Mấy phút sau.
Âm thanh binh khí va chạm chấm dứt, Vương Tố Cầm dùng kiếm chống đỡ trước người, trên thân thể đã có bảy tám miệng vết thương.
Xung quanh nàng, mười mấy tên gia đinh đều phơi thây tại chỗ, tử trạng vô cùng thê thảm.
- Lợi hại. - Nhìn vô số thi thể trên mặt đất, Trần Trầm tán thưởng một câu.
Ngẩng đầu nhìn Trần Trầm không vướng bụi trần, ánh mắt Vương Tố Cầm oán hận đến cực điểm, dùng âm thanh khàn khàn nói:
- Ngươi thật độc ác!
- Ngươi cùng ta nói đạo lý, ta tất nói đạo lý với ngươi, ngươi đã dùng đến nắm đấm, ta há có thể khách khí, sao lại thành ta ngoan độc rồi? - Trần Trầm mỉm cười, nói.
Vương Tố Cầm không cách nào phản bản, giờ phút này, trong lòng nàng ngoại trừ oán hận cũng chỉ có ghen tị.
Dựa vào cái gì tên tiểu tử xuất thân ti tiện này lại có thể bước chân lên tiên lộ, mà nàng lại không thể?\
Nàng oán hận lão thiên gia bất công!
Một khắc sau, Vương Tố Cầm nhanh chóng nhảy lên ngựa, muốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi nàng vừa ngồi trên lưng ngựa, một đạo âm thanh xé gió truyền đến.
Không đợi nàng kịp phản ứng, một lưỡi dao sắc bén đã trực tiếp xuyên thủng ngực nàng.
Vùng vẫy quay đầu lại, tiểu tử đứng trước tấm bia đá kia vẫn giữ nguyên nụ cười, cứ như chưa từng làm gì cả.
Thời khắc này, Vương Tố Cầm oán hận đến cực điểm, kế đó, “phù phù” một tiếng, nàng mang không cam lòng rơi xuống lưng ngựa, hoàn toàn mất đi khí tức.
Thấy vậy, Trần Trầm cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi đến trong đám người, nhìn thấy một gia đinh dường như còn thở, hắn liền đá một cước, tiện chân tiễn tên kia đến tây thiên.
Thôn dân Thạch Đầu thôn nhìn một màn này, tràng diện yên tĩnh đến đáng sợ.
Trần Trầm thầm thở dài, không quay đầu nhìn thôn dân cùng phụ mẫu, chỉ sâu kín nói:
- Cái thế đạo này quả thật gian nan, chỉ có dùng bạo chế bạo, dùng sát chỉ sát mà thôi!
Nói xong câu đó, hắn liền cưỡi lên bạch mã của Vương Tố Cầm.
Đang chuẩn bị một đường tiến đến Vương gia, sau lưng chợt vang lên âm thanh mẫu thân.
- Tiểu Trầm, chú ý an toàn!
...
- Kí Chủ hoàn thành thành tựu giết chóc, nhận được một lần cơ hội truy tung trong phạm vi vạn mét.
Nghe âm thanh thông báo trong đầu, Trần Trầm ngồi trên lưng ngựa nở nụ cười.
Phạm vi vạn mét truy tung này tuy là kém hơn so với phạm vi huyện Thạch Xuyên lần trước, nhưng cũng đã là niềm vui ngoài ý muốn với hắn.
Không gấp gáp dùng cơ hội lần này, Trần Trầm đi thẳng đến Vương gia.
- Hệ thống, phụ cận 15 mét có đồ gì xa xỉ?
- Không có.
...
Trên đường đi, Trần Trầm phát huy tác dụng của hệ thống đến cực hạn, dù sao vất vả lắm mới có phương tiện giao thông xuất hành một chuyến, không thu thập một phen chẳng phải có lỗi với bản thân à?
Hắn đã nghĩ kỹ, sau này sẽ làm một cái kiếm tiên, mỗi ngày ngự kiếm tầm bảo tại danh sơn đại xuyên, còn gì thích ý bằng?
Đang lúc hắn gảy bàn tính đùng đùng trong lòng, đột nhiên, hệ thống đưa ra phản hồi khác biệt.
- Bên trái, 14 mét, dưới mặt đất có một ngôi mộ gần như sụp đổ, trong mộ có đồ vật giá trị xa xỉ.
Nghe thế, Trần Trầm chấn động.
- Mộ! Không ngờ là có phát hiện đáng kinh ngạc như vậy!
Nói đạo lý, thân là một thanh niên năm tốt, hắn sao lại đi làm mấy chuyện trộm mộ kiểu này. Thế nhưng cái mộ này sắp sụp rồi, cũng không thể trách hắn nha?
Một ý niệm này, hắn liền nhảy xuống ngựa, chạy đến nơi hệ thống chỉ định.
Đó là một bụi cỏ ven đường, hoa cỏ xanh mướt như đệm, hoàn toàn không nhìn ra có bất cứ dị thường nào, càng không ai nghĩ phía dưới tầng cỏ này có một cái mộ,
Thấy vậy, Trần Trầm bước lên vài bước, không có bất kỳ phản ứng gì.
Kế đó, hắn bất động thanh sắc dậm chân một cái, dưới lòng bàn chân lập tức trống rỗng, mặt đất vậy mà lại sụp xuống.
Cũng may, Trần Trầm phản ứng cực nhanh, thời điểm mặt đất sụp xuống, hắn đã tung người nhảy ra xa.
Đợi chấn động qua đi, hắn mới bước đến xem xét, khóe mắt nhịn không được nhếch lên.
Bên trong có một cỗ quan tài, đã nát đến không thể nát hơn, thậm chí bạch cốt trong quan cũng đã sớm rã ra, chỉ còn lại bột phấn trắng hếu.
Ngoài ra, còn có mấy cái bẫy đơn giản bảo vệ, cùng với bánh răng rơi lả tả, nhìn bộ dạng hẳn là thời điểm hoàn hảo, cái bẫy này cũng khá tinh diệu.
Chẳng qua hiện tại chỉ còn mấy cây chông sắc trơ trọi hướng lên trời.
- Cái mộ này e là còn cũ hơn Thạch Xuyên huyện nữa!
Trần Trầm thì thào tự nói, sau đó cẩn thận từng li từng tí đẩy bùn đất ra.
Không bao lâu sau, hắn đã thấy được một cái hộp gỗ tinh xảo nằm trong quan tài mục nát.
Cái hộp này không biết làm bằng gỗ gì, ngay cả quan tài cùng thi cốt cũng đều mục nát, thế nhưng nó vẫn hoàn hảo như thường, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết bên trong hộp gỗ khẳng định có đồ vật giá trị liên thành.
Vì phòng ngừa có cơ quan bên trong, Trần Trầm dùng nhánh cây cẩn thận từng chút một đẩy nắp hộp ra.
Sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều, trong hộp không hề có cơ quan, chỉ có hai quyển sách ngọc to cỡ bằng bàn tay cùng một cái bình ngọc.
Mở bình ngọc ra, bên trong còn chút cặn đan dược, hiển nhiên là không ăn được rồi.
Trần Trầm lắc đầu, lấy hai quyển sách ngọc ra.
- Ất Mộc Thông Linh quyết!
- Ngự Hỏa thuật.
- Đây là công pháp tu tiên? - Trần Trầm thầm khiếp sợ, liếc nhìn bột xương trong mộ.
Không ngờ chủ nhân ngôi mộ này lại là một người tu tiên.
Bất quá tu vi không được tốt cho lắm, đoán chừng cao lắm là Luyện Khí kỳ như hắn mà thôi, bằng không thì xương cốt cũng không nát thành như vậy.
Về phần 2 quyển bí tịch, có lẽ cũng không phát công pháp cao cấp gì.
Bất quá, Trần Trầm không chê, trước tiên hắn đặt Ất Mộc Thông Linh quyết sang một bên, bắt đầu nghiên cứu Ngự Hỏa thuật.
Ngự Hỏa thuật kỳ thật chính là pháp môn vận chuyển linh lực, cũng không biết do Trần Trầm thiên phú quá cao hay do công pháp này quá mức đơn giản, chỉ nhìn một lần, hắn đưa tay ra, vận chuyển linh lực theo pháp môn, đầu ngón tay lập tức bùng lên hỏa diễm.
Mấu chốt là ngón tay hắn không hề cảm giác đau đớn.
- Thú vị!
Mắt Trần Trầm sáng lên, rốt cuộc ở thế giới này hắn đã tìm được lạc thú mà kiếp trước căn bản không cách nào với tới.
Bởi vì phải vội đi giết người, cho nên Trần Trầm không tiếp tục nghiên cứu nữa, thu hồi ngọc sách, hắn thuận tay lấp ngôi mộ kia lại.
Dù sao lấy đồ của người ta, hắn cũng nên biểu lộ thành ý một chút, không thể để người ta phơi thây nơi hoang dã như vậy được, mặc dù thi thể vị đạo hữu này sắp hóa thành hư không luôn rồi.
Đát đát đát!
Ngay khi Trần Trầm lấp xong mộ, chuẩn bị lên ngựa rời đi, phía cuối con đường vang lên từng đợt tiếng vó ngựa, ngay sau đó hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt.
- Đừng chạy!
- Giết hắn!
- Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!
Nhìn thấy một màn đuổi giết, sắc mặt Trần Trầm tối sầm.
Nhất là khi thấy người bị đuổi giết kia, mặt hắn càng đen hơn.
- Tên Trương công tử này là sao đây? Mỗi ngày bị đuổi giết? Có hảo hảo sống được không hử?
Thầm mắng một trận, Trần Trầm lại nhìn về phía mộ địa, nội tâm không khỏi chột dạ.
Đừng nói nói hai quyển sách ngọc hắn vừa lấy được vốn là kỳ ngộ của Trương công tử nha?
Tên Trương công tử này là thứ quỷ gì? Con riêng của lão thiên gia à?
Thời điểm hắn còn đang cảm thán, xa xa vang lên âm thanh lo lắng Trương công tử.
- Tiểu huynh đệ phía trước mau tránh ra! Đám người đằng sau là kẻ giết người không chớp mắt đấy!
Nghe nói thế, Trần Trầm thức thời dắt ngựa lui đến bên đường.
Đát đát đát!
Hơn 10 con ngựa nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn, đuổi giết Trương công tử là một đám người ăn vận không khác gia đinh Vương gia là bao, đoán chừng cũng là gia đinh của đại hộ nào đó.
Đang lúc Trương công tử cưỡi ngựa chạy ngang qua Trần Trầm, một tên gia đinh đuổi theo phía sau chú ý đến hộp gỗ trên tay hắn, ánh mắt lóe lên tia tham lam, nhịn không được cao giọng hô:
- Trong tay tiểu tử kia chính là hộp gỗ trầm hương.
Híiiii!
Nghe hắn nói, chúng gia đinh đồng thời ghìm ngựa, nhìn Trần Trầm đứng ven đường.