Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Cũng không biết Lão Trần nổi điên cái gì, lại có thể mua cái tóc giả đội lên đầu, hoàn toàn phá hủy hình tượng cường giả đầu trọc trong tư tưởng của Vương Bình.
Dưới cái nhìn của Vương Bình, đây là một loại không tôn trọng đối với cường giả nghiễm đại quang đầu.
Theo Vương Bình không ngừng nói xạo gì mà trên thông thiên văn dưới tường địa lý, Lão Trần lập tức giật tóc giả bản thân đang mang trên đầu xuống, ném ra ngoài cửa xe.
“Lúc này mới đúng này, Lão Trần, ông phải biết rằng, thân thể của chúng ta được cha mẹ ban cho, ông che lấp ánh sáng ngọc của ông như vậy, thật sự là bất hiếu với cha mẹ, càng ngăn cản khí vận của bản thân mình.”
Sở Lỵ Lỵ đang ngồi bên cạnh nghe Vương Bình nói nhảm, cạn lời mắt trợn trắng.
Không phải chỉ đội một đầu tóc giả thôi sao, thế mà lại trắng trợn bị tên Vương Bát Bình này nói thành che lấp khí vận mười tám đời tổ tông, khinh nhờn tổ tông.
Anh khiến ván quan tài của người sáng tạo ra tóc giả sắp bị lật lên rồi.
...
Không giống với thôn Đại Biệt cũ kỹ, mộc mạc.
Sở gia thôn dựa vào núi non, khe suối chảy quanh, vị trí địa lý rất tốt, hoàn cảnh nơi này còn duy trì dáng vẻ nguyên thủy, chưa bị ô nhiễm, bởi vậy Sở gia thôn đã trở thành đối tượng được Thâm Quyến trọng điểm phát triển.
Mặc dù nơi này không bằng những khu du lịch 4A, 5A, nhưng hàng năm lưu lượng khách du lịch tới đây vô cùng khả quan, đã mang đến một khoản thu nhập không nhỏ cho Sở gia thôn.
Ở trước Sở gia thôn có một con sông, tên là Sở Nghiễm Hà, hằng năm, vào thời điểm này kiểu gì cũng sẽ có một số du khách đến ngắm cảnh.
Trần Tuấn Giai và Lưu Tiểu Đình, Quách Long, Lâm Hữu Dung, hai nam hai nữ.
Bốn người với tư cách là sinh viên gần tốt nghiệp đại học, mượn khoảng thời gian cuối cùng còn học đại học ở Thâm Quyến, hôm nay bốn người bọn họ đến Sở Nghiễm Hà này ngắm cảnh.
Bọn họ cũng không tới Sở gia thôn tìm nhà nghỉ trú lại, bốn người vừa xuống xe đã tới Sở Nghiễm Hà chơi đùa.
Bốn người bọn họ thuê một con thuyền nhỏ, dưới sự dẫn dắt của một người lái đò, bắt đầu xem xét bốn phía Sở Nghiễm Hà.
Giữa lúc bốn người đang chơi tới tận hứng, đột nhiên nhà đò nói.
“Mấy cô mấy cậu, trời sắp tối rồi, chúng ta lên bờ thôi.”
Lâm Hữu Dung nghe nói vậy, phiết miệng nói.
“Chúng tôi còn chơi chưa tận hứng mà, ông à, đợi lát nữa được không? Không phải chúng tôi đã thuê thuyền bốn tiếng đồng hồ ấy ư? Hiện tại còn nửa giờ nữa cơ đấy.”
Hiển nhiên, mấy người Lâm Hữu Dung còn chơi chưa tận hứng.
Lần đầu tiên bọn họ được lên thuyền gỗ chơi, khiến bốn người chưa bao giờ tiếp xúc với điểm đặc sắc của nông gia cảm thấy trong lành không gì sánh được.
Nhà đò lại lắc đầu, mắt lộ ra ý xin lỗi nói.
“Thật ngượng ngùng, sau khi trở về tôi sẽ trả tiền nửa giờ còn lại cho bốn người.”
“Ông à, hay là chúng tôi tăng giá cho ông đi, chơi thêm một chút nữa thôi.”
“Thực sự xin lỗi, đây không phải vấn đề có tiền hay không, bạn già của tôi còn đang chờ tôi về nhà đây.”
“Quên đi, đợi xuống thuyền rồi chúng ta lại đi tìm nhà đò khác tiếp tục chơi. Tôi nghe nói buổi tối Sở Nghiễm Hà rất đẹp, còn có đom đóm.”
“Mấy cô mấy cậu vẫn nên trở về sớm một chút thì hơn, vào giờ này, không nhà đò nào nguyện ý đón khách đâu, đây là tập tục bên phía chúng tôi.”
Cho dù Lâm Hữu Dung có đề xuất thêm tiền, ông lão lái đò vẫn muốn vào bờ như trước, thậm chí còn khuyên bọn họ trở về.
Khi mặt trời dần dần xuống núi, hoàng hôn tới.
Thuyền gỗ cập bờ, ông lão lái đò vội vã trả lại tiền cho bọn họ, sau đó rời đi, tựa như một ông lão gấp gáp về nhà, sợ người bạn già trong nhà chờ sốt ruột.
Vậy mà nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện thật ra nguyên nhân không phải như vậy.
Trước khi ông lão lái đò rời đi, lại một lần nữa khuyên bốn người Trần Tuấn Giai mau chóng quay về nhà nghỉ trước khi bóng đêm phủ xuống, sau đó cứ ba bước lại quay đầu một lần, dần rời khỏi.
Nhìn như ông lão quay đầu nhìn thần sắc của bốn người, nhưng lại càng giống như đang nhìn Sở Nghiễm Hà ở gần bốn người.
Bốn người Trần Tuấn Giai cố chơi và chụp ảnh thêm một lát nữa, không phát hiện sự dị thường của ông lão lái đò.
Bọn họ tìm kiếm ven bờ, phát hiện đúng như lời ông lão đã nói, không một nhà đò nào làm việc giờ này, thuyền gỗ đều bị kéo lên bờ, không người dùng.
Đối với chuyện này, bốn người hơi có vẻ tiếc nuối.
“Hay là chúng ta đi tìm nhà nghỉ ngủ lại đi, dù sao thì trời cũng tối rồi, nơi này lại không có nhà đò.” Lưu Tiểu Đình luôn luôn nhát gan nói.
Lúc này sắc trời đã tối, mặt trời đã lặn xuống phía tây.
Trong quang cảnh mờ nhạt lộ ra ánh sáng đỏ tươi, chiếu rọi vùng sông núi Sở Nghiễm Hà.
Dù vậy, Sở Nghiễm Hà vẫn bị bao phủ trong mảng lớn âm ảnh như trước, phảng phất như Quỷ Môn Quan địa ngục đóng nửa cánh, như ác linh yêu ma muốn từ Quỷ Môn Quan thoát ra.
Cách Sở Nghiễm Hà không xa, thấp thoáng rặng mây đỏ, khiến nước sông trong suốt bị nhuộm thành màu đỏ, như thể sông máu tươi.
Gió thổi rừng cây xào xạc, hết thảy chung quanh dần dần chìm vào bóng đêm, ánh sáng rút đi, bóng tối bao trùm...
Sau khi Lưu Tiểu Đình nói ra lời này, mọi người vốn định bắt đầu nghe theo kiến nghị rời khỏi.
Vậy mà.
Cái gọi là nhóm ba người tất có thầy ta, bốn người đi tất có người tìm đường chết.
Lâm Hữu Dung vẫn luôn lớn gan lại nói thẳng.
“Còn sớm như vậy trở về cái gì chứ, nơi này cũng chẳng có gì tàn bạo, là khu du lịch, sao có thể có nguy hiểm gì được. Mình nói với mấy cậu này, trước khi tới đây mình đã điều tra rồi, vị trí hạ du Sở Nghiễm Hà có một hồ nước rất đẹp.”
“Nghe nói buổi tối, nơi ấy có rất nhiều đom đóm, qua bên kia cầu nguyện, rất linh.”
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Hữu Dung, ba người Trần Tuấn Giai đều đồng ý đi tới đó.
Bọn họ đang chuẩn bị xuống hạ du, Lâm Hữu Dung lại là nói.
“Chờ đã, chúng ta đi đường quá chậm, cứ đi như vậy đoán chừng đi tới trời sáng cũng chưa tới. Chúng ta đi thuyền đi, không ai chèo thì chính chúng ta tự chèo, chèo thuyền cũng không phải chuyện phức tạp gì.”
Ngay từ đầu, ba người Trần Tuấn Giai còn không muốn làm như vậy, dù sao thì việc tự ý lấy thuyền đi như vậy là trộm cắp tài sản của người khác.
Mấu chốt là bọn họ còn không muốn chèo thuyền.
Chẳng qua, bọn họ không sợ rơi xuống sông, bởi vì bọn họ đã từng học bơi trong trường, kỹ năng bơi rất tốt, thường xuyên đi lướt sóng bơi lội trên biển.
Lại là Lâm Hữu Dung cổ xuý một trận, nói cái gì mà cơ hội khó có được, tương lai không thể nào có cơ hội tụ tập lại giống như bây giờ, sẽ đường ai nấy đi đủ loại lý do.
Cộng thêm người trẻ tuổi mà, luôn tràn ngập nhiệt huyết, thích mạo hiểm kích thích.
Mọi người đồng ý kiến nghị của Lâm Hữu Dung, để lại một khoản tiền trên thuyền gỗ đậu trên bờ, cùng với một tờ giấy, báo cho nhà đò biết bọn họ mượn thuyền.
Bốn người từ mới bắt đầu còn luống cuống tay chân, đến phía sau chậm rãi quen thuộc, vững vàng chèo thuyền gỗ xuôi xuống hạ du.
Mặt trời lặn, trăng dần dần di chuyển về tây.
Bởi vì kích thích khi trộm thuyền, cùng với cảm giác thú vị khi chèo thuyền, cả bốn người đều cảm thấy rất Haiii, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới, trên bờ sông ngay phía sau thuyền gỗ của bọn họ đã xuất hiện thứ gì đó.
Thứ kia như phiêu đãng trên mặt sông, phảng phất như nó có được ý thức tự theo sát thuyền gỗ.
Mãi đến tận khi bọn họ sắp tiếp cận hạ du, mọi người phát hiện cảnh đẹp, bên bờ có một động vật nhỏ đang kiếm ăn, dưới bóng đêm, rừng cây vô cùng mỹ lệ.
Nương theo ảnh ngược ánh trăng ở mặt sông, cảnh sắc càng có thêm một loại phong vị khác.
Bốn người vội vã ngừng chèo thuyền, cũng không tới gần bên bờ, rất sợ quấy nhiễu động vật nhỏ kia, bọn họ dự định ngồi ngay trên thuyền gỗ giữa sông, quay phim chụp ảnh.
Trần Tuấn Giai cầm điện thoại di động lên, vừa quay con vật nhỏ kia, vừa dần dần di động màn ảnh, quay chụp Sở Nghiễm Hà ban đêm.
Hắn ta tựa như một nhà nhiếp ảnh, tỉ mỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, muốn quay ra được hình ảnh tốt nhất.
Khi màn ảnh điện thoại di động quay tới Sở Nghiễm Hà...
Đột nhiên đúng lúc này, Trần Tuấn Giai ngây ra một lúc.
“Đó là cái gì?”
Hắn ta lẩm bẩm một tiếng, ban nãy khi màn ảnh di động đảo qua mặt sông, trong lúc vô ý, khóe mắt hắn ta liếc qua bắt được một vật cổ quái.
...