Editor: Song Hoạ
Chương 12.2
Toàn bộ kì nghỉ hè, Hà Miêu và Lâm Vãn vẫn như cũ gắn bó với nhau, tuy rằng Lâm Vãn không nói ra, những Hà Miêu biết, cô liều mạng giảm béo như thế chính là vì Chu Thừa, thế mà hắn ta một chút cũng không cảm động, tiếp tục dùng loại giọng điệu ghét bỏ mà đối đãi với Lâm Vãn.
“Tớ nói này, hôm nay ban của tớ có rất nhiều nam sinh đều thảo luận về cậu đó.” Hà Miêu dùng sự thật mà cổ vũ khuê mật nhà mình.
Lâm Vãn nghe xong, trong lòng thật cao hứng, gầy xuống rồi, Béo muội cùng thân hình kia của cô giống nhau như đúc, đều đã thăng cấp trở thành mỹ nữ hoa hậu giảng đường, còn sợ không có ai thích không?
Kế tiếp đương nhiên là, các lớp khác đến đây tìm bạn học kì thật đều là vì ăn vạ cửa phòng học ban sáu để xem tân hoa khôi vừa được “sắc phong”, các nam sinh đến đây càng ngày càng nhiều, mà nam sinh có khả năng đến đây mà nói, cơ bản đều là boss của mỗi ban.
Nhóm boss này đều thực dũng cảm theo đuổi người trong lòng, phương thức theo đuổi cũng vô cùng đa dạng, phong phú.
Hôm nay, Lâm Vãn và Hà Miêu cùng nhau ăn cơm trưa trở về, phát hiện ở cửa lớp ban sáu có một nam sinh cao lớn, mặc đồ bóng rổ, cánh tay rắn chắn cùng hai chân cường tráng đều lộ ra bên ngoài.
Hắn lười nhác mà dựa ở vách tường cạnh cửa lớp, một tay cắm túi tiền, một tay chơi di động, nghe thấy tiếng bước chân, nam sinh ngẩng đầu, thấy Lâm Vãn, mắt hắn sáng rực lên như đèn pha, nhưng hắn cũng không có thu hồi điện thoại, mà là tiếp tục duy trì tư thế ban nãy, chỉ thập phần bĩ khí mà nhfin chằm chằm Lâm Vãn.
“ Là Lăng Vũ của ban mười ba!”Hà Miêu kích động mà nhỏ giọng nói cho Lâm Vãn.
Lăng Vũ cũng là người nổi tiếng trong tam trung, Lâm Vãn thực nhanh liền tìm thấy tin tức của Lăng Vũ từ trong trí nhớ của Béo Muội.
Lăng Vũ là học sinh chuyên thể thao, am hiểu nhất là hạng mục chạy điền kinh, từng đạt giải quán quân cuộc thi điền kinh của thành lhoos.
Từ danh tiếng ấy liền thấy được, Lăng Vũ chính phái hơn nhiều so với Chu Thừa, đến nỗi sinh hoạt cá nhân, Chu Thừa cao lãnh quái gở lại độc lai độc vãng, Lăng Vũ lại hoạt bát, cười tươi như ánh mặt trời, là bộ dạng điển hình của Hoa Hoa công tử.
Trong trường, các em gái thích hắn, hắn cũng thích lại họ =)), nghe nói cứ mỗi ba tháng chắc chắn hắn sẽ lại đổi một em.
Phong lưu như thế, Lăng Vũ vẫn như cũ không ngăn cản được sự ái mộ cuồng nhiệt của các muội tử kia.
“Thật sự rất đẹp trai a!!!” Hà Miêu tráng ở phía sau Lâm Vãn, điên cuồng nuốt nước miếng. (΄◉◞౪◟◉`)
Lâm Vãn cũng cảm thấy Lăng Vũ đặc biệt có khí chất giáo thảo*, hơn nữa ánh mắt của hắn khá hươn nhiều so với Chu Thừa, còn biết chủ động chú ý đến viên minh châu sáng chói như cô!
Cửa lớp ban năm gần ngay trước mắt, Hà Miêu lưu luyến mà đi vào.
Cô ấy tuy rằng hoa si, nhưng lại không có can đảm ở trước mặt chính chủ mà hoa si.
Lâm Vãn đơn độc đi đến ban sáu.
Bởi vì Lăng Vũ không chút che giấu mà đánh giá Lâm Vãn, cô thẹn thùng hơi hơi cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cửa lớp ban sáu mở ra, bên trong lác đác vài học sinh, Lâm Vãn lền lập tức nhìn thấy chỗ ngồi xéo xéo vị trí của cô, nơi đó, Chu Thừa đang nằm bò trên bàn.
Mỗi ngày đều vào lớp ngủ, Lâm Vãn thật tò mò Chu Thừa mỗi đêm đã làm cái quỷ gì.
Thu hồi tầm mắt, cô chuẩn bị tiến vào phòng học.
Một chiếc chân dài bỗng nhiên xuất thế ngang trời
Một cái chân dài lại ngang trời xuất thế, đế giày để thượng một khác sườn môn lăng, vừa lúc chắn Lâm Vãn trước mặt.
Lâm Vãn bắt đầu biểu diễn!
Cô đỏ mặt ngẩng đầu lên, khẩn trương lại tức giận mà trừng mắt Lăng Vũ: “Cậu mau tránh ra!”
Giọng nói của cô không cao không thấp, nhưng lúc này phòng học vô cùng an tĩnh, học sinh bên trong đều nghe thấy được, lại sôi nổi nhìn ra phía cửa, xem diễn.
Thấy cô gái nhỏ lộ ra phản ứng nằm trong dự kiến, Lăng Vũ cười cười, lấy điện thoại ta đưa trước mặt Lâm Vãn:“ Thêm Wechat cho tớ, add rồi tớ liền cho cậu đi.”
Lâm Vãn tức giận mà cự tuyệt: “ Tớ không quen biết cậu.”
Lăng Vũ vẫn cười như cũ, thanh âm trầm thấp lại ái muội: “Thêm rồi liền quen biết.”
Lâm Vãn cắn môi, muốn đi vào phòng học từ cửa sau.
Nhưng mà ngay cửa sau, có một tiểu đệ của Lăng Vũ đang đứng đấy.
Kế tiếp, các đồng học khác muốn đi vào, Lăng Vũ liền thả người, nhưng chỉ cần Lâm Vãn thử đi vào, lập tức liền sẽ bị Lăng Vũ hoặc tiểu đệ của hắn ngăn lại.
Không muốn dây dưa nữa, Lâm Vãn liền đưa ra chiêu cuối để cự tuyệt: “Cậu lại không xê ra, tớ liền đi nói với chủ nhiệm lớp!”
Lăng Vũ cười cong cong khoé mắt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn theo đuổi người khác, lại bị đối phương muốn tìm chủ nhiệm lớp cáo trạng.
“Đi đi, xem chủ nhiệm lớp của các cậu có thể làm gì tớ đây.” Lăng Vũ chẳng hề để tâm, nói.
Lâm Vãn vốn dĩ chính là thuận miệng nói nói, vào không được phòng học cũng không thể thật sự đi cáo trạng, Lâm Vãn đáng thương vô cùng mà đi đến hành lang đối diện cửa sổ phòng học, đôi mắt to tròn rưng rưng lệ.
Ban sáu không ai dám giúp cô.
Thời điểm Hứa Cường đến đây, liền nhìn thấy Béo Muội bị boss ban khác khi dễ phát khóc!
Hứa Cường lập tức chạy tới, hỏi Lâm Vãn: “Sao lại thế này?”
Lâm Vãn chỉ về hướng Lăng Vũ, nước mắt đọng trên lông mi: “Cậy ấy muốn Wechat của tớ, tớ không thêm cậu ta liền không cho tớ vào lớp.”
Hứa Cường giận dữ, liếc mắt nhìn về phía môn thần giữ cửa Lăng Vũ, cậu hừ lạnh nói: “Đi, tớ dẫn cậu đi vào, xem ai dám cản.”
Lâm Vãn thử đi theo phía sau Hứa Cường.
Kết quả Hứa Cường mới đi vào, Lăng Vũ liền nhanh chóng nâng chân lên, lại một lần nữa ngăn cản Lâm Vãn.
Lâm Vãn nhìn về phía Hứa Cường xin giúp đỡ.
Đối diện với đôi mắt ngập nước của cô, nháy mắt trong lòng Hứa Cường liền trào dâng lên tinh thần anh hùng hào hiệp, “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha“.
Cậu xoay người xua đuổi Lăng Vũ: “Muốn bắt nạt người khác thì đi tìm bạn học trong lớp tụi mày mà khi dễ, đừng tới ban sáu bọn tao giương oai.”
Lăng Vũ cười nhạt, nâng chân hỏi lại: “Tao thích khi dễ cô ấy đấy, mày làm gì được tao?”
Hứa Cường trừng mắt, nhấc chân liền đá chân Lăng Vũ!
Lămg Vũ đương nhiên tránh đi, đồng thời túm chặt lấy cổ áo Hứa Cường dùng sức quăng cậu ta ra ngoài!
Nam sinh nói đánh là đánh, Lâm Vãn sợ tới mức chạy xa ra ngoài, trơ mắt nhìn Lăng Vũ chưa đến ba chiêu đã đem Hứa Cường hạ đo ván trên mặt đất!
Lâm Vãn thật sự tức giận, tuy rằng Hứa Cường đã từng khi dễ Béo Muội rất nhiều lần, nhưng từ khi Lâm Vãn vào ban sáu, người đối với cô nhiệt tình nhất chính là Hứa Cường, giữa hai người quả thật có vài phần tình hữu nghị bạn bè!
“Mau huông cậu ấy ra!” Lâm Vãn chạy tới, ý đồ đẩy Lăng Vũ ra.
Lăng Vũ quỳ một gối xuống đất, một tay giữ cánh tay Hứa Cường, một tay bắt lấy cánh tay còn lại đang cực lực giãy dụa của Hứa Cường đặt trên đầu: “Muốn làm hộ hoa sứ giả đúng không, vậy để nhân gia nhìn xem bản lĩnh của mày.”
Hứa Cường tự biết mình đánh không lại Lăng Vũ, nhưng cậu biết có người mạnh so với cậu nhiều!
“Lão đại lão đại đừng ngủ! Huynh đệ cậu bị người khác khi dễ đến trước cửa nhà rồi!” Hứa Cường ngao ngao kêu to lên, so sánh với việc báo thù, mặt mũi tính cái rắm. =)))
Cậu ta kêu như vậy, ngay cả Lâm Vãn, Lăng Vũ và tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Thừa đang nằm bò trên bàn trong lớp.
Chu Thừa vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.
Sâu trong nội tâm Lâm Vãn trầm xuống, Chu Thừa cư nhiên có thể lạnh nhạt đến thế?
Lăng Vũ lại cười, một bên ấn giữ Hứa Cường, một bên trò chuyện cùng Lâm Vãn: “Nghe nói cậu vì hắn giảm 30 cân (15kg), bây giờ có phải nhận ra mình thích sai người rồi không?
Lâm Vãn nhìn Hứa Cường chật vật quỳ rạp trên mặt đất, banh mặt nói: “Tớ thêm WeChat của cậu, cậu lập tức buông cậu ấy ra.”
Lăng Vũ thổi tiếng huýt sáo, buông Hứa Cường ra, hắn đứng lên, để Lâm Vãn quét mã của mình.
Lâm Vãn một bên lấy điện thoại ra một bên thầm nghĩ, thêm thì thêm, đợi Lăng Vũ vừa đi cô liền kéo đen hắn.
Chỉ là, ngay tại thời điểm Lâm Vãn chuẩn bị quét mã, một thân ảnh đĩnh bạt, cao ráo đột nhiên từ ở cửa phía sau đi ra, hai tay hắn cắm túi tiền, nghênh ngang chẳng coi ai ra gì mà đi ngang qua không gia giữa hai chiếc điện thoại.
Cũng không biết hắn đâm ngang nghệ thuật thế nào mà điện thoại Lâm Vãn vẫn còn an ổn yên vị trong tay cô mà di động của Lăng Vũ lại bang moptj tiếng, rơi trên mặt đất.....
Nghe được âm thanh, Chu Thừa ngoài ý muốn nhìn về phía mặt đất, phảng phất như chính hắn cũng không biết mình đã đụng trúng vào điện thoại người khác.
Nhưng hắn cũng chỉ là nhìn thoáng qua, xem xong liền tiếp tục đi phía trước.
Điển hình cho tư thái “ Ta mới không thèm chịu trách nhiệm đâu.” ( ̄∇ ̄)
Hắn cuồng ngạo như thế, Lăng Vũ cũng không phải dễ chọc, bắt lấy cánh tay Chu Thừa: “Đụng rớt điện thoại của tôi, có phải nên nói xin lỗi không?”
Cánh tay bị túm, Chu Thừa dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người, nhìn cánh tay đang bị bắt lấy, nhàn nhạt nói:
“Buông ra.”
Lăng Vũ nắm càng chặt, không cam lòng yếu thế:
“Mày xin lỗi trước.”
Chu Thừa cười cười, nụ cười không đạt đến đáy mắt, đột nhiên trở tay nắm lấy cánh tay Lăng Vũ, tốc độ nhanh như chớp, Lâm Vãn không thấy Lăng Vũ phản kích, liền nghe thấy một tiếng quen thuộc
“Rắc” -- cánh tay Lăng Vũ cứ thế trật khớp!
Giáo bá thật đúng là thích bẻ tay người khác a!
Lâm Vãn vừa kính vừa sợ mà nhìn Chu Thừa, hắn liền phát hiện ra, cũng ghé mắt nhìn lại đây.
Lâm Vãn lập tức cúi đầu, một đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt di động, nhìn thấy liền biết vô cùng dễ ức hiếp.
“Còn không đi vào, chê mình chọc phiền toái không đủ nhiều sao?” Chu Thừa bực bội mắng.
Lâm Vãn sắc mặt trắng bệch, nhấp môi đi vào phòng học, trở lại chỗ ngồi liền nằm bò trên bàn.
Chu Thừa thấy vậy, lệ khí trong mắt càng tăng lên, đột nhiên ném Lăng Vũ ra: “Lăn!”