Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 10: Chương 10: Đi cùng ta đến nha môn một chuyến




Vừa vào thôn, Trần Trầm liền thấy mấy con ngựa cao to đứng ở cửa thôn.

- Nhanh như vậy đã có người đến? Thật sự là không nhịn được?

Nhìn con ngựa cao to, Trần Trầm thầm nghĩ.

Đồng thời, bước chân hắn cũng tăng nhanh, không bao lâu sau liền đến trước cửa nhà mình.

Lúc này, ngoài cửa tụ tập không ít người, trong đó còn có mấy người mặc công phục bộ khoái.

Thi thể của tên sát thủ hôm qua cũng bị chuyển ra khỏi nhà thờ tổ, hiện đang đặt trước cửa Trần gia.

Có một bộ khoái để ria mép, vác đao, đang kiểm tra thi thể.

Trần Trầm bất động thanh sắc lẫn vào đám người, nhìn một màn phát sinh trước mặt.

- Heo ủi chết? Quả thực là nói hươu nói vượn, ta làm bộ khoái nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe có heo nhà ai lại ủi chết người.

Bộ khoái ria mép sờ lên lồng ngực bị lõm xuống của thi thể, cười lạnh nói.

Nghe giọng điệu của hắn, Trần Trầm biết chắc đám người này lai giả bất thiện. Hắn quét mắt một vòng, lập tức phát hiện một gã mặc hoa phục đứng trong đám người. Là một lão giả mặt trắng, không để râu, hắn lộ vẻ âm trầm quan sát thi thể.

Người này Trần Trầm biết, là Vương gia quản gia, tên Vương Nhị. Mấy năm nay thu điền tô đều do hắn phụ trách.

- Xem ra sát thủ đêm qua thật sự là do Vương gia phái tới.

Trần Trầm thầm nghĩ, nếu như tối qua hắn chỉ là suy đoán, vậy thì bây giờ gần như có thể khẳng định.

Về phần tại sao Vương Nhị lại biểu lộ khó coi như vậy… Cái này cũng dễ giải thích.

Tám chín phần là tên này mang theo bộ khoái đến nhặt xác người một nhà mình, không ngờ đến nơi lại nhìn thấy thi thể sát thủ, chuyện như vậy thử hỏi hắn sao có thể đẹp mặt cho được?

- Ta xem là lữ nhân đi ngang qua, muốn tá túc lại một đêm, kết quả bị người nhà này nổi ác ý giết chết!

Vương Nhị âm dương quái khí nói.

Hắn biết thi thể kia, bởi vì tên này là do chính hắn mướn.

Vì chuyện này hắn đã tốn hơn mười lượng, vậy mà tên phế vật này lại nằm ngay đơ ở đây, bằng mọi giá hắn cũng phải ép ra chút giá trị mới được.

Bộ khoái ria mép nhíu mày.

Tuy hắn đã sớm bị Vương gia thu mua, nhưng tên Vương Nhị này nói cũng giả quá đi.

Lữ nhân? Có lữ nhân nào mặc y phục dạ hành không?

- Vương quản gia, ngày thường, nếu trong thôn có lữ nhân đi ngang qua, đều tá túc trong nhà ta, nhà của ta tương đối rộng…

Thôn trưởng đứng bên cạnh cố nặn ra tươi cười.

- Đúng vậy, Trần gia nằm ở giữa thôn, lữ nhân có thế nào cũng không chạy đến nhà hắn tá túc. Nhìn cách ăn mặt của thi thể này liền biết không phải người tốt! Hắn chết còn chưa hết tội! - Có thôn dân phụ họa.

Nghe vậy, sắc mặt Vương Nhị càng khó coi, phẫn nộ quát:

- Một đám ngu dân các ngươi thì biết gì! Đi ra ngoài không ăn mặc hung ác một chút, lỡ gặp phải người xấu thì phải làm sao?

Vương Nhị cưỡng từ đoạt lý dẫn đến một trận ồn ào.

Đúng lúc này, cách đó không xa có một người trẻ tuổi đang chạy đến, vừa chạy vừa hô:

- Thôn trưởng, ta tra được thân phận tên chết tiệt này rồi. Hắn là Ngụy lão tam, đầu lĩnh đám ác bá ở thị trấn, ngày thường chuyên nhận giết người!

Nghe nói thế, tất cả thôn dân đều nhìn Vương Nhị bằng ánh mắt quái dị.

Vương Nhị cảm thấy hai má nóng rát, bất quá, hắn vẫn vịt chết còn cứng mỏ.

- Chuyên làm sát thủ còn bị người ta giết? Chẳng lẽ trong đám dân quê các ngươi có cao thủ ẩn nấp? Thật đúng là chuyện buồn cười!

Bộ khoái ria mép nghe vậy, liếc nhìn Vương Nhị một cái, sau đó gượng gạo cười nói với Trần Sơn:

- Trần Sơn, ta thấy ngươi cũng là người có bổn phận, nếu không vầy đi, cả nhà ngươi cùng ta đến huyện nha một chuyến, nếu như tên kia thật sự là người xấu, huyện nha nhất định sẽ luận công ban thưởng cho các ngươi, thấy thế nào?

Trần Sơn nghe vậy ồm ồm nói:

- Tối qua nhi tử của ta rời nhà, đến giờ chưa về, hắn chưa về, ta sẽ không đi đâu hết.

Nghe thế, Vương Nhị thoáng biến sắc.

- Tiểu tử nhà ngươi bỏ trốn? Thật sự là làm càn!

Phải biết, mệnh lệnh của Vương Hổ là nhổ cỏ tận gốc cái nhà này, nếu hôm nay để xổng một tên, hắn biết bàn giao lại thế nào?

Ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, ngữ khí Vương Nhị bỗng trở nên hung ác.

- Ta thấy chính hắn đã giết tên này, sau đó chạy án! Nếu không thì nửa đêm hắn chạy ra ngoài làm gì?

Đám bộ khoái nghe thế cũng nhẹ gật đầu.

Rốt cuộc Vương Nhị cũng nói được một câu ra hồn.

- Ngươi nói bậy, con ta bản tính thuần lương, ngay cả con gà trong thôn cũng không chịu giết, sao có thể giết người?!

Tần Nhu lộ vẻ không cam lòng, phẫn nộ giải thích.

Trong mắt nàng, từ nhỏ đến lớn Trần Trầm không khóc không nháo, chính là tiểu hài tử hiểu chuyện nhất trên đời này. Hài tử ngoan ngoãn như vậy sao có thể hại mạng người?

- Bản tính thuần lương? Ha ha, quỷ mới biết hắn đang nghĩ gì? Nếu như không giết người sao phải chạy trốn nửa đêm? Chu bộ khoái, tên tiểu tử giết người kia đã bỏ trốn, ta đề nghị lập tức truy nã, về phần hai tên dân đen này, bao che phạm nhân, dung túng hắn lẩn trốn, hẳn là lập tức bắt, nhốt vào đại lao!

Vương Nhị vừa nói vừa hướng bộ khoái ria mép chắp tay, lần này hắn nói vô cùng chắc chắn, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm vậy mà lại lộ ra một tia chính khí.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo.

- Sao hả? Ta mới chạy ra ngoài một lúc đã bị gán là tội phạm giết người rồi hả? Vương quản gia, ta chịu không nổi tội danh này đâu.

Đám thôn dân nghe được thanh âm mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Trần Trầm đã chen vào giữa bọn họ.

Thấy vậy, trong mắt thôn trưởng cũng lóe lên một tia ngoài ý muốn.

Hắn nhìn tiểu tử Trần Trầm này lớn lên đấy, nhưng hôm nay khí chất của gia hỏa này lại hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng. Thế nên hắn mới không phát hiện sự có mặt của Trần Trầm.

- Ngươi! Ngươi!

Chính khí trên mặt Vương quản gia kéo nhau đi ăn giỗ hết, hắn chỉ vào Trần Trầm, tức giận đến mức nói không ra lời.

Đã nói là đi từ đêm qua đến giờ chưa về mà? Chẳng lẽ định chơi ta sao?

Trần Trầm cũng không để ý đến hắn, hai ba bước đã đi đến trước mặt phụ mẫu, nhẹ giọng an ủi:

- Cha, nương, có ta ở đây, không có việc gì.

- Tiểu Trầm, ngươi không nên trở về. - Trần Sơn thở dài.

Đừng nhìn Vương Nhị mồm miệng tép nhảy mà lầm, loại đại gia tộc như Vương gia, nếu thực muốn giết một nhà hắn… Đó chỉ là tiện tay mà thôi.

Chỉ có điều hôm nay còn ngại mặt mũi, cho nên không triệt để xé rách mặt mà thôi.

- Ta không trở lại, chẳng lẽ vứt bỏ hai ngươi chạy trốn sao? Việc này ta không thể làm được!

Trần Trầm cười hì hì nói, dường như hoàn toàn không quan tâm đến cục diện hiện tại.

Nghe vậy, phu phụ Trần Sơn rất cảm động, nhưng lại khẽ thở dài.

Bộ khoái ria mép thấy Vương Nhị còn định nói tiếp, hắn vội ngắt lời:

- Được rồi, nếu một nhà ba người đều có mặt, vậy thì đến huyện nha với ta một chuyến, hết thảy đều tinh tường.

Hắn thực sự không chịu nổi tên trư đồng đội Vương Nhị này, nếu còn để hắn ta nói tiếp, chính hắn cũng cảm thấy mất mặt.

Một hộ tá điền bình thường mà thôi, đến huyện nha còn không phải mặc sức bọn họ nắn bóp?

Nếu chờ không được nữa thì cứ giết quách trên đường, đến lúc đó đổ cho cường đạo không phải là được rồi sao?

Ở chỗ này nói lý cái cọng lông!?

Nghe ra ý tứ của Chu bộ khoái, Vương Nhị hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa, chỉ có điều hắn nhìn một nhà Trần Trầm lại chẳng khác nào nhìn người chết.

Ba tên dân đen… Hoàn toàn không đáng để hắn nói nhiều như vậy!

Nghe ra lời bộ khoái… Tần Nhu vô thức nhìn về phía trượng phu.

Trần Sơn thì chau mày, nhất thời không quyết định được.

Ngược lại, Trần Trầm lại cười nói:

- Được, chúng ta cùng ngươi đi huyện nha một chuyến.

Nghe vậy, Chu bộ khoái vỗ vai Trần Trầm, tán dương:

- Vẫn là tiểu huynh đệ hiểu chuyện, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng nha!

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn thì tràn đầy khinh bỉ.

- Một tên ngu xuẩn, đầu óc cỡ này thì nói gì đến tiền đồ. Đáng đời cả đời chỉ có thể trồng cây!

- Không, ha ha, hôm nay hắn cũng không còn cơ hội trồng trọt nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.