được âm thanh này, Ngô Uy vui mừng quá đỗi.
Nhân mã của Triệu gia rốt cuộc cũng đã đến.
Triệu gia xuất thân mã phỉ, năng lực truy kích thuộc hàng nhất lưu, cho dù bọn gia đinh này có rời đi Trương gia cũng chưa chắc có thể sống sót.
Nghĩ đến đây, hắn đã hoàn toàn buông lỏng, khinh miệt liếc nhìn Trương Đức một cái, sau đó giơ tay chỉ về phía Trần Trầm.
- Mau, mần thịt tên tiểu tử này cho ta!
- Súc sinh, ngươi lừa ta! - Trương Đức nghe vậy tức sùi bọt mém, hắn vơ lấy chén trà trên bàn muốn ném Ngô Uy.
Nhưng tay lại không nghe theo sai sử, chén trà loảng xoảng rơi xuống trước mặt hắn.
- Lừa ngươi thì thế nào? Một nhà ngốc tử! - Ngô Uy lộ vẻ khinh thường, kế đó lại nhìn sang Trần Trầm, ánh mắt có chút dọa người.
Bên cạnh hắn, tráng hán xấu xí không nói hai lời, vung đao chém tới vị trí Trần Trầm đang ngồi.
- A!
Hàn quang lập lòe, Trương Tiểu Nhã nhịn không được kinh hô một tiếng, nàng không cách nào tưởng tượng được thiếu niên khí độ bất phàm này sẽ phải chết!
Nhưng ngay một giây sau đó, huyết quang như trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Thiếu niên từ đầu đến cuối vốn vẫn ngồi yên vị, giờ phút này, một tay mân mê cái chén, liếc nhìn Ngô Uy, ánh mắt đạm mạc.
Mà tay còn lại của hắn… Chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy lưỡi đao vô cùng sắc bén.
Mặc kệ tráng hán xấu xí có dùng sức thế nào cũng không may may lay động được lưỡi đao.
Phòng tiếp khách thoáng cái trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.