Tà Dạ Vô Hối

Chương 29: Chương 29: Rối loạn ở học viện




Dạ Hối ở Phượng Nghi điện nửa tháng, y không có ý muốn rời đi, Thẩm Ngọc Hạ đương nhiên rất vui mừng, chỉ là bắt đầu từ hôm đó, vẫn không thấy Dạ Hạo Thiên xuất hiện, mà sau chuyện của Liên nhi, đã làm cho không ít đại thần trong triều bắt đầu lần lượt dâng sớ, mãnh liệt yêu cầu việc này nhất định phải tra rõ.

Bọn đại thần đối với người đứng đầu hậu cung - Thẩm Ngọc Hạ vẫn chưa sinh hoàng tử, lại còn nhấc lên quan hệ với Ngũ hoàng tử được sủng ái, trong lòng đã sớm bất mãn rồi. Nữ tử cho dù có tài năng nhưng không thể sinh con, cũng sẽ bị người khác xem thường.

Số người muốn mượn việc này này đem Thẩm Ngọc Hạ kéo xuống cũng không ít. Mặc dù chỉ là một thị nữ nho nhỏ bị giết, nhưng lại đem việc này làm lớn chuyện, cũng không phải là không được.

Nhưng mà, Dạ Hạo Thiên há lại có thể thuận theo ý bọn họ mong muốn. Vung tay lên, chuyện này tạm dừng ở đây.

Thẩm Ngọc Hạ không việc gì, mà người trù tính sau lưng tất cả đồng dạng cũng an toàn.

Chỉ là, Thẩm Ngọc Hạ biết rõ tính cách Dạ Hạo Thiên chỉ sợ thiên hạ bất loạn, người này sao có thể dễ dàng đem chuyện này bình ổn xuống dưới như vậy, huống chi Dạ Hối hẳn là sẽ không cho phép.

Nàng hỏi Dạ Hối: “Bệ hạ có tính toán gì hay không?” Nghĩ chắc Dạ Hạo Thiên đã có kế hoạch gì rồi, mới ban bố như vậy. Trước lúc biết được chân tướng, nàng đành tạm suy đoán.

“Ân.” Có lẽ a.

Dạ Hối vẻ mặt thản nhiên lên tiếng, bút trong tay không dừng lại.

Đoạn thời gian trước y không đến Thái Học viện, Khâu lão không hài lòng nên đối với y nghiêm cẩn hơn rất nhiều so với trước kia. Tuy lão biết chuyện Dạ Hối sinh bệnh, nhưng vẫn không thể miễn việc xử phạt.

Không giống như 5 năm trước bị phạt bắt chép sách nữa, lúc này Khâu lão cho y mấy cái đề mục, lại bảo y ghi ra ý hiểu của mình.

Nửa tháng này Dạ Hối viết cũng không sai biệt lắm, chỉ ngoại trừ một thiên cuối cùng.

Như thế nào thì mới là quân?

Thiên tử, chư hầu và đại thần, đại phu có địa vị cũng được gọi là quân, bởi vì họ có địa vị có nguyên tắc lại cũng có thần dân.

Một khi dẫn dắt bề tôi, nắm quyền thiên hạ, phục hưng quốc gia, dân chúng phát đạt, sứ mệnh hơn người cũng là quân.

Vì người làm quân cần thông minh hơn người, cần...

“Làm sao vậy?” Thấy y đột nhiên dừng động tác lại, Thẩm Ngọc Hạ nghi ngờ hỏi.

“Không có việc gì.” Dạ Hối buông bút, nhanh chóng đem tờ giấy giật xuống vò thành một cục, ném đi.

Thẩm Ngọc Hạ thấy y như thế, hỏi: “Viết sai hả?”

Dạ Hối đáp nhẹ một tiếng, lại thay trang giấy mới, vẫn là cái đề mục kia, như thế nào thì mới là quân? Nhưng mà viết xong mấy chữ kia, liền thu bút.

Sau khi rửa tay trong chậu, y nói với Thẩm Ngọc Hạ:“”Ta đánh cờ với ngươi a!””

“”Được!”” Thẩm Ngọc Hạ vẫn luôn không dám quấy rầy y, nàng nhàn nhã đến không còn việc gì để làm, bởi vì Dạ Hạo Thiên nhúng tay chuyện của Liên nhi, nàng cũng không dám tự chủ trương tra cho ra lẽ, cho nên trong khoảng thời gian này nàng đều ở trong Phượng Nghi điện không ra ngoài.

Dạ Hối mỗi ngày ngoại trừ đi Thái Học viện, sau khi tan học thì làm bài tập, còn phải rút ra thời gian luyện quyền pháp, thời gian y bồi Thẩm Ngọc Hạ rất ít.

Thẩm Ngọc Hạ động tác nhanh chóng dọn xong bàn cờ, đưa bát đựng quân đen cho Dạ Hối:“” Ngươi trước hay là ta trước?””

Dạ Hối nói: “Ngươi trước.”

Là nàng dạy Dạ Hối đánh cờ, suy cho cùng ánh mắt nhìn người của Dạ Hạo Thiên cũng không kém, cầm kỳ thi họa Thẩm Ngọc Hạ mặc dù không nói mọi thứ tinh thông, nhưng tính ra cũng là người tài hoa.

Thời gian Dạ Hối học chơi cờ cũng không tính là quá dài, trình độ cũng không kém Thẩm Ngọc Hạ, hơn nữa phong cách chơi cờ của hai người cũng giống nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ thắng mấy ván.

Theo như lời Thẩm Ngọc Hạ nói, Dạ Hối chính là không có tâm muốn tranh đấu, nếu không, y đã sớm vượt xa so với trình độ của nàng.

Dạ Hối đối với chuyện này ngược lại không cho là đúng, tiêu khiển mà thôi, cần gì phải nghiêm túc?

Thời gian một buổi trưa cứ như vậy liền qua đi, xế chiều đi học viện, trước mặt mọi người, Dạ Hối đem tờ giấy chỉ viết mẫy chữ nộp lên.

Khâu lão cũng không tức giận, vuốt vuốt chòm râu cười hòa ái:“”Đây là câu trả lời của điện hạ?””

Dạ Hối mặt không biểu tình:“” Vâng, là đệ tử ngu dốt.””

Khâu lão lắc đầu: “Không sao, điện hạ dù sao tuổi còn quá nhỏ, ngược lại là lão phu sai.”” Lão khoát khoát tay với Dạ Hối:“” Điện hạ đi ôn công khóa đi.””

“Vâng.”

Không chớp mắt lách qua Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân đang duỗi chân, trở lại bàn học của mình, Dạ Hối cầm lấy một quyển sách, ngăn trở gương mặt châm chọc khiêu khích của mấy người xung quanh.

Đối với chút chuyện này, 5 năm qua y cũng đã quen, dù sao tất cả mọi người đều biết rõ tính tình Dạ Hạo Thiên, dù thế nào cũng không thật sự dám làm gì y, nhưng mà tên Dạ Minh Lân này làm chuyện mờ ám sau lưng nhưng vẫn chưa từng bị phát hiện qua.

Lúc bắt đầu đã nếm qua thiệt thòi mấy lần, về sau Dạ Hối biết cũng chỉ tránh đi, dù sao cũng chỉ có mấy chiêu trò như vậy.

Chỉ là, rõ ràng, hôm nay Dạ Minh Lân có chút không kiềm chế được.

Sau giờ học, Dạ Minh Lân chắn trước bàn học Dạ Hối, cửa lớp học bị người đóng lại, Dạ Hối thấy bộ dáng Cảnh An ghé vào cửa sổ vẻ mặt lo lắng.

Dạ Hối khoát tay áo với hắn, ý bảo không cần lo lắng, quay đầu lại, ánh mắt vô ba nhìn Dạ Minh Lân:“” Có việc?””

Nhiều năm qua, y chưa một lần gọi bọn họ là hoàng huynh.

Dạ Minh Lân lông mày nhảy lên:“”A, ngũ hoàng đệ đây là cái thái độ gì? Hoàng huynh tìm ngươi tâm sự cũng không được?””

Mấy hoàng tử này bề ngoài tương tự Dạ Hạo Thiên, hơn nữa còn học những động tác của Dạ Hạo Thiên, thật đúng là làm chuyện vòng vo.

Nhưng mà, nhìn hắn như vậy, Dạ Hối lại càng thêm chán ghét:“” Ta và ngươi không quen, không có việc gì để nói.””

Ngay cả giả vờ cười cũng không cười nổi nữa, Dạ Minh Lân vẻ mặt âm trầm nhìn y:“” Lá gan ngươi cũng không nhỏ, trước kia có phụ hoàng sủng ái ngươi, ngươi không đem các ca ca để vào mắt thì cũng thôi đi, hiện tại còn dám kiêu ngạo như vậy, xem ra các ca ca phải dạy ngươi cái gì gọi là tôn kính huynh trưởng!””

Nói xong, hắn liền động thủ, mặc dù hắn nhanh, nhưng Dạ Hối lại càng nhanh hơn, nhanh chóng lui về sau một bước, chân khẽ động thân mình liền thấp xuống, né tránh những người muốn cản trở từ đằng sau.

Y vừa động, những người khác tự nhiên lại càng muốn bắt.

Dạ Minh Lân tuy rằng cũng không chiêu mấy kẻ đặc biệt, nhưng hiện tại Dạ Hối phải đối phó với mấy tên nhất trí tính bài ngoại, bọn hắn như thế nào sẽ bằng lòng dừng lại.

Dù sao cũng có người cầm đầu, nếu như bị truy cứu trách nhiệm, bọn hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp thoái thác nhất kiền nhị tịnh (*).

(*) cái này ta không hiểu cho nên để nguyên văn. Ai hiểu thì nói để ta sửa nhé ^^

Vì vậy mấy vị hoàng tử những năm này cùng nhóm thế tử lén giao hảo với nhau, đều gia nhập vào hành động bắt Dạ Hối, trong khoảng thời gian ngắn trong học viện mọi người trên nhảy dưới tránh, rất náo nhiệt.

Mấy lần cũng chưa chạm được vào góc áo Dạ Hối, Dạ Minh Lân đứng lại, nhìn thân pháp có chút kỳ quái của Dạ Hối.

Hắn là từ nhỏ được vũ kỹ sư phụ dùng võ nghệ chính thống huấn luyện, từng chiêu thức, đều có kết cấu, nhưng nhìn Dạ Hối, tuy nói y không có nội lực, nhưng thân pháp lại quỷ dị, dưới chân nhìn như không có trật tự lại hết lần này tới lần khác tránh kịp lúc.

- - Võ công bí tịch Dạ Hạo Thiên đặc biệt tìm đương nhiên không đơn giản như vậy.

Có chút mệt mỏi chơi trò ngươi truy ta đuổi này, Dạ Hối nhíu nhíu mày.

Nếu quả thật bị bọn họ bắt được, tuy không chết người, nhưng tiểu thương khẳng định không thể không có. Y căn bản cũng không quan tâm, chỉ là nếu như vậy thì Cảnh An sẽ khó tránh khỏi tự trách, hơn nữa cũng không biết thái độ của Dạ Hạo Thiên như thế nào, Dạ Hối cũng không dám lấy bản thân ra đánh cược, Liên nhi đã chết, nếu như lại khiến cho Cảnh An cũng bị liên lụy vì y thì... Huống chi Thẩm Ngọc Hạ nhất định sẽ nói dông dài cho mà xem.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dạ Hối cảm thấy vẫn là nhanh chấm dứt trò hề này.

“”Tam.”” Dạ Hối đột nhiên dừng bước, những người khác muốn nắm lấy cơ hội tiến lên, chợt nghe Dạ Hối nói:“”Mang ta ra ngoài.””

Y nói một câu không đầu không đuôi, khiến người khác sững sờ, Dạ Minh Lân đẩy người bên cạnh tiến lên, hỏi:“”Ngươi đang nói chuyện với ai?””

Chỉ là hắn vừa dứt lời, trước mặt xuất hiện một nhành hoa, một trận gió xẹt qua, còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, người canh giữ cửa ở bên ngoài bị đẩy ra, cửa phòng rộng mở, mà trong phòng cũng không thấy thân ảnh Dạ Hối.

Mọi người vẻ mặt kinh ngạc, mà Dạ Minh Lân có chút không dám tin cùng ba vị hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, đều có thể trông thấy sắc mặt đối phương đột biến.

Dạ Minh Lân gần như rít hai chữ từ trong kẽ răng đi ra:“” Ảnh vệ?””

Ba người khác nhẹ gật đầu.

Cái loại tốc độ tới vô ảnh đi vô tung này, ngoại trừ ảnh vệ, thì không nghĩ ra ai khác. Mà ảnh vệ trong hoàng thất, chỉ nghe mệnh lệnh của hoàng đế Huyền quốc.

Chuyện này có nghĩa là gì, không ai so với bọn họ rõ ràng hơn.

Dạ Minh Lân sắc mặt không tốt:“”Không phải nói phụ hoàng gần đây đã lạnh nhạt với nó rồi hay sao?”” Nghe nói sau khi Dạ Hối dọn đến Phượng Nghi điện, Dạ Hạo Thiên cũng không thấy lộ mặt, mà hoàng hậu bên kia gần đây cũng đang trong thời buổi rối loạn, vì vậy không ít người lại suy đoán, có phải hai người này nội đấu nên mất quân tâm.

Hiện tại xem ra, thật sự là một truyện cười.

“Còn tranh giành cái gì? Xem ra phụ hoàng sớm đã có quyết định chọn người, trái lại chúng ta, thực chất chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép.” Đại hoàng tử Dạ Minh Ngạn trước sau như một biểu hiện bình thường không có tâm tư tranh đấu, nhưng ở trong hoàng gia, không có khả năng thật sự không tranh giành. Bây giờ nói ra những lời này, nghe là biết có chút ý tứ cam chịu.

“” Phụ hoàng cái gì cũng chưa nói, vả lại cho dù là kết cục đã định thì thế nào? Ai cũng có thể trở mình!””

Tứ Hoàng Tử Dạ Minh Hâm mấy năm nay có tiến bộ lớn nhất, sự nhẫn nại của hắn càng ngày càng tốt. Có lẽ là bị Huệ phi tính tình nóng nảy nung luyện ra được, gặp chuyện không nóng không vội.

“Ta cảm thấy được Tứ hoàng đệ nói rất đúng, chuyện còn chưa định thành kết cục đâu!””

Tam hoàng tử Dạ Minh Tường từ nhỏ treo trên người tính tình nhát gan, nhưng mà về sau hắn phát hiện làm như vậy ngược lại sẽ làm cho Dạ Hạo Thiên càng thêm không thích, liền đem nhát gan đổi thành ôn hòa.

Người trong hoàng cung đều có một cái mặt nạ, bất cứ lúc nào cũng có thể bóc, có thể thay thế.

“”Hừ, cũng chỉ là một tên ảnh vệ thôi mà!”” Tuy nói như vậy, sắc mặt Dạ Minh Lân cũng rất tối tăm phiền muộn, trong mắt tràn đầy không cam lòng...

Đối với đệ đệ đột nhiên nhiều ra này, Dạ Minh Lân hận trọn 5 năm. Nếu không phải y, người được phụ hoàng sủng ái nhất chính là mình.

Nhất là lúc hắn biết Dạ Hối chính là tên hoàng tử đã từng bị hắn đánh qua kia, Dạ Minh Lân rất hối hận, nếu như mình lúc ấy không có ra tay hung ác như vậy, cũng sẽ không có những chuyện sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.