Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
“Bà chủ, vì sao trong nhà trọ độc thân của bà chỉ có gian phòng này là giá thấp vậy?”
Vương Bình hiếu kỳ hỏi bà chủ nhà vừa đi ra mở cửa giúp mình.
Vương Bình tốt nghiệp đại học hạng ba, mới vừa tìm được việc làm, trên người không còn bao nhiêu tiền. Hắn đang rầu rĩ không biết phải làm sao mới tìm được phòng trọ rẻ một chút đây.
Không nghĩ tới vậy mà bản thân có thể tìm được phòng trọ rẻ như vậy, hơn nữa trong phòng được trùng tu vô cùng tốt.
Lúc đến, Vương Bình phát hiện nhà trọ này rất lớn, mỗi gian phòng trọ đều có giá phòng cố định, duy chỉ có căn phòng 201 bà chủ cho bản thân mình thuê này có giá rẻ muốn chết, một tháng 500 tiền thuê, thiết bị đều đủ.
Bà chủ nhà chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lo lắng Vương Bình gặp chuyện không may, nói ra chân tướng.
“Từng có một nữ sinh viên chết trong phòng 201, cho nên giá phòng mới rẻ như vậy, nếu cậu không muốn thuê cũng được, tôi cũng không ngại. Hiện tại tôi có thể trả lại tiền thuê cho cậu.”
Vương Bình thầm nói, quả nhiên, phòng mà có giá rẻ như vậy, không phải từng chết người cũng có vấn đề.
“Không cần, tôi muốn thuê phòng này, trên đời này vốn không có quỷ.”
Hắn không trả lại phòng. Từ tiểu học hắn đã được tiếp nhận tư tưởng giáo dục khoa học, dân giàu nước mạnh, dân chủ văn minh, Vương Bình cho rằng trên đời không có quỷ.
Thu dọn hành lý mất một ngày, Vương Bình tắm rồi ngủ sớm.
Tí tách!
Lúc nửa đêm, khi đồng hồ điện tử bên cạnh giường hắn nhảy đến con số 12 giờ.
Vương Bình trên giường bỗng mở mắt, gãi đầu, mắt nhập nhèm vẻ mặt buồn ngủ.
“Đám muỗi chết tiệt.”
Vương Bình phàn nàn một câu, đưa tay gãi gãi bắp đùi bị cắn.
Mười hai giờ, trời tối người yên. Vì buổi tối tắt đèn nên trong phòng rất tối. Vương Bình không phát hiện nơi mình cào có một dấu tay máu to lớn, khắc trên đùi.
Nửa đêm rời giường, là người đều sẽ đi vệ sinh.
Vương Bình bắt đầu tới phòng tắm, xả nước trong người ra. Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn xoay người, đột nhiên nước trong bồn cầu sủi bọt khí sùng sục.
“Ừm? Bồn cầu hư rồi sao?”
Nhìn bọt khí trong bồn cầu, Vương Bình còn buồn ngủ mông lung không để ý nhiều.
Ào ào.
Tiếng vòi nước vang lên, Vương Bình mở vòi nước, chuẩn bị rửa tay đi ngủ.
Lần này, Vương Bình ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm nước chảy ra từ vòi nước, ngây người tại chỗ.
Vòi nước chảy ra nước màu đỏ tươi, đỏ không gì sánh được, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Vương Bình có thể khẳng định.
Đây là máu!!
Cũng ngay lúc này.
Vương Bình đang cúi đầu xem vòi nước bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cái gương trước mặt.
Trong gương, ngoại trừ ảnh ngược của bản thân Vương Bình, còn một cái bóng hiện lên sau lưng Vương Bình.
Cái bóng chậm rãi vươn tay, vươn về phía cổ Vương Bình...
Nhìn cái bóng rồi lại nhìn máu loãng.
Vương Bình không thét chói tai, cũng không kinh sợ.
Hắn như không thấy quỷ ảnh và máu loãng, tay hắn bắt đầu nâng dòng máu loãng chảy ra từ vòi nước, hất lên mặt mình.
Hất tới Vương Bình máu me đầy mặt. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, cười với bản thân mình trong gương, không cần nói cũng biết một màn này đáng sợ tới mức nào.
Hắn vừa vuốt máu trên mặt, vừa nói.
“Da mặt mình non thật, non tới có thể đổ máu.”
Lời vừa vang lên, quỷ thủ vốn muốn véo Vương Bình hơi ngẩn ra.
“Keng! Quỷ nhà trọ bị giật mình, điểm thuộc tính +1.”
“Hệ Thống Người Chơi Quỷ kích hoạt!”
Trong đầu vang lên giọng nói lạnh như băng khiến Vương Bình sửng sốt.
Đùa gì vậy? Quỷ nhà trọ là cái quái gì? Điểm thuộc tính?
Sau khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, Vương Bình thầm lẩm bẩm nói.
“Giấc mộng này thật chân thực, ngay cả hệ thống cũng xuất hiện.”
Nghiễm nhiên, Vương Bình đã cho rằng tất cả đang phát sinh đều là mình nằm mơ.
Nhất là trong nháy mắt khi hệ thống vang lên, hắn càng thêm tin chắc rằng mình đang nằm mơ.
Nghĩ đến đây, Vương Bình cười ha hả, xoay người nhìn về phía quỷ ảnh.
Quỷ ảnh lùi lại một bước, dường như đã bị hành động của Vương Bình kinh sợ, sửng sốt một chút.
“Keng! Quỷ nhà trọ kinh sợ sửng sốt, điểm thuộc tính +1.”
Trong đầu lại có tiếng hệ thống truyền ra.
Vương Bình nhìn về phía quỷ ảnh, nhếch miệng cười.
Quỷ ảnh vô thức lùi lại.
“Keng! Quỷ nhà trọ bị dọa, điểm thuộc tính +1.”
Không sai, quỷ ảnh bị giật mình, bị hành động của Vương Bình dọa cho giật cả mình.
Thử hỏi xem, đang nửa đêm 12 giờ, không gian yên tĩnh, một người thanh niên mặc áo ngủ máu me đầy mặt nhếch miệng cười với ngươi, còn phát ra tiếng cười ha hả, ngươi sợ không?
Quỷ cũng bị dọa sợ hết hồn. Nhân loại trước mắt này còn dọa người hơn chính mình, rốt cuộc hắn ta là quỷ hay mình là quỷ?
Đồng thời, quỷ ảnh lại cảm thấy hãi, vì sao nhân loại trước mắt không sợ bản thân mình?
Vương Bình tự nhận là nằm mơ, thấy quỷ ảnh lùi lại, hắn càng thêm tin tưởng vững chắc, càng thêm hăng hái hẳn lên.
Hắn bỗng vươn bàn tay dính đầy máu loãng ra, vỗ vỗ bả vai quỷ ảnh.
“Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài dọa người, khổ cực cho mày, đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong, hắn không để ý tới giọng nói vang lên trong đầu cùng với quỷ ảnh đang ngơ ngác, Vương Bình trở về phòng ngủ, ngã đầu nằm xuống.
“Keng! Quỷ cực độ ngơ ngác, điểm thuộc tính +1.”
Quỷ ảnh tóc tai bù xù nhìn Vương Bình quay về phòng ngủ, yên lặng biến mất trong mặt gương...
Vương Bình nằm ngáy o..o... Nhưng bà chủ nhà trọ lại cả đêm không ngon giấc, lo lắng hãi hùng, sợ Vương Bình gặp chuyện không may.
Bởi vì bất kỳ khách trọ nào ở phòng 201 cũng chỉ ở được một hôm, hôm sau đều sẽ kinh hoảng trả phòng cho mình.
Sáng sớm, bà chủ vội vã rời giường, gõ vang cửa phòng Vương Bình.
“Ai vậy?”
“Là tôi, tôi là bà chủ nhà.”
“Thì ra là bà chủ nhà, sớm như vậy đã tìm tôi, có việc gì sao?”
Cùng với tiếng Vương Bình vang lên, cửa phòng mở ra!
“A!!”
Bà chủ nhà thét chói tai, nhìn Phương Bình trước mắt, sợ đến ngồi sụp xuống đất.
Tiếng thét to bén nhọn dọa Phương Bình sợ hết hồn. Ngay tiếp theo, cửa phòng chung quanh đều mở ra, có người chạy tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Làm sao vậy!?”
Khi nguyên một đám khách trọ chạy đến, nhìn về phía bà chủ nhà ngã ngồi trên đất, sau đó lại nhìn về phía Vương Bình.
“Quỷ!”
“Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!”
Không có ngoại lệ, mỗi người đều hô lớn, thần sắc kinh hoảng.
Vương Bình ngơ ngác, mấy người này bị sao vậy? Diện mạo của bản thân mình có dọa người như vậy sao?
“Máu... Vương Bình, mặt của cậu bị sao vậy...” Giọng bà chủ nhà mang theo tiếng nức nở, run run chỉ về phía mặt Vương Bình, trong giọng nói còn kèm theo tự trách.
Vương Bình sửng sốt, sờ soạng mặt mình, chợt hắn phát hiện trên mặt có cục máu đọng lại.
Ngay sau đó, hắn hiểu chuyện gì xảy ra Vương Bình. Con ngươi hắn đột nhiên trừng lớn, cả kinh lẩm bẩm.
“Hôm qua mình không mơ?!”
Nhìn máu trên tay cùng với vết máu trên áo ngủ, Vương Bình hiểu, chuyện ngày hôm qua không phải mộng, là thật.
Có quỷ!!
Còn có hệ thống kia là thật!
...