Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 25: Chương 25: Lúc Trước Ngươi Thề Thế Nào?




Lúc Trước Ngươi Thề Thế Nào?

Rời khỏi phòng tiếp khách, Trần Trầm đi đến đại viện Trương gia.

Là một trong tam đại gia tộc Thạch Xuyên huyện, đại viện Trương gia không nhỏ, ước chừng ba cái sân bóng rổ cộng lại, mà lúc này, Triệu Bưu đã đứng giữa đại viện.

Trần Trầm bước tới, chưa đi được mấy bước, một đám mã tặc xông ra bao vây hắn.

Thấy một màn như vậy, khóe môi Trần Trầm hơi vểnh lên, nói với Triệu Bưu ở cách đó không xa.

- Đây là ý gì?

Triệu Bưu nghe hắn hỏi, bật cười ha hả, giễu cợt:

- Ta có ý gì bộ ngươi không nhìn ra được à? Ngươi co đầu rút cổ trong phòng tiếp khách, ta không có biện pháp bắt được ngươi, thế nhưng ngươi đã chui đầu ra, vậy thì chớ trách ta lấy nhiều khi ít.

Trần Trầm cũng không quá bất ngờ đối với thuyết pháp của hắn, mỉm cười quay sang nhìn Ngô Uy bên cạnh Triệu Bưu:

- Ngô Uy, tên này chính là hào kiệt nhất ngôn cửu đỉnh mà ngươi nói đến đấy à? Ta thấy cũng chỉ là một tên thổ phỉ bình thường mà thôi.

Nghe vậy, mồ hôi lạnh trên mặt Ngô Uy túa ra, công phụ lật lọng của Triệu Bưu xem như hắn được mục sở thị.

Chuyện trước kia hắn ta đáp ứng mình… Còn có thể chắc chắn?

Hay là giải quyết xong Trương gia liền thuận tay tiễn mình đi luôn?

Nghĩ đến đây, hai chân hắn mềm nhũn, “phù phù” một tiếng quỳ xuống trước mặt Triệu Bưu.

- Bưu… Bưu gia, lúc trước là ta hồ đồ, cái gì mà một nửa gia sản Trương gia, còn có Trương Nhã, ta không cần gì cả, chỉ cầu có thể theo sau làm tùy tùng cho Bưu gia ngài, vì Bưu gia phân ưu.

Ngô Uy vừa nói vừa khóc lóc thảm thương, hiển nhiên là đã bị dọa sắp hỏng rồi.

Triệu Bưu thấy vậy vuốt vuốt đầu Ngô Uy, vẻ mặt có hơi trêu tức:

- Uy thiếu, đây là tự ngươi chủ động từ bỏ đấy nhé, không phải ta nói không giữ lời đâu à.

- Dạ, dạ, chính là ta chủ động từ bỏ! Bưu gia là một phương hào kiệt, sao lại lật lọng được cơ chứ!

Ngô Uy dập đầu như giã tỏi, giờ phút này, hắn thầm nghĩ bảo trụ mạng nhỏ, còn mấy thứ khác… Hắn hoàn toàn không có tâm tư quản.

Nghe nói như thế, Triệu Bưu thỏa mãn gật gật đầu, sau đó duỗi tay chỉ vào Trần Trầm, hung dữ nói:

- Đối với người bình thường, ta đương nhiên sẽ giữ chữ tín, nhưng ngươi đã giết huynh đệ ta, vậy thì chớ trách ta không từ thủ đoạn đối phó ngươi!

- Các huynh đệ, cùng tiến lên cho ta, báo thù cho huynh đệ đã chết của chúng ta!

Đám mã phỉ nghe hiệu lệnh lập tức đánh trống khua chiêng reo hò inh ỏi… Hơn mười người từ các hướng vọt tới Trần Trầm.

Trần Trầm nhếch mép cười, linh lực trong cơ thể điên cuồng lưu chuyển, dũng manh lao tới đầu ngón tay. Trong nháy mắt, mười đầu ngón tay hắn đều bùng lên hỏa diễm.

Mắt thấy hơn mười người vung đao chém tới, hai chân Trần Trầm đạp mạnh một cái, nhảy lên cao bảy tám mét. Ngay sau đó, mười ngón tay hắn tựa như súng liên thanh, hỏa diễm từ không trung rơi xuống, bao lấy mười người ở khoảng cách gần hắn nhất.

Trong chốc lát, mười người tựa như bó đuốc thấm dầu, vừa gặp lửa liền bùng lên dữ dội.

Đợi Trần Trầm hạ xuống đất, mười người này đã hóa thành tro tàn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tro tàn trên mặt đất bay đi một khoảng xa. Giờ thì, những người này xem như triệt để mất đi dấu vết tồn tại trên nhân thế.

Ngay sau đó, Trần Trầm vươn một bàn tay, năm đạo hỏa diễm từ trong tay bắn ra, hắn quét mắt một vòng, nhìn chúng mã phỉ vẫn còn đang ngu ngơ chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, mỉm cười nói:

- Vốn dĩ ta định một đối một với lão đại các ngươi, ngờ đâu hắn lại lật lọng, vậy cũng chớ trách ta dùng lửa nướng các ngươi.

Một đám mã tặc nhìn mớ vũ khí rơi xuống nền đất xám tro, lại quay sang nhìn hỏa diễm trong tay Trần Trầm, bị dọa run bần bật, ngước nhìn Triệu Bưu bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

Giờ phút này, tươi cười trên mặt Triệu Bưu đã sớm cứng đờ, trong mắt ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi.

Hắn làm sao cũng không ngờ được Trương gia lại có thể mời Tiên Nhân đến! Lại còn là loại Tiên Nhân biết sử dụng phép thuật.

Trong mắt hắn, chẳng phải Tiên Nhân đều lười quản lý mấy cái… tục sự này hay sao? Ví như huyện lệnh, giờ phút này còn không biết đang tu luyện ở nơi nào, mặc cho tam đại gia tộc đánh nhau đến ngươi sống ta chết, hắn cũng chẳng thèm quản.

Sao Tiên Nhân trước mặt lại… Không có giác ngộ như vậy hả?!

Ngay khi hắn còn đang run rẩy không biết nên làm thế nào, một thớt tuấn mã từ trên đường điên cuồng chạy tới. Ngay sau đó, một gã thủ hạ lập tức nhảy xuống, quỳ một gối trước mặt hắn.

- Lão đại, đại sự không ổn! Vương gia bị diệt! Nghe mộtsố người vây xem nói là Tiên Nhân ra tay, chỉ duỗi một ngón tay đã có thể đốt người thành tro bụi, hay là gần đây chúng ta điệu thấp một chút…?

Nói xong lời này, lại có một cơn gió thổi qua, tro đen bị thổi bay vào mắt mã tặc kia, khiến hắn nhịn không được đưa tay dụi dụi mấy lượt. Lúc này mới ý thức được bầu không khí hiện trường hình như sai lắm nha!

Nhìn thiếu niên mang vẻ mặt bình tĩnh bị vây ở giữa, bốn phía đều là tro tàn, đồng tử hắn thoáng cái co lại, lập tức đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

- Cmn, tiêu rồi!

Ý niệm trong đầu vừa vụt qua, cái khó ló cái khôn, mã tặc vội đứng lên, một lần nữa leo lên lưng ngựa, chắp tay với quần chúng:

- Thực xin lỗi, ngươi không phải lão đại của ta, ta nhận nhầm người, cáo từ!

Nói xong lời này, hắn hung hăng vỗ mông ngựa, dùng tốc độ nhanh gấp vài lần lúc đến, một đường rời khỏi Trương gia. Nhìn cái bộ dáng kia còn tưởng phía sau có lão hổ đang đuổi theo hắn đấy!

Người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, thế nên có không ít mã tặc còn không có kịp phản ứng.

Đợi bọn họ hoàn hồn, tâm tư đánh đấm gì cũng không còn, cả đám lập tức ném đao, quay đầu bỏ chạy, nháy mắt trong đại viện gà bay chó sủa.

Thân hình Trần Trầm chợt lóe, bắt lấy bả vai Triệu Bưu, kéo một cái, ném hắn lăn quay trên mặt đất.

- Triệu Bưu, ngươi chạy đi đâu?

- Tiên Nhân gia tha mạng! Ta cho ngươi tất cả tài bảo của ta! - Triệu Bưu dập đầu như giã tỏi, cái bộ dạng kia… Chắc học cùng thầy với Ngô Uy.

- Lúc trước ngươi thề như thế nào? - Trần Trầm từ trên cao nhìn xuống, hỏi.

Nhớ tới lời thề của bản thân, Triệu Bưu hung hăng vả vào miệng mình, khóc hô:

- Tiên Nhân gia chớ coi là thật, chỉ là đùa thôi! Tiên Nhân gia ngàn vạn đừng coi là thật!

- Không phải ngươi là một phương hào kiệt à? Không phải muốn báo thù vì huynh đệ sao?

- Cái gì hào kiệt, ta chính là đống phân! Mấy… tên kia không phải huynh đệ của ta, ta không biết bọn họ nha!

Lúc này, vì mạng sống, Triệu Bưu đã hoàn toàn vứt bỏ tiết tháo, vừa nói vừa vả miệng mình, trong lúc bất tri bất giác, mặt đã sưng thành cái bánh tổ.

Thấy vậy, trong mắt Trần Trầm hiện lê một tia dị sắc, chân thành nói:

- Ta nghe nói hào kiệt chân chính chính là không câu nệ tiểu tiết, vì báo thù có thể chịu nhục, thậm chí lòn cúi, Triệu Bưu, ta thấy ngươi đúng thực là một trang hào kiệt.

Nghe vậy, trong mắt Triệu Bưu lóe lên tia kinh sợ, không đợi hắn lên tiếng, một đoàn hỏa diễm đã phóng đại trước mắt hắn, cuối cùng “bành” một tiếng, hắn liền hóa thành hỏa nhân.

Sau khi giết Triệu Bưu, Trần Trầm nhìn sang Ngô Uy đã xụi lơ bên cạnh, dưới chân còn róc rách nước.

- Uy thiếu, lúc nãy ta nghe nói ngươi muốn theo làm tùy tùng cho Bưu gia, có thật vậy không?

Ngô Uy ngước nhìn hỏa nhân Triệu Bưu, cả người run như cầy sấy, cuối cùng, hắn vọt tới ôm chặt đùi Trần Trầm, khóc hô:

- Tiên Nhân, ta là bị ép buộc! Đây hết thảy đều là Triệu Bưu bức ta đấy! Ta không muốn phản bội đại bá đâu!

- Một nhà đại bá đối với ta ân trọng như núi, ta sao có thể hại bọn họ?

- Nhất là biểu ca, người đối với ta quan tâm có thừa, ta trong lòng cảm kích còn không kịp đây này! Tiên Nhân, ngươi là đại ca của biểu ca, vậy cũng chính là đại ca của ta! Đại ca, ngươi không thể giết ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.