Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 63: Chương 63: Cật đuôi tìm đường sống




Vừa dứt lời, cả phòng họp lập tức yên tĩnh.

Sắc mặt Vương Sùng Văn trở nên trắng bệch, còn Vương Thanh Sơn thì xụi lơ dưới đất.

Con của ông chủ Miêu Bách? Lúc trước khi Miêu Bách mới trở nên nổi bật, có người từng đoán sau lưng ông ấy có một nhân vật không tâm thường nào đó, nhưng bao nhiêu năm trôi qua ông ấy vẫn chưa từng thừa nhận, cũng không có ai điều tra.

Đây chỉ là lời đồn trong phạm vi nhỏ thôi, không ai thật sự hiểu rõ nội tình của Miêu Bách cả.

Bây giờ ông ấy chính miệng thừa nhận sau lưng mình có ông chủ, còn Đường Ân là con của ông chủ ông ấy.

Lúc này, vô số ánh mắt thương hại đều nhìn về phía Vương Thanh Sơn và Vương Sùng Văn.

Vương Nhuy cũng suýt sợ hãi kêu lên, khó tin nhìn cảnh này.

Sao có thể? Đường Ân không phải một tên thấp hèn? Không phải nghèo rớt mồng tơi ư? Sao có thể là con của ông chủ Miêu Bách được? Nhớ đến những lời châm chọc khiêu khích của mình với anh hơn một năm nay, Vương Nhuy cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Hối hận vô tận tràn ngập trong lòng cô ta, khiến cô ta không thể nào mở miệng ra được.

“Tôi nghe nói anh Vương muốn phụ huynh của Đường Ân chính miệng xin lỗi mình? Phải không?” Miêu Bách lạnh lùng nhìn chăm chằm Vương Thanh Sơn.

đuôi tìm đường sống Cổ họng ông ta hơi khô khốc: “Không…

không có…

“Không đúng lắm nhỉ? Người của tôi còn nói ông muốn tôi quỳ xuống, nếu không sẽ không để yên chuyện này nữa, đúng không?” Miêu Bách suy nghĩ một lát, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Quỳ xuống? Cả đời này ông ấy chưa từng quỳ xuống trước mặt ai, đừng nói là trước một nhân vật như chú hề này? “Thằng con bất hiếu!” Thân thể Vương Sùng Văn run lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Thanh Sơn: “Tôi không có thằng con trai, cũng không có cháu gái như vậy, từ nay về sau, các người không phải người nhà họ Vương này nữa!” “Tôi… xin lỗi, anh Miêu, là tôi có mắt không tròng, tôi nói sai rồi…” Vương Thanh Sơn vội tiến lên muốn túm lấy ống quần của Miêu Bách, lại bị vệ sĩ sau lưng ông ấy ngăn lại.

“Ông muốn gặp ba mẹ của Đường Ân một lần, e rằng tôi không thể để ông như ý rồi! Ông chủ đang bàn chuyện hợp tác với mấy lãnh đạo ở Bắc Phi, còn bà chủ cũng đang tham gia vũ hội thế gia ở Paris, chuyện này tôi rất khó đồng ý với ông! Cũng may Đường Ân là do tôi nuôi lớn,:có thể xem như một nửa phụ huynh, lần này ông xem tôi có đủ tư cách không?” Sau khi Miêu Bách nói xong thì lạnh lùng nhìn người ở đây: “Người muốn để ông chủ quỳ xuống, tôi vẫn chưa từng gặp, nếu ông có bản lĩnh này có thể gọi điện thoại cho ông ấy, tôi sẽ cho ông số điện thoại…” Cả thể xác và tinh thần của Vương Thanh Sơn đều lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy, vẻ mặt cứng đờ: “Không phải tôi… là con gái tôi, là con gái tôi đối địch với Đường Ân từ trước, tôi chỉ bị con gái mình che mờ hai mắt mới làm ra chuyện như thế thôi! Anh Miêu, xin anh hãy tin tôi, tôi thật sự không cố ý đâu…” Vương Nhuy tái mặt, nước mắt rơi xuống dọc theo gò má.

Xong rồi! Vương Nhuy biết lúc này thật sự xong rồi, ba mình làm như thế hoàn toàn là vì cắt đuôi tìm đường sống, đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Nhà họ Vương đã không thể lo cho cô ta nữa rồi! Vương Nhuy hoàn toàn không ngờ sẽ có tình huống hôm nay, tuyệt đối không ngờ sẽ phát triển thành thế này.

Đường Ân! Đều tại Đường Ân! Vương Nhuy khóc lóc, lại đột nhiên nhớ đến Đường Ân, xoay người chạy ra ngoài. Xông khỏi phòng họp đến trước một cửa phòng, quỳ phịch xuống đất: “Đường Ân, Đường Ân… Tôi van xin cậu giúp tôi đi, nể tình hai chúng ta là bạn học, cậu giúp tôi đi, tốt xấu gì tôi cũng học cùng trường với cậu cả năm, cậu giúp tôi một lần thôi…” Trong hành lang vang lần tiếng gào khóc của Vương Nhuy.

Vương Thanh Sơn cũng chạy tới, nhoài người trên cửa phòng: “Đường Ân, tôi sai rồi, tôi không nên làm thế, cậu giải thích với anh Miêu một chút đi, tôi cũng không có ác ý gì đâu, cũng không muốn đả thương cậu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…” Tiếng gào khóc không ngừng vang vọng trong cục cảnh sát.

Miêu Bách thở dài, lắc đầu: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu cần gì phải thế? Lần này làm Đường Ân bị thương, chứ nếu làm một bạn học không có bối cảnh bị thương, các người còn có thể thế này sao?” Bùi Nhược cúi đầu, liếc nhìn sang Dương Cầm.

Thân thể bà ta cứng đờ, gượng cười nhìn cảnh này, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

“Cô Dương Cầm, gần đây có một vài tố cáo liên quan đến cô, cho nên cô có thể nói chuyện với tôi một lát không?” Sở trưởng Dương thấy Miêu Bách không nói nữa thì nhìn về phía bà ta.

Dương Cầm há miệng, cơ thể mềm nhũn: “Tôi… tôi vẫn luôn dạy theo giáo trình, sao có thể tố cáo tôi được? Chắc chắn là vu oan, Sở trưởng Dương đừng nên tin vào những tin tức nhảm nhí đói” “Có sinh viên tố cáo cô nhận quà, lấy tiền, chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn với đại học Thành phố Giang, tôi cảm thấy có lẽ nghề giảng viên đại học không hợp với cô…” Sở trưởng Dương nhìn Dương Cầm với ánh mắt sâu xa.

“Sở trưởng Dương; ông nghe tôi giải thích đi:.” Dương Cầm nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng đứng dậy: “Tôi thật sự từng nhận một vài món quà của sinh viên, nhưng những món quà kia đều do các sinh viên tự muốn tặng cho tôi mà…

“Thế à?” Sở trưởng Dương cười lạnh: “Sinh viên tự nguyện tặng? Sinh viên tặng quà, cô sẽ chăm sóc tốt hơn một chút, sinh viên không tặng quà, cô sẽ ác ý hãm hại, đúng không?” “Tôi không có! Tôi chưa từng ác ý hãm hại ai cả, tôi đối xử với sinh viên của mình rất tốt, không tin ông có thể vào trường hỏi thăm thử, tôi có một sinh viên tên Lâm Thần Phong, lát nữa sẽ qua đây làm chứng giúp tôi… Dương Cầm luống cuống.

“Không có? Cô còn dám nói không có?” Sở trưởng Dương nổi giận, măng chửi ngay trước mặt mọi người: “Cô đối xử với sinh viên thế nào? Cô đối xử với Đường Ẩn thế nào? Gô đối xử với Kỷ Du Du thế nào? Trong lòng cô không biết sao?” Thân thể bà ta cứng đờ, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Miêu Bách ở xa xa, vội nói: “Tôi thật sự đối xử với Đường Ân rất tốt, tuy bình thường ít quan tâm nhưng chưa từng cố tình nhằm vào cậu ta! Còn Kỷ Du Du thì tôi có chút thành kiến với cô ta vì cô ta trộm kinh phí hoạt động của hội sinh viên, nếu không trộm kinh phí hoạt động, tôi cũng sẽ không đối xử với cô ta như thế…” “Nói bậy!” Sở trưởng Dương chỉ vào Dương Cầm, vẻ mặt lạnh lẽo: “Kỷ Du Du có trộm kinh phí của hội sinh viên không bản thân cô không rõ ư? Cục cảnh sát đã gửi tài liệu qua từ lâu, cô còn muốn nói hươu nói vượn ở đây hả? Chẳng lẽ Trần Diệu Tổ không nói với cô? Hay rõ ràng cô biết mà luôn không muốn thừa nhận?” Sắc mặt Dương Cầm trắng bệch, còn muốn cố giải thích, nhưng hoàn toàn không có cơ hội để bà ta giải thích.

“Nói… cuối cùng cô có biết tiền kia là ai trộm không?” Sở trưởng Dương nổi giận, tiến lên một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.