Tà Dạ Vô Hối

Chương 32: Chương 32: Thăm dò sơ bộ




Dung Thanh cảm khái nói:“” Chỉ sợ trong cung về sau không được yên bình rồi.””

“”Vậy không phải rất tốt sao?” Dạ Hạo Thiên lơ đễnh: “Tìm cho bọn họ một chút chuyện làm, cũng đỡ cho nguyên một đám dùng não suy nghĩ chuyện lệch lạc.””

Dung Thanh cười nói: “Bệ hạ đây là vì Ngũ điện hạ sao?”

Dạ Hạo Thiên híp mắt:“” Trẫm phát hiện lá gan của ngươi quả nhiên là càng lúc càng lớn.””

Dung Thanh cũng không sợ:“ Nô tài chỉ là kinh ngạc thì ra bệ hạ cũng sẽ để tâm đến một người.””

Vừa dứt lời, độ ấm trong phòng bỗng nhiên hạ thấp, Dạ Hạo Thiên đứng lên lạnh lùng nhìn Dung Thanh:“” Ngươi tốt nhất đừng để cho trẫm động tâm tư không đứng đắn!””

Dung Thanh cung kính đáp: “Nô tài không dám!”

Dạ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, chợt nghe Dung Thanh nói: “Nô tài chỉ là kinh ngạc, bệ hạ sẵn lòng để nhược điểm bên người.””

Dạ Hạo Thiên híp mắt lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Dung Thanh, chú ý từ ngữ của ngươi!””

Dung Thanh ngẩng đầu, không tránh không né nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Dạ Hạo Thiên:“” Nô tài chỉ muốn biết một việc, Ngũ điện hạ đối với bệ hạ mà nói, có ý nghĩa như thế nào?””

Trong nháy mắt, Dạ Hạo Thiên thật muốn động thủ giết tên to gan lớn mật này, nhưng hắn kịp thời khống chế được:“” Ngươi hỏi giúp Thẩm Ngọc Hạ sao?””

Cũng chỉ có chuyện liên quan đến nữ nhân kia, Dung Thanh mới quan tâm như vậy.

“Vâng, nàng rất thích Ngũ điện hạ.”

“Hừ! Đó là nhi tử trẫm.”” Thẩm Ngọc Hạ yêu thương Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên không cảm thấy vui vẻ là bao.

“Nhi tử của bệ hạ cũng không chỉ có mình Ngũ điện hạ.”” Dung Thanh khó có lúc kiên trì:“” Ngũ điện hạ không giống các hoàng tử khác, đối với vị trí của bệ hạ nô tài cảm thấy y chưa chắc đã hứng thú.””

“Trẫm đương nhiên biết rõ.” Dạ Hạo Thiên nhíu mày, hỏi Dung Thanh: “Vậy ngươi nói cho trẫm, y đối với cái gì cảm thấy hứng thú.”

“...” Dung Thanh trầm mặc.

Ngay cả Dạ Hạo Thiên ở chung với Dạ Hối đã lâu cũng không biết, Dung Thanh làm sao có thể biết rõ.

Dạ Hạo Thiên nhún nhún vai: “Cho nên ngươi vẫn cảm thấy trẫm làm không đúng?”

Đối với cái gì cảm thấy hứng thú, cái gì không có hứng thú, nếu không thử, làm sao có thể biết được? Chính là vì không biết, mới phải nghĩ biện pháp kéo Dạ Hối vào ván cờ này.

Dạ Hối luôn có ý định cự tuyệt hắn, cự tuyệt hắn tới gần, cự tuyệt tất cả sự an bài của hắn, cho dù không phải là ý xấu đi chăng nữa.

Y càng như thế, Dạ Hạo Thiên càng muốn đem y kéo đến gần hắn, lúc đầu chỉ là hứng thú, không nghĩ tới về sau dần dần trở thành thói quen.

Đã quen y vui buồn đều viết ở trên mặt, có thể thấy một cách rõ ràng, đã quen y luôn cau mày trừng người, vẻ mặt cự tuyệt, cuối cùng là đã quen mang y theo ở bên người, chia sẻ tất cả của mình.

Thậm chí từ trước Dạ Hạo Thiên đã không muốn người biết, hắn không hề cố kỵ bày hết tất cả ở trước mặt Dạ Hối.

Nghĩ đến vấn đề trước đó của Dung Thanh, Dạ Hạo Thiên sờ cằm, cười đến bí hiểm.

Nửa tháng trước, hắn đã tự hỏi bản thân Dạ Hối đối với mình có ý nghĩa như thế nào? Nhi tử? Nhi tử đặc biệt nhất? Trừ lần đó ra?

Suy nghĩ một buổi tối, Dạ Hạo Thiên không thể cho bản thân đáp án mình muốn, nhưng hắn hiểu được một việc.

Hắn không thích Dạ Hối cự tuyệt hắn, không thích Dạ Hối hoài nghi, lạnh lùng, không muốn nhìn y lộ ra dáng vẻ yếu ớt, như thế sẽ khiến hắn rất không vui.

Không thể hạ thủ giết chết những tên cứ luôn khiêu khích nhi tử của mình, trong lòng hắn không muốn y giống như mình, không muốn y quan tâm những người không quan trọng, hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh vài năm sau y ôm nữ nhân khác ngủ.

Dạ Hạo Thiên chưa từng yêu qua người nào, nhưng cái này không có nghĩa hắn không biết yêu một người là như thế nào.

Động tâm, mà còn là đối với hài tử mới mười tuổi, Dạ Hạo Thiên cảm giác mình có chút điên rồi.

Nhưng vậy thì có quan hệ gì? Dạ Hối cũng không phải là một tiểu hài tử, nếu như y thật sự là một hài tử, Dạ Hạo Thiên nói không chừng ngay cả nhìn y vài cái cũng không muốn.

Cái hắn coi trọng chính là linh hồn trong cơ thể kia, tuy rằng nghe vậy cũng không thể tưởng tượng được. Mà trong mắt người ngoài, hành động của hắn có lẽ là chuyện nghịch thiên.

Bất chấp thiên hạ to lớn, Dạ Hạo Thiên không sợ hãi, trái lại hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Chuyện càng có sức khiêu chiến cao, hắn càng có hứng thú.

Về phần Dạ Hối sau này biết rõ mọi chuyện sẽ phản ứng như thế nào, Dạ Hạo Thiên nghĩ, đây không phải là chuyện hắn cần quan tâm, bởi vì mặc kệ Dạ Hối có phản ứng như thế nào, người mà Dạ Hạo Thiên vừa ý, tuyệt đối sẽ không đơn giản mà buông tay!

...

Bởi vì sứ thần Tề quốc tới, trong nội cung vẫn bao phủ bởi màn không khí bận rộn.

Làm người đứng đầu hậu cung, Thẩm Ngọc Hạ tự nhiên có rất nhiều chuyện phải lo, mà Dạ Hối lại đang bị cấm túc, không cần mỗi ngày đi Thái Học viện, đoán chừng người rảnh rỗi nhất Phượng Nghi điện cũng chỉ có y.

Đại đa số thời điểm, Dạ Hối một mình yên lặng luyện chữ, bình tâm khí hòa, hết sức chăm chú. Nhưng ngày hôm nay cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, Dạ Hối có cảm giác, luôn cảm thấy có một loại cảm xúc buồn bực cứ vây lấy y.

Cảnh An ở một bên cầm giấy mài mực cũng nhận ra:“” Điện hạ nếu không nghỉ ngơi một chút a, nô tài mang trà vào cho ngài!””

“Ân.” Buông bút, Dạ Hối hơi cau mày nhìn mấy chữ vừa viết thế nào cũng không vừa lòng.

Y cũng không biết đây là làm sao.

Mấy ngày nay buổi tối Dạ Hạo Thiên đều xuất hiện, không phải quang minh chính đại đi cửa chính Phượng Nghi điện, mà vào phòng Dạ Hối bằng đường cửa sổ.

Cũng không biết là hắn cố ý dặn dò thị vệ, hay là võ công cao cường đến thị vệ cũng không phát hiện được, dù sao buổi tối đầu tiên Dạ Hối bị hắn làm bừng tỉnh, rất sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Ngươi sao lại ở đây?” Trong bóng tối không thấy rõ nét mặt Dạ Hạo Thiên, chỉ cảm thấy thân thể hắn đè lên chăn rất nặng.

Dạ Hối ngay cả hít thở cũng khó khăn, thò tay đẩy hắn ra:“Đứng dậy!””

Y không biết Dạ Hạo Thiên lại điên cái gì, nhưng nếu hắn cứ nằm bất động như vậy, y tuyệt đối tin tưởng nửa đêm hắn đến là để hành hung người!

Hình như nhận ra Dạ Hối hít thở không thông, Dạ Hạo Thiên thuận tiện kéo thân thể y lên, giảm bớt áp lực cho Dạ Hối, trong lúc bắt lấy bàn tay vươn ra ngoài của Dạ Hối, lời nói mang theo không vui:“Hoàng nhi ngược lại ngủ rất an ổn, có biết phụ hoàng... “

Hắn nói đến đấy thì dừng lại, đợi cả buổi cũng không nghe được câu tiếp theo, Dạ Hối mở to hai mắt nhìn người trong bóng đêm không rõ hình dáng kia, hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”

“Hoàng nhi đoán đi?” Dạ Hạo Thiên hỏi lại.

“Ta làm sao biết.” Dạ Hối không hiểu, đem tay mình rút khỏi tay Dạ Hạo Thiên, y trừng mắt nhìn bóng người bị đêm tối vây quanh:“Ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy tới nơi này làm gì?”

Dạ Hạo Thiên đột nhiên tới gần dọa Dạ Hối nhảy dựng, thân thể theo phản xạ muốn trốn sang bện cạnh, lại bị Dạ Hạo Thiên cứ thế mà đè lại, y cảm giác được hô hấp Dạ Hạo Thiên nhàn nhạt gần bên tai.

“Nửa tháng không thấy, phụ hoàng vẫn luôn nghĩ đến Hối nhi, vậy mà thái độ của Hối nhi lại khiến phụ hoàng rất thương tâm a!”” Trong lời nói dường như đè nén tức giận.

Dạ Hối lông mày nhăn lại, y sao lại cảm thấy Dạ Hạo Thiên hôm nay thật là kỳ quái?

Không giãy dụa nữa, cũng không để ý tới cái xưng hô mà Dạ Hối vốn rất chán ghét, y quay đầu nhìn người gần trong gang tấc, hỏi:“” Xảy ra chuyện gì sao?”

Dạ Hạo Thiên không trả lời, Dạ Hối cảm giác hình như hắn đang cười, bị thái độ kỳ quái của hắn làm cho mông lung, Dạ Hối không nhẫn nại nổi nữa, muốn rút bàn tay một mực bị Dạ Hạo Thiên nắm:“Dạ Hạo Thiên? Ngươi nói chuyện!”” Ngay cả chính y cũng không phát hiện ra, thanh âm dồn dập biểu thị rõ ràng lo lắng của mình.

Trong đầu rất nhanh hồi tưởng tin tức mấy ngày nay Cảnh An báo cáo, Dạ Hối như thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân khiến cho Dạ Hạo Thiên đột nhiên khác thường như vậy.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì y không biết?

Dạ Hối đang suy nghĩ, cảm giác được Dạ Hạo Thiên hơi động, hắn nghiêng người cách một cái chăn nằm ở bên cạnh Dạ Hối, nhưng lại giống như là đang chống cằm nhìn Dạ Hối.

Trong bóng tối chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp của Dạ Hạo Thiên:“ Nếu như có một ngày phụ hoàng mất, Hối nhi có buồn không?”

Dạ Hối động tác đang muốn ngồi dậy thì cứng đờ:“Cái gì?” Y không kịp phản ứng, lời Dạ Hạo Thiên vừa nói là có ý gì?

Một phen giãy khỏi tay Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối nhanh chóng đứng lên, lướt qua Dạ Hạo Thiên muốn đi đốt đèn. Không nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Hạo Thiên khiến lòng y là một trận hoảng loạn.

Nhưng mà y vừa xuống giường, đã bị đã bị Dạ Hạo Thiên duỗi tay ra cuốn trở về.

“Buông tay, Dạ Hạo Thiên, thắp đèn lên!” Dạ Hối giãy dụa.

Dạ Hạo Thiên ôm y vào trong ngực, thân thể kề sát nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập hơi dồn dập của đối phương.

Thật tốt!

Trong đôi mắt là thần sắc thỏa mãn, Dạ Hạo Thiên nhìn y bị mình ôm trong lòng nhưng vẫn cố giãy dụa, tay hơi nới lỏng, nhưng cũng không có buông ra.

Hắn ngồi xuống đem Dạ Hối nhét vào trong chăn, đè người y xuống, chỉnh tốt gọc chăn, trong bóng tối Dạ Hối không nhìn thấy khóe môi Dạ Hạo Thiên câu lên.

“Không được nói cho Thẩm Ngọc Hạ phụ hoàng đã tới!”

“Tại sao?””

“Rất nhiều chuyện, nàng không cần phải biết.””

Dạ Hạo Thiên thu tay lại, Dạ Hối nghĩ hắn sắp đi, vội vàng vươn tay túm lấy ống tay áo của hắn: “Đợi một chút!”

“Ân?”

“Lời vừa nãy ngươi nói là có ý gì?””

“Hối nhi đang hỏi câu nào?” Dạ Hạo Thiên biết rõ còn cố hỏi.

“Ngươi nói nếu một ngày ngươi chết, là có ý gì?”

Trong bóng tối Dạ Hối nhìn không rõ mọi vật, cho nên y không nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Hạo Thiên, còn đối với Dạ Hạo Thiên mà nói, ban ngày cùng đêm tối không khác nhau là mấy, cho nên lo lắng trong mắt Dạ Hối, hắn một điểm cũng không bỏ qua.

Vốn chỉ là thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới Dạ Hối sẽ phản ứng lớn như vậy.

Tối nay nhất thời tâm huyết dâng trào, xem ra vậy mà lại có chút thu hoạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.