Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Quỷ thắt cổ im lặng, có loại cảm giác không phản bác được.
Hình như hơi này hơi dài rồi thì phải? Mày đang đùa tao đúng không? Ít nhất mày cũng treo cổ được hơn mười phút rồi...
Hơi này thật quá dài đi...
“Vương Bình” mở miệng khiến Vương Bình càng thêm ra sức gặng hỏi.
“Quỷ huynh, huynh thắt cổ bao lâu thì tắt thở? Chúng ta so thử xem, nhìn xem ai có thể chịu đựng được thời gian dài hơn trước khi chết.”
Đột nhiên, Vương Bình phát ra giọng nói như hít thở không thông, giống như bản thân sắp không thể nói được nữa.
Hắn đang nói chợt im bặt mà dừng, dừng hết động tác và giọng nói.
Sở Lỵ Lỵ đang ngây ngô xem cùng với “Vương Bình” đồng thời sửng sốt.
Chuyện gì xảy ra?
Thời gian đình trệ ngay khoảnh khắc này, không khí trong lành dường như đã cứng lại, không còn Vương Bình nhiều lời, đầu thôn trở nên yên tĩnh, thậm chí là lặng ngắt như tờ.
Chỉ có gió đêm vù vù rung động.
Nửa giờ nháy mắt trôi qua, Vương Bình vẫn không có động tĩnh.
Lần này Vương Bình đã treo cổ trên xà nhà gần một giờ.
Sở Lỵ Lỵ im lặng, ánh mắt phức tạp. Cô ấy cho rằng Vương Bình đã chết.
Cho dù một người có lợi hại tới mức nào đi nữa, khi bị treo cổ gần một giờ kiểu gì cũng bị trắng trợn treo chết.
Cho dù hơi của hắn đủ dài, cũng nên chết.
“Vương Bình” hồ nghi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bình.
Nó có thể cảm nhận được, Vương Bình đã không còn hô hấp, cũng mất tiếng tim đập.
Có lẽ do tâm lý quấy phá, “Vương Bình” đối mặt với Vương Bình như đã hoàn toàn chết đi, hỏi.
“Ngươi còn sống không...”
Không có bất kỳ đáp lại gì, Vương Bình còn đang treo thẳng cẳng ở bên kia.
Xa xa, Sở Lỵ Lỵ ưu thương cắn môi.
Có vẻ như Vương Bình đã chết thật rồi, bị “Vương Bình” hại chết.
“Nếu ngay từ đầu mình tin hắn, có lẽ hắn sẽ không chết.” Sở Lỵ Lỵ tràn ngập tự trách.
Gió đêm thổi lất phất, lạnh lẽo đến xương.
Căn phòng nát yên tĩnh, chỉ có hai thi thể giống nhau như đúc treo trên xà nhà, vô cùng quỷ dị.
Lại qua thêm năm phút đồng hồ, “Vương Bình” lại hỏi Vương Bình một câu.
“Ngươi còn sống không?”
Vẫn không có một tiếng đáp lại.
Lần này, “Vương Bình” thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng thầm, cũng không nói thêm gì nữa.
Thành quỷ nhiều năm như vậy, lấy mạng nhiều người như vậy, Vương Bình là người quỷ dị nhất nó gặp phải từ trước tới nay. Cho tới bây giờ chưa có người nào bị bản thân mình dụ dỗ thắt cổ còn có thể treo suốt nửa giờ như người không gặp phải chuyện gì kiểu vậy.
Cũng may, người này đã chết.
Vương Bình đã chết, bóng dáng “Vương Bình” chậm rãi biến mất, trở nên trong suốt, hư hư thật thật.
Đúng lúc này, Vương Bình đã chết bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía “Vương Bình” nói.
“Quỷ huynh, làm sao bây giờ, tôi đã cố hết sức khiến bản thân mình chết đi, thế nhưng tôi không chết được, có thể tôi không làm đồng nghiệp của huynh được rồi, không thể cùng huynh lưu lạc thiên nhai đi lấy mạng người…”
Ngay trước khi giọng nói của hắn vang lên, Vương Bình nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
Keng! Quỷ thắt cổ thở phào nhẹ nhõm, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ hài lòng, thuộc tính +1.
Ngay khi tiếng nói phát ra, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên lần nữa.
Keng! Quỷ thắt cổ bị kinh sợ, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ kinh hách quá độ, thuộc tính +1.
Có thể nhìn thấy, bóng dáng “Vương Bình” đang dần dần trở nên trong suốt đột nhiên kịch liệt lay động, không ngừng lắc lư giữa hư huyễn và chân thực.
Tâm tình mãnh liệt tràn ngập trong nội tâm “Vương Bình” khiến bóng dáng nó kịch liệt biến hóa.
Cách đó không xa, Sở Lỵ Lỵ cũng giống vậy, trong lòng khủng hoảng tới kêu thành tiếng.
“Quỷ!”
Một tiếng này không nhắm về “Vương Bình”, là nhắm thẳng về Vương Bình.
“Ngươi... rốt cục ngươi là ai... là người... hay là quỷ?”
Giọng nói thê lương mang theo run rẩy truyền đến từ trong miệng “Vương Bình“.
Vương Bình nhếch miệng cười.
“Huynh đoán xem!”
Keng! Quỷ thắt cổ vừa kinh hách vừa khủng hoảng, thuộc tính +1.
Đối mặt với Vương Bình còn quỷ dị hơn cả quỷ, “Vương Bình” không thể khống chế nổi bản thân mà sợ hãi, lộ ra khuôn mặt thật.
Đó là một con quỷ sắc mặt trắng như tờ, mũi chảy máu, tia máu trong mắt phảng phất như muốn lồi ra.
Gương mặt đáng sợ của quỷ thắt cổ tràn ngập khủng hoảng.
Bịch một tiếng, hai tay Vương Bình kéo đứt sợi dây đang treo cổ mình, hai chân rơi xuống đất, cười với quỷ thắt cổ đang treo trên xà nhà.
“Lệ quỷ chết vì thắt cổ chỉ có thể lợi dụng âm khí dụ dỗ người khác thắt cổ, đáng tiếc tao không chết được.”
Như Vương Bình đã nói.
Quỷ thắt cổ tên như ý nghĩa, người chết vì thắt cổ biến thành lệ quỷ.
Quỷ vô cùng kỳ lại, rất nhiều chủng loại, quỷ khác nhau đương nhiên sẽ có thủ đoạn công kích không giống nhau.
Lệ quỷ cỡ này chỉ có thủ đoạn công kích rất đơn giản, là dụ dỗ người khác thắt cổ.
“Muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy.”
Mắt thấy quỷ thắt cổ muốn biến mất, Vương Bình bước nhẹ ra một bước, người như liệp báo chụp mồi, động như thỏ khôn, nhảy thẳng về phía quỷ thắt cổ, lấy lá bùa ra khỏi túi một chưởng vỗ vào gáy quỷ thắt cổ.
Ngay khoảnh khắc khi lá bùa được dán lên người quỷ thắt cổ, từng đạo sấm sét màu tím xuất hiện, lượn lờ chung quanh quỷ thắt cổ.
“A!!”
Quỷ thắt cổ kêu thảm thiết.
Tia sét màu tím mang theo khí dương cương nóng rực, có uy hiếp trí mạng đối với quỷ thắt cổ vốn có thuộc tính âm.
“Rốt cục ngươi là ai!”
Quỷ thắt cổ thê lương kêu gào, hai mắt khủng hoảng muốn tránh thoát bùa chú, nhưng nó có làm thế nào cũng không thoát được.
Keng! Quỷ thắt cổ sợ hãi, điểm thuộc tính +1.
“Tao là ai? Tao tên Vương Bình, một người lấy việc giúp người làm niềm vui, đồng thời tao còn là người dân có lòng tốt, lấy việc giúp quỷ làm niềm vui.”
Vương Bình nhếch miệng cười, lại móc ra một tấm bùa ấn về phía đầu lâu quỷ thắt cổ.
“A!!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt ngang đêm tối.
Tiếng quỷ kêu như cửu u phá vỡ sự yên tĩnh của thôn Đại Biệt. Mỗi thôn dân trong thôn đồng loạt thức tỉnh. Sau khi bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết sợ hãi khiến kẻ khác lạnh cả gáy, nguyên một đám sợ run, tê cả da đầu.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, giọng nói của Vương Bình truyền đến từ trong căn phòng nát ở đầu thôn.
“Ngoại trừ thân phận người dân có lòng tốt, tao còn có một thân phận khác, nói luôn cho quỷ huynh mày cũng được.”
“Tao là Vương Bình, người thừa kế chức vị gia chủ nhà họ Vương, cổ thế gia do tổ sư Đạo sĩ sáng lập truyền thừa tám ngàn năm, xuyên suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc cổ!”
Tiếng vang vọng vô cùng hào hùng, tràn ngập chính khí nghiêm nghị vang lên từ trong miệng Vương Bình.
Giờ khắc này, Vương Bình trở nên to lớn cao ngạo, có uy nghiêm bất diệt.
Keng! Quỷ thắt cổ chấn động, điểm thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ chấn động đến không thể chấn động thêm nữa, điểm thuộc tính +10.
Sở Lỵ Lỵ biến sắc, kinh hãi nhìn Vương Bình. Hiện tại Vương Bình không giống như một thanh niên, mà hắn hệt như cao nhân đắc đạo trong truyền thuyết.
Đúng lúc này, Vương Bình khẽ quát một tiếng.
“Bạch Trạch!”
Bên ngoài thân hắn nổi lên tia sáng trắng hừng hực, quần áo thể thao trên thân nổ tung.
Rống!!
Tiếng thú hống ngập trời truyền khắp tứ phương.
Trong lúc Sở Lỵ Lỵ ngẩn người, dưới ánh mắt rung động của cô ấy, ngực trái Vương Bình hiện lên hình xăm trông rất sống động.
Đó là hình xăm Bạch Trạch.
Hình xăm phát sáng, tia sáng trắng tuôn ra, một đầu thần thú có bộ lông trắng như tuyết, đầu Kỳ Lân, thân trải dài long giác, mi tâm có một con mắt đang nhắm tản ra hung uy tuyệt thế, nghiêm nghị chúng sinh xuất hiện.
Thần thú tràn ngập sương trắng, mây mù bốc hơi, chân đạp tường vân.
Sở Lỵ Lỵ chấn động, đó là Bạch Trạch, thần thú may mắn trong truyền thuyết?!
Quỷ thắt cổ sợ hãi, thân hình sợ run, mặc dù nó không nhận ra Bạch Trạch như Sở Lỵ Lỵ thế nhưng nó có thể cảm thụ được uy nghiêm vô biên từ trên người Bạch Trạch, chính khí ép che thiên địa.
Keng! Quỷ thắt cổ khủng hoảng, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ tuyệt vọng khủng hoảng trước khi chết, thuộc tính +10.
Bạch Trạch tản ra hung uy ngập trời, há mồm ngửa mặt lên trời, một ngụm nuốt quỷ thắt cổ vào bụng.
...