Với loại súng tự chế này, các trang bị đều rất thô sơ, nhưng ưu điểm duy nhất là uy lực rất lớn.
Dưới tình huống thể này, địa chủ Lý lại nổ một phát súng, khiến người xung quanh sợ mới rụt người lại.
Hạt Tử vốn đang chém tới, đang cực kỳ tập trung, lúc ông ta nâng tay lên thì người đã lăn một vòng đến dưới chân Lý Ngạn Lâm. Nhưng súng dù sao cũng là súng, tốc độ vẫn nhanh hơn động tác của anh ta một chút.
Tuy Hạt Tử đã ngã xuống đất, nhưng trên vai vẫn bị thương, máu văng ra.
"Anh Hạt Tử!”
"Anh Hạt Tử..”
"Giết chết bọn họ!” Hạt Tử mở to đôi mắt đỏ lên, đưa tay túm vấy mắt cá chân của Lý Ngạn Lâm, trực tiếp kéo hắn ta ngã xuống đất.
Lúc này địa chủ Lý muốn lắp đạn hoàn toàn không kịp thời gian, chỉ có thể rống lớn: “Giết đám khốn này đi, đánh chết rồi tôi chịu trách nhiệm, người đâu mau qua đây giết chết bọn họ cho ông.."
Mọi người ba chân bốn cẳng xông tới, muốn bắt lấy Hạt Tử.
Hạt Tử chém một dao trúng ba bốn người, thân thể đã lùi về sau, Lý Ngạn Lâm cũng tránh thoát một kiếp, vội vàng chạy vào nhà.
Lúc này, đầu tiên phải gọi điện thoại cầu cứu.
"Giết chết nó cho rồi!” Địa chủ Lý rống to kêu lớn, lúc này cũng phát hiện người Hạt Tử dẫn đến lợi hại hơn đám thuộc hạ của ông ta một chút.
Dù sao cũng là xã hội đen, đánh đánh giết giết ở thành phố Giang, ra tay cũng tàn nhẫn hơn đám người ở thâm sơn cùng cốc này một chút.
Trong vòng ba năm phút, hết bảy tám người trong sân bị chém ngã. Lúc này những người còn lại muốn xông lên cũng hơi sợ hãi, vì bọn họ quá liều mạng. "Giết chết bọn họ giết chết bọn họ cho tôi.” Địa chủ Lý vừa run rẩy nạp đạn vừa rống to: "Mau đi tìm người, gọi người trong thôn tới đây, một người trong chúng nó đều đừng hòng chạy khỏi đây."
Có người chạy ra ngoài, đứng trong thôn la to, muốn tìm người giúp đỡ.
Hạt Tử đâm một dao là một người ngã, vẻ mặt tàn nhẫn thô bạo, con dao đâm vào bụng, máu tươi từ vết thương bắn lên mặt anh ta, nhìn qua như một tên quỷ dữ vậy.
Người trong sân rất nhiều, dù bọn họ đã ngã hết mấy người nhưng vẫn còn mười mấy người, đang không ngừng gào thét xông lên.
Lúc này, cuối cùng địa chủ Lý cũng lắp đạn xong, giơ súng tự chế trong tay lên.
"Cần thận!” Hạt Tử quát lớn.
Ông ta nghiến răng nâng cổ tay, ngắm nghía một lát, súng tự chế đã bị ông ta bóp cò kêu đùng một tiếng
Viên đạn này không bắn về phía Hạt Tử, vì động tác của anh ta rất nhanh nhẹn, ông ta sợ không bắn trúng, bèn nhằm vào một người khác.
Phát súng bắn trúng gáy của người này, trên cổ lập tức máu thịt lẫn lộn, trở thành một đống hỗn độn.
"Thận Nhỏ!"
"Thận!"
Mắt Hạt Tử như muốn nứt ra, nét mặt khát máu, nhìn thấy Thận Nhỏ bị trúng phát súng này, sau đó ngã quy xuống đất, miệng không ngừng phun máu.
"Thận Nhỏ!" Anh ta gào thét, người bắt đầu run lên.
"Thận.."
Những người còn lại đều sợ hãi nhìn cảnh này, sắc mặt liên tục thay đổi. "Mẹ nó, giết chết đám người này!” Hạt Tử càng tàn nhẫn hơn, một dao đâm vào bụng một người, lại rút ra đâm vào bụng người khác.
"Tao cho mày ngông cuồng!" Tao cho mày ngông cuồng! Tất cả chúng mày đều phải chết, đều phải chết.” Địa chủ Lý ở xa xa vừa nạp đạn vừa độc ác nói: "Dám gây chuyện ở thôn Hoàng Dương của tao? Chúng mày đều phải chết!”
"Ông xong rồi. Hôm nay, không một ai được sống sót!” Hạt Tử chậm rãi rút dao ra, dữ tợn nhìn chằm chằm ông ta nói ra từng chữ.
Địa chủ Lý nhìn vào đôi mắt của anh ta, đáy lòng lại hơi lạnh lẽo. Mặc dù mấy năm nay ông ta vào nam ra bắc, sóng to gió lớn gì cũng đi qua rồi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia, ông ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Lý Ngạn Lâm xông từ trong nhà ra: “Ba, chú Thành kêu ba nghe máy.”
Địa chủ Lý sửng sốt, vừa run rẩy lắp đạn vừa nghe máy: "Anh Thành, có người đến thôn Hoàng Dương của tôi gây chuyện, tội giết chết bọn họ, anh xử lý giúp tôi một chút.”
"Con mẹ nó, ông nói tôi nghe xem là ai?" Vu Thành Quang ở đầu bên kia điện thoại giận dữ quát to.
Địa chủ Lý run lên: “Là... cậu ta nói cậu ta tên Hạt Tử, muốn dẫn Ký Du Du, vợ của con tôi đi.”
"Hạt Tử? Kỷ Du Du?" Trong giọng nói của Vu Thành Quang tràn đầy ý lạnh: “Tốt nhất ông lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đào cho mình cái hố, sau đó tự nằm vào trong đi! Tốt nhất đừng làm liên luy đến ông đây! Tự ông tìm đường chết cũng đừng trách tôi.”
“Anh Thành... Địa chủ Lý ngẩn người.
Vu Thành Quang đã cúp máy.
Lý Ngạn Lâm cũng ngơ ngác: "Ba, chú Thành làm sao thế?"
Nét mặt ông ta thay đổi, nuốt một ngụm nước miếng: “Có lẽ chúng ta chọc phải người không nên dây vào rồi!” Lý Ngạn Lâm cũng run rẩy: "Ba, mấy ngày trước con quen một đại ca trong tù, tên là Vương Hạo, bây giờ con gọi điện thoại cho anh ấy...”
Địa chủ Lý vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hắn ta đã gọi đi: “Anh Hạo, bên chỗ em xảy ra chút chuyện, có một người tên Hạt Tử ở thành phố Giang muốn tới đây cướp vợ Kỷ Du Du của em.”
"Kỷ Du Du?" Vương Hạo nghe thấy cái tên này lập tức nổi giận: "Ông đây không quen cậu, nếu cậu dám để lộ ông đây ra, ông đây sẽ giết cả nhà cậu..”
"Anh Hạo! Anh Hạo?” Lý Ngạn Lâm ngở người, nhưng Vương Hạo cũng đã cúp máy.
Địa chủ Lý run rẩy, thấy cảnh này đã biết mình gặp phải hoạ lớn rồi.
"Ba, làm sao bây giờ?" Lý Ngạn Lâm cũng sợ tới tái mặt.
Ông ta nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt loé lên sự hung ác: "Sợ cái gì? Cùng lắm thì giết chết mấy người này, sau đó giết chết Kỷ Du Du kia, hai người chúng ta bỏ trốn."
"Đúng, giết chết bọn họ, giết chết Kỷ Du Du..” Lý Ngạn Lâm cũng tỉnh táo lại.
Cuối cùng ông ta cũng lắp đạn xong, nhắm súng về phía Hạt Tử.
Cho dù động tác của Hạt Tử có nhanh nhẹn hơn nữa, nhưng ra tay đã lâu, còn bị mấy người bao vây, lúc này động tác cũng đã chậm lại.
"Chết đi!" Địa chủ Lý gầm lên, giận dữ đến cả mặt đỏ bừng: “Đi chết đi... Có ông trời đến đây cũng không động được vào tao đâu!”
Đùng...
Dứt lời, tiếng súng vang lên.
Hạt Tử chỉ cảm thấy bụng chợt đau đớn, lảo đảo lùi về sau, bị thương rất nặng. "Anh Hạt Tử!”
"Anh Hạt Tử.."
Mấy đàn em đỏ mắt, vội vàng gào thét xông lên.
Hạt Tử nửa quỳ dưới đất ôm lấy bụng mình, sắc mặt tái mét.
"Anh Hạt Tử.."
"Các chú sợ à?" Hạt Tử quát lớn một tiếng, trong mắt tràn ngập sát khí: "Anh em chúng ta không phụ lòng anh Hạc, không phụ lòng cậu chủ, hôm này dù thật sự có chết ở đây, Hạt Tử tôi cũng không oán không hận.”
"Anh Hạt Tử!” Mấy đàn em đỏ cả mắt.
“Cho mày không oán không hận, tao giết chết mày...” Lý Ngạn Lâm xông lên đầu tiên, muốn đâm con dao trong tay vào Hạt Tử.