Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 102: Chương 102




Đồng Quân Hựu sửng sốt một lát, sắc mặt lập tức bình tĩnh, thờ ơ quét mắt nhìn Cảnh Kiếm: “Vậy anh cũng đi đi!”

Sắc mặt Cảnh Kiếm thay đổi, cúi thấp đầu đứng dậy: “Tổng giám đốc Đồng, chúng tôi đi theo ông thời gian dài như vậy, ông thật sự nhẫn tâm sao!”

“Tôi nói, hai người đi đi!”

Đường Ân nhíu mày, mắt nhìn về phía Đồng Quân Hựu, lắc đầu cười nói: “Chú Đồng, giữa chúng ta không cần phải dùng đến những thủ đoạn này chứ? Thể hiện cho tôi xem đấy à?”

Sắc mặt Đồng Quân Hựu có chút không tốt, lập tức cúi đầu xuống.

Đường Ân nhìn bộ dạng Đồng Quân Hựu, chế nhạo nói: “Tôi đến đây mà chú còn không biết sao? Hay là nói trước. đấy không có ai thông báo cho chú?

Mặc dù quản lý Tiết yêu cầu tôi xếp. hàng, nhưng mà sau lưng ông già chú làm những chuyện mờ ám gì, sợ là chính chú cũng hiểu rõ rồi chứ?”

“Cậu chủ, cậu nói đùa…” Đồng Quân Hựu lại cúi thấp đầu hơn nữa.

Đường Ân hừ lạnh một tiếng, anh không tin với năng lực của Đồng Quân Hựu mà lại phạm phải loại sai lầm như thế này.

Nếu trước đó đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, nào đến nỗi Đường Ân phải xếp hàng? Chẳng qua Tiết Bạch chỉ là một con rưồi liều mạng đúng lúc va vào. họng súng mà thôi, nhưng tất cả mọi chuyện sau lưng đều là thái độ của Đồng Quân Hựu với Đường Ân.

“Chú Đồng, người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, cũng không phải trẻ con ba tuổi, không cần phải che giấu!” Đường Ân cười cười.

Đồng Quân Hựu nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt.

Đường Ân đặt mông ngồi xuống ghế dựa ở khu vực xếp hàng, nhìn Đồng Quân Hựu trước mặt, cười cười, nói: “Rốt cuộc tôi đến đây có mục đích gì, hẳn là chú phải hiểu rõ hơn ai hết nhỉ? Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, ngoại trừ tôi liên lạc với chú ra, còn có người nào của nhà họ Đường liên lạc với chú nữa không? Hoặc là nói… Có người nào của nhà họ Đường tới thành phố Giang. chưa?”

Đồng Quân Hựu ngẩn người, vội vàng cúi đầu: “Không có!”

“Không có một ai sao? Ví dụ như… Chị họ của tôi, hoặc là cô em họ của tôi, không hề liên lạc với chú sao?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn mặt Đồng Quân Hựu.

Sắc mặt Đồng Quân Hựu thay đổi: chủ, không có, thật sự không có!”

.” Đường Ân đứng dậy, cười cười: “Không có là tốt rồi! Đúng rồi, tôi còn muốn hỏi chú, lần này nhà họ Đường có. ‘thể cũng phải xếp đội, không biết ý chú là…

Đồng Quân Hựu do dự một lát, cúi thấp đầu không mở miệng.

Ánh mắt Đường Ân lóe lấn, đột nhiền nở nụ cười: ‘Chú Đồng có ý là… Không. muốn đi xếp đội đúng không?”

“Cậu chủ, cần gì làm khó người khác. chứ? Có một số chuyện chưa hẳn đã đơn giản như vậy, tôi cũng không có. cách nào ra quyết định ngay được! Nếu thật sự phải xếp đội, tôi sẽ suy xét đến cậu chủ!” Đồng Quân Hựu hơi chần chừ, sau đó hơi đứng thẳng người dậy, trên mặt lộ ra tia lạnh nhạt: “Hơn nữa… Cậu

chủ, cậu không có quyết tâm muốn thẳng sao? Cậu đã không có quyết tâm, cần gì đến đây làm khó xử những thuộc. hạ như chúng tôi làm gì?”

“Chú cảm thấy tôi có thể sẽ thất bại sao? Bị giết sao?” Đường Ân đánh giá Đồng Quân Hựu.

Đồng Quân Hựu hơi do dự nói: “Dựa vào thủ đoạn của ông hai, hẳn là sẽ để lại cho cậu chủ một con đường lui…”

“Được!” Đường Ân nở nụ cười: “Nếu chú Đồng đã nói như vậy, vậy tôi còn có gì để nói nữa chứ?”

Đồng Quân Hựu cúi thấp đầu, không nói thêm gì nữa.

“Tôi không quan tâm ông có diễn kịch trước mặt tôi hay không, quản lý Tiết này, còn có vị kia… Đều không thể xuất hiện ở trong bất kỳ tài sản nào của nhà

họ Đường nữa!” Sắc mặt Đường Ân lạnh đi, vươn tay chỉ Tiết Bạch và Cảnh Kiếm.

Lần này sắc mặt Tiết Bạch và Cảnh Kiếm thật sự thay đổi, có chút sợ hãi há hốc miệng. Nhà họ Đường có rất nhiều. tài sản, một khi gạt bỏ hai người này ra khỏi đó, vậy đời này bọn họ thật sự không còn có cơ hội thay đổi tình hình nữa rồi.

“Tôi sẽ bảo ủy ban giám sát của nhà họ Đường ghi chép lại hai người kia…” Đường Ân ngước mắt lên.

“Cậu chủ, cần gì như vậy chứ…” Sắc mặt Đồng Quân Hựu sầm xuống.

“Không sao cả, tôi chỉ thích làm khó dễ những thuộc hạ này thôi, làm sao?” Đường Ân cười tà ác, xoay người đi ra phía cửa.

Thật ra mục đích lớn nhất khi đến đây

chính là muốn hỏi một chút về những chuyện có liên quan đến người sau lưng kia, về phần vấn đề xếp hàng, cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi. Khiến Đường Ân không ngờ được chính là Đồng Quân Hựu thế mà mở miệng nói thẳng, hoàn toàn nhìn mình không vừa mắt.

Điều này thật sự vượt ngoài dự đoán của Đường Ân.

Phải biết rằng nơi này chính là thành phố Giang, hơn nữa nơi này năm trong quyền khống chế của Miêu Bách, Đồng Quân Hựu cũng là người của Miêu Bách. Xếp đội hay không, mặc dù Đồng Quân Hựu không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng thái độ hôm nay chính là câu trả lời của ông ta dành cho Đường Ân.

Nhất là câu nói kia của Đồng Quân Hựu, khiến cho Đường Ân cảm thấy có chút ý

tứ sâu xa, cái gọi là ông hai nhất định sẽ sắp xếp đường lui ổn thỏa, có nghĩa là ba của Đường Ân sẽ giúp Đường Ân xử lý tốt tất cả mọi chuyện, không đến mức. sau khi anh xếp hàng thất bại thì phải mất mạng.

Ra khỏi tòa nhà cao tầng, ánh mắt Đường Ân hơi híp lại.

Đồng Quân Hựu đã có ý đồ khác, thì sẽ không thể để ông ta ở lại bên cạnh mình nữa.

Một chuyến đi này có thể nói là hoàn toàn thất bại, không có được bất kỳ tin tức nào mà mình muốn.

Sau khi ra cửa, vẫy một chiếc taxi lại, đi về nhà.

‘Sau khi về nhà, Đường Ân lấy điện thoại di động ra, tìm một nơi yên tĩnh, bấm một dãy số bí ẩn.

“Điều tra thế nào rồi? Rốt cuộc là bên phía thành phố Giang này là tay chân của ai?”

“Đường Úy!”

Đường Ân ngây ra một lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Biết rồi!”

Sau khi ngắt điện thoại, trong mắt Đường Ân hơi thay đổi.

Đường Úy!

Đường Úy là chị họ của nhà bác cả của Đường Ân, từ nhỏ đến lớn có tham vọng rất lớn với quyền lực, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn không hề che giấu chút nào. Bắt đầu từ khi còn nhỏ, Đường Úy đã thể hiện thiên phú rất mạnh về buôn bán, chẳng qua cô ta còn theo đuổi quyền lực nhiều hơn mà thôi.

Đường Ân cúi đầu, tưởng tượng ra bóng

người kia trong đầu mình, sợ là cũng phải năm năm rồi không gặp nhau nhỉ? Người chị họ này chăm sóc mình như vậy, thật sự vượt ngoài dự đoán của anh.

Khi Đường Ân còn đang suy nghĩ, trong tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng Đầu Tư Tài Chính, Đồng Quân Hựu đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

Leng keng…

“Vào

Một giọng nói trung tính từ trong phòng. vang lên.

Đồng Quân Hựu cung kính đẩy cửa phòng ra, sau khi vào cửa không dám ngẩng đầu, chẳng qua chỉ đứng hơi nghiêng trước cánh cửa.

“Giải quyết xong chưa?”

“Đã xảy ra một chút vấn đề, có điều cũng giải quyết xong hết rồi!” Đồng Quân Hựu đáp lời.

“Ð?” Đường Úy hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Đồng Quân Hựu: “Tình huống gì?”

Sau khi do dự một lát, Đồng Quân Hựu. cũng kế lại rõ ràng rành mạch tất cả mọi chuyện.

Trên mặt Đường Úy tràn ngập nụ cười chế nhạo: “Cũng đã lên đại học rồi mà vân còn bày ra bộ dạng cậu chủ nữa sao?

Đồng Quân Hựu khom người, không nói thêm gì nữa.

Đường Úy đứng dậy, mặc một bộ đồ công sở, lộ ra dáng người uyển chuyển, có điều trên gương mặt lại cực kỳ lạnh. lùng.

“Nhưng mà cậu ta đã rút hết những con cờ bí mật mà tôi chôn bên cạnh cậu ta, không biết do cậu ta may mắn hay là cậu ta thông minh đến mức độ có thể chống lại tôi!” Đường Úy tự giễu cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Ở đây ông tự quyết định đi, việc xếp hàng trong nhà cũng sắp bắt đầu. rồi, không phải năm nay thì cũng là sang năm! Tôi phải đến Milan một chuyến, gặp người phụ trách bên kia một lần, bên này ông chịu trách nhiệm cụ thể…”

“Được!” Đồng Quân Hựu gật đầu đáp lời, do dự một lát, vẫn dò hỏi: “Cô chủ, nếu cậu chủ đã biết đến sự tồn tại của cô, chỉ sợ sẽ bắt đầu điều tra…”

“Điều tra ra được thì sao? Thật sự cho. rằng cậu ta có thể diễu võ giương oai trước mặt tôi sao?” Đường Úy nói một câu, kiêu ngạo cười một tiếng: “Dựa vào. tính tình cậu ta, vẫn nên ngoan ngoãn nằm trong đám con gái đi, vui vẻ tìm

kiếm tình yêu ngây thơ buồn cười của cậu ta, chuyện của dòng họ, không thích hợp với kẻ hèn nhát như vậy…”

“Chính xác!” Đồng Quân Hựu mỉm cười, dường như cũng tán thành với câu nói này.

Đường Úy gật đầu, uống hết rượu, xoay người đi xuống tầng.

Đồng Quân Hựu vẫn luôn đi theo sau lưng, đưa mắt nhìn vị này rời đi, trong mắt từ đầu đến cuối đều duy trì sự tôn kính.

Khi đoàn xe của Đường Úy rời khỏi tòa nhà cao tầng Kim Dung, một chiếc xe Ferrari màu đỏ, từ đẵng xa lái theo.

Bùi Nhược ngồi trong xem, đeo kính râm, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng, bấm một số điện thoại: “Đường Úy đến thành phố Giang, có muốn giữ cô ta ở lại

đây mãi mãi không?”

“Không cần! Chuyện này cần chính bản thân Đường Ân tự xử lý!”

“Được!” Bùi Nhược gật đầu, trong lòng có chút không cam lòng.

Đầu bên kia điện thoại dường như hơi im lặng xuống, một lát sau mới dò hỏi “Bùi Nhược, tôi có câu này muốn hỏi cô, cô thích Đường Ân sao?”

Bùi Nhược sửng sốt một lát, mặt hơi đỏ lên: “Lão Miêu, tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.